Tôi Thoát Ế Thành Công Trong Trò Chơi Sinh Tồn

Chương 32: 32: Diễm Ngộ





Khi bước ra khỏi quán xiên nướng thì trời đã tối.

Ứng Thịnh đi đến bên xe máy, rồi như chợt nhớ ra điều gì đó, hắn quay đầu lại nói: "Không có việc gì thì đừng chạy lung tung, coi chừng bị cuốn vào phòng."
Đỗ Nhất Tân hiểu rằng đối phương chỉ đang sợ mình chưa kịp tìm ông anh thì đã ngỏm củ tỏi.

Nhưng cậu cũng không để ý: "Đừng lo.

Cho dù tôi có vô tình đi vào thì việc tự bảo vệ bản thân vẫn không thành vấn đề."
“Tự bảo vệ?” Vẻ mặt Ứng Thịnh hơi giễu cợt.
Đỗ Nhất Tân tự tin vỗ ngực: “Đúng vậy."
"Hừ, có tự tin thì tốt.

Nhưng tự tin quá thì thành tự phụ." Người thanh niên vứt lại câu này, chân dài bước lên ghế ngồi, nổ máy, đầu máy gầm rú.

Chẳng mấy chốc, bóng người đã biến mất trong dòng xe cộ.
Cậu vừa mới bị khinh đúng không? Đỗ Nhất Tân nghĩ thầm.
Khi về đến ký túc xá thì trời đã tối.

Nhìn cảnh tượng sinh viên xung quanh ôm sách vở vội vàng, cảm giác về thời gian gần như là hỗn loạn.

Trải qua nhiều chuyện như vậy mà vẫn chưa hết một ngày.
Mặc dù cậu giả vờ thờ ơ trước mặt Ứng Thịnh, thì thật ra trong lòng vẫn có chút lo lắng, bất an.

Mặc dù phần lo lắng này không ảnh hưởng đến khẩu vị cậu.
Toàn thân đều bị giám sát, tính mạng cũng bị kiểm soát.

Lúc này, liên lạc với anh trai có lẽ là giải pháp duy nhất.

Chỉ e Bạch Điểu cũng nghĩ vậy, định dùng cậu để dụ anh cậu ra.

Trong hoàn cảnh hiện tại, có lẽ cả hai bên đều hiểu rõ suy nghĩ của nhau, nhưng ngoài mặt vẫn giữ hòa bình.
Có cách nào để báo cho anh về chuyện này mà không bị Bạch Điểu phát hiện không?
Điện thoại.

Mặc dù “tinh linh nghe lén” có thể truy cập vào điện thoại di động để lấy cắp dữ liệu, nhưng máy bàn kiểu cũ không có chức năng lưu trữ thông tin.

Có lẽ cậu có thể mượn điện thoại của ông chủ tiệm tạp hóa nạp thẻ.


Nhưng nếu cứ vậy thì giọng cậu sẽ bị ghi lại.

Bạch Điểu biết cậu liên lạc với anh trai, chắc chắn sẽ hành động.
Đỗ Nhất Tân liếc tiệm tạp hóa qua khóe mắt, gạt bỏ ý định.
Viết thư thì sao.

Nếu không được phát ra âm thanh, cũng không thể gửi tin nhắn văn bản bằng điện thoại di động, vậy chỉ có thể thực hiện phương pháp sơ khai nhất này.

Chỉ là cậu không biết công việc cụ thể của anh trai.

Từ khi lên đại học, cả hai cũng hiếm khi gặp nhau.

Mà nếu gửi về nhà, không có ai ở nhà, hộp thư lâu ngày không dùng bám bụi, có khi hơn nửa năm sau mới thấy.

Mà "tinh linh nghe lén" sẽ chụp ảnh ngẫu nhiên, nếu nội dung thư của cậu bị chụp...
Úi, không được.
Vậy thì nhờ bạn bè.

Nếu là Lục Nghiêu, dù không giải thích lý do cũng nhất định sẽ giúp.

Báo cho ông anh đến trường tìm mình có lẽ là biện pháp đơn giản nhất rồi.
Tuy vậy, kể từ khi vụ việc A Thuận mất tích lên tin tức, tâm trạng Lục Nghiêu cứ không ổn mãi, dạo này mới đỡ hơn.

Nếu có thể thì cậu không muốn liên lụy bạn bè mình vào chuyện này.
...!Cứ tạm thời chờ đi, có thể vẫn còn cách khác.
Vài ngày sau đó, Đỗ Nhất Tân vừa học xong môn chuyên ngành, đang dọn sách vở, lại nghe Lục Nghiêu ở bên cạnh nói bâng quơ, "Có lẽ tao sắp thoát ế trước mày."
“Cái gì!?” Đỗ Nhất Tân sốc nặng.
Lỗ tai của Lục Nghiêu bị chấn động đến phát đau: “Có cần phải ngạc nhiên như thế không.” Rồi lại cười haha, “Trước đó tao gặp cô ấy trên tàu điện ngầm.

Tao còn đang nghĩ cô ấy xinh thật, cứ liếc trộm cổ, ai ngờ lại được bắt chuyện trước." Nói xong thì ưỡn ngực: "Hóa ra tao vẫn bán chạy."
Cậu ta còn lấy điện thoại di động ra khoe: "Cho mày xem ảnh của cô ấy này."
Lục Nghiêu taobao đã đặt ảnh của cô gái thành màn hình nền.

Đỗ Nhất Tân nhìn thấy thì sững sờ.
Không phải là vì không đẹp.


Chẳng qua là cậu đã từng trông thấy cô gái này —— là nhân viên của "Bạch Điểu".
Mặc dù chỉ nhìn lướt qua trong khu văn phòng nhưng như Lục Nghiêu nói, cô này rất ưa nhìn nên ấn tượng vẫn khắc sâu.

Không phải là cậu nghi ngờ sức hút của anh em mình, nhưng mà sao lại trùng hợp hết lần này đến lần khác như vậy được.

Sau ngày hôm đó, nhân viên của Bạch Điểu lại đến tìm bạn cậu?
Mà một cô gái xinh đẹp như vậy, sao lại có thể chủ động tiếp cận Lục Nghiêu.
“Sao nào, nhìn choáng váng rồi đúng không?” Lục Nghiêu thấy Đỗ Nhất Tân im lặng, liền lấy lại điện thoại, “Tao tuyên bố trước nhé, tao không giới thiệu cô ấy cho mày đâu."
"..."
Ai ngờ Bạch Điểu lại phái người tiếp cận người xung quanh cậu.

May mắn thay, Lục Nghiêu không biết những chuyện kia.

Nếu không có được thông tin mình muốn sau một thời gian ngắn thì Bạch Điểu hẳn cũng sẽ biết khó mà lui.
Hay là khuyên Lục Nghiêu đừng tiếp xúc với cô gái này?
Không được, Lục Nghiêu nhất định sẽ đập nồi hỏi đến cùng.

Dù sao thì tỉ lệ tên này được gái đẹp tiếp cận chẳng khác gì trúng số lớn.
Đỗ Nhất Tân gạt bỏ triệt để ý định nhờ Lục Nghiêu giúp liên lạc với anh trai, hiện tại chỉ có thể nghĩ cách khác.
Nhưng mà như vậy thì xem ra, có lẽ ngoài cô gái này, còn có các thành viên Bạch Điểu khác đang quan sát gần đây.

Dù có liên lạc được để ông anh đến gặp cậu, thì vẫn sẽ nằm trong mưu kế của Bạch Điểu.
Nên làm gì đây?
Nhưng nhìn từ một góc độ khác, mặc dù từng cử động của cậu đều bị theo dõi, thì chí ít trước khi cậu mất giá trị, Bạch Điểu cũng sẽ không dễ dàng ra tay.

Suy cho cùng, cậu cũng chỉ là mồi nhử, mà mục tiêu cuối cùng của tổ chức này chính là anh trai cậu.
Bây giờ cậu đổi số điện thoại, số ban đầu đã bị hủy.

Sớm muộn gì, ông anh cũng sẽ phát hiện ra bất thường.

Cho đến ngày đó, cậu cứ tiếp tục cuộc sống sinh viên bình thường là được rồi.
Vì thật sự không thể nghĩ ra cách nào để truyền thông tin, Đỗ Nhất Tân bình tĩnh quyết định không làm gì cả, dùng bất biến chọi lại vạn biến.
Thời gian cứ thế trôi qua, may mắn là cậu không còn bị cuốn vào phòng nữa.

Dù sao thì cậu vẫn cẩn thận nghe lời Ứng Thịnh, chỉ đi lại quanh khu trường đại học.


Xác suất xuất hiện cùng lúc hai chủ nhân chìa khóa trong cùng một trường đại học vẫn rất thấp.
Có lẽ Ứng Thịnh có nhiệm vụ, không mấy khi xuất hiện.

Theo lời hắn, có người trong Bạch Điểu có thể dự đoán biến động trước khi phòng mở, kịp thời truyền đạt thông tin đó cho các thành viên trên toàn quốc thông qua "tinh linh nghe lén", để các thành viên có thể đến hiện trường kịp thời, cướp lấy chìa khóa.
Về phần Lục Nghiêu, gần đây cậu ta trò chuyện với thành viên Bạch Điểu kia rất nhiều, càng ngày càng bảnh chọe.

Dù có chửi cậu ta ngu thì cậu ta vẫn có thể nở một nụ cười hiền từ với mình, cực kỳ đáng sợ.
Đỗ Nhất Tân nghĩ thầm tại sao cô gái kia vẫn chưa từ bỏ.

Rõ ràng lâu như vậy rồi mà vẫn chưa có manh mối gì, đừng nói là diễn thành thật luôn rồi đó.
Sau đó, cậu nhanh chóng biết rằng mình đã sai.
Một ngày nọ, khi vừa đẩy cửa phòng ngủ ra, cậu thấy tên kia đang ngồi trên ghế của mình.

Nụ cười ngu ngốc muốn đấm kia đã không còn, thay vào đó là vẻ mặt u ám.
“Làm sao đấy?” Đỗ Nhất Tân sửng sốt một chút, sau đó ném ba lô lên bàn, “Ai cho ngồi ghế của bố mày?
"Cô ấy muốn thông tin liên lạc của mày."
"Ai?"
"Tiêu Nhu!"
"Ai?"
“Cô gái bắt chuyện với tao!” Lục Nghiêu đập bàn đứng dậy, vẻ mặt phẫn uất, “Không ngờ cô ấy tiếp cận tao là vì mày!
Gì cơ? Đỗ Nhất Tân ngạc nhiên, chẳng lẽ tên này nói thật.
“Không ngờ cô ấy nói chuyện với tao là vì ưng mày.” Giọng điệu Lục Nghiêu lại thấp xuống, ủ rũ nhìn Đỗ Nhất Tân, “Tao gửi thông tin liên hệ cho mày rồi, chúc bọn mày hạnh phúc.” Nói xong thì lướt đi như một bóng ma.
Có lẽ Lục Nghiêu sẽ vì lần bị công kích này mà lại ăn không ngon mất mấy ngày.
Nếu là lúc bình thường, Đỗ Nhất Tân nhất định cũng sẽ mỉm cười ngu ngốc mà hiền từ như Lục Nghiêu trước đó.

Nhưng bây giờ thì khác, cậu biết đối phương tìm cậu là có ý gì.

Có vẻ như cô ta thật sự không vớ được manh mối nên chuẩn bị tiếp cận luôn cả cậu.
Chỉ e đối phương không ngờ rằng, dù trước đó chỉ gặp thoáng qua một lần ở trụ sở, nhưng mình lại nhớ lâu như vậy.

Cô gái này đánh giá quá thấp trí nhớ của đàn ông ế từ khi còn trong bụng mẹ rồi.
Đỗ Nhất Tân liếc điện thoại, đúng là nhận được tin nhắn của Lục Nghiêu thật.
Cậu nín đau xóa đi.
Thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện, xem như chưa có gì xảy ra đi..
Tuy nhiên, thực tế không cho phép chưa có gì xảy ra.

Vẫn là nhà ăn sinh viên, ngay cả chỗ ngồi cũng không thay đổi.

Trong khi cậu đang vục mặt ăn cơm, một bóng dáng xinh đẹp, thơm dịu ngồi xuống đối diện với cậu.
“Bạn học ơi, chỗ này đã có ai ngồi chưa?” Giọng nói nhẹ nhàng mềm mại, rất êm tai.
Đỗ Nhất Tân ngẩng đầu lên, nhưng nụ cười vừa mới chớm lại đông cứng trên mặt.

Tại sao người của Bạch Điểu đều thích "tình cờ gặp nhau" trong nhà ăn vậy?

Cô gái không nghe thấy cậu đáp, tự ngồi xuống, vẻ mặt hơi hờn tủi: "Mình cứ đợi bạn liên hệ mãi."
Nếu như bình thường, một cô gái xinh đẹp thế này nói câu như vậy với cậu, thì chắc hẳn cậu sẽ vui mừng khôn xiết, nhưng giờ thì chỉ thấy sầu.

Giống như đặt một bữa ăn thịnh soạn trước mặt người đói, nhưng không ăn được vì trong thức ăn có phân, trong phân có độc.
Thế là cậu giả bộ dửng dưng: "Cô có chuyện gì không?"
"Tôi..." Cô gái sững sờ, búi tóc dài ra sau, vành tai đỏ lên, "Tôi chỉ muốn làm quen với cậu.

Lục Nghiêu chưa nói với cậu sao, đây là lần đầu tiên tôi chủ động tiếp cận con trai, phải lấy nhiều dũng khí lắm..."
“Ngừng đi.” Đỗ Nhất Tân không muốn lòng vòng nữa, “Chúng ta từng gặp nhau rồi, cô là người của Bạch Điểu.”
Cứ tưởng cô gái bị chọc thủng âm mưu thì sẽ sợ hãi, nhưng đối phương chỉ thản nhiên gật đầu: "Đúng rồi, tôi làm việc ở đó".
Chuyện này có thể tùy tiện nói ra như vậy à?
“Trước đó tôi thấy cậu ở công ty, hóa ra cậu vẫn còn nhớ tôi.” Cô gái trông có hơi vui vẻ.
Đỗ Nhất Tân không biết đối phương nói "trước đó" là chỉ lần nào.

Nhưng so với việc này, cậu càng quan tâm đến mục đích của đối phương hơn.

Nếu không hề che giấu thân phận "thành viên Bạch Điểu", vậy chứng tỏ là tự cô ta thật sự để ý đến cậu?
Không không không, không thể nào.
Với kinh nghiệm thất bại nhiều lần trong quá khứ, sự tự tin của Đỗ Nhất Tân trong phương diện tình cảm là con số không.
Cô ả này hẳn đang ngụy trang để tiếp cận mình, muốn dụ ông anh ra.

Cậu tuyệt đối sẽ không để bị lừa.
Vì đã sớm gieo vào lòng hạt giống của sự nghi ngờ, nên bất kể cô gái nói gì sau đó, thì cậu vẫn giữ thái độ đề phòng.

Cuối cùng, đối phương rưng rưng nước mắt đứng dậy: "Tôi thực sự không biết cậu ghét tôi đến vậy.

Xin lỗi vì đã làm phiền."
"..."
Nhìn theo bóng lưng nhỏ nhắn đi xa, Đỗ Nhất Tân đột nhiên cảm thấy có phải mình đã bỏ lỡ gì đó không.
Thức ăn đã sắp nguội.

Cậu cũng đã gần no, bèn cầm khay bỏ lại chỗ thu dọn.

Nhà ăn chật ních người, mọi người cũng sắp cơm nước xong để chuẩn bị rời đi.

Cất khay ăn xong, cậu quay người lại thì vô tình đụng trúng người phía sau.
Cậu nói xin lỗi, tránh sang một bên.
Mà vừa nhường đường, lại bước luôn vào không gian khác.
Tiếng người huyên náo đột ngột im bặt, như thể bị tóm lấy rồi ném vào hư không trong nháy mắt.
Cảm giác xa lạ mà quen thuộc này khiến cậu không nhịn được mà chửi trộm.

Đúng là như trúng số độc đắc, trường nhỏ như vậy, sao lại nhiều đứa có chìa khóa thế..