Tôi Thích Em, Nguyên Tử!

Chương 18




À-nhon-xê-ô(dạo này nghiện phim Hàn riết nó vậy =_=’’)

Chap này sẽ tiếp tục

_____________________________________________________________

Từ lâu,Vương Thị đã là một tập đoàn rất lớn và có tiếng tăm ở Trung Quốc,một là do công ty rất có đầu tư và làm việc rất ổn định,hai là do công ty còn có thế lực ngầm chống đỡ,bởi vậy,khi nhắc đến Vương Thị,không ai là không biết,nhưng về chủ tịch và quan hệ,thông tin về chủ tịch của tập đoàn thì không phải ai cũng có thể biết được,chỉ có ít nhiều công ty,tập đoàn đã từng hợp tác với Vương Thị mới biết được.

Vương Thị là tập đoàn truyền từ nhiều thế hệ của nhà họ Vương,khi người con trai đủ 20 hoặc 25 tuồi,đủ chín chắn để tiếp quản thì sẽ trở thành chủ tịch sau này,và chỉ khoảng 5 đến 10 năm nữa,Vương Nguyên sẽ là người nối dõi,chính vì lí do này mà từng có rất nhiều nữ nhân là con cháu của các công ty khác mấy lần tiếp cận cậu,đa phần là đều muốn ăn bám,bởi vậy mà từ lúc Tiểu học,cậu đã được ba mẹ dạy là không được nghe lời bất cứ ai trừ người mà mình cực kỳ thân thiết.Chính vì lẽ đó mà từ lúc nhỏ tới giờ,hầu như người cậu tiếp xúc quanh đi quẩn lại chỉ đếm chừng trên đầu ngón tay,trong đó người mà cậu tin tưởng nhất là Lưu Chí Hoành.

Lưu Chí Hoành cũng là một thiếu gia của một tập đoàn lớn,nhưng vẻ ngoài thì chỉ như một cậu nhóc bình thường,ăn mặc giản dị,nói chuyện rất cởi mở,không như các cậu thiếu gia mà Vương Nguyên đã từng gặp trong những buổi tiệc lớn của gia đình,các cậu thiếu gia ấy câu một câu hai là toàn dùng những từ ngữ hoa mỹ,cậu không thích như thế.

Thời gian cậu và Lưu Chí Hoành chơi với nhau còn nhiều hơn thời gian họ ở cùng với ba mẹ,vì ba mẹ của cả hai hầu như là có rất ít thời gian,một tuần chỉ về nhà một lần,cả hai vì vậy mà cũng chẳng buồn ở nhà,chỉ toàn ở ký túc xá để có thời gian gặp nhau nhiều hơn,lên cấp 3 thì cậu và Chí Hoành mới quen thêm được nhiều người bạn,nhưng dù gì cũng phải đề phòng.

Các công ty,tập đoàn lớn như vậy,không tránh khỏi việc bị gây phiền phức,nhiều nhất là tìm cơ hội ăn bám.Nhưng kiểu nào hầu như cũng bị trừng trị,nhẹ thì mất một số cổ phần,hoặc bị cắt vốn đầu tư,nặng lắm cũng chỉ là phá sản hay kinh tế tự dưng tuột dốc. Vậy mà những kẻ đi sau đều không biết nhìn gương đi trước,cứ thế mà đâm đầu vào chỗ chết.Bây giờ lại tới lượt công ty Thủy Trầm…

Vương Nguyên trở về nhà sau ngày hôm đó,tâm trạng cực kỳ mệt mỏi,cậu bây giờ không còn là Vương Nguyên của lúc trước. Vương Nguyên lúc trước sống vô tư,tự do tự tại,không hề quan tâm ai nhiều ngoài gia đình và Chí Hoành,luôn hồn nhiên,đáng yêu như vậy.Vương Nguyên bây giờ đã dành thêm sự quan tâm cho một người đặc biệt.Một người như cơn gió,nhẹ nhàng thoáng qua nhưng để lại trong cậu không chỉ là một chút sự cảm nắng nữa,mà có lẽ đã trở thành một người rất quan trọng,đó chính là Vương Tuấn Khải.

Vương Tuấn Khải đến,làm cậu không thoải mái.

Vương Tuấn Khải nói thích cậu,làm cậu khó xử.

Vương Tuấn Khải thân mật với cậu,làm cậu cảm thấy ấm áp.

Cuộc sống của cậu bây giờ,hầu như chỉ xoay quanh ba từ Vương-Tuấn-Khài.

Thiết nghĩ,nếu một ngày,anh rời xa cậu,lúc đó,cậu sống còn tót như bây giờ không?

Không còn tiếng cái người ngày ngày lẻo nhẻo bên tai cậu toàn những chuyện xấu hổ thì sẽ ra sao?Không còn ai ôm cậu mỗi tối khi ngủ,chui vào lòng cậu nũng nịu như con nít thì sẽ ra sao?Không còn ai gọi cái tên Nguyên Tử thì sẽ ra sao?...

Cậu cảm giác,có lẽ,Vương Tuấn Khải của cậu sắp bị cướp mất,nhưng cậu không thể làm gì được…

Ông trời công nhận thích đùa thật,lúc trước anh nói thích cậu,cậu lại ghét bỏ anh.Bây giờ,cả hai đang rất hạnh phúc thì người đó đã quay trở lại.Không thể trách số phận trớ trêu,chỉ trách ta có mà không biết giữ…

Nếu gặp lại cô ấy,có lẽ anh sẽ rời bỏ cậu,có lẽ anh sẽ…

Vương Nguyên nghĩ cũng không dám nghĩ nữa,đành thở dài ngao ngán úp mặt xuống giường. Hy Thương à,tỷ có thể nói với ba mẹ cho em cắm rễ ở đất Trùng Khánh này không,em thực sự không muốn đi đâu,hic.

Bao nhiêu phiền muộn cất giấu trong lòng,Vương Nguyên cũng đợi một ngày đem đi nói hết với Tuấn Khải:

-Tuấn Khải,hè này em phải sang Mỹ học kinh doanh rồi,có lẽ hè năm sau mới có dịp về nước,haiz,em thực sự không muốn đi đâu!

-Em phải nhớ mình tương lai là chủ của Vương Thị to lớn chứ,em lại là con một,không đi thì ai đi,ngoan,đừng lo,anh sẽ đợi em mà.-Tuấn Khải cúi đầu hôn lên tóc thỏ nhỏ nhà mình,thực bó tay với nhóc,chỉ là một năm thôi,cậu nghĩ anh không đợi được sao.

-Chỉ một năm thôi,anh hứa đợi em,được không?-Vương Nguyên vui vẻ đưa ngón út giơ lên trước mặt,Vương Tuấn Khải cũng đan ngón út mình vào,miệng thốt ra hai từ ‘’Anh hứa!’’

Mặt cậu lại càng tươi hơn,Vương Nguyên rất dễ tin người,chỉ cần người đó hứa,cậu sẽ mãi tin.

Công ty Thủy Trầm quá sai lệch khi cho tiểu thư Thư Y của họ đi dụ dỗ Vương Nguyên,bởi vì cô thích Tuấn Khải chứ không phải cậu,nhưng thêm một mặt nữa,cô lại là hủ nữ (-_-“).Hủ nữ như cô hằng ngày chứng kiến việc cặp đôi tình nhân này bám riết lấy nhau cũng không khỏi mất máu,vì vậy mà quyết định chúc phúc,không làm kỳ đà cản mũi nữa.Nhập bọn với tụi Chí Hoành mà phá cho banh cái trường.

Kỳ thi trôi qua,cũng đến lúc cậu phải rời xa đất Trùng Khánh này.

-Nè,Vương Nguyên,qua đó nhớ gọi về cho tụi này đó,nếu không gọi được thì bay về luôn,chứ không lúc về tụi này không đón đâu!-Chỉ có mỗi Vương Nguyên đi mà cả lớp đưa cậu ra tận sân bay,đứa nào cũng la ầm ĩ làm cậu bị người ta nhìn chằm chằm như thể cậu là một tên lớn tuổi đi giựt mất kẹo của một đứa,à không,một bầy con nít làm cho tụi nó khóc tu tu lên vậy,thật quá mất mặt.

-Rồi rồi,tớ biết rồi,đừng la to quá như thế!-Vương Nguyên lắc đầu ngán ngẩm.

-Nguyên Nhi,bên đó học hành tử tế đó,chị sẽ sang kiểm tra hằng tháng!-Hy Thương cười rồi hôn lên trán bất giác khiến cậu đỏ mặt.(Khải:Ai cho cô hôn?! Cái con Min chết tiệt này,ai cho cô hôn!!!;Min: Ta thích thì ta hôn thôi,ahi! Bù lại sau này ngươi ngược bảo bối ta!!!À mà các cô đọc thì cứ tưởng tượng chính mình là Hy Thương nhé,thoải mái,tóc Nguyên Nhi thơm lắm~)

-Dạ!-Vương Nguyên cũng biết này là bà chị của mình rồi nên cũng không lạ lẫm gì nữa,nhưng có cần trước mặt cả lớp đối với cậu như một đứa con nít không a.

Tuấn Khải không nói,chỉ lặng lẽ hôn lên chóp mũi cậu một cái,như một lời tạm biệt nhẹ nhàng.

-Anh hứa,phải làm!-Cậu nhắc lại lần nữa.

-Được,bảo bối,em bên đó bị ai bắt nạt phải lập tức nói với anh,nghe chưa,với lại không được ăn vặt quá nhiều,tối phải đi ngủ sớm!-Im lặng nhưng khi nói lại có thể tuôn ra một tràng dài.

-Em biết rồi,tạm biệt.

Mọi người từng lượt từng lượt đến chia tay cậu,cả bọn đứng nhìn đến lúc cậu đi vào cánh cửa ra sân bay với ba mẹ thì mới ra về.

Chuyến bay nhẹ nhàng cất cánh,mang đi một cậu nhóc hồn nhiên,mang đi một Vương Nguyên đầy lo sợ…

Có lẽ,phải đến năm sau,họ mới có thể gặp lại cậu…

[END CHAP]

_________________________________

CMT~