Nhà họ Hứa đồng loạt nhìn về phía Diệp Thải Quỳ và Giám đốc Chu, mỗi cá nhân đều âm thầm khảy bàn tính, đặc biệt là cả nhà bác Hai, có thể mô tả bằng thảng thốt tới độ bàng hoàng.
Dù vị anh họ làm Phó tổng khá khách sáo với Diệp Thải Quỳ, song mẹ anh chưa bao giờ hoà nhã với người ta, hiện tại ngó thái độ Giám đốc Chu có lễ với cô đã kết luận được quan hệ hai người vô cùng tốt đẹp, Giám đốc Chu rất tôn trọng Diệp Thải Quỳ, nếu cô ấy vì ghi nợ mẹ mà thủ thỉ gì với ông Chu thì rất có thể ảnh hưởng tới chuyện anh ta thuyên chuyển đến trụ sở chính.
Anh họ Hứa phút chốc thật sự ghét bỏ bộ dạng con buôn của mẹ mình thường ngày, giờ không biết làm sao để xoa dịu tình hình.
Nhưng Diệp Thải Quỳ nào có để tâm cảm xúc chập chùng của anh ta, cô và Giám đốc Chu thưa gởi xong, đánh tiếng với Hứa Dịch Dương, rồi dẫn đoàn người Giám đốc Chu ra khoảnh sân trước.
Mấy người ôn chuyện phía ngoài, rời khỏi linh đường bỏ đi sự gò bó, trạng thái của họ xem chừng thân cận hơn lúc ở bên trong.
Nhà họ Hứa tò mò hóng hớt, dù ai nấy đều muốn biết hai người họ bàn cái gì, song cách xa đến mức không nghe được tiếng nói chuyện, đành âm thầm phỏng đoán.
Anh họ Phó tổng dè dặt đánh giá tình huống ngoài kia, thấy Giám đốc Chu tươi cười thân thiết, dường như trò chuyện với Diệp Thải Quỳ rất vui vẻ.
Bộ dạng hai người đó quen thuộc nhau lắm, vậy sao đây ta?
Bà Bác Hai thì thầm hỏi dò con mình: “Triết à, Giám đốc Chu của con là ai vậy? Sếp con hả? Người có máu mặt lắm hả?”
Anh ta bực bội trả lời mẹ: “Đó là người đứng đầu chỗ con, mẹ thấy sao?”
Ruột gan bác Hai càng thêm cồn cào, bình thường hay ức hϊế͙p͙ người bề dưới, bợ đỡ người bề trêи, bằng không sao có câu ‘’thượng đội hạ đạp” chứ? Có đạp dưới ắt có nâng trêи.
Hệt như dự kiến, thái độ bà bác Hai thân thiết Hứa Dịch Dương hẳn, cười tủm tỉm hỏi: “Cháu Dương à, mới nãy nghe Giám đốc Chu gọi vợ con là Giám đốc Diệp…… Cháu Diệp túm lại làm gì vậy con? Giám đốc Chu nể mặt cháu Diệp cỡ đó chắc cháu Diệp là sếp lớn hả?”
“Không phải sếp lớn, chỉ mở nhà hàng thôi.” Hứa Dịch Dương đáp gọn lỏn.
Cho dù đã từng là sếp lớn đi nữa thì thân phận hiện tại của Diệp Thải Quỳ là bà chủ nhà hàng Mặt Trời Nhỏ và là vợ Hứa Dịch Dương anh.
“Ối giồi, người một nhà với nhau cần chi giấu giếm, con là chồng nó chẳng lẽ chuyện của nó con không biết?”
“Chuyện hiện tại con đã kể, chuyện quá khứ thì con không biết.” Hứa Dịch Dương lạnh nhạt vặn ngược: “Bác hỏi chuyện này chi? Có liên quan gì tới bác?”
Theo lẽ thường, lấy cái thói ngông nghênh, chanh chua ngoa ngoắt của bà ta dám chắc sẽ móc mỉa vài câu, nhưng giờ bà ấy nào dám, cố gượng cười: “Bác hỏi thăm tí ấy mà.”
Anh họ Hứa nhắc khéo mẹ mình, bấy giờ bà mới thôi.
Cả nhà thấy giọng điệu Hứa Dịch Dương phũ phàng nhường đó, khỏi mong cạy miệng anh moi tin gì về Diệp Thải Quỳ.
Mọi người tưởng Hứa Dịch Dương che chở vợ mới không bép xép, chứ đâu biết Hứa Dịch Dương không nói xạo.
Thành thật mà nói, tuy Hứa Dịch Dương đoán Diệp Thải Quỳ hẳn là người có sự nghiệp sáng chói trong quá khứ, nhưng thật tình không biết cô ưu tú đến độ nào, hơn nữa vì Tưởng Thiên Thắng, anh chẳng hề có ý định hỏi chuyện xưa của cô, sợ vô ý nhắc tới bạn trai cũ, nghe nhiều lòng anh khó chịu.
Thế nên, nay thấy sếp tổng của anh họ khách sáo với Diệp Thải Quỳ như vậy, Hứa Dịch Dương cũng rất kinh ngạc.
Trước đây rốt cục Thải Thải giỏi cỡ nào?
Rốt cuộc anh đã cưới một người phụ nữ đỉnh tới đâu?
Mười phút trôi qua mà nhóm người ngoài kia vẫn còn bàn chuyện.
Phải biết với người như Giám đốc Chu, thời gian là vàng bạc, sẵn lòng dành thời giờ buôn chuyện với một người cỡ này, chứng tỏ ông coi trọng Diệp Thải Quỳ nhường nào.
Trong lúc đó, vài vị khách lục tục tới viếng nhưng mọi người có phần lơ đễnh, hay bị phân tâm về tình huống ngoài sân.
Một lát sau, bên đó có động tĩnh khác.
Diệp Thải Quỳ xoay người, mỉm cười vẫy tay với anh họ Phó tổng nhà bác Hai.
Anh ta ngẩn người, kinh ngạc tới mức phản ứng không kịp.
“Kêu con kìa Triết!” Bác Hai gấp gáp hối.
Tới lúc này anh ta mới tức tốc ba bước thành hai lao ra, Diệp Thải Quỳ vỗ vai anh họ Hứa, nói vài câu với Giám đốc Chu, anh họ liên tục gật đầu cười phơi phới, sau đó cùng Diệp Thải Quỳ tiễn Giám đốc Chu rời khỏi tứ hợp viện.
Vài phút sau hai người mới quay về.
Diệp Thải Quỳ và anh họ lần lượt trở lại khu tang lễ.
Diệp Thải Quỳ mới đặt bước qua ngạch cửa, đại sảnh vốn yên tĩnh tức khắc im bặt, cô hơi khựng bước, đáy lòng thầm buồn cười nhưng không nhiều lời, vẻ mặt không thay đổi, lẳng lặng đi đến chỗ Hứa Dịch Dương, không bởi vì nhạc đệm với Giám đốc Chu mà biến hóa, tư thế đứng sau Hứa Dịch Dương giống hệt nửa tiếng trước.
“Cháu Diệp à……”
Bà bác Hai toan hỏi thăm, nhưng bị chính con mình nạt chặn họng.
“Túc trực bên linh cữu ông nội mà sao nói nhiều vậy!”
Bác gái hết hồn, dù bình thường bà ta hay lải nhải thằng con cũng bất mãn, nhưng lần này nó nghiêm chưa từng thấy, ánh mắt sắc bén nặng nề, bà sợ tới mức nuốt ngược một bụng lời định nói.
Bác Hai gái ý thức tình huống có vẻ phức tạp và nghiêm trọng hơn mình tưởng, cười gượng gạo với Diệp Thải Quỳ, cả ngày còn lại thành thật túc trực linh cữu, không dám lảm nhảm nữa.
……
Mặc dù ai nấy tò mò thân phận Diệp Thải Quỳ nhưng ngại hoàn cảnh nên không tiện hỏi thăm. Dưới hình thức này, bà con mang tâm trạng riêng biệt chịu đựng qua ngày tang hôm sau.
Tối trước ngày đưa tang, con cháu trong nhà phải thức đêm cho ông cụ, nhưng lớp sau đâu phải mấy đứa nhỏ mười bảy mười tám, dù tình cảm sâu sắc hay hiếu kì cách mấy cũng không nâng nổi sức lực kiệt quệ.
Sáng sớm ngày thứ ba, hoàn tất an táng, mở tiệc chiêu đãi họ hàng bạn bè xong, nhà họ Hứa tan đàn xẻ nghé về nhà nghỉ ngơi, hẹn ngày thương lượng tiếp hậu sự của ông nội.
Ví như cúng thất đầu ra sao, hay ví như có cần liên hệ luật sự bàn bạc di chúc, định thời gian công bố không?
Về đến nhà, Diệp Thải Quỳ thấy Hứa Dịch Dương mãi im lìm, thắc mắc phải chăng anh còn buồn thương trước sự ra đi của ông, bước tới an ủi: “Đời này nội không còn gì tiếc nuối, anh đừng quá đau buồn, ông cụ ra đi bình thản không chịu đau đớn, chúng mình làm con cháu đã hết sức tận tâm, không phải hối tiếc, anh nghĩ thoáng nhé.”
“Anh biết.” Hứa Dịch Dương nói: “Anh không nghĩ về chuyện này.”
“Hửm?”
“Thải Thải……” Hứa Dịch Dương không nhịn nổi nữa: “Anh biết trước đây nhất định em có lý do không kể gì với anh, nhưng anh rất muốn biết hồi đó rốt cục em là người thế nào? Tại sao sếp của anh họ nể mặt em như vậy? Ngày xưa em làm gì?”
Diệp Thải Quỳ cười ngơ ngẩn: “Hoá ra anh ấp úng mãi là muốn hỏi việc này sao?”
“Ờm……” Hứa Dịch Dương gật đầu: “Em có thể kể với anh không?”
Diệp Thải Quỳ cân nhắc Hứa Dịch Dương giờ đang thất nghiệp, tự kể mình quá hoành tráng e sẽ đả kϊƈɦ tự tin của anh, bèn tóm tắt đại khái: “Ngày xưa em làm trong ngành tài chính, khó giải thích cụ thể trong vài câu nhưng túm lại khá được, đạt độ công nhận nhất định. Ngân hàng thuộc về ngành tài chính, vì vậy em quen biết Giám đốc Chu từ lâu, ông ấy và em có quan điểm tương đồng về thị trường rồi thành bạn tương giao.”
Hứa Dịch Dương cau mày, hỏi dồn: “Khá ở mức nào?”
“Để xem……” Diệp Thải Quỳ thử khiêm tốn: “Khá giỏi?”
“Giỏi tới đâu?”
“Số một số hai nhỉ.”
“Cụ thể đi?”
“Ờm…… cỡ thực hiện vài phi vụ tương đối thành công.”
“Thành công cỡ nào? Top đầu ngành à?”
“Gần giống vậy á……”
Hứa Dịch Dương sáng tỏ, Diệp Thải Quỳ nào phải người xuất sắc, cô là người có thể định đoạt ai mới xuất sắc, cô là người kiệt xuất nhất, đứng trêи đỉnh kim tự tháp.
Diệp Thải Quỳ nhìn ánh mắt Hứa Dịch Dương biến đổi, sợ anh nghĩ không thông bèn vội đế thêm: “Không chỉ có mỗi mình em giỏi đâu, lúc ấy bọn em là một nhóm bao gồm Tưởng Thiên Thắng, anh ta cũng là người rất giỏi, đó là công cả đội cộng thêm gặp thời nữa, thật lòng em không nổi trội hơn người khác lắm đâu, nhờ vận may hơn người chút đỉnh nên mới góp mặt vào mấy vụ thành công thôi.”
Hứa Dịch Dương có phần bất mãn nhìn Diệp Thải Quỳ, hỏi thẳng: “Cớ gì em phải khiêm tốn? Em rõ là người xuất sắc nhất, đỉnh nhất. Em phải tự hào mới đúng.”
……
Diệp Thải Quỳ sửng sốt, ơ kìa, chẳng phải cái nhìn mất mát ban nãy của anh là vì thấy cô quá giỏi nên mới mặc cảm à?
Phải biết rằng lòng tự trọng phái mạnh có đôi khi rất mong manh, điều này áp dụng ngay cả với người cực kì xuất sắc và nổi bật trong mắt người đời như Tưởng Thiên Thắng, cô từng nếm trải cái thiệt này rồi.
Diệp Thải Quỳ biết tốt nhất mình nên thẳng thắn với người như Hứa Dịch Dương, bèn hỏi luôn: “Anh có ngại việc em từng quá giỏi không?”
“Sao phải để ý? Chẳng lẽ em hết giỏi rồi ư? Anh thấy giờ em vẫn rất tài năng mà. Dù thôi làm nghề cũ nhưng năng lực của em đâu biến mất.”
Diệp Thải Quỳ chưa từng nghĩ tới phản ứng này của Hứa Dịch Dương, thú thật: “Em mới thấy hồi nãy anh lạc lõng, còn tưởng……”
“Còn tưởng sao?”
“Anh đừng bảo em xấu tính nhé, em lo công việc anh không suôn sẻ, vợ mình còn tài cao vời vợi sẽ thấy chênh lệch.”
“Anh không thấy chênh lệch.” Hứa Dịch Dương nói không gợn sóng: “Anh cực kì tự hào.”
“Tự hào?”
“Ừm, chẳng lẽ không nên kiêu ngạo vì mình có bà xã giỏi giang à? Người tuyệt vời như em chọn anh, không phải tương đương anh cũng tuyệt sao?
……
Logic này của Hứa Dịch Dương, thật là…… quá hợp ý Diệp Thải Quỳ.
Diệp Thải Quỳ cười ra tiếng, cô tự thấy mình thật sự không chọn lầm người, lòng dạ theo đó chưa bao giờ khoáng đạt đến thế.
Phải hiểu rằng, trong bất kì mối quan hệ nào kể cả bồ bịch thân mật nhất cũng khó tránh khỏi tồn tại một ít mặt tối của con người như ranh mãnh, đố kị, ganh đua, khống chế.
Song chỉ mình Hứa Dịch Dương là một người đàn ông hoàn toàn trong sáng.
Diệp Thải Quỳ thấy mình yêu Hứa Dịch Dương quá đỗi……
“Vậy sao hồi nãy anh thất thần?”
“Anh đã nghĩ, hoá ra em từng có sự nghiệp chói lọi, tự dưng đổi nghề, giấu mình mở quán ăn nhỏ, cắt đứt liên lạc cũ, chắc chắn đã phải tổn thương rất nhiều, chắc chắn đã vô cùng nản lòng…… Nghĩ đến việc xưa kia em tuyệt vọng nhường nào anh đau lắm…… Nghĩ đến việc mình em lẻ loi trải qua hết thảy, tự mình vượt qua bao tháng ngày gian nan, thậm chí một mình trị bệnh, một mình chịu đựng đau đớn, anh xót lắm.”
……
“Giá như anh tìm ra em sớm hơn thì tốt biết mấy.”
……
“Khi ấy em sẽ không còn phải cô độc một mình, dù anh không giúp được nhiều nhưng có anh, cuộc sống của em hẳn sẽ khá hơn?”
……
Hứa Dịch Dương tự lầm bầm nửa ngày mới phát giác Diệp Thải Quỳ vẫn luôn im lặng, còn tưởng mình nói gì sai, nhưng ngước lên lại thấy mắt Diệp Thải Quỳ đỏ ửng.
“Thải Thải……”
Anh vừa cất giọng, đôi mắt đỏ hoe tuôn hai hàng lệ, doạ Hứa Dịch Dương choáng váng.
Hứa Dịch Dương lục lọi trí nhớ nhưng chưa từng thấy Diệp Thải Quỳ khóc bao giờ.
Tiêu rồi tiêu rồi tiêu rồi, anh làm Thải Thải khóc rồi.
Hứa Dịch Dương duỗi tay vụng về lau nước mắt Diệp Thải Quỳ, chưa bao giờ thấy tay chân mình lóng ngóng tới vậy, e ngại không khống chế sức lực nên tay run rẩy chùi lau một cách gượng gạo.
“Anh sai rồi, em đừng khóc mà.”
Hứa Dịch Dương không phải người hay nhận lỗi, dù chưa rõ tình huống bây giờ ra sao nhưng chỉ cần Thải Thải vui vẻ, bắt anh nhận sai triệu lần anh cũng bằng lòng.
Diệp Thải Quỳ lắc đầu, vươn tay ôm chặt Hứa Dịch Dương, vùi vào ngực anh, khụt khịt: “Ngốc à, anh không làm sai gì hết, tại em cảm động quá thôi.”
Cứ ngỡ những ngày đau đớn ấy chẳng đáng là bao, lúc buồn khổ nhất không thấy tủi thân, vậy mà bây giờ ấm ức dâng trào.
Do Hứa Dịch Dương mà cô mới sinh ra trạng thái nũng nịu này, là cái kiểu tâm lý anh không biết em buồn là em tủi đấy.
Muốn dựa vào anh, muốn kể hết mọi thứ với anh, sau đó để anh ấy bảo vệ, yêu thương mình.
“Hả?” Hứa Dịch Dương nghệt ra, hoàn toàn không rõ nguồn cơn chuyển biến cảm xúc từ Thải Thải, bèn hỏi: “Sao em cảm động? Anh chưa làm gì mà……”
Diệp Thải Quỳ bó tay với anh, người này thiệt tình, có khi sáng dạ lắm, có khi ngơ ngáo phát bực.
Cô buồn cười giải thích: “Xem như em xúc động vì anh ngáo cỡ này mà sức sống vẫn mạnh mẽ đi……”
Hứa Dịch Dương nghe ra Thải Thải khịa mình, dù hơi khó hiểu nhưng Thải Thải có trêu ghẹo anh tới đâu cũng được, miễn sao Thải Thải đổi khóc thành cười là được.
Anh cúi đầu nhìn Diệp Thải Quỳ đang làm nũng trong lòng mình, khó nén tươi cười, thơm lên tóc cô, ôm cô chặt hơn.
Diệp Thải Quỳ ngừng sụt sịt, chưa bao giờ cảm thấy hạnh phúc gần mình đến thế.
Hoá ra những năm tháng tăm tối mờ mịt kia chỉ là bóng đêm trước ánh bình minh mà thôi, đó là kiếp nạn mà cuộc đời sắp đặt cho chúng ta, chỉ khi vượt nạn kiếp mới có thể đến gần định mệnh cuối cùng, gặp được tình yêu đích thực của đời mình.
Tất cả linh hồn tàn tạ khiếm khuyết bị cầm tù chốn địa cầu, chỉ khi buông bỏ oán niệm sinh ra từ trắc trở và đau thương, chúng ta mới có thể bước ra đêm tối, tới gần ánh mặt trời.Tác giả có lời muốn nói: Biết chị em ngóng mấy màn vả mặt bôm bốp, ha ha ha, nhưng Thải Thải khiêm tốn phù phiếm có nội hàm, khinh thường tát người ta, bởi họ có nghĩ sao cũng không quan trọng á!!!
Hì hì ~
Thị Cúc có lời muốn nói: Phù, ráng xong chương này trong hôm nay, cố gắng mỗi ngày 1 chương là hết tuần hoàn được rồi