Tôi Thề, Tôi Mà Không Làm Cho Cô Yêu Tôi Thì Tôi Không Mang Họ Trần Nữa!

Chương 49




- Xin lỗi, nhưng mà cậu vừa nói gì?

Anh ta nhăn mặt vùng và vùng vằng một hồi rồi cuối cùng cũng phải chịu thua trước cái khuôn mặt không biểu cảm của tôi. Khoanh chân ngồi lại ngay ngắn trên giường, anh ta mới bắt đầu nói lại bằng cái giọng trầm trầm chán nản.

- Tháng sau là sinh nhật tôi, cô có thể tặng tôi một cái gì đó được không?

What? Anh ta đang yêu cầu một người nghèo mua quà sinh nhật cho mình đấy à?

- Tại sao tôi phải mua quà cho anh chứ? Chúng ta không quen biết nhau là một. Và mua quà cho mấy người giàu các anh tốn tiền lắm. Chủ yếu là tôi không muốn tốn tiền thôi.

Người giàu các người thì tất nhiên là sẽ tặng nhau đồ xịn, tôi mà tự nhiên chui ra đưa cho cái đồng hồ cát thì không phải là sẽ bị cười đến thối mũi sao? Tôi vốn là một người có cái tôi quá lớn, làm sao có thể chịu nhục như vậy được chứ? Mà mua đồ đắt tiền thì càng không, tôi phải lo cho tương lai của tôi chứ không phải là mấy bữa tiệc sinh nhật của người không quen.

- Không cần là đồ đắt tiền đâu, cô có thể.... à... ờ....

- Con lạy cha, nói nhanh nhanh hộ con cái!

Là đàn ông hay là đàn bà không biết nữa, nói thì nói một lèo hết câu luôn đi lại còn bày đặt à với chẳng ờ. Cậu ta định yêu cầu tôi đưa cậu ta xuống gầm cầu tham quan hay là gì mà cứ ấp úng mãi vậy chứ?

- Cô gấp một lọ sao tặng tôi cũng được.

- Gấp sao á?

Tôi biết là hôm nay bão, còn chưa dứt kia kìa, có phải là do đi mưa về nên bị cảm lạnh, đầu óc không còn sáng suốt nữa rồi phải không? Nhà giàu thì đi ra ngoài mua cái lọ gấp sẵn là được rồi, mà lại còn là gấp đẹp nữa chứ. Nhưng mà cái quan trọng là tôi không có biết gấp sao, tôi đâu có thời gian dành cho cái việc vô bổ ấy chứ.

- Đúng rồi.

- Trường chúng ta nhiều con gái lắm, anh cứ nhờ mấy cái cô ý làm cho, có khi cả nhà ngập trong sao ấy chứ, ha ha.

Mà tôi xin nhắc lại một lần nữa, tôi không quen anh ta thì việc gì mà tôi phải tặng quà cho anh ta nhỉ? Chẳng qua chỉ là gặp nhau được vài lần, nói với nhau dược vài câu, thế mà đã thân đến mức tặng quà sinh nhật rồi sao? Mà cái loại con trai gì lại thích sao giấy chứ?

- Tôi muốn cô gập cho tôi không được à? Anh lớn nói là phải nghe biết chưa hở? Người đâu mà cứ nói một câu cãi một câu thế?

- Anh cái búa ý.

Vì quá bức xúc với cái sự vô duyên của tên ngồi trước mặt, tôi đứng bật dậy rồi đi rửa mặt, mỗi lúc tức giận là tôi sẽ phải rửa mặt, ai mà biết tại sao chứ. Cho dù là cậu ta có tốt bụng mang tôi về đây thật nhưng làm sao mà tôi có thể chấp nhận được cái kiểu thích lên mặt dạy đời của anh ta chứ. Bước ra khỏi phòng tắm với mái tóc và khuôn mặt đẫm nước, tôi trừng mắt nhìn anh ta rồi lên mặt đặt vấn đề.

- Về vụ quà sinh nhật, nếu rảnh thì tôi sẽ làm cho anh. Còn nữa, cho tôi mượn ô về nhà, sau đó tôi sẽ trả sau.

Anh ta chăm chú nhìn cái khuôn mặt hết sức hình sự của tôi rồi nhếch miệng cười.

- Cô nhóc, cô nhóc bị điên hay là sao? Bão to như vậy, cô nhóc mà cầm ô ra ngoài đường, nếu không bị gió thổi bay, thì cũng sẽ bị ô nhấc bổng lên trời.

Nếu ngẫm nghĩ thì sẽ thấy thực chất anh ta nói cũng đúng, ngoài trời mưa rất to, ngồi trong phòng mà nghe còn thấy ầm ầm đau cả đầu. Chắc bây giờ tôi mà cầm ô ra ngoài, mưa có khi đâm thủng ô luôn ấy chứ. Vừa suy nghĩ xem mình sẽ về nhà kiểu gì, tay vừa gõ nhịp lên đệm ghế, cả người tôi đều tản ra một không khí suy tư. Tôi là một người thông minh, ai cũng bảo là vậy nhưng tất nhiên dù thông minh thế nào thì cũng sẽ có những giây phút ngu bất chợt, và điển hình là lúc này đây. Quả thực trong đầu tôi giờ cực kì trống rỗng, không nghĩ ra được một cái ý tưởng hay ho nào. Sau bao nhiêu phút ngôi đến tê cả chân, tôi đành chấp nhận buông vũ khí đầu hàng, hướng ánh mắt về phía con người đang nằm ườn ra giường kia rồi ra hiệu cho phép nêu ý kiến. Nhận được thông điệp của tôi, anh ta nhanh chóng ngồi thẳng dậy, mặt vô cùng hào hứng, không phải là anh ta nghĩ ra được cái trò gì để trả thù tôi đấy chứ.

- Thế này đi, hôm nay cứ ở lại đây, mưa thế này thì có khi sáng mai mới hết được.

Không thể, không thể chấp nhận được ý kiến này. Tôi đường đường là một nữ sinh trong sáng, làm sao có thể ngủ qua đêm ở nhà của một tên con trai không quen biết được.

- Tôi từ chối!

Nhìn anh ta bằng ánh mắt kiên quyết, hai con người trừng lớn, tôi ra sức truyền thông điệp cho anh ta. Nhưng hình như con người này không được thông minh như tôi nghĩ, bằng chứng là anh ta vẫn ngồi nghệt ra nhìn tôi.

- Làm sao đâu, thời tiết như thế này thì không thể ra ngoài được đâu.

Tại sao? Tại sao lại có một con người mặt trơ trán bóng như vậy chứ? Nếu như tôi mà là con trai, thì tôi sẽ vô tư mà ngủ lại, nhưng tôi là con gái mà, không thể nào nha.

- Không thể được, nhỡ anh có ý đồ xấu xa gì đó với tôi thì sao? Tôi xinh đẹp như thế này, ai biết là anh sẽ làm gì chứ.

Không thể ngờ được là sau khi nghe xong câu nói ấy, anh ta lại dùng cái bộ mặt kì thị để nhìn tôi. Sao nào? Tôi có nói sai cái gì hay sao? Đàn ông con trai bây giờ làm sao có thể tin được chứ? Trong lúc tôi đang âm thầm lặng lẽ bảo vệ cho ý kiến của mình, thì bỗng nhiên điện thoại tôi lại đổ chuông. Là Phong gọi, tôi bắt máy rồi dùng cái giọng đều đều mà trả lời điện thoại.

- Chuyện gì?

Thật ra tôi với hắn không hay gọi điện hay nhắn tin với nhau như mấy cặp đôi yêu nhau thường làm, bởi vì mỗi ngày tôi đều gặp hắn, chán đến phát ngấy ra rồi. Nên nếu hắn mà gọi cho tôi, nghĩa là có chuyện quan trọng muốn nói... hoặc không.

-

Ăn nói gì mà lại cộc lốc như vậy chứ? Mọi khi hắn đâu có như vậy ta.

- Trời mưa, trú tạm là người quen.

Thực chất là không quen, hoặc là có quen một chút, nhưng mà thôi kệ đi.

-

Tôi vốn dĩ biết là tên này thỉnh thoảng sẽ lên cơn tâm thần phân liệt, nhưng hình như lần này nặng hơn các lần khác. Cho dù hắn phát hiện ra chuyện gì đó động trời đi chăng nữa thì có liên quan quái gì đến chuyện hắn đẹp trai?

-

Chỉ có thế thôi à? Chuyện này là chuyện động trời đây sao? Đây là chuyện mà hắn dùng cái giọng như có thiên thạch sắp đâm vào Trái Đất đây sao?

- Tôi biết! Thế còn chuyện động trời là chuyện gì?

-

Tên này có phải là bị điên không? Thú thực thì cũng đã có lần tôi nghi ngờ rằng không biết hắn có bị tâm thần thật hay không. Trời này mà gọi là trời mưa sao? Đây rõ ràng là bão, ngay cả bão với mưa mà cũng không phân biệt nổi? Dù là hôn nhau dưới mưa nhưng lúc đó người ta chỉ đứng giữa đường khi trời lất phất vài giọt thôi. Bây giờ mà ra, hai đứa còn chưa nhìn thấy mặt nhau có khi đã hắt xì hơi không ngừng vì cảm cúm rồi.

- Cậu đi bộ đến bệnh viện đi là vừa rồi đấy!

Hét vào điện thoại, tôi bực mình tắt máy luôn rồi ném điện thoại lên đệm. Mãi một lúc sau khi tôi oán giận nhìn chằm chằm vào cái điện thoại như muốn xuyên thủng nó, tôi mới ngẩng đầu lên và phát hiện ra cái tên ngồi đối diện đang nhìn mình bằng ánh mắt đầy ẩn ý.

- Ai vừa gọi vậy?

Đôi môi khẽ nhếch lên một đường công hoàn mỹ rồi từ từ mở ra khép lại, nhả ra từng từ tra khảo tôi. Gì chứ? Tôi nói chuyện với ai thì có liên quan gì đến anh ta sao? Vớ vẩn nó vừa thôi chứ. Ban tặng cho anh chàng đẹp trai một cái nhìn khinh bỉ, tôi vênh mặt lên rồi nhắm hướng cửa mà đi tới.

- Này này, định đi đâu?

- Đi tìm đồ ăn, tôi không muốn chết đói, càng không muốn ôm bụng đói đi ngủ.

Đối với tôi, khi thối ra câu nói này, nó mang hai ý nghĩa, thứ nhất, là tôi đang đói, cái đấy thì không cần phải bàn cãi rồi. Nhưng cái thứ hai chính là thỏa hiệp, tôi phải ở nhờ nơi đây một đêm vậy. Đang định tự biên tự diễn múa tay múa chân thì từ bụng tôi lại phát ra những tiếng ọc ọc, tính ra thì từ trưa tới giờ tôi đã ăn gì đâu, nếu tiếp tục nhịn, chắc đến nhấc tay lên tôi cũng không làm nổi mất. Có vẻ như anh ta cũng hiểu ý của tôi nên cười toe toét rồi lăng xăng chạy lên phía trước. Cho người lạ ở lại nhà mà vui đến thế sao? À, hiểu rồi, chắc nhà giàu quá, thừa gại thừa cơm nên mới cần người tiêu thụ giúp đây mà. Nhưng hình như anh ta coi tôi là heo hay sao ấy, ấn tôi xuống ghế rồi vứt cho tôi cái đống đồ ăn vặt mà vừa nãy tôi mua về và bảo tôi ngồi chờ. Bóc một gói bim bim ra nhai, vừa nhai vừa nhìn đống hồ. Bây giờ là bốn giờ chiều nhưng bên ngoài đã tối như thể bây giờ là tám giờ tối, chép miệng, tôi bắt đầu mặc kệ ông trời rồi quan sát xung quanh căn nhà. Nếu như bên ngoài mang phong cách Châu Âu cổ thì bên trong lại hoàn toàn khác, mang phong thái hiện đại 100%. Tường được sơn màu be tạo cảm giác nhẹ nhàng, sopha màu đỏ nổi bật, phía trước là một bàn kính lớn và còn có một cái tivi màn hình phẳng to thật to.

Đứng dậy, vẫn ôm gói bim bim, tôi bắt đầu đi xung quanh phòng khách mà soi xét từng thứ một. Quả là nhà giàu nha, nhà tên này hầu như có tất cả những thứ mà tôi ước ao bấy lâu nay, thật là có xúc động muốn đóng gói lại rồi đem về nhà. Bỗng có một thứ hấp dẫn tầm nhìn của tôi, đó là một cái tủ kính, nhưng tủ kính lại không phải là thứ hấp dẫn tôi, thứ hấp dẫn tôi chính là thứ bên trong nó. Hàng chục những cái huy chương, phần thưởng bày la liệt ở bên trong, hầu hết là về lĩnh vực âm nhạc, xem ra anh chàng này cũng có tài đó chứ. Đang định vươn tay lấy một cái ra xem thử thì chủ nhân của cái đống này lại xuất hiện. Giật mình, tại sao tôi lại có cảm giác như là mình đang đi ăn trộm rồi bị chủ nhà phát hiện vậy nhỉ? Trong phim truyền hình, chắc hẳn lúc này tên con trai sẽ chạy đến đẩy người con gái ra rồi mắng không thương tiếc vì dám đụng vào đồ của mình. Nhưng tôi lại quên mất đay là hiện thực, anh ta tay đút túi quần đi đến bên cạnh tôi rồi vênh mặt lên, xoa xoa cái tủ kính đầy nhẹ nhàng rồi mở miệng ra nói với tôi bằng một cái giọng mang đầy chất tự hào.

- Cô thấy nhiều không? Đều là của tôi hết đó nha, tôi cũng thấy là tôi thật tài năng mà. Cái này tôi được khi 10 tuổi này, cái này năm 7 tuổi, cái này là năm 5 tuổi, giải thưởng đầu tiên của tôi đấy, còn cái này...

Tôi đứng như phỗng nghe anh ta luyên thuyên về lịch sử của từng cái huy chương đến rã cả chân. Nhưng thú thật thì cái tên tâm thần này cũng giỏi thật, thế mà nhìn cứ như một tên cà lơ phất phơ. Sau bài diễn thuyết dài dằng dặc bao gồm quá trình anh ta sinh ra và lớn lên, cuối cùng tôi cũng được buông tha.

- À quên mất, tôi ra để gọi cô vào ăn cơm, vào đi.

Bây giờ thì cơm canh cũng nguội bằng sạch rồi, còn vội vàng làm gì nữa chứ. Anh ta vừa lải nhải về việc là có món gì, tay thì đẩy tôi vào phòng ăn. Thật ra thì tôi là một người rất sợ nóng, hồi bé đã có một lần bị bỏng lưỡi nên đến bây giờ nỗi bữa cơm tôi sẽ phải ngồi bới đi bới lại để cho hơi nóng bay hết rồi mới có thể ăn. Quả nhiên là nhà tên này thừa thực phẩm nên muốn nhờ tôi ăn hộ, trên bàn trải la liệt vô số món, tôi chỉ cần nhìn cũng đã thấy no. Kéo ghế ra và từ từ ngồi xuống, tôi cảm thấy không hề thoải mái một chút nào cả. Hai bên tôi là hai cô giúp việc đứng đó không ngừng luyên thuyên về cách chế biến rồi thì chất dinh dưỡng, còn hai cô thì luôn miệng hỏi tôi có muốn ăn món này không, món kia không. Tôi không phải là một tiểu thư nhà giàu nên làm sao mà tôi có thể quen được với cái cảnh này chứ? Thử tưởng tượng xem mỗi bữa cơm đều như thế này, có khi chưa nhét được cái gì vào miệng đã phải nhập viện vì thủng màng nhĩ. Mà càng phiền toái hơn ở chỗ mấy người này quả thực rất nhiệt tình, đuổi không đi, khuyên không nghe, chẳng lẽ tôi phải quỳ xuống lạy thì cả đám mới nối đuôi nhau đi ra ngoài hay sao?

- Thôi được rồi, các cô đi ra ngoài hết đi, nhức đầu quá!

Lúc này tôi quả thực vô cùng biết ơn cái anh chàng vô duyên đang ngồi đối diện, lời nói của chủ nhà quả là có uy lực. Sau câu nói khá là khó chịu đấy, mấy cô nàng đỏ mặt rồi lũ lượt kéo nhau ra ngoài, còn nuối tiếc quay lại nhìn thêm vài cái nữa. Lỗ tai tôi như vừa được ân xá, quả là bây giờ tôi mới nhận ra được vẻ đẹp của sự yên lặng. Tôi vừa giơ đũa lên định gắp thức ăn thì ngay tức đôi đũa lại vô tư rơi xuống bàn, gỗ và thủy tinh gặp nhau phát ra một tiếng thanh thúy. Tôi tưởng là đã được ăn rồi chứ? Số tôi thật là khổ mà!