Tôi Thích Em, Nhỏ Lùn

Chương 18: Chương 17





Chap 17:
Sáng, bọn nó thức sớm do đêm qua ngủ sớm quá ( 8h rúc đầu ngủ hết r`). Dùng điểm tâm xong Huy nảy ra 1 ý tưởng là đi lặn. Không biết hắn kiếm đâu ra 6 bộ đồ lặn thế nhỉ? Đăng và Linh không lặn, họ ngồi trên bờ biển cùng xây lâu đài cát và đi loanh quanh.
-Cậu thử lặn bao giờ chưa?- Tuấn hỏi khi chuẩn bị cho nó
-Uhm chưa!
-Thú vị lắm, đừng căng thẳng. Bãi biển này nổi tiếng vì những rặng san hô cực đẹp í- Huy nói
-OK! Lặn nào, bám theo tui nhé- Phong cầm tay nó dắt đi từ từ xuống nước
Lặn ra xa và sâu khoảng 20m, nó mới mở mắt ra ( nãy giờ bọn hắn kéo đi không ==’’) Trước mắt nó là 1 vùng san hô đủ sắc màu. Thật kì diệu! Như là 1 khu rừng màu sắc dưới biển, có nhìu con sam bám trên mỏm đá. Cá rất nhiều và bơi xung quanh bọn nó, cảm giác như là người cá bơi dưới biển vậy hí hí. Nó đạp đạp cái chân và bơi theo mấy chú cá. Bọn hắn ở đó quan sát nó và phải chào thua vì vẻ ngây thơ cực kì của nó ( nhưng cũng là 1 điểm thu hút bọn hắn) . Nước biển 1 màu xanh biếc! Và đẹp, nó bơi đua với mấy con cá. Bơi 1 hồi chán chê lại ra hiệu cho bọn hắn kéo nó vào bờ
-Sei à! Dưới biển đẹp lắm, xanh lắm, san hô đẹp, cá nhiều nữa- nó liến thoắng 1 hơi
-Hì! Tớ biết! Hồi nhỏ tớ có lặn vài lần!
-Thôi chắc 10h rồi, let’s go home!- Huy nói, chuyến du lịch này như Huy là người quyết định và hướng dẫn hết, nhưng rất vui!
Trên xe về…
Huy và Đăng cùng Sei ngồi ở băng trước, vì mệt nên bọn hắn không lái xe riêng về mà đi chung. Ở băng sau nó ngồi giữa đang gà gật. 2 tên ngồi 2 bên đang nuốt nước bọt ừng ực đợi nó ngã lên vai mình. 1 chút xíu nữa nó sẽ ngã lên vai Tuấn, nhưng Phong lấy tay đẩy đầu nó qua phía mình thì hỗn chiến 2 bên tả-hữu của nó lại xảy ra (trong im lặng). Và cuối cùng, Phong thắng vì nó nghe được mùi quen quen lại dúi đầu vào người Phong mà ngủ nên Tuấn bó tay liếc nhìn còn Phong trả lại cho cậu nụ cười khiêu khích. Haiz bó tay 2 bác này…
Về tới nhà là 2h trưa, cái cổ nó đau nhức vì nãy giờ nghoẹo sang 1 bên. Phong thì mỉm cười đắc chí, Tuấn thì nhăn nhó, Đăng thì cười cười ( đang h.p mà. 2 người kia về nhà riêng rồi nên t.g không miêu tả được biểu cảm của họ lúc này) Sau chuyến đi này nó rất vui vì đã hiểu rọ bọn họ hơn, vì Sei đã tìm được hp of mình, biết được con người thật của Gia Huy cool thế nào, khác xe với hình tượng trên lớp. Và trên hết! Nó không trải qua ngày lễ Quốc Khánh cô đơn như những năm trước, lễ nào nó cũng chỉ biết đi làm và về nhà thôi ( tội Thanh của chúng ta quá  ).
-Chào mừng mọi người đã về!- 1 người đàn ông trung niên đứng giữa 2 hàng người hầu chào bọn nó, ai thế nhi?
-Đây là Tổng quản gia của bọn tớ- Tuấn như đọc được suy nghĩ của nó
-Chào bác ạ!- Nó lễ phép cúi chào
-Xin phép cậu chủ tôi được nói chuyện với cô bé này!- Người đó mỉm cười hiền từ nhìn nó
-Bác cứ nói đi!- Phong trả lời cũng rất có vẻ kính trọng. Vì Tổng quản gia Lee chăm sóc cậu từ nhỏ đến lớn nên cậu xem ổng gần như cha của mình.
-Cám ơn cậu!
-Cô bé! Cậu Phong chắc hẳn đã chọn cô làm người giúp cậu Huy!
- Vâng! Sao bác biết ạ!- Nó thắc mắc

- Có người nói cho ta! Vì sao cháu lại chấp nhận giúp cậu Huy mặc dù biết điều đó là rất khó?- Bác Lee từ tốn hỏi nó
- Vì cháu thấy cậu ấy rất đáng thương, cậu ấy cần vá lại vết thương lòng của mình. Cháu thực lòng muốn giúp cậu ấy!
- Uhm! Không chỉ cậu Huy đáng thương không đâu! Cậu Phong cũng rất đáng thương, không thua kém gì cậu Huy
- Bác nói sao ạ?- Nó bất ngờ vì trông hắn đâu có vẻ gì là bị tổn thương hay gì đó. Đâu có sứt mẻ gì =]]
- Cậu Phong là con người vơ trước của ông chủ, ông chủ ngoại tình và có cậu Huy sau cậu Phong và bà chủ lớn- tức mẹ Phong biết được. Bà rất hận ông chủ và muốn trả thù ông chủ = 1 thứ không ai ngờ tới. Cháu có biết thứ đó là gì không?
- Thưa không ạ!
- Đó chính là cậu Phong- Đứa con do bà dứt ruột sinh ra!
- Sao! Mẹ ruột sao lại làm thế với con của mình được!- Nó sửng sốt
- Đó là ý nghĩa của cụm từ ‘’ không ai ngờ tới’’ mà ta nói đấy cháu ạ! Vào 1 ngày, bà thu dọn hành lý mình, để lại 1 bức thư và đưa cậu Phong-lúc ấy mới 5t- đi theo và đưa cậu ra thị trấn rất xa thành phố. Và tại đó bà nhẫn tâm giao con mình cho bọn côn đồ- chuyên lợi dụng trẻ em. Dạy chúng ăn cắp để thu lợi nhuận. Nhưng cậu Phong không chịu học ăn cắp và bị đánh đập dã man, 1 đứa trẻ mới 5t sao chịu đựng nổi cú sốc khi bị chính mẹ ruột mình bỏ rơi. 1 năm sau đó, có người ở gần đó thấy cậu Phong lang thang trong đường phố bán vé số và báo cho ông chủ. Lập tức ông chủ cho người tới bắt bọn côn đồ và giải quyết bọn du côn. Bọn du côn đó không là gì so với nhóm xã hội đen do ông chủ cử tới. Cậu Phong được cứu về nhưng từ đó cậu không còn vui chơi ngây ngô như những đứa trẻ bình thường nữa. Cậu trở nên lầm lì và hơi khó bảo, nhờ cậu Tuấn và Đăng giúp cậu ấy nên cậu ấy cũng bớt cô đơn. Sau đó ông chú lấy mẹ Huy, nhưng bà chủ mới rất hiền và tốt bụng. Không tranh giành vị thừa kế với cậu chủ nên tôi cũng yên tâm. Quan hệ giữa 2 cậu chủ cũng rất tốt nhưng sau khi Alisa xuất hiện thì nó k được như lúc trước nữa.
- Thật là 1 cậu chuyện dài…
- Uhm! Cái ta muốn nói ở đây là mong cháu không chỉ giúp cậu Huy mà còn giúp cả cậu Phong nữa. Cả 2 đều rất đáng thương cháu à!
- Cháu hiểu rồi ạ- Lòng nó chùng xuống, hắn thực sự rất đáng thương. Hắn đã chịu nhiều đau khổ từ khi còn bé rồi
‘’ Phong, tớ sẽ giúp cậu trở lại như hồi xưa’’
-Nhưng theo quan sát của ta bữa giờ thì cậu ấy có vẻ khá hơn rồi! Ta nghĩ tất cả đều nhờ cháu! Cháu hãy cầm lấy!
-Sao ạ? Thẻ atm cơ ạ? Cháu không dám nhận đâu bác ạ!
-Đừng lo, do cậu Phong bảo ta đưa cho cháu đấy! Cháu hãy mua 1 cái đt theo yêu cầu của cậu Phong để tiện cho việc liên lạc. Đây koi như là lương của cháu!
-Cháu muốn thực lòng giúp nhưng không phải vì tiền đâu bác ạ
-Ta hiểu! Cháu là 1 cô bé tốt! Hãy cầm lấy đi, ta sẽ buồn lắm nếu cháu không nhận
-Vâng!
-Tui vào nhé!- Nó khẽ gõ cửa phòng Phong- Cậu đâu rồi?

-Chuyện gì thế?- hắn từ trong nhà tắm bước ra. Body chết người làm nó luống cuống sao mà vấp té
‘’ Thôi kiểu này là vỡ mặt rồi’’
-Ủa sao té không đau mà còn mềm với thơm thế? Thảm mới được xịt nược hoa à?
-Cô đang nằm trên thảm à?- Sao giọng nói của hắn lại phát ra từ bên dưới nó
-Oái!- Nó lồm cồm bò dậy, té ra hắn đã đỡ nó kịp tránh khỏi cảnh ngồi húp cháo suốt đời
-Cô muốn nói gì à?- Hắn hỏi
-À không có gì? Chỉ là…
-Nói đi! Tui nghe!
-Cậu cùng đi mua đt vs tui chứ, tui chưa bao giờ xài nên không biết lựa cái nào cho đúng- Nó hỏi mà định bụng sẽ qua nhờ Tuấn tiếp theo vì có thể hắn sẽ từ chối không biết chừng
-Được! Thay đồ đi!- Hắn đồng ý làm nó tròn xoe mắt lên nhìn
-Cô thích làm cái bản mặt ếch quá nhỉ?- Hắn hỏi
-Ơ! Đợi tui lát!- Nó chạy vèo về phòng, phù phù, sao nó lại ngại khi bắt gặp ánh mắt màu cà phê sữa của hắn nhìn nó chứ?
Còn lại hắn trong phòng…
-Phù! Nguy hiểm quá! Nhỏ lùn đó…- Hóa ra anh chàng cũng chả hơn gì cô nàng =]]
Lát sau nó xuống, đơn giản với áo phông hình khỉ yoyo và quần short. Đăng và Tuấn đã ra ngoài, hắn đèo nó đi trên chiếc Ducatti phóng vù vù.
-Chậm thôi tui sợ!
-Sợ à vậy thì ôm chặt vào!
‘’ Grrr tên này! Không biết là tui căng thẳng khi ở gần cậu à?”- Nó quàng tay ôm ngang bụng hắn và nhận ra tim hắn cũng đập nhanh không thua gì nó, có khi còn hơn í chứ. Cảm giác nóng bừng như có dòng điện chạy khắp người nó! Và cả 2 im lặng cho tới khi đến trung tâm mua sắm.
-Ưm mua đt nào được đây Phong?- Nó hỏi

-Mua ip5 cho gọn. Giá cả cũng phải chăng!- Phong nói
-Uhm, cậu dạy tui cách sử dụng được không?- Nó hỏi
-Không thành vấn đề! Chị lấy cái đó cho tui!- Phong chỉ vào cái ip màu trắng và nói với cô nhân viên đang nhìn cậu đắm đuối.
-Vâng thưa cậu chủ!
-Ủa đây là của nhà cậu à?- Nó ngơ ngác
-Không thấy chữ ‘’ Hoàng Gia Group’’ to chà pá à?- Phong nói
-Tui không để ý- Vì nãy giờ nó lo suy nghĩ đâu đâu á
-Đi thôi! Lên lầu ăn trưa! Cô chưa ăn trưa phải không?
-Uhm
Hắn dắt tay nó đi giữa hàng trăm con mắt dòm vào hắn và nó. Người ghen tị, người xuýt xoa nhìn hắn. Nó cảm thấy vui vui, nhưng nó tự dặn lòng rằng nó không xứng với hắn. Thật đáng buồn!
-Mai đi học lại rồi!- Nó bắt chuyện khi 2 người đang ăn
-Uhm! Mai là cô bắt đầu nhiệm vụ của mình nhé!
-Tui biết rồi! Mà Huy sống ở đâu vậy
-Khu chung cư cao cấp ở đường X.
-Tính ra cũng thoải mái!- Nó nói- Mà tui phải làm sao nhỉ?
-Chỉ cần thuyết phục nó thôi là đủ!- Phong nói
‘’Cậu thật thương yêu cậu ấy mặc dù cậu ấy chỉ là e cùng cha khác mẹ, cậu không hận cậu ấy vì mẹ cậu ấy phá vỡ hp của cậu. Cậu thật là con người tốt bụng, tui nể phục cậu lắm’’
-Đưa điện thoại cô đây!
-Đây!
Hắn bấm tít tít 1 hồi rồi đưa lại cho nó
-Xong rồi, số của tui lưu rồi. Chỉ cần nhấn vào đây là gọi được thôi. Có chuyện gì phải gọi cho tui liền đấy biết chưa?- Hắn búng mũi nó
-Ơ hiểu rồi- Nó lúng túng quay đi
- Muốn đi xem phim không?
- Xem phim à? Muốn!- Mắt nó lại sáng rỡ lên làm hắn cười trong bụng, nó thật là vô tư. Ở bên nó hắn cảm thấy thật dễ chịu

-Xem phim gì? The shutter hay là Kungfu Panda, hay Transformer
-Cậu chọn đi! Tui không rành lắm
-Vậy ta coi shutter!- Hắn khẽ cười ( hơi hơi nham hiểm)
-Shutter là phim hành động à?- Nó hỏi
-Phải! Phim hành động- Hắn xạo
-Này! Cậu lừa tui! Phim này là phim ma mà! Oái!- Nó hét lên ôm chầm lấy hắn khi bị giật mình
-Mục đích của tui là đây!- Hắn lẩm bẩm
-Gì thế?
-Không có gì! Xem đi!
Suốt bộ phim nó toàn la hét và nắm áo hắn. Còn hắn tuy mắt nhìn vào màn hình nhưng tâm trí lại nghĩ đâu đâu ở con nhóc kế bên. Trong rạp tối có nhiều cặp đôi phát ra tiếng động ‘’bất thường’’
-Thật là bất lịch sự- Nó
Hắn liền quay qua, lấy 2 tay nâng mặt nó lên, mắt nhìn trừng trừng vào mắt nó
‘’ Hắn định làm như mấy cặp đôi kia à??’’ Mắt nó nhắm tịt lại
-Haha! Cô nghĩ gì vậy! Đầu óc sâu bọ quá nghen!- Hắn buông nó ra cười sằng sặc
-Cậu true tui quài nghen- Nó quay mặt đi chu mỏ ra nói
-Khì khì
-Cười hoài!- Nó giãy nãy thì cánh tay hắn chụp nó lại và làm như lúc nãy- Tính true tui típ à? Tui không bị lừa đâu!
Nhưng hắn không đùa, mặt hắn cứ từ từ đưa sát lại mặt nó. Đôi mắt cà phê sữa đậm đặc nhìn thẳng vào đôi mắt nâu trong veo của nó và…
Nó cảm thấy ướt ướt và ngọt ở đầu môi, hôn là như thế này sao. Mắt nó nhắm lại và chìm trong nụ hôn của hắn. Âm thanh và tiếng la phát ra từ bộ phim không còn ảnh hưởng đến nó.
‘’ Tui nhận ra rồi! Tui thích cậu! Phong…!”
Về đến nhà, nó vào phòng đóng cửa lại. Tay bất giác đưa lên môi, đó là nụ hôn đầu của nó. Nhưng nó không khó chịu vì người đó là hắn. Vì lí do duy nhất là nó thích hắn! Từ lúc nào nó cũng không rõ, chỉ nhớ là nó cảm thấy tim đập chân run khi ở gần hắn.
Đêm đó nó ngủ không được, nó luôn nghĩ về nụ hôn của hắn hồi chìu và mùi hương quen thuộc của hắn. Trằn trọc mãi. Ai kia cũng như nó, luôn nghĩ về đôi môi mềm và mũi thơm thoang thoảng từ tóc nó cùng cái biểu cảm dễ thương khi mặt hắn sát vào mặt nó. Hai đôi môi, 2 nụ cười và từ từ chìm vào giấc ngủ...