Tôi Thấy Binh Minh Trên Môi Em

Chương 24: Quá khứ không còn tồn tại




Tôi Thấy Bình Minh Trên Môi Em

_Quỳnh Chi_

Chap 24. Quá Khứ Không Còn Tồn Tại

Ju trở về nhà, tâm trạng vốn có chút tồi tệ, nên nhìn cảnh vật nơi đâu cũng thật buồn.

Đúng như Nguyễn Du đã từng viết: "Người buồn cảnh có vui đâu bao giờ?".

Những hàng cây bên đường, thường ngày nhìn vào thấy xanh tươi là thế, mà sao hôm nay chỉ thấy héo tàn không nhựa sống? Là đôi mắt của Ju nhìn nhầm, hay là vốn dĩ cảnh vật đã như thế?

Đôi khi trong cuộc sống, chỉ có duy nhất một ham muốn đơn giản, song, lại chẳng bao giờ thực hiện được. Ju muốn thoát khỏi cái cảnh sống cô đơn nơi phố thành Hà Nội người người xa lạ, song, lại chẳng bao giờ có thể thực hiện được, bởi lẽ, rời ra nơi này, còn có nơi đâu cho Ju cái cảm giác thân thuộc như về nhà?

Và Ju vốn còn phải thành đạt tại phố thành xa hoa nơi đây, sao có thể từ bỏ? Bao nhiêu khó khăn khổ sở đã trải qua, chẳng lẽ bản thân lại không đỡ nổi cái cảm giác có chút trống vắng này? Thế thì không phải Nguyễn Nhật Ánh. Ju tự chấn an, nhưng Ju chưa thấu hiểu, cô đơn, còn đáng sợ gấp trăm lần cái nghèo.

Vừa lặng đạp xe đến đầu phố, đã nhận ra bóng hình thân thuộc của ai đó sau gần một năm không gặp. Trước kia, đã tự nhỉ bản thân phủi bỏ hết những điều thị phi gây rắc rối cho bản thân mình, nhưng hôm nay, nhìn thấy bóng hình ấy, thâm tâm bỗng chợt nổi làn sóng kích động.

Ju bình thản dắt xe đi lại gần My, khoảng cách càng ngày càng được thu hẹp, cớ sao Ju cảm thấy có chút xa cách. Cứ nhìn Trần Ái My của bây giờ, với Trần Ái My của gần một năm về trước, thấy rõ sự khác biệt.

Ánh mắt nhỏ nhìn Ju, có đôi chút không quen. Không thân thiện ấm áp như ngày nào, không tinh nghịch đáng yêu như ai đó của lúc trước, đọng sâu trong đôi mắt vốn tinh anh yêu nghiệt ấy lại là một nỗi buồn dường như đang bắt buộc phải đè nén, ánh mắt ấy, rất đỗi xa lạ.

Ju nhìn lướt qua, rồi lại bước tiếp, không đoái hoài, không quan tâm, đến một lời chào hỏi cũng không có, thực khiến người khác có chút buồn bực. Ju đã nhìn kĩ bóng hình ấy, là một khuôn mặt phấn son trang điểm rất hoàn hảo, tựa như nàng Thúy Vân vừa nhìn đã không thể quên gương mặt xinh đẹp.

Nhìn qua, không giống người phải chịu khổ sở là mấy, xem ra, ngoài cú sốc kia ra, cuộc sống cậu ta một năm qua có vẻ rất tốt.

Ju đang thờ ơ đánh giá, đã nghe thấy tiếng người gọi, bước chân vốn chậm lại chậm dần, rồi dừng hẳn. Giọng nói không chanh chua hiếu thắng như ngày nào, thay vào đó là một chất giọng bình tĩnh, chín chắn:

- Cuối cùng cũng đợi được cậu trở về.

Ju không đáp, chỉ lẳng lặng nghe, mặt vẫn thâm trầm lạnh lùng, không chút biểu cảm, khiến người đối thoại có chút kiểm điểm, liệu mình có nói sai từ gì?

My nói tiếp cùng chất giọng:

- Cậu vẫn như ngày nào, mặt lúc nào cũng không cảm xúc, cậu nghe tin rồi chứ, về gia đình tôi?

-...

- Cậu cảm thấy thế nào? Không có chút xót xa thương cảm nào sao?

-...

- Ju à, có biết không? Trước đây, tớ vẫn tưởng tớ hiểu Ju, Ju không lạnh lùng nhẫn tâm như vẻ bề ngoài, thực chất là Ju có quan tâm tớ, nhưng có lẽ tớ đã đánh giá cao về bản thân rồi, rốt cuộc, một chút, tớ cũng không hiểu.

Nhỏ My vốn đang định bước lên chiếc xe hơi gần đó, giọng nói của Ju lại giữ bước chân My ở lại:

- Vậy cậu muốn tôi biểu lộ cảm xúc gì đây? Là thương xót ư? Tôi không xót thương những người không biết cố gắng. Ai cũng có một đôi chân, để làm gì, để đi, vấp ngã, và đứng lên. Tự cậu phải đứng, tôi không thể đưa tay ra đỡ cậu dậy, hiểu chứ. Cậu đối với tôi vốn dĩ chỉ là quá khứ, mà quá khứ, vốn đã không còn tồn tại.

Ju nói rồi bước đi, không nhanh không chậm đóng cửa nhà, bỏ lại Trần Ái My nhìn theo, đôi mắt chứa đầy nước. Ju à, cuối cùng, người đầy tớ đến đường cùng, lại là Ju.

Cứ để mọi chuyện cho thời gian giải quyết. Ju vốn dĩ nói như vậy, là chỉ muốn cậu ta đứng lên, song, Ju đâu có biết, đời không ai là không sai bao giờ cả.

Nếu Ju biết, lúc đó Ju nói như vậy, là hủy hoại tương lai của My, thì Ju có làm không?

Câu trả lời đối với người khác rất dễ, nhưng với Ju lại rất khó. Bởi Ju là người vô tình vô cảm, làm sao có thể làm những chuyện suy nghĩ cho người khác? Rất ích kỷ, phải không?

Nhưng tôi đã nói rồi, Nguyễn Nhật Ánh chính là như vậy, không kiều nữ đoan trang, không hiền lành ngây dại, mà là một Nguyễn Nhật Ánh thờ ơ vô tình. Mọi lý do biện minh, đều sai hết, bởi lẽ, vốn dĩ, là không thể biện minh, chỉ có thể trách Ju quá sai lầm, quá dấn thân vào cái bóng đen ích kỷ mà bản thân Ju không ngờ đến.

...

...

Một tuần mới lại đến, tuần này cũng vẫn là một tuần chơi, nhưng dĩ nhiên có điều đặc biệt hơn nhiều. Mỗi lớp sẽ tổ chức đi du lịch hai ngày một đêm, ai nấy đều hứng thú mong đợi chuyến du lịch thú vị này.

Nhưng riêng Ju, đến trường vẫn chỉ mang bộ mặt sát thủ, không biểu lộ bất kì cảm xúc nào. Quen nhìn thấy Ju như vậy rồi, nên lời qua tiếng lại cũng dần dần ít đi, không còn khinh thị như ngày trước nữa.

Lớp của Ju hôm nay đến trường chỉ để họp xem nên đi du lịch nơi nào. Do xích mích khá lớn giữa nữ hoàng Thảo Vân và Ju nên không khí không có mấy phần vui vẻ, đa số đều bất đồng ý kiến, duy chỉ có hai người ngồi lẳng lặng, một ngồi ngắm cảnh trời trăng mây gió, người còn lại thì đọc văn học nước ngoài, quả thật không biết có phải đến để họp lớp hay không đây?

Bàn đi tính lại, cuối cùng vẫn quyết định đi du lịch cuối năm ở một thôn bản nhỏ trên cao nguyên. Ju nghe vậy, lập tức hoàn hồn. Ju vốn thích rừng núi, thích được tận hưởng không khí trong lành thanh mát nơi bản kia, nên hào hứng là điều không thể tránh khỏi.

Người ta nói Ju vô tâm cũng đúng, vừa trải qua biết bao nhiêu chuyện buồn của nhưng người xung quanh, vậy mà lại có thể vui lên khi chỉ được đi du lịch tại một làng bản. Quả thật, trong sâu con người Ju, vô tâm ích kỷ đã trở thành bản tính.

Cả lớp về hết, Ju cũng chầm chậm ra về. Đang đi trong sân trường có chút trống vắng, bàn tay Ju bỗng nhiên bị ai đó nắm chặt. Quay người lại, nhìn ngay thấy gương mặt có chút sát khí của Vũ Phong đối diện.

Làm cho Ju bỗng nhớ về lời hứa mấy tuần trước...