Tôi Thấy Hoa Vàng Trên Cỏ Xanh

Chương 62: Chuyện ngoài ý muốn




Con Mận chạy lại đỡ Tường nhưng nó loay hoay một hồi vẫn không sao dựng em tôi ngồi lên.

Tôi chỉ choàng tỉnh và cuống cuồng xô lại khi Tường kêu lên như van vỉ “Giúp em với, anh Hai!”. Lòng tôi như tan ra khi trông nó giống như một con thú nhỏ vừa bị tôi bắn hạ, vậy mà bây giờ con thú đáng thương đó lại tin cậy cầu cứu tôi.

Nhưng tôi vừa choàng tay xốc nách nó, Tường đã rên lên “Đau em!” và tôi thấy nước mắt nó ứa ra.

Tôi run run hỏi:

- Mày sao thế? Đau chỗ nào?

- Em đau ở lưng.

- Để tao xem nào!

Tôi nói và luồn tay xuống lưng nó thử ấn những ngón tay lên cột sống.

Tường lại nhăn mặt:

- Đau em, anh Hai!

Trán tôi bắt đầu toát mồ hôi. Xưa nay ba tôi vẫn dùng cây gậy này vụt vào người tôi và Tường không biết bao nhiêu lần nhưng chẳng xảy ra chuyện gì tệ hại giống như lúc này.

Tường lo lắng hỏi:

- Chắc cột sống em bị làm sao rồi hở anh?

- Mày đừng có đoán mò! - Tôi trấn an nó và nghe cay xè nơi sống mũi.

Tôi quay đầu nhìn quanh, mím môi nói:

- Mày nằm yên đi, để tao nghĩ cách khiêng mày lên giường.

Nhưng tôi không nghĩ được cách nào. Người thằng Tường bây giờ giống như làm bằng những cơn đau, đụng vào là phát ra tiếng rên, xê dịch được nó là chuyện khó tày trời.

Trong khi tôi đang bối rối, con Mận chợt sáng mắt lên, nó vừa la vừa nhỏm dậy:

- Mình nghĩ ra cách rồi.

- Cách gì? - Tôi liếm đôi môi khô rang.

- Đem cái vạt giường lại đây!

Gần như ngay tức khắc, tôi và con Mận đâm bổ lại phía giường ngủ của tôi và Tường, hối hả tốc hết mền chiếu, nhanh nhẹn tháo rời cái vạt giường ra rồi khiêng lại đặt song song bên cạnh Tường.

- Ráng chịu đau một chút nghe em!

Con Mận dịu dàng nói và nó đằng chân tôi đằng đầu, hai đứa thận trọng nhích thằng Tường từng chút một đặt lên tấm vạt được ghép bằng những thanh gỗ mảnh.

Tường bặm môi cố không để bật ra những tiếng rên nhưng nhìn vẻ mặt héo đi của nó, tôi biết là nó đau đớn lắm.

Tôi và con Mận không dám mạnh tay, vì vậy cả nửa tiếng đồng hồ sau hai đứa tôi mới đặt được thằng Tường lên tấm vạt và mất thêm một nửa thời gian như vậy nữa để khiêng tấm vạt lẫn thằng Tường đặt ngay ngắn trên giường.