Tôi Thích Cậu Rồi Đấy…

Chương 58: Chương 58






-Chủ tịch!
2 hàng người đứng nghiêm chào 1 người đàn ông đi qua.
-Tại sao lại như vậy?
Khuôn mặt đăm chiêu, người đàn ông đó hỏi nhân viên của mình.
Đám người này run sợ, không biết có nên nói hay không nữa.
1 người chủ tịch vô cùng thông minh, đáng kính.
Ông không bao giờ để ai có thể vượt mặt mình.
Đó chính là chủ tịch Trịnh, Trịnh Đức Thắng _ba của nó.
Đối với ông, gia đình luôn là niềm quan tâm số 1.
Nay nếu nói với ông chuyện phải lợi dụng con gái mình để kinh doanh thì chỉ là thêm dầu vào lửa (tính ông vốn nóng)
-Dạ…bọn họ…đòi gặp…tiểu thư…và muốn….
1 người giám đốc lên tiếng, giọng nói ấp ấp ugns.
-Hừ, chúng nó nghĩ mình là ai mà dám mơ tưởng đến con ta.
Đập mạnh tay xuống bàn, ông tức giận.
-Nhưng đó là nhà William đấy ạ!
Tên giám đốc kia vẫn cố nói.
-Câm mồm và biến ra ngoài!
Căn phòng im lặng, 15s sau, tất cả mọi người đều ra ngoài.
********
Trong hành lang vắng của kho biệt thự cổ.
1 người con gái đang đảo mắt xung quanh, nó đang tìm thẻ.
1 căn phòng khá rộng, 1 kệ sách được kê sát vào bộ bàn ghế, đã sờn vì lâu năm.
Nó lục tung các ngăn kéo, mang cả cái máy dò ra để tìm.
Di chuyển nhanh nhẹn khắp căn phòng, nó cứ như thám tử đang điều tra manh mối vậy.
-Ra đi!
Giọng nói vô cảm, nó dừng tay, đứng quay mặt nhìn vào tường.
Im lặng
-Tao ày 3s…nếu không ra thì đừng có trách tao!
Chạy…chạy…tiếng bước chân lùi về phía xa.
Tên đó sợ quá, chạy mất.
-Hừ..dám theo dõi ta à …lũ khốn!
Đuổi được tên kia đi, nó tiếp tục vùi đầu vào công việc của mình.
Tìm…tìm…tìm…tìm…
Nhưng mãi không thấy.

-Á……
Nó hét lên.
***********
-A, đau đầu quá đi mất thôi!
Vũ lắc lắc đầu rồi sờ lên cái vết máu còn dính lại trên đầu mình.
Rồi cậu nhìn ra phía bên phải mình, thấy 1 kẻ đang nằm lù lù trên bàn, đó là Tuấn.
-Dậy đi!
Đổ nước vào mặt Tuấn rồi Vũ ném chiếc cốc thuỷ tinh xuống đất.
Lấy áo lau lau tay như là vừa chạm vào cái gì bẩn lắm không bằng.
Chiếc cốc rơi xuống đất…vỡ tan, những mảnh thuỷ tinh bắn lung tung.
-Vy!???
Câu đầu tiên Tuấn gọi sau khi tỉnh giấc là nó.
-KHÔNG phải lo, chắc giờ cậu ta đang vui mừng vì làm cho chúng ta ra thế này và sung sướng với thành quả tìm được chứ lị.
Vũ cười.
Nhưng đó không phải là nụ cười hằng ngày.
Cậu đã cười 1 cách thoải mái, thích thú và có phần nuối tiếc.
******
Ngọn lửa bừng lên, nó giật mình, lùi lại phía sau.
-Khốn kiếp! Sao lại rơi vào cái nơi chết tiệt này chứ lị.
Nó đập thật mạnh tay vào cái tường và nhìn lên cái đốm lửa phía trước.
Nó bập bùng cháy như đang chêu ngươi nó.
Vừa nãy đang lò mò ở đống sách thì nó phát hiện ra 1 cái đèn, vừa chạm mạnh vào thì nó bị rơi xuống đây.
1 nơi ngột ngạt và đáng sợ.
Nó men theo cái tường bằng sắt.
Không khí dưới này lạnh.
Oxi loãng, nó khó thở.
Đây là 1 khu hầm, gồm nhiều ngăn, nói thẳng ra thì nó lòng vòng như 1 mê cung.
Cứ đi 1 đoạn la lại ngã 3.
Hầm được xây dựng cách đây khoảng 10 năm và được tu bổ lại khoảng 1 thánh trước khi diễn ra cuộc thì này.
Nơi này luôn mang dánh vẻ u uất và không có sinh khí.
Với kinh nghiệm tồn tại trong cuộc sống được bao nhiêu năm, cộng với thiết bị định vị, nó đã dần dần qua được các ngã 3 để tìm đúng đường đi.
Nó đi đến đâu thì các bóng đèn màu đỏ trước mặt lại bừng sáng,còn mấy bóng đằng sau thì tắt dần.
Đây là bộ phận cảm ứng nhiệt hiện đại.
Chứng tỏ “người dấu thẻ” cũng là phi thường.

-Aaaaa
Nó hét lên, hét thật to như cố để 2 người kia nghe thấy, nhưng họ đâu phải siêu nhân, nghe bằng niềm tin à.
Làn đầu tiên, lần đầu tiên nó hét lên khi thấy xác người chết.
Nó thở gấp, lượng oxi ít đi.
Không thể dùng bình oxi ngay được, nến không tí nữa ra ngoài, nó chết mất.
Khi tham gia vào cuộc thi người đứng đầu đã dặn dò 1 số dụng cụ cần thiết rồi.
Két………
Tiếng cọ xát mạnh giữa hai thanh kim loại vang lê.
Thật chói tai, nó không nhầm thì đã giẫm phải cái gì đó.
Mùi xác chết bốc lên, nó bịt mũi lại.
Trong đầu nó lúc này chỉ có 1 suy nghĩ:
“ Nơi này…thật kinh khủng”
……
-Tên kia, đi đâu mà nhanh như chó đuổi thế hả?
Vũ đi sau Tuấn, làu bàu.
-KHốn kiếp! nói vừa thôi cho tôi còn suy nghĩ!
Tuấn cáu lên, cậu đang lo lắng.
Nhìn cậu lúc này thật đàng sợ, cậu không muốn mất đi người mình yêu lần nữa.
-Hừ, nghĩ mình ngon lắm ấy mà khoảnh.
-Cậu k nhớ những gì “ người đó” đã nói sao?_ giọng nghiêm trọng, Tuấn dừng lại, quay qua nhìn Vũ.
Vũ ngập ngừng rồi như hiểu chuyện gì.
Bàn tay cậu rịn ra mồ hôi.
-Khu nhà bene trái! _Vũ
-Tầng 3! _ Tuấn
Cả 2 nhìn nhau rồi chạy thục mạng lên đấy.
Đó là những thông tin mà người đó cung cấp cho 3 người.
Vũ biết khu nhà, Tuấn biết tầng mấy, và nó biết số phòng nhiêu.
……….
Rầm…
1 cánh cửa đang từ từ nâng lên, nó nhíu mày vì cái thứ ánh sáng chói mắt của căn phòng này.
Khu lam việc đồ sộ nhưng mà
-Aaaaa

1 đàn dơi bay xẹt qua trước mặt nó.
Có những con còn để lại vệt xước trên khuôn mặt xinh đẹp của nó
Cuộc chơi bắt đầu.
Dơi được nuôi trong nhà này cũng đã mấy ngày rồi, từ khi mọi người chuyển vào đây sống.
Lượng oxi ngày càng giảm, nó cảm thấy khó chịu vô cùng.
Vừa vui vì thoát khỏi cái mùi kinh tởm của xác chết, nó lại thấy khó thở thế này.
Tim đập thình thịch.
Giờ nó mới biết rằng, mình vẫn còn quá non nớt trong cái thế giới này.
Phải tàn nhẫn nó mới chiến thắng được.
Pằng…pằng…
Tiếng súng vang lên, lũ dơi chết và rơi xuống nền.
Nó tự trấn an mình bằng cách day day 2 thái dương.
Bỗng nó giật mình vì tiếng cười vang lên.
-Ha ha ha ha…
1 tràng cười dài của 1 sự kiêu hãnh.
Nó biết cái giọng cười này là của ai…là “ người đó” _người đứng sau thế giới đêm.
3 con người, 17t (sắp 18) không thể đủ sức cai quản cả 1 thế giới đầy mưu mô như thế này, đằng sau họ có 1 người.
3 năm trước, ông ta chọn ra 3 đứa trẻ suất sắc nhất giao cho quản lí 3 khu vực trong tổng số 10 khu vực.
Nhưng vì những lí do cá nhân mà có chiến tranh, 10 bang trở thành 3 bang và do 3 người bọn nó cầm đầu. (nói văn vẻ hơn là lãnh đạo)
…….
Tim đập mạnh, tay thậm chí còn hơi run, nhưng nó vẫn kiên định nhìn về phía tiếng nói.
-Đừng lo quá, ha ha,đã đến được đến đây rồi thì tự tin lên…ta sẽ đợi…tìm và mau chóng ra khỏi đây nhé! Ha ha ha
Đôi mắt nó trùng xuống, nó đang nghĩ
“ tại sao 3 năm trước nó lại nhận lời ông ta????”
-KHụ khụ khụ…
1 tràng ho dữ dội, nó không thể chịu được nữa, lôi bình oxi ra.
“ khốn, lão giấu ở đâu không biết”
Đập chân xuống cái bàn làm việc, nó đang cáu.
***
2 dáng người cao to, khoẻ đang chạy rượt trong hành lang
Tuấn và Vũ đã tìm ra phòng chứa thẻ với 1 số cách khá dễ dàng.
-Không biết lão ta lại dở trò gì nữa đây, bực quá._ Vũ
Đã lâu lắm rồi 2 người không nói chuyện với nhau nhiều như thế này.
1 thứ tình cảm thiêng liêng nhưng lại được coi là qúa bình thường trong lúc đó.
Chính nó đã khiến 2 người có những tính cách như bây giờ .
Ngang ngược nhưng không bao giờ để mất đồ của mình yêu quy.
Cố chấp nhưng giàu tình cảm.
Ngoài miệng rắn nhưng trong lòng lại mềm yếu.
Việc nó chọn 1 người, hay không chọn bất cứ ai cũng sẽ làm cho 2 người khó sử và tổn thương.

1 nỗi buồn mà chẳng ai muốn nhắc đến.
-Khốn kiếp! cậu đang làm cái khỉ rì thế hả?
Vũ cáu vì cứ thấy Tuấn dính mắt vào cái lattop mà không trả lời mình.
-Cái tên này, muốn chết à?
Tâm trạng rối bời với lại tính tình cũng đã như vậy rồi.
Từ nhỏ việc trút giận vào người khác là sự an ủi lớn đối với 2 tâm hồn bọn họ.
Giờ thì nó đã trở thành 1 thói quen.
Tuấn ngồi im nãy giờ, mới lên tiếng, nhỏ nhỏ
-Cậu phát âm khá chuẩn, vì vậy tôi có thể nghe rõ!
……
-Bác à, sao dạo này không thấy Vũ ở nhà vậy nhỉ?
Trang đang ở nhà Vũ, bóp bóp vai cho bố cậu, cô ta thật biết cách nịnh nọt.
-Àn nó nói là đi thăm quan cùng mấy bạn trong lớp í mà…ơ mà sao cháu không đi?
Ba cậu vuốt cằm, tỏ ra ngạc nhiên, rõ ràng, 2 người này thân lắm mà.
-Đâu, cậu ấy đâu có đi du lịch, hình như là tham gia vào hoạt động gì đó chứ ạ?
Khuôn mặt ngây thơ, Trang dò hỏi ba cậu.
-hả? sao lại thế?
Ông ngạc nhiên.
-À, là thế này, bác chưa biết gì sao….bla blo…
-Cái gì?
Bố cậu đập bàn vẻ tức giận
…….
-Cậu đã nói cái gì với ông ta đấy hả?_Phong
-KHÔNG phải về cậu đâu mà lo, tôi chỉ nói sự thật thôi _ Trang cười, đứng khoanh tay trước ngực.
-Cậu dám nói ra tất cả hả? con nhỏ chết tiệt này.
-Chuẩn không cần chỉnh, nhưng 1 khi đã chỉnh thì sẽ không chuẩn ha ha ha.
********
-Mẹ, tao ngứa tai quá, hình như có đứa nào đang nhắc mình thì phải, chúng nó muốn chết à?
-hà, ccmnr
(heart_l0v3_hurt)
-ơ, này…
2 người phát hiện ra cái đường xuống hầm.
Men theo đường ống ấy, với 2 người thông minh như vậy, tìm được chỗ nó là chuyện dễ dàng.
Nhưng trong lúc 2 người đi đã không để ý có người đi đằng sau mìngiờ
……..
-Sao xuống đây chơi mình thế kia? _ Vũ cười
Nó hơi ngạc nhiên nhưng dường như chuyện này cũng nằm trong dự đoán của nó.
-hừ, tôi đã quá khinh thường 2 người rồi nhỉ.
-Cậu biết ý nghĩ của cuộc thi này đúng không? Nó không chỉ cho thấy vật chất..