Thời gian mới qua một tuần.
Đến bây giờ Nghiêm Cẩm đã có tiếng xấu. Những người sống dưới ánh đèn không thể để lộ chỗ bẩn trên người được. Khi đó vết bẩn sẽ không chỉ là vết bẩn nữa mà sẽ khiến hắn bị nhuộm đen rồi từ đó mất đi ánh sáng. Loại người đang đứng ở chỗ cao cao như Nghiêm Cẩm thì rất dễ bị ngã xuống. Thứ mà quần chúng thích chỉ là phần quần áo chỉnh tề bên ngoài mà thôi.
Nếu bọn họ biết mình bị lừa gạt thì đối với bọn họ đó chính là phản bội!
Về kết quả sau đó…
Nghiêm Cẩm co người trong phòng công ty thuê cho hắn, không dám đi ra ngoài. Hắn sợ mình chỉ cần mở cửa ra ngoài thì phóng viên sẽ tranh nhau tiến lên. Sự không cam tâm trong mắt hắn càng sâu hơn, phần nhiều là sự căm hận.
Hắn sẽ không tự trách mình, hắn sẽ hận tất cả những ai đã khiến sự việc thành ra thế này.
Tất nhiên, trừ hắn ra…
Du Dịch là kiểu càng có người muốn cản trở việc anh muốn hoàn thành thì anh càng bị kích động. Có rất nhiều việc tuy không nhìn được gì qua vẻ mặt anh nhưng trong lòng anh biết rất rõ ràng. Cái gì nên làm cái gì không nên làm hoặc phải làm thế nào anh đều biết hết. Người khác không nhận ra sự khác biệt của anh nhưng Quý Trạch An thì hiểu rõ, tuy vậy trong lòng vẫn không khỏi lo lắng.
Quý Trạch An cảm thấy người tự cho mình là đúng như Hoắc Nhất Tiệp khi bị chọc giận thì sẽ dễ làm việc cực đoan. Hắn coi Nghiêm Cẩm thành quân cờ đối phó Du Dịch, chẳng qua quân cờ đó đã bị anh làm hỏng nên chắc chắn lúc này tâm trạng của hắn ta không thể tốt được. Nhưng nếu không có tên Nghiêm Cẩm này làm “người trung gian” thì bọn họ sẽ khó đoán được hành động tiếp theo của Hoắc Nhất Tiệp.
Không biết vì sao Quý Trạch An vẫn luôn thấy bất an trong lòng…
Cậu bây giờ hoàn toàn không có cảm giác hứng thú với hậu quả của Nghiêm Cẩm, thậm chí không có lòng dạ nào suy nghĩ nhiều. Cậu cảm thấy đời này Nghiêm Cẩm thực sự không có bất cứ quan hệ nào với mình, cậu lấy được báo ứng vốn có thì cũng không muốn “nhớ thương” người này nữa. Quý Trạch An để ý đến hành động tiếp theo của Hoắc Nhất Tiệp hơn. Có thể gây bất lợi cho Du Dịch không, phải giải quyết thế nào mới coi là kết thúc.
“A Dịch, nếu hắn thẹn quá thành giận thì sẽ có hành vi gì?” Du Dịch ít khi tiếp xúc với công việc. Tuy rằng trong thời gian cậu làm chế tác hậu kì cho bộ “Đăng Tiên” thì anh cũng có nhận một số việc. Nhưng cũng chỉ là những việc nhỏ. Dù Hoắc Nhất Tiệp động tay động chân vào thì anh cũng không bị tổn thất. Quý Trạch An cũng không nghĩ Hoắc Nhất Tiệp ngu dốt đến vậy.
Mà nếu Hoắc Nhất Tiệp muốn nhằm vào cậu thì cũng chỉ có thể ra tay với bộ “Đăng Tiên”. Nhưng mà toàn bộ giai đoạn làm phim đều do người một nhà phụ trách nên Hoắc Nhất Tiệp cũng không thể nhúng tay vào đoạn nào. Kể cả hắn thành công thì cậu cũng chỉ tổn thất tiền tài cùng công sức. Tổn thương như thế thực ra không thể khiến một người trùng sinh như cậu không gượng dậy được.
Chén trà nhỏ: “〜(▔△▔〜)(〜▔△▔)〜 Mấy hôm nay không khí trong nhà cứ là lạ…”
Công việc đã kết thúc rồi nên đáng nhẽ Quý Trạch An sẽ thoải mái hơn nhưng cậu lại bắt đầu lo lắng vì biết chuyện Hoắc Nhất Tiệp lợi dụng Nghiêm Cẩm. Quý Trạch An không rõ một “đại sư” có thể làm được những việc gì nhưng hắn là sư đệ của Du Dịch nên hẳn là chân tài thực học. Nếu hắn ta thực sự ra tay thì Quý Trạch An không biết tránh thoát như nào, bảo vệ Du Dịch ra sao.
Đúng, là bảo vệ Du Dịch.
Việc một người bảo vệ một người không liên quan đến tuổi tác. Quý Trạch An không nghĩ rằng Du Dịch lớn tuổi hơn nên cậu phải sống dưới cánh tay của anh. Thân là một người đàn ông, cậu cũng phải có khả năng bảo vệ cho người yêu của mình.
Quý Trạch An sợ hãi mất đi Du Dịch, kể cả nghĩ theo chiều hướng tốt hơn thì chỉ cần nghĩ đến Du Dịch có thể bị tổn thương xíu thôi cũng khiến cậu không chịu nổi…
Không thể chịu được!
“(︶︹︺) Lo quá nha lo quá nha lo quá nha!”
Chén trà nhỏ ở một bên thấy ánh mắt của Quý Trạch An còn không nhìn qua, vẻ mặt hơi ngượng ngập.
Du Dịch thấy Quý Trạch An thất thần thì ôm người vào ngực, cũng không nói mấy câu sáo rỗng như “Đừng lo”. Anh không phải người biết nói lời an ủi. Trước kia khi Quý Trạch An lo lắng anh sẽ phát hiện ra ngay, lúc đầu còn nói “Đừng lo” nhưng không có hiệu quả nên anh cũng không còn nói thế nữa. Chỉ yên lặng ở bên, luôn luôn ở cạnh để cậu dần yên lòng, quên chuyện đó đi.
Quý Trạch An ở trong ngực Du Dịch không nói gì. Cậu đang ở thế quan tâm quá nên bị loạn, trong đầu luôn có những ý nghĩ không tốt. Cậu cần một khoảng thời gian để mình bình tĩnh lại, có lẽ đợi chuyện này trôi qua thì ổn thôi.
“Việc bên Hoắc Nhất Tiệp em không cần lo.” Du Dịch nhẹ nhàng vỗ lưng cậu để an ủi, chẳng qua lời anh nói cũng không chỉ để an ủi, đều có nguyên do cả. Có câu “vỏ quýt dày có móng tay nhọn”. Hoắc Nhất Tiệp cũng có nhược điểm, hắn ta không thể làm bất cứ việc gì mình muốn. Hơn nữa hắn còn bị một người quản lý. Du Dịch không lo hắn sẽ làm nhiều chuyện, chỉ không ngờ rằng Quý Trạch An sẽ vì chuyện đó mà lo lắng đến nhường này.
Du Dịch rũ mắt xuống, nghĩ nghĩ rồi bấm gọi một số điện thoại liên lạc được có mấy lần ngay trước mặt Quý Trạch An.
Âm thanh chờ vang lên không quá ba tiếng đã có người nhận điện.
Du Dịch còn chưa lên tiếng thì đầu dây bên kia đã cất lời: “Ây, đúng là khách quý hiếm gặp. Sao lại nhớ đến gọi điện cho anh, hửm?”
Giọng nói có cảm giác lỗ mãng. Quý Trạch An gối đầu ở bờ vai Du Dịch nên nghe rõ ràng, cậu chắc chắn đây là lần đầu tiên mình nghe được giọng nói này; không tránh được có chút nghi ngờ. Nhưng cậu sẽ không lên tiếng chen ngang Du Dịch, chỉ ngoan ngoãn nằm sấp nghe tiếp.
“Thiệu Nguyên.”
“Xin gọi anh là Đại sư huynh. Anh đau lòng quá mà. Nhị sư đệ à, xưa nay em chưa từng gọi anh là Đại sư huynh. Kể cả có việc phải nhờ?”
“…”
Đại sư huynh? Quý Trạch An nhíu mày, cậu nhớ rõ dường như Hoắc Nhất Tiệp từng nói một câu nhắc đến Đại sư huynh.
Thiệu Nguyên thấy Du Dịch không lên tiếng, nở nụ cười nói tiếp: “Một tiếng ‘Đại sư huynh’ khó gọi thành lời vậy hả?”
“Ừm.”
Du Dịch thừa nhận nhanh chóng khiến Thiệu Nguyên hơi bất lực.
“Tam Nhi gây phiền cho em hử. Tính nó cứ trẻ con như thế đấy, có xíu chuyện không vừa lòng cũng mang thù. Chờ cơ hội để trả thù. Rõ ràng không còn bé nữa mà tính vẫn cứ thế. Sau khi sư phụ đi vẫn luôn khiến anh nhức đầu.”
Đời này Hoắc Nhất Tiệp sợ nhất là hai người. Một là sư phụ đã qua đời, hai là Đại sư huynh Thiệu Nguyên. Sư phụ thu nhận hắn nhưng người nuôi hắn lại là Đại sư huynh tên Thiệu Nguyên này. Đối với Hoắc Nhất Tiệp thì Thiệu Nguyên như huynh như cha. Hắn ta vẫn luôn nghe lời Thiệu Nguyên. Việc này Thiệu Nguyên ra mặt giải quyết vừa đơn giản vừa nhanh gọn.
“Do việc mấy năm trước nó tìm em giúp bị từ chối ha. Thực ra việc của bạn nó em đến cũng chẳng thay đổi được gì. Năm đó anh cũng từng khuyên nó rồi nhưng nó không nghe. Cũng chẳng biết đứa bạn kia cho nó uống thuốc gì. Cũng may đứa đó chết thẳng cẳng cũng nhanh, đều là số mệnh đã định rồi lại còn muốn nghịch thiên cải mệnh. Người đó… đừng tham lam như thế mới tốt. Nhị sư đệ, em nói thế có đúng không?”
Tuy rằng hai người không hay liên hệ nhưng thực ra quan hệ giữa Du Dịch và Thiệu Nguyên cũng không tồi.
Thiệu Nguyên lớn hơn Du Dịch bảy tuổi, năm đó khi anh đi theo sư phụ thì những vấn đề sinh hoạt đều là Thiệu Nguyên chăm sóc. Dù sư phụ đã dặn dò họ phải tránh xa Du Dịch thì Thiệu Nguyên cũng chỉ coi như gió thoảng bên tai. Thiệu Nguyên là đồ đệ mà sư phụ tâm đắc nhắt, cũng là người sư phụ quan tâm nhất. Thiệu Nguyên không e ngại anh, rất nhiều chuyện cũng khiến người kia mở một mắt nhắm một mắt.
Chẳng qua Du Dịch không thích nói chuyện phiếm với Thiệu Nguyên, vì anh ta cực kì…
“Đúng rồi, Nhị sư đệ à. Anh nghe Tam Nhi nói em trâu già gặm cỏ non hả. Thôi coi như cũng tìm được bạn đời. Sư huynh của em vẫn đang cô đơn một mình. Chẳng qua anh đây là kiểu người không thể vì một bông hoa mà bỏ qua cả một rừng hoa được. Ha ha ha ha, Nhị sư đệ à, bao giờ em mang cỏ non của em đến cho anh xem. Dù gì anh cũng được coi là trưởng bối mà, ăn bữa cơm, kính ly trà vẫn phải có…”
Quý Trạch An nghe thấy đầu kia điện thoại nói không ngừng, thậm chí Du Dịch còn chẳng nói câu nào, cứ luôn nghe thôi. Cậu ngẩng đầu nhìn anh, thấy anh chỉ nghe, ánh mắt thì rất… ừm, lạnh nhạt. Dường như đã quen với việc người này nói không ngừng nghỉ, đến cả vẻ mặt không chịu được cũng không thấy.
Quý Trạch An ý thức được sự thật là anh không ghét người Đại sư huynh này, còn rất quen thuộc. Vì thế nên cậu yên tâm, không phải lo rằng Du Dịch phải trả giá thật lớn để giải quyết việc này.
Điện thoại được Du Dịch cầm trong tay: “╮ (﹀_﹀ “) ╭ Đại sư huynh của chủ nhân vẫn đáng sợ như ngày nào …”
Lảm nhảm!
Cực kì lảm nhảm!
Đây là ấn tượng của Quý Trạch An đối với Đại sư huynh chưa từng gặp một lần.
Anh ta nói từ đông sang tây lại từ tây đến bắc, nói hết một vòng chuyện công rồi lại chuyện tư của Du Dịch. Đáng sợ nhất là Du Dịch còn chẳng nói một từ “Ừ”. Quý Trạch An thực sự tìm không nổi từ thứ hai để nhắc đến người này. Quần áo cũng chỉ biết dùng vẻ mặt “(▔Д▔)” để biểu đạt cảm xúc. Nhưng tâm trạng của cậu lại được những lời lảm nhảm của người này làm yên bình, cảm giác nôn nóng cũng phai nhạt.
Nói hết lời rồi Thiệu Nguyên mới quay lại vấn đề ban đầu: “Nhị sư đệ à, việc của Tam Nhi anh thay nó xin lỗi. Em tha thứ cho nó một lần đi. Sư huynh sẽ giúp em giải quyết, anh mang nó ra nước ngoài để cho em yên tĩnh hơn. Đến khi nó ăn năn hối cải rồi thì anh mới cho về. Anh ở nước ngoài nhận rất nhiều vụ, đủ khiến nó bận mất một hai năm. Em yên tâm đi, nếu nó không nghe lời thì anh nhốt vào phòng tối. Chẳng nhẽ anh không trị được nó? Cũng chỉ có vài phần, ài… Anh đúng là phận phải quan tâm mà!”
(;¬_¬)
Ly thủy tinh đựng sữa bò mà Quý Trạch An uống nhìn chiếc điện thoại Du Dịch vẫn luôn cầm trong tay với ánh mắt kỳ lạ. Nó không hiện nhiều chữ, chỉ là icon kia biểu đạt cực kỳ ghét bỏ.
Thiệu Nguyên đã thành công để một ly thủy tinh khinh bỉ.
Ngay lúc Quý Trạch An nghĩ rằng Thiệu Nguyên đồng ý việc Hoắc Nhất Tiệp là có thể cúp máy thì lời Thiệu Nguyên lại thay đổi: “Nhị sư đệ à, cỏ non nhỏ của em có phải ở ngay cạnh không. Sư huynh nghe thấy tiếng thở của hai người. Bảo cỏ non nhỏ của em nghe máy đi. Sư huynh muốn nói chuyện với em ấy. Gần đây khá bận, cũng khó gặp mặt nhưng nói chuyện thì vẫn được vài câu…”
Ánh mắt Du Dịch nhìn Quý Trạch An hơi bất đắc dĩ, bên kia điện thoại cứ một câu lại một câu truyền sang.
Quý Trạch An hơi buồn cười, tâm trạng bây giờ gần như rất tốt rồi nên cậu nhận điện thoại chào hỏi.
Chẳng qua việc chào hỏi này tốn mất hơn một tiếng mà thôi.
Chén trà nhỏ: “(。 • ́︿ • ̀。) Tiểu An đáng thương.”