Tôi Thề, Tôi Mà Không Làm Cho Cô Yêu Tôi Thì Tôi Không Mang Họ Trần Nữa!

Chương 22




Sáng nay tôi đến trường và vác theo cái bộ mặt tệ đến không thể tệ hơn, nhìn như tôi vừa đi dự đám tang về vậy. Bởi vì sau khi tối qua lên cơn điên vì tiền, thì nguyên cả buổi tối hôm đó tôi dùng để tụng kinh gõ mõ mong cho gia đình kia gặp tai họa. Nhưng tôi cũng dùng chiêu “vừa đấm vừa xoa” nên là tôi tốt bụng cầu trời lạy phật cho hai con hủi ở nhà đấy nhanh chóng tìm được công ăn việc làm. Nói dài dòng thế chứ nói tuột ra là đêm qua tôi mất ngủ. Lí do á? Nói ngắn gọn thì là vì tiếc tiền đấy, còn thích dài dòng thì nghe cái phần phía trên.

- Này, sao mặt cô như xác chết thế?

Lại nữa, nhìn thấy cái mặt tên này là tôi đã muốn độn thổ rồi, lại nhớ đến cái vụ tiền nong mà lòng tôi đau như cắt, cái tên ngu này sao lại đưa tiền cho người lạ dễ dàng thế chứ?

- Này, cô có nghe tôi nói cái gì không đấy?

Chẳng biết cái tên này ngu bẩm sinh hay là ngu luyện tập nữa, không ai dạy hắn là không được cho người lạ tiền sao?

- Dạo này cô hay bị điếc thế hả?

Nói xong hắn lại đập cái “bốp” vào đầu tôi như mọi khi, hình như việc này dần quen thuộc với tôi rồi thì phải. Không ai nói với hắn là không được bắt nạt con gái à?

- Cái đồ thần kinh trúng gió này nữa, có biết đập vào đầu nhiều là bị ngu đi không?

Thôi chết, không hiểu dạo này tôi bị làm sao mà sức kìm nén không còn được tốt như trước nữa. Sao tôi lại quên mất là tôi đang ở sân trường chứ? Tất nhiên là đối với một kẻ vừa mắng “hoàng tử” của họ, thì họ sẽ phải tấn công kẻ đó rồi.

- Con nhỏ kia dám mắng anh Phong sao?

Ừ, mắng đấy, sao nào?

- Lại là cái con nhà nghèo bám theo tạo scandan vs anh Phong đấy hả?

Ai bám theo ai cơ?

- Nhìn nó mà phát ghét!

Nhìn cô tôi phát tởm.

- Này này, cô cứ liếc liếc cái gì đấy?

Liếc liếc cái gì thì… hình như đây là giọng con trai, nghe còn quen quen. Ồ, bây giờ cái tên bên cạnh tôi mới được tôi chú ý vì vừa nãy mải “chiến đấu bằng trí óc”.

- Nhiều ruồi muỗi quá, tôi đang tìm cách để đập.

- Tôi có thấy con nào đâu?

- Cậu không nhìn thấy được đâu, chỉ người thông minh mới có thể nhìn thấy được thôi.

- À này, tôi vẫn thắc mắc về vụ bà ăn xin…

Aaaa, đừng hỏi cái vấn đề này nữa.

- Châu! Cậu tới trường rồi à?

Ôi, thiên thần nào đã giải thoát cho tôi khỏi sự tra tấn của ác ma dưới địa ngục vậy. À, là Quân.

- À, chào cậu, tôi thấy khỏe rồi nên là tới trường được rồi.

- Này cái cô kia, sao cô nói chuyện với mấy đứa con trai khác thì nhẹ nhàng vậy hả, còn với tôi thì sao như là mấy người làm công việc thẩm vấn ở đồn công an thế?

Cái tên này còn thắc mắc về cái vấn đề này bao nhiêu lần nữa vậy chứ. Lời giải đơn giản là bởi vì, làm quái gì có ai đối xử tốt với một tên mang xui xẻo đến cho mình chứ.

- Mấy ngày cậu nghỉ mình cũng có chép bài đầy đủ, mình có thể cho cậu mượn vở.

Cái cậu bạn này đúng là một người thông minh mà. Vì cậu ta thông minh nên cậu ta đã chọn một cách giải quyết tên kia rất là nhanh gọn, đó là lờ đi.

- Này, hai người bơ tôi đấy à?

Vẫn còn chưa chịu giơ cờ trắng đầu hàng sao? Vẫn cứ lờ đi là tốt nhất.

- À, chắc không cần đâu, mình cũng có nhờ người chép bài hộ rồi.

- Vậy à.

Đùa chứ, cả cái trường này ngoại trừ hai người, một “động đất”, hai “sóng thần” này thì ai mà chẳng xem tôi như là cái gai trong mắt chứ. Như thế thì nhờ vả được ai.

- Này, trán cô hôm qua đỡ rồi chứ hả?

What? Hắn nói thế khác gì hắn gặp tôi tối qua chứ.

- Hả? Trán cậu bị làm sao vậy Châu?

- À à, tối qua mình đang đi trên đường thì tự nhiên cậu ta – Tôi chỉ sang tên “sóng thần” – lỡ chân đá văng cục đá vào đầu tôi nên là… bị sưng. Bây giờ thì tôi đỡ rồi, à, thế hai người cứ nói chuyện tâm sự đi nhá, tôi đi có việc trước, ha ha ha.

Xong rồi, chạy nhanh, chạy lẹ, ở lại là chết, ở lại là chết! Chạy thẳng vào lớp, về đến chỗ của mình rồi tôi làm công việc tiếp theo đó là… thở dốc, mệt quá đi mất!



Kể thì đến bây giờ tôi cũng đã vào học ở cái trường này được hơn hai tháng. Trước đây, con Linh có nói là nó sẽ chuyển về trường của tôi nhưng sau đấy thì tôi chẳng thấy bóng dáng nó đâu cả. Sau khi hỏi thì nó đã cho tôi một cái lí do đó là “canteen trường tớ mới có thêm vài món ngon lắm, mà trường cậu không có, nên thôi không chuyển đâu.”, đó là một lí do chính đáng? Chuyện đấy không quan trọng, cái quan trọng là hôm nay, “sóng thần tên Phong” chính thức bị trúng gió độc lần… rất nhiều. Nhưng lần này có vẻ rất nặng. Tại sao tôi nói vậy? Không trúng gió nặng mà hắn lại mời tôi đến sinh nhật hắn à. Và lúc đó tôi đã rất anh hùng.

- Cậu lại trúng gió độc loại gì nữa rồi hả, tôi không đi, cậu cứ nằm mơ tiếp đi!

- Cô không đi tôi cho người đến đốt nhà cô luôn đấy!

- Tôi là vì nể mặt cậu nên mới đi thôi đấy.

Chẳng biết hắn nói thật hay nói đùa, đùa thì tốt nhưng lỡ thật thì sao? Tôi sẽ trở thành người vô gia cư mất. Tôi không muốn trở thành người vô gia cư! Và bây giờ thì tôi đang cắn răng mà bắt taxi đến lò đốt tiền Queen’s Shop để “ném tiền ra ngoài cửa sổ”chứ tôi không đốt tiền đâu, ném ra thì ít nhất cũng có người nhặt được, tốt cho người ta. Vì tôi là một người tốt, luôn nghĩ cho người khác mà. Nói thật thì là đến đấy mua cái bộ đồ cho mình cho mình đỡ lạc loài trong cái tiệc sinh nhật của hắn thôi. Nhưng mà tôi phải nhắc lại là sinh nhật hắn tôi không muốn đi!!! Vào trong cửa hàng, tôi chọn một cái váy màu đen ngắn gần tới đầu gối để làm tôn lên nước da trắng của tôi và một đôi giày búp bê cũng màu đen có đính mấy hạt cườm nhìn cũng khá đơn giản rồi mang ra quầy thu ngân.

- Của quý khách hết 4.320.000VND ạ!

“Đùng đùng đùng đoàng đoàng” sét (lại) đánh xuyên não. Lôi ví ra đưa tiền, trong lòng tôi đã sớm ân cần hỏi thăm luôn 20 đời tổ tông của tên “sóng thần” chết tiệt. Bây giờ cũng đã là gần 6 giờ, sinh nhật của hắn sẽ bắt đầu lúc 7 giờ. Bây giờ tôi về nhà tắm rửa rồi ngúng nguẩy thì cũng mất đến 6 giờ 45 phút, bắt taxi đi đến đó là vừa.