Tôi Thề, Tôi Mà Không Làm Cho Cô Yêu Tôi Thì Tôi Không Mang Họ Trần Nữa!

Chương 8




- Này, kia là người mà chút nữa cô phải đối phó đấy!

Hắn ghé vào tai tôi thì thầm con gà hầm và đồng thời cũng ra hiệu cho tôi biết người mà tôi sắp gặp là cô nàng thoạt nhìn có vẻ xinh đẹp rất biết chọn chỗ ngồi mà chọn ngay chỗ ở vị trí trung tâm. Cô nàng nhìn qua thì cũng đã có thể nhận ra là mấy cô tiểu thư nhà giàu đỏng đảnh. Người xưa có câu “Nhìn mặt mà bắt hình dong” nhưng trong trường hợp này thì đúng là vừa nhìn đã biết.

- Chào em, Mai Hoa, dạo này em khỏe chứ?

Khiếp, nói chuyện với mấy đứa con gái khác thì sao mà ngọt ngào thế.

- Anh, anh đến rồi à? Em vẫn rất ổn, chỉ không ổn mỗi cái là trong lòng em lúc nào cũng tràn ngập hình bóng của anh làm em mất ăn mất ngủ vì nhớ anh.

Má ơi sao cô này nghĩ ra được cái lời nói buồn nôn này vậy? Cô không ăn không ngủ thì cũng có liên quan quái gì đến việc cô nhớ hắn đâu. Mà rõ ràng trong lúc ăn với lúc ngủ cô vẫn có thể nhớ cơ mà.

- Mai Hoa à, anh xin lỗi, anh đã nói với em rồi, chúng ta kết thúc ở đây thôi. Những ngày tháng bên em anh cũng rất vui vẻ nhưng anh cũng nhận ra một điều rằng chúng ta cũng không thể bên nhau thêm được nữa. Anh vẫn yêu em, em biết điều đó mà phải không, nhưng tình yêu đâu phải lúc nào cũng được như chúng ta mong đợi đâu. Cho nên dù rất tiếc nhưng anh vẫn muốn nói rằng chúng ta hay chia tay nhau trong hòa bình được không Mai Hoa? Anh cũng đã đáp ứng yêu cầu của em, anh cũng đã mang người con gái vừa chen chân vào trái tim anh và lỡ chân đạp em ra ngoài, à nhầm, là tim anh không đủ chỗ chứa nên em đã nhẹ nhàng mà rời khỏi trái tim anh. Và cô gái ấy đang ngồi cạnh anh đây, Mai Hoa, đây là Minh Châu, người yêu mới của anh. Còn Minh Châu, đây là Mai Hoa, người con gái vừa nhẹ nhàng rời khỏi trái tim anh.

Tôi đang rất nghi ngờ không biết có phải là cái tên này đã soạn thảo văn bản rồi học thuộc trước ở nhà hay không mà lại có thể tuôn ra một đống những lời có cánh và rất buồn nôn như thế này.

- Chào bạn, mình là Minh Châu, rất vui được gặp bạn.

Tôi gật nhẹ đầu chào hỏi ra đúng vẻ một cô tiểu thư nhà quyền quý. Nhưng hình như cô gái ấy thì nhà giàu mà hình như không biết thế nào là lịch sự hay sao ấy, thấy lúc nghe tên kia nói thì hai mắt biến dạng hết thành hình trái tim, mà lúc nhìn về phía tôi một cái là lườm nguýt, bĩu môi bĩu mỏ các kiểu.

- Này, cái cô kia, nhìn chũng quy thì tôi chẳng thấy cô có cái gì hơn tôi cả, cũng chỉ là một con nhóc thích đi làm người thứ ba chen chân vào tình cảm của người khác thôi. Cái loại như thế này thì biết không, rất đáng để người ta khinh bỉ chứ không có vinh dự gì đâu nhé.

Con gái con đứa gì mà cua ngoa thấy ghét.

- Tôi biết rằng làm người thứ ba trong một cuộc tình là một điều rất không nên, nhưng cuộc đời nhiều khi chúng ta lại không thể biết được rằng điều sẽ xảy đến tiếp theo, chuyện của tôi và Phong cũng vậy. Tôi đâu cố ý chen chân vào trái tim đã chật của Phong đâu, nhưng khi chen chân vào rồi mới biết trái tim đó đã đủ người và cần có một người phải ra đi, và tôi cũng đâu thể biết đó lại là chị, và tôi cũng rất xin lỗi chị về việc đó. Chị xinh đẹp hơn tôi, quyền quý hơn tôi, tôi biết, nhưng tôi có một điều mà chị không có đấy chị biết không? Đó là tôi có được một vị trí trong trái tim anh Phong, cái vị trí mà chị vừa mất đi đấy.

Úi xời, tôi nói quá hay luôn.

- Mày, mày là cái thá gì mà dám nói với tao bằng cái giọng điệu đó hả? Mày chẳng qua cũng chỉ là cái loại đi cướp người yêu người khác thôi.

- Xin chị hãy bình tĩnh lại đi. Không phải để có được anh Phong trong quãng thời gian vừa rồi thì chị cũng đã phải giành giật từ tay của người khác sao, chị cũng là người như vậy thì chị có cái tư cách gì để nói tôi chứ? Tôi khuyên chị trước khi nói người khác thì nên xem xét lại bản thân mình trước đi. Anh yêu, mình về thôi anh, em mệt rồi.

Xong khi dạy dỗ cho bà chị chua ngoa kia một trận thì tôi lại quay sang “sóng thần tên Phong” mà giở ra một cái ngọt ngào như mía lùi mà nũng nịu, ôi thôi, sự thật rằng tôi đang rất buồn nôn đấy. Cái tên kia cũng rất là biết điều, khi mà vừa nghe tôi nói như thế thì cũng rất tự giác mà đứng lên cúi người chào bà chị đang tức nổ đom đóm mắt mà quắc mắt nhìn về phía chúng tôi. Để trêu tức bà chị đó tôi còn có ý nắm tay tình tứ với tên dở người này cho chị ta tức chết luôn đi

- Thôi chào chị nhé, em và Phong về trước đây, chắc Phong cũng đã mệt rồi.

Nói xong hai chúng tôi tình tình tứ tứ nắm tay nhau mà ra về, mặc kệ tiếng gào thét của bà chị từ phía sau.

- Hai đứa mày, hai đứa mày, quay lại đây cho tao ngay!

Đã bảo là mặc kệ rồi mà, chúng tôi vẫn cứ tiếp tục tình tình tứ tứ mà ra về. Mãi cho đến lúc ngồi vào trong xe tôi mới thở phù ra một hơi vì thật sự là quá mệt mỏi.

- Tôi không ngờ là cô đóng kịch giỏi vậy nha!

- Quá khen! Quá khen!

- Mà sao cô ứng phó với Mai Hoa dễ dàng vậy?

- Làm theo bản năng.

- Bản năng của cô là độc mồm độc miệng như vậy sao?

- Cũng không hẳn, nhưng cô ta dám mắng tôi.

- Nhưng cô cũng đâu phải bạn gái của tôi thật.

- Vừa nãy tôi là bạn gái của cậu. Đi mua cho tôi chai nước nhanh lên!

- Để làm cái gì?

- Thế cậu nghĩ tôi nói từ nãy đến giờ mà tôi không rát hết cả cổ họng, tốn hết cả nước bọt à?

Tên đó hình như cũng biết điều không nói gì nữa mà rẽ vào một cửa hàng tạp hóa gần đó, rồi cũng khá tự giác mà bước khỏi xe mà đi mua cho tôi một chai nước lọc, và trở lại với hai chai nước Aquafina.