Tôi Thấy Được Những Văn Tự Kỳ Quái

Chương 54




Khi thảo luận xong về tạo hình và thiết lập của nhân vật với Thanh Mang thì Quý Trạch An trở về trường. Cả ngày hôm nay đều có những môn học quan trọng, cậu chỉ là nhân giờ nghỉ trưa để ký hợp đồng chứ cậu không xin nghỉ, các môn buổi chiều vẫn không thể vắng mặt được

Sách giáo khoa của cậu vốn để ở ký túc xá, còn một khoản thời gian nữa mới đến giờ học, Quý Trạch An định sẽ đến phòng nghỉ ngơi một chút, sau đó đi lấy sách giáo khoa mới cùng Diệp Đồng đến lớp học đa phương tiện. Nhưng tưởng tượng thì hay ho thế nhưng khi đến phòng nghỉ thì lại gặp phải em trai Du Dịch. Rõ ràng là Giang Khâm Viễn cố ý đến đây chờ cậu, ấn tượng của Quý Trạch An với người này không tệ lắm, khi nhìn thấy cũng hơi bất ngờ mà thôi

(๑ ี_เ ี๑) Tiểu An, anh đẹp trai này chờ cậu lâu lắm rồi đấy, đừng nói đào hoa của cậu nở rồi nha? Du tiên sinh mà biết chắc chắn sẽ đau lòng lắm đấy.

Cuốn sách giáo khoa nằm trên bàn nhắc nhở Quý Trạch An, lúc Giang Khâm Viễn đến nhà cậu chơi thì cậu không mang cuốn sách này về, không quen biết Giang Khâm Viễn cũng là bình thường thôi. Còn chuyện số đào hoa, đúng là cuốn sách này suy nghĩ nhiều rồi, làm sách giáo khoa không phải đều rất nghiêm túc sao, sao mà lại nhiều chuyện như thế này nhỉ?

Vừa thấy Quý Trạch An về Giang Khâm Viễn lập tức đứng lên, rõ ràng là chừa một chỗ cho cậu, dù sao một phòng ngủ chỉ có bốn cái ghế, đây là tính theo đầu người, nhiều hơn thì không được

“Ngại quá, thời gian này lại đến làm phiền cậu, tôi chỉ muốn nói chuyện với cậu thôi.” Thật ra hôm nay Giang Khâm Viễn muốn tới tố cáo, không sai, là tố cáo. Vài ngày trước hắn nghe được một tin ngầm nên định đánh tiếng trước cho Quý Trạch An, nhưng mà hơn hết là hắn muốn nói chuyện riêng với cậu nhiều một chút, hắn rất hiếu kỳ với người anh trai mà hắn không được gặp nhiều này, hắn để ý xem xem có thật giống như những gì mà mình đã tưởng tượng không. Giang Khâm Viễn thấy  không còn ai thân cận với người anh trai này hơn Quý Trạch An

“Không sao, chiều cậu không có lớp à?” Quý Trạch An vẫn biết người này là học sinh cùng trường với mình, hắn học khác chuyện ngành với cậu, và cậu cũng cảm thấy ngành của hắn còn nặng hơn cả của mình nữa. Khoảng thời gian này lại tới tìm cậu, thật ra làm cậu khá bất ngờ

Mặc dù mình xin cúp, nhưng anh hai biết mình vì trốn đi gặp chị dâu mà không lên lớp thì ấn tượng có bị giảm đi không nhỉ?

Giang Khâm Viễn nghĩ nghĩ vẫn nói: “Tôi xin nghỉ rồi, mấy tiết đó không quan trọng, đừng nói cho anh hai tôi nhé.”

Quý Trạch An nhìn vẻ mặt vô cảm của người này đang cầu tình với mình, chỉ vì đừng nói với Du Dịch nếu không ấn tượng sẽ bị giảm khiến cậu thấy thật đáng yêu, muốn đưa tay lên mặt cậu ta mà bóp một cái. Nhưng gì lại gần đây Du Dịch rất thích ăn giấm chua thế nên Quý Trạch An cũng chỉ là nghĩ thôi

Thế nhưng chị dâu nghĩa là sao?! Xưng hô kiểu này mà Giang Khâm Viễn nói ra miệng thì Quý Trạch An sẽ dạy dỗ hắn một trận, để hắn phải đổi cách gọi đi. Dù sao cũng là suy nghĩ của Giang Khâm Viễn nên cậu đành cố gắng không nhìn. Cậu không muốn chỉ vì một cái xưng hô mà lộ bản thân, nên ngay tức khắc không có ác ý với đối phương thì không được, không phải ai cũng suy nghĩ như Du tiên sinh nhà cậu được đâu

Cậu cho là: Dù hôm nay không ký hợp đồng với Thanh Mang thì tiết chiều nay vẫn phải nghỉ…

Quý Trạch An nhìn Diệp Đồng ngồi bên: “Tiểu tứ, chiều nay tớ không đi học, cậu làm một đơn xin phép giả cho thầy nhé, nói nhà tớ có chút chuyện.”

(๑ ̀ㅂ ́)و✧ Ok con dê!

Chữ trên mặt của Tiểu Tứ còn hiện lên nhanh hơn cả động tác gật đầu của cậu.

(๑′ㅂ`๑) Tui sẽ chép bài thật đầy đủ đến lúc đó sẽ đưa cho Tam Ca coi, anh cứ yên tâm ra ngoài đi, không cần lo nội dung trên lớp đâu!

Quý Trạch An cười với ba người trong phòng, sau khi chào một tiếng thì kéo Giang Khâm Viễn rời đi, rõ ràng là ký túc xá không phải là chỗ thích hợp để nói chuyện. Thế là Quý Trạch An đến trước quán cà phê ven sông đồ uống khá ngon lành vừa ký hợp đồng với Thanh mang lúc nãy. Nói là quán cà phê thật ra nó không chỉ có mỗi cà phê mà còn bán  cả nước trái cây và bánh ngọt.

Trước đó hai người ngồi trong quán này, mặc dù không yên nói chuyện yên tĩnh nhưng bây giờ mọi người đều đã vào học nên quán càng ít người hơn. Quý Trạch An chọn một ly trà chanh xanh kumquat, Giang Khâm Viễn thì nhìn nhìn lướt menu một cái đã vội vàng chọn một ly latte

(。 ́︿ ̀。) Tui muốn uống nước trái cây, nhưng mà bây giờ đang ở ngoài, không thể để lộ ham muốn nhỏ này được, nếu không hình tượng trưởng thành của tui sẽ bị phát  mất.

Quý Trạch An nhìn chữ trên mặt Giang Khâm Viễn, chợt nghĩ có khi nào Du tiên sinh nhà cậu cũng sẽ như vậy hay không, chữ trên mặt một đường mà hành động một nẻo? Chắc là vậy, khi Du tiên sinh ăn giấm cũng khó nhìn được từ trên mặt lắm à? Chỉ dựa vào trực giác hoặc những hành động mất hứng nho nhỏ

Sau khi phục vụ cầm menu đi khỏi thì Quý Trạch An vào thẳng vấn đề: “Tới tìm tôi có chuyện gì không?”

Còn cố ý xin phép nghỉ học, chắc không đơn giản là nói chuyện với cậu thôi đâu…

“Ừm thì có chút việc.” Giang Khâm Viễn nhớ đến câu chuyện hắn nghe được khi về nhà lấy sách. Hắn không hiểu tại sao mẹ mình lại hồ đồ như vậy, rõ ràng muốn có sự tha thứ của anh hai nhưng lại làm chuyện đẩy anh ấy đi càng xa hơn nữa. Mỗi một hành động của bà thế mà cha không hề có ý ngăn cản, đến cả anh hắn cũng như thế?

“Giang Khâm Viễn?” Thấy Giang Khâm Viễn im lặng nên cậu lên tiếng hỏi

Giang Khâm Viễn ngẩng đầu nhìn Quý Trạch An, nói một các cực kỳ nghiêm túc: “Gọi em là Tiểu Viễn đi ạ, người trong nhà ai cũng gọi vậy cả.”

Bạn đời của anh hai thì tất nhiên cũng là người trong nhà! Giang Khâm Viễn cho là như thế, hắn không hiểu tại sao người khác lại muôn chia rẽ họ, mà hắn rất là đồng ý với Quý Trạch An, coi cậu là người nhà của mình

“Được rồi, Tiểu Viễn. Có chuyện gì mà em gọi anh ra đây sao?” Quý Trạch An không muốn hai người ngồi đây phát ngốc rồi để thời gian từ từ trôi qua như vậy

“Mẹ em mong anh có thể bỏ anh hai, bà ấy muốn chia rẽ hai anh…” Giang Khâm Viễn nhìn Quý Trạch An mà nói, thật ra trong lòng khó chịu vô cùng, nghĩ rằng trước kia bà còn rất hiểu chuyện, nhưng hết lần này đến lần khác lại cư xử hết sức vô lý với anh hai. Đàn ông thích đàn ông thì sao chứ? Chỉ cần có một cuộc sống hạnh phúc là được rồi?

╮( ̄▽ ̄”)╭ Chủ nhân của tui quằn quại quá, xoa nè xoa nè ~

Quần áo của Giang Khâm Viễn cũng an ủi hắn, cái áo khoác mà hắn thích nhất, nó vẫn rất hiểu rõ chủ nhân của mình

Quý Trạch An cười cười: “Thật vui khi em nói cho anh biết, nhưng mà anh biết rồi, mẹ em đã đến trường tìm anh.”

“Em không phải muốn nói chuyện đó, thật ra ngay từ lúc nhỏ họ đã định một mối hôn nhân cho anh hai, hứa hôn từ khi còn trong bụng mẹ, sau này anh hai rời nhà thì chuyện đó không được giải quyết, nhưng dạo gần đây mẹ lại muốn lo chuyện này.” Giang Khâm Viễn nghĩ đến người con gái cười nói trò chuyện với mẹ mình mà trong lòng khó chịu, người như thế sao xứng được với anh hai tài giỏi của hắn, còn lâu mới tới phiên cô ta, chưa nói đến là anh hai đã có bạn đời của mình rồi

“Thông gia từ bé sao? Bây giờ muốn tiếp tục?” Quý Trạch An cảm thấy bó tay thật, kiểu hứa hôn đó giống như ở mấy làng quê hẻo lánh hay miền núi, nhà Giang gia ở thành phố mà còn như thế sao? Chỉ có một khả năng là nhà hai bên khá giống nhau, gọi là môn đăng hộ đối, chỉ là đặt trước mà thôi. Dạng thông gia này ở những gia đình giàu quả thực là không hiếm thấy

“Cô gái kia đã từng kết hôn rồi, nghe nói là với người cổ thích với cũng có con trai bốn tuổi, đợt trước vừa ly hôn về nhà, không biết mẹ nghe phong phanh ở đâu nên mới có ý định này. Bà nghĩ số mệnh anh hai không có con, còn cô gái này có con cả rồi, cho nên…” Giang Khâm Viễn không ngờ người có suy nghĩ kỳ lạ đó lại là mẹ mình

Giang phu nhân vì chia rẽ bọn họ mà lại tìm cho Du Dịch một người như vậy sao? Quý Trạch An nghe xong cũng líu cả lưỡi.

“Làm phiền ạ, đồ uống của các cậu đến rồi đây.” Phục vụ bưng khay tới đặt đồ uống trước mặt hai người rồi rời đi

Quý Trạch An nâng ly nước trái cây ấm áp uống một hớp, vị ngọt chầm chậm lan trong miệng. Giang phu nhân quá tự tin vào mình rồi, cho nên bà làm gì cũng cảm thấy tốt nhất, chưa bao giờ nghĩ đến tâm trạng của Du Dịch. Thứ bà thấy tốt thì sẽ áp đặt lên người khác, nếu năm đó Du Dịch không đưa tiền cho cậu, e rằng cậu và Du tiên sinh sẽ không có phần duyên phận này

Nhìn thấy Quý Trạch An im lặng, Giang Khâm Viên cũng không biết phải an ủi cậu làm sao, hắn là kiểu không biết an ủi người khác, thế là cũng bưng ly cà phê hớp một ngụm nhỏ sau đó nhịn không được nhíu may lại

(。•v‸v•。) Đắng quá! uống chẳng ngon tẹo nào!

Nhưng Giang Khâm Viễn cũng không thất lễ, vẫn nuốt xuống, hắn đã quyết tâm phải uống được vài ngụm

“Bọn họ định làm gì?” Cũng không thể đưa Du tiên sinh lên cục hành chính chuyển chưa từng cưới thành cưới rồi chứ, dù là Giang gia cũng không thể quân phiệt như vậy được

“Ý mẹ là muốn anh hai và Lý tiểu thư tiếp xúc một chút để bồi đắp tình cảm.” Giang Khâm Viễn không để ý đến chuyện phá nát kết hoạch của mẹ hắn, không phải hắn bất hiếu mà hắn cảm thấy chuyện này quá hề hước rồi đi, ông nội nói họ đừng nhúng tay vào, nhưng họ không thể ngừng được kết hoạch nhỏ của bản thân. Lại nghĩ dạo gần đây vị Lý tiểu thư này chăm đến Giang gia càng khiến cho Giang Khâm Viễn thấy người này không tốt lành gì, đặc biệt còn mang theo cả thằng nhóc nghịch ngợm kia!

“Tiếp xúc kiểu gì?” Du tiên sinh nhà cậu là trạch nam mà…

Vừa nhắc tới Giang Khâm Viễn lại nghĩ mẹ hắn còn tính toán với con ruột mình như vậy làm trái tim hắn hơi băng giá: “Bà định tìm một vị khách quen của anh hai để mời anh làm việc, sau đó mượn cớ tạo cơ hội, để vị tiểu thư kia ở cạnh anh hai…”

Tính toán quá giỏi! Ngay cả Quý Trạch An cũng phải cảm thán

Quý Trạch An vuốt vuốt huyệt thái dương của mình mà nói: “Biết vị khách quen đó là ai không?”

“Cái này em không nghe bọn họ bàn kỹ, nhưng vị Lý tiểu thư đó cũng rất phối với với kế hoạch của mẹ, em mong là anh sẽ nói với anh hai một tiếng, để mẹ không thực hiện được, bà càng lúc càng quá đáng.”

“…” Biết những chuyện này thì ngoài tức giận ra Quý Trạch An còn đau lòng cho Du tiên sinh nhà cậu. Rõ ràng không muốn dính líu gì đến họ, lúc trước đã nói rõ, thế nhưng những người này như muốn lấy danh phận là người nhà để làm hại anh. Không có gì khó chịu hơn cha mẹ tính toán với mình, đã xem họ như người xa lạ từ lâu, thế nhưng xảy ra chuyện lại có một cảm giác….

“Chị dâu, anh không sao chứ?” Giang Khâm Viễn nhìn trong mắt Quý Trạch An lộ ra sự mệt mỏi, thật ra hắn rất muốn nói vài câu an ủi, thế nhưng về mặt này thì hắn rất vụng về

Chiếc khăn quàng cổ của Giang Khâm Viễn khoác lên chiếc ghế bên cạnh nói (,,·́. ·̀,,) Đừng đau lòng nha, tui sẽ an ủi cậu thay cho chủ nhân

Cảm xúc trong đầu Quý Trạch An có chút phức tạp, ngay cả câu ‘chị dâu’ của Giang Khâm Viễn cũng không để ý tới

Giang Khâm Viễn còn định nhân lần nói chuyện này để hiểu rõ hơn bản lĩnh cao cường của anh hai, thế nhưng cảm xúc của Quý Trạch An bây giờ lại không thích hợp để hắn hỏi tiếp, hắn rất tự giác gác chuyện này để lần sau, nghĩ rằng còn cơ hội gặp mặt chị dâu nên là không có gì khó chịu, trong lòng còn mong rằng bọn họ có thể phơi bày chuyện của mẹ, tốt nhiên là để bà hoàn toàn hết hi vọng đi

“Cảm ơn em, Tiểu Viễn.” Giang Khâm Viễn có thể nói cho cậu chuyện này khiến cậu rất vui, vốn định cười với hắn một cái, thế nhưng nghĩ đến Du Dịch bị tính kế thì Quý Trạch An không thể cười thành tiếng được

Giang Khâm Viễn cũng nhìn thấy tâm trạng của Quý Trạch An đã để nơi khác, thế nên hắn trao đổi số điên thoại để tiện liên hệ rồi chủ động rời đi

Lúc hắn vừa đi khỏi thì cậu cũng không ngồi lâu trong quán, cậu đi bên đường cái, dù đã choàng khăn quàng cổ nhưng vẫn không cảm nhận được một chút ấm áp nào, gió tạt vào mặt dường như càng khiến cậu rét lạnh hơn. Quý Trạch An đem đôi tay lạnh đến đỏ ửng bỏ vào trong túi, sờ đến chiếc điện thoại nằm im lặng, cũng không gọi cho Du tiên sinh mà tự mình đón taxi về nhà, cậu muốn mau chóng được nhìn thấy Du tiên sinh

Không có ai ở nhà, Du dịch cũng đã ra ngoài rồi, Quý Trạch An không biết có phải anh đi gặp vị Lý tiểu thư kia hay không, không phải cậu không tin Du Dịch, mà là lo rằng lỡ như anh biết chuyện này là do Giang gia sắp xếp thì trong lòng có khó chịu hay không. Mặc dù anh nói đã cắt đứt quan hệ với Giang gia, nhưng dù là bị ai tính toán thì vẫn không thể nào vui vẻ được

Quý Trạch An ở trong phòng khách không một chút ấm áp, ngồi xuống chiếc ghế salon

Về quá vội nên khăn quàng cổ còn chưa cởi xuống, bởi vì phòng khách không mở hệ thống sưởi nên cậu cứ để vậy. Cởi giày, ngồi xếp bằng trên ghế salon, Quý Trạch An dứt khoát lấy điện thoại ra gọi cho Du Dịch

Du Dịch mau chóng bắt máy: “Về sớm vậy?”

Bình thường vào thời gian này Quý Trạch An đang đi học, Du Dịch nhớ kỹ thời khóa biểu của cậu, mỗi ngày đều sẽ đến sớm một chút để chờ cậu tan trường rồi đón về nhà. Hôm nay cũng thế, anh định sau khi xong công việc xem phong thủy cho phòng tân hôn này thì sẽ đón Quý Trạch An về nhà, nào ngờ cậu lại gọi cho anh sớm như thế

“Không có, em xin nghỉ, anh đang làm việc ở ngoài sao?” Quý Trạch An nói xong câu đó thì lập tức nghe đầu dây bên kia có một giọng nữ lọt vào, giọng nói không quá nhỏ, hẳn là đứng không xa Du Dịch

“Du tiên sinh, ở đây có kiêng kị cái gì không?” Lý Tịnh Hân thấy Du Dịch cầm điện thoại thì mau chóng bước đến, cố ý hỏi thăm. Nhưng cô không chú ý rằng ngay lúc mình mở miệng, đôi mắt vốn bình lặng của Du Dịch thoáng hiện lên một tia không vui

Du Dịch cách xa Lý Tịnh Hân mấy bước, lúc này mới nói: “Sao xin nghỉ vậy? Có phải khó chịu ở đâu không? Anh về ngay, đừng vội.”

Rõ ràng lúc gặp em ấy ngoài cửa vẫn còn rất ổn? Chẳng lẽ sáng nay xuống xe vào lớp trong khoảng thời gian ngắn như thế mà nhiễm lạnh rồi sao? Du Dịch biết Quý Trạch An không phải kiểu người thích nghỉ là nghỉ, nên cho rằng người cậu nhiễm lạnh rồi

Lý Tịnh Hân thấy sắc mặt Du Dịch không vui nên cũng không nói gì. Bây giờ khó mà tìm một người chưa kết hôn, lại ngang tầm tuổi mình, quan trọng nhất chính là gia đình khá giả, vẻ ngoài lại đẹp trai thế này. Dưới ánh nhìn của cô thì Du Dịch chính là cá lọt lưới. Thích đàn ông thì sao? Dù sao đàn ông thì không thể sinh con được, cô mới là người sinh con thì chẳng phải là người nắm giữ ngôi nhà này sao? Huống chi Giang phu nhân rất thích cô và con của mình, cũng chấp nhận để cô nuôi con, cô nhất định sẽ không bỏ qua cho một người đàn ông tốt như thế này

“Em ổn, chỉ là có chút việc nên xin nghỉ, anh bận bao lâu nữa? Em chuẩn bị đồ ăn tối nhé?” Có một số việc Quý Trạch An vẫn muốn nói trực tiếp, cách nói chuyện lo lắng này e rằng Du tiên sinh nhà mình đã che giấu cảm xúc quá tốt rồi

(*/w *) Nhớ Tiểu An quá, mau về nhà đi, trong nhà có người chờ kìa ~

Khăn quàng cổ của Du Dịch là do Quý Trạch An tặng, dù đang ở trong phòng thì Du Dịch cũng không có ý định tháo xuống. Lúc này khăn quàng cổ nghe được đầu dây bên kia truyền đến giọng của Quý Trạch An, thế là nó ở bên này giật dây cho Du Dịch, tiếc là Du Dịch lại không thể hiểu được nó như Tiểu An thế nên khăn quàng cổ chỉ có thể nói chuyện một mình

“Anh sẽ về liền, không có chuyện gì quan trọng cả.” Nghe được Quý Trạch An không bị bệnh nên anh cũng yên tâm hơn một chút, giờ anh cũng không có ý định xem nhiều cho phòng của Lý tiểu thư, cách bố cục ở đây vốn đã mời thầy phong thủy về xem khi xây dựng rồi, không có vấn đề gì lớn, Du Dịch cũng phiền khi Lý tiểu thư thỉnh thoảng sẽ hỏi mình cái này cái kia

”Dạ được, em chờ anh về.” Quý Trạch An nghe thấy Du Dịch định về thì lập tức đứng dậy mang giày, mở hệ thống sưởi ấm lên và mở thêm vài ngọn đèn nhỏ, thời thiết hôm nay làm căn phòng có hơi tối. Làm xong hết Quý Trạch An mới về phòng đổi một bộ đồ khác, sau mới đi tới tủ lạnh lấy nguyên liệu nấu ăn cho buổi tối

Phía bên này, sau khi Du Dịch đưa ra vài vấn đề đơn giả thì từ chối ý ở lại của Lý Tịnh Hân rồi lái xe về nhà, anh vốn không định ở lâu, hơn nữa khi nghe giọng Quý Trạch An trong điện thoại thì anh không hề muốn ở lại nơi này, phải về hỏi cậu xem chiều nay đã xảy ra chuyện gì

Du Dịch biết trưa nay Quý Trạch An sẽ đi ký hợp đồng với Thanh Mang, thế nhưng cậu vẫn nói với anh rằng sẽ cố hết sức để học xong chương trình buổi chiều. Vậy mà lại xin nghỉ, trực giác nói cho anh biết không phải hợp đồng có vấn đề mà xảy ra chuyện khác

Anh vừa đến nhà đã nghe tiếng Quý Trạch An mở cửa đón, cũng nhiệt tình nhào đến hôn anh. Du Dịch cảm thấy không đúng nhưng không định hỏi ở trước cửa

Trong bếp đã nấu cơm, đồ ăn cũng rửa sạch sẽ, cắt gọn, các chén nhỏ được đặt trong mâm gọn gàng. Trong lúc Du Dịch còn đang trên đường, dù Quý Trạch An có chuyện trong lòng những vẫn không quên trách nhiệm

Quý Trạch An lấy áo khoác và khăn quàng cổ của Du Dịch treo lên giá, sau đó đem một chén trà từ trong bếp ra để anh ủ ấm. Hệ thống sưởi đã mở nên Du Dịch chỉ mặc một chiếc áo cũng không lạnh

“Nói chuyện một chút đi.” Du Dịch nhìn ra được Quý Trạch An có chuyện muốn nói với anh

Quý Trạch An không định giấu diếm, nói rõ từ đầu đến cuối cho anh

Chén trà nhỏ: (っ╥╯﹏╰╥c) Hic hic hic…Mẹ ruột nam thần xấu xa quá, chờ đến lúc tui được gả cho nam thần chẳng lẽ ngày nào cũng phải đối mặt với mẹ chồng độc ác như thế? Hông chịu đâu!!!! Nam thần mau xử lý công bằng đi! Em chỉ muốn ngọt ngào với anh thôi à~

Sau khi Du Dịch nghe xong thì im lặng một hồi rồi nói: “Anh đã gặp người đó rồi.”

Anh thấy mình làm việc quá chậm lại để người Giang gia ra tay trước. Anh đã nói mình không nợ Giang gia cái gì, lần này càng không định nhẹ tay, xem ra anh còn phải nhanh hơn nữa. Dù gia sản có lớn đến mức nào rồi cũng sẽ có ngày thiếu hụt, người Giang gia quá tự tin rồi

“Đẹp không?” Dẫu biết Du Dịch không có ý nghĩ đó nhưng Quý Trạch An vẫn có chút ghen, vừa nghĩ đến chuyện có người lén sau lưng Du tiên sinh nhà cậu mai mối khiến cậu không thể vui nổi

“Cái gì?”

Vừa thấy Du Dịch nhìn qua, đột nhiên Quý Trạch An thấy mình không cần thiết phải ghen rồi…

Thế nên cậu lại lảng qua chuyện khác: “Không phải, anh xem phong thủy cho nhà ở sao?”

“Bình thường.” Du Dịch nói

Quý Trạch An: “Thường thường ạ…”

Du Dịch không phải kiểu người cái gì cũng để trong lòng, Quý Trạch An thấy mình ăn cái dấm khô kia cũng ngu quá đi. Cậu cũng không phải là thông minh gì, nhưng ở cạnh Du Dịch lâu như vậy, gần son thì đỏ, dù sao thì cũng có một chút tiến bộ chứ?

Cậu cũng không thể bắt chước Du tiên sinh nhà mình đi ăn dấm khô được…

“A Dịch, anh định thế nào? Coi như là không sợ họ đi, nhưng nghĩ cách đáp trả họ cũng rất mệt mỏi.” Quý Trạch An không mong Du Dịch mãi trong hoàn cảnh như vậy, cậu vẫn hi vọng cuộc sống của họ như trước, mãi bình bình đạm đạm thôi

“Đừng lo, anh sẽ mau chóng giải quyết, em chăm chỉ đi học là được rồi.” Du Dịch không mong Quý Trạch An sẽ dính vào những chuyện lộn xộn thế này. Giang gia hay Lý gia cũng thế nếu muốn can thiệp vào thì anh sẽ không tha. Bọn họ thích gì thì anh sẽ hủy cái đó, Du Dịch của hiện tại đã không phải người cúi đầu kiếm cơm nữa, thói đời bây giờ các người vẫn không nhìn ra sao?

Không! Không phải bọn họ không thấy mà chỉ là thấy mỗi giá trị của anh mà thôi. Đối với Giang gia, với người gọi là cha mẹ, Du Dịch chưa từng dùng ý xấu để nghĩ về họ. Mọi người vì vinh hoa phú quý có thể xếp đặt chuyện tình cảm của con, tính toán với khách quen của anh, tình mẹ con chính là như thế sao?

A! Xin đi, bọn họ đang làm trò gì vậy?

Quý Trạch An nhìn Du Dịch có chút u ám thì lập tức nhích đến hôn vào gò má anh một cái

Du Dịch quay đầu nhìn về phía cậu, mau chóng sự mù mịt trong lòng lại: “Để em lo lắng rồi.”

“Em lo lắng cũng là lẽ hiển nhiên thôi, bởi vì em vừa ý anh mà.” Quý Trạch An tựa đầu vào vai Du Dịch: “Anh phải biết, em đồng ý đảm đương cả đời với anh, bất cứ chuyện gì cũng sẽ như vậy.”

So với Du Dịch vì không muốn cậu lo lắng mà trốn đi một chỗ liếm láp vết thương, Quý Trạch An càng muốn cùng bị thương để cùng nhau chia sẻ nổi đau đớn…

Chén trà nhỏ: Tiểu An càng ngày càng đáng ghét! Dám tỏ tình trước mặt nam thần của tui! Đáng ghét! Đáng ghét! ヽ(‘⌒′メ)ノ

***

Quý Trạch An không biết rốt cuộc Du tiên sinh nhà mình định làm gì, cậu chỉ nhận được một chút tin nhắn của Giang Khâm Viễn mà thôi. Nghe nói cô Lý tiểu thư kia do ban đêm say rượu mà xảy ra tai nạn giao thông, người thì không sao nhưng đùi phải gãy xương. Còn chưa nói là Giang phu nhân không thích một đứa con dâu bị hủy hoại nhan sắc, dù sao một đứa con gái không đẹp thì trong một buổi tiệc sẽ không làm người ta chú ý, lại nói Lý tiểu thư do gãy chân nên không còn cách nào quấn lấy Du dịch, huống chi cảnh sát giao thông còn mời cô đến lập hồ sơ vì chuyện uống rượu, còn cả đống chuyện đang chờ cô xử lý

Về phần mẹ đẻ nhà Lý tiểu thư, một dự án lớn đấu thầu thất bại khiến cho những chuẩn bị đều đi uổng phí, những thiệt hại về tài chính không biết đền bù làm sao, gần đây còn có một số lượng khách phản hồi không tốt, còn nói có người muốn hủy bỏ hợp đồng, bọn họ đều thành một đống hỗn loạn, làm sao có thể lo chuyện Lý tiểu thư đang nằm trong bệnh viện chứ? Vốn là bận bịu đến mức không dứt nổi

Gần đây Quý Trạch An trông thấy khá nhiều tin của Giang Khâm Dật, không phải là tin đồn gì tốt đẹp, nghe nói phóng viên ập tới lúc hắn và ngôi sao nữ nào đó đang ở trong quán rượu, còn tuồn ra ngoài chuyện ngôi sao đó mang thai. Ảnh đế không bao giờ dính scandal đột nhiên bao nhiêu chuyện xấu ập vào thân, thu hút không ít sự chú ý trong giới. Mà bộ phận pr của công ty người mẫu hắn không biết phải xử lý thế nào, những chuyện xấu đều áp chế nổi, hắn mất không ít kịch bản, gần đây đành ở trong căn hộ mà không làm được gì

Còn về phần Giang gia, bọn họ đột nhiên nhận được tin cấp trên đang điều tra Giang Nguyên Từ, thấy ông đã sáu mươi lăm, còn thêm vài năm sẽ về hưu nên thừa dịp trong khoảng thời gian này tính đường tương lai cho Giang Khâm Viễn, kết quả xảy ra chuyện…

Lúc Giang lão thái nghe được cũng chỉ thở dài không biết nên nói sao, ngồi ở vị trí của Giang Nguyên Từ chắc chắn không sạch sẽ, bình thường không tra còn nếu tra thì khó mà thoát tội.

Giang lão thái nói với Giang Khâm Viễn là phải biết hài lòng với bản thân, dù không có Giang Nguyên Từ mở đường thì cũng phải dựa vào năng lực của mình để có được một phần giang sơn. Ông rất coi trọng thằng nhóc mà một tay mình nuôi nấng này, thậm chí còn hơn cả Giang Nguyên Từ năm đó…

“Ông nội cứ yên tâm ạ.” Giang Khâm Viễn cũng không lo lắng, không phải hắn không lo được chuyện chính trị, chỉ là trong nhà yêu cầu như thế cho nên mới phải học vào chuyên ngành, chuẩn bị tất cả mọi thứ. Hắn cũng không thích thứ gì đặc biệt nên mới nghe theo sắp xếp của gia đình

Dần dà không giải quyết được lại khiến người Giang gia nghĩ đến nguyên nhân. Có thành kiến với họ, lại làm nhiều việc lại không để lộ nguyên nhân hay thủ đoạn, để chuyện trở nên thế này chỉ có thể là một người duy nhất

“Ông nói là do Tiểu Việt ra tay sao?!” Cổ Mạn Thanh khó tin mà nhìn Giang Nguyên Từ

Giang Nguyên Từ nói: “Trừ nó thì còn ai? Nó làm lộ thân phận của chúng ta, chuyện của nó chúng ta đã không nhúng tay vào, nó lại có cách để hành hạ chúng ta thế đấy. Không phải Lý gia cũng xảy ra chuyện như chúng ta sao, bà nghĩ nguyên nhân là từ đâu hả?”

Rõ ràng Du Dịch không thích người con gái tên Lý Tịnh Hân kia!

“Không thể nào! Chúng ta là cha mẹ ruột của nó!” Cổ Mạn Thanh nghĩ không thể nào Du Dịch dám ra tay tàn nhẫn với họ như vậy, rõ ràng trước kia đã giúp họ không ít chuyện

“Nó đã không coi chúng ta là cha mẹ ruột từ lâu, hành động của chúng ta gần đây đã chọc giận nó, ngay cả Tiểu Dật nó còn không buông tha…” Gần đây Giang Nguyên Từ bị nhiều chuyện ập đến, nhìn qua còn già đi vài tuổi

“Đó là vì tốt cho nó! Yêu một tằng con trai thì ra thể thống gì!” Cổ Mạn Thanh càng tức giận hơn, bà chắc chắn Quý Trạch An đã mê hoặc con bà, con bà không thể nào làm những chuyện thế này được, nhất định không thể! Đến khi qua được giai đoạn này bà sẽ đến gặp Quý Trạch An thêm lần nữa!

Giang Nguyên Từ: “Chuyện của nó chúng ta cứ mặc kệ đi, để nó thích làm gì thì làm, nó yêu đương gì với đàn ông hay đàn bà gì cũng được…”

Muốn quản cũng không quản được! Giang Nguyên Từ thấy rõ, đứa con thứ hai của ông sẽ không phụ thuộc vào sắp xếp của họ, cũng sẽ không vì quan hệ cha con mà nơi tay, Du Dịch sẽ không nể tình. Trước kia là do ông không rõ, ông cho rằng đứa con thứ hai này sẽ hàng động vì đại cục như ông năm đó, bây giờ ông thật sự muốn chẻ nó ra làm hai. Chỉ cần bọn họ không đụng đến Du Dịch thì chuyện gì cũng được, thế nhưng họ đúng là không lường trước được…

Haizz…ông càng lúc càng hồ đồ rồi!

Đứa con thứ hai không phải do bọn họ nuôi lớn thì làm sao có thể thân thiết đây? Lúc đưa đi nó đã bắt đầu ghi nhớ, không tự tìm về trả thù bọn họ là đã…

Thế nhưng Cổ Mạn Thanh vẫn không hiểu: “Không thể! Nhất định Tiểu Việt không dám làm chuyện này, chắc chắn là thằng người yêu đã ép nó!”

Giang Nguyên Từ nhìn vợ mình vẫn chưa tỏ tường được mà chỉ có thể lắc đầu

Thế đạo bây giờ thì họ còn làm được gì nữa?

****

Quý Trạch An nghe Giang Khâm Viễn nói tình hình Giang gia gần đây không ổn, sứt đầu mẻ trán. Nhìn Du tiên sinh đang chơi game cậu lấy của đám bạn cùng phòng để giết thời gian, Quý Trạch An vẫn không nhịn được mà hỏi: “A Dịch, anh định làm đến mức nào?”

Hai người Giang lão thái và Giang Khâm Viễn không tham gia vào, Quý Trạch An cũng thấy hai người họ khá tốt, cậu không muốn liên lụy vào chuyện này. Thế nhưng cậu cũng không muốn buông tha cho ai cả, cậu hi vọng Du Dịch có thể trút giận, dạy dỗ đám người này nhớ kỹ mà không tái phạm nữa

“Gần đây quan hệ của em và Giang Khâm Viễn thế nào?” Động tác trên tay Du Dịch dừng lại, hỏi một đằng trả lời một nẻo

“Ừm, nhắn tin một chút, nó không nói gì nhiều, chỉ khái quát vài câu đơn giản thôi.” Quý Trạch An gật đầu nói thật, liên lạc với Giang Khâm Viễn không cần thiết phải dấu anh

Máy tính Σ(・w・ノ)ノ Chủ nhân, chạy mau! Không chạy là bị giết đó! Con thú đó đánh đau chết đấy!

Quý Trạch An nhìn thoáng qua máy tính rồi lại nhìn Du Dịch, chờ anh nói chuyện với mình

“Đừng lo, giờ Giang Nguyên Từ vừa bị hạ đài, Giang gia chỉ cần Giang lão thái còn đó thì sẽ không sụp đổ được, Giang Khâm Viễn cũng không chịu ảnh hưởng quá lớn đâu.” Người bị ảnh hưởng lớn nhất trong Giang gia không phải là Giang Nguyên Từ mà là Giang lão thái gia đã về hưu năm nay hơn chín mươi tuổi. Du Dịch không định sẽ hủy đi Giang gia, anh chỉ muốn dạy dỗ một vài người để ghi nhớ mà thôi

“Không phải em lo cho họ…” Ý cậu là Du Dịch làm những chuyện này sẽ không thấy khó chịu sao?

Du Dịch nhìn Quý Trạch An, dùng mũi mình ấn nhẹ lên mũi cậu: “Anh không tốt như em nghĩ đâu, lòng dạ anh còn sắt đá hơn em nhiều, anh sẽ không vì chuyện của họ mà đau buồn gì cả.”

Du Dịch tin rằng, tất cả đều sẽ có nhân quả luân hồi. Anh trả cho Giang gia ơn sinh thành, nhưng Giang gia còn thiếu anh kiếp con rơi, những chuyện anh làm rồi ông trời cũng không thể nào bắt anh được. Coi như chỉ lưu lại một vết bút trên sách trời, bất lợi cho tu hành của anh thì kệ đi anh chỉ muốn trải qua những ngày an nhàn tự tại

Quý Trạch An nhìn Du Dịch mà lòng vẫn đau, anh chỉ nói thế mà thôi

Từ nhỏ đã nhận lấy những cú sốc lớn như vậy, phải trãi qua bao nhiêu trắc trở khó khăn mới có thể biến thành tính cách lạnh nhạt như thế? Quý Trạch An mơ hồ đoán được những thứ không hay khi còn bé của Du Dịch, chờ cậu trưởng thành hơn thì thời gian sau này mới càng tốt đẹp được

Quý Trạch An xoa lên mái tóc anh, im lặng nhìn anh không lên tiếng

Cậu không thay đổi được quá khứ, cũng không biết rằng được thì cậu sẽ thay đổi nó hay không, nếu như quá khứ thay đổi thì cậu đã không gặp được Du Dịch bây giờ, anh nhất định sẽ trở thành một người tàn nhẫn đứng ngoài cuộc quan sát kẻ khác. Quý Trạch An chỉ biết hiện tại mình phải đối xử với Du Dịch thật tốt, chỉ cần anh không phản bội thì cậu sẽ tốt với anh càng nhiều thêm

….

Bông tuyết rơi cuối cùng thì mùa đông đã đến, nhiệt độ bên ngoài giảm dần các học sinh cũng càng ngày càng chờ đợi. Tuyết rơi, chính là kỳ nghỉ đông không còn bao lâu nữa, nụ cười trên mặt họ mỗi lúc một nhiều, đặc biệt với những học sinh xa xôi ngàn dặm khiến họ càng thêm chờ mong

Ngay cả Du Dịch cũng hỏi: “Năm nay về Giang Thành ăn tết không?”

Năm ngoái hai người họ đã sống trong căn phòng mà mẹ Quý Trạch An để lại. Du Dịch không lưu luyến bất cứ nơi nào, thế nhưng Quý Trạch An được sinh ra ở Giang Thành, anh nghĩ Quý Trạch An sẽ muốn về nơi đó, mà anh sẽ bằng lòng đi theo. Ngày xưa chỉ đơn độc một người thì hiện tại ở cạnh Quý Trạch An khiến anh rất khoan khoái, sẽ không còn cảm thấy trống rỗng, chỉ cần dõi theo cậu thì anh đã rất thỏa mãn

“Em nghĩ anh sẽ muốn ở lại Cảnh Thành.” Quý Trạch An biết trước khi hai người gặp nhau, Du Dịch trừ lúc đi công tác ở nơi khác thì thời gian còn lại đều đơn độc sống trong căn tứ hợp viện

“Nhưng em thích Giang Thành.”

“Dạ.” Nghĩ về quá khứ, số lần Quý Trạch An ăn tết ở Giang Thành cũng không quá nhiều…Sắp hết năm rồi, Quý Trạch An định sẽ về nhà quét mộ cho mẹ, kể cho bà vài chuyện gần đây và nói rằng mình đang sống rất vui vẻ

Quen biết Du Dịch được hai năm, tình cảm của họ càng ngày càng tốt đẹp, cậu cũng thành công vào cổng trường đại học, công việc tương lai cũng đã chuẩn bị xong. Quý Trạch An hi vọng năm sau cũng có thể bình thản và hạnh phúc như thế này, cậu cũng qua tuổi tìm kiếm những điều mới mẻ rồi

Quý Trạch An nhìn về phía Du Dịch, trong mắt càng dâng lên sự hạnh phúc tràn trề: “Về thôi, chúng ta cùng nhau trở về.”