Diệp Thải Quỳ không phải người bốc đồng.
Khi trẻ dại cô đã thấu rõ cuộc sống của mình khác với hầu hết mọi người. Bởi vì từ sớm mất đi cha mẹ, cô như lục bình trôi giữa dòng đời, không nơi nương tựa, mọi việc chỉ có thể dựa vào chính sức mình.
Diệp Thải Quỳ biết cô không thể đi sai bước nào trêи đường đời, bởi vì biết khi làm sai sẽ không có ai giúp cô giải quyết hậu quả, bởi vì biết lúc không có chỗ nương náu sẽ chẳng có ai lưu giữ cô.
Thế nên cô đi một bước, tính ba bước, vạch kế hoạch năm bước, cho rằng cách làm này không thể nảy sinh sai lầm.
Nhưng tính trước thì sao cơ chứ?
Số phận muốn thổi bay bạn, nào có cho bạn thời gian chuẩn bị, nó chỉ chăm chăm phá huỷ nghiền nát hết thảy mọi thứ bạn từng cực cực khổ khổ xây nên.
Vì vậy, sau trận bệnh kia, Diệp Thải Quỳ không bao giờ lên kế hoạch cuộc đời mình nữa.
Bởi vì cô biết rằng đời người chẳng bao giờ diễn ra theo kế hoạch, cuộc sống đầy rẫy rủi ro, ngay cả biên kịch cao tay nhất cũng không thể tạo nên những chuỗi nghiệt ngã đan xen không ai ngờ tới.
Thế nên đi theo vận mệnh an bày, cô muốn sống ra sao thì sống thế ấy, muốn cưới ai thì gả cho người đó. Cô quyết định đi theo tiếng gọi chân thành nhất của trái tim mình giờ phút này.
Cho dù tính sai thì sao chứ?
Thay vì sống chuẩn xác nhưng giả dối như trước đây, cô thà sống sai lầm mà chân thật.
Nhìn thấy dáng vẻ Hứa Dịch Dương cô độc lẻ loi, Diệp Thải Quỳ quyết định dốc hết lòng. Một chút e sợ cũng không có là nói điêu, chỉ là máu huyết trong lòng sục sôi, kêu gào cô làm ra quyết định khó tin nhất trong đời.
“Chờ ăn xong, chúng ta đi lãnh chứng nhé.”
Diệp Thải Quỳ buột miệng thốt ra.
Cô muốn cùng người đàn ông này kết hôn, ngay cả khi cô không hiểu biết gì về anh, ngoại trừ đoạn thời gian khi còn bé, bọn họ thật ra chỉ mới gặp gỡ hơn một tuần thôi, nhưng Diệp Thải Quỳ lại muốn đưa sự tín nhiệm lớn nhất và quyền lợi cao nhất đời cô trao hết cho anh.
Vì cô không nỡ để người đàn ông này cô độc, cô muốn cho anh một mái nhà.
Anh nói ba mẹ em trai mới là một nhà ba người, không sao cả, cô và anh cũng là một nhà hai người.
……
Hứa Dịch Dương không thể tin nổi nhìn Diệp Thải Quỳ, thậm chí nghi ngờ có phải bản thân đã nghe lầm không.
Nhưng anh không dám hỏi, sợ vừa hỏi, Thải Thải sẽ đổi ý.
Hứa Dịch Dương không phải không nghĩ đến tình huống Thải Thải sẽ đồng ý với anh, nhưng khả năng này thật sự quá nhỏ bé, nhỏ đến độ anh không dám ôm bất kì chờ mong nào.
“Cậu có nghe tôi nói gì không đấy?” Diệp Thải Quỳ hỏi lại.
Hứa Dịch Dương gật đầu.
“Nghe rõ.”
Thải Thải nói muốn cùng anh kết hôn.
Hồi ức ùn ùn kéo đến.
Hứa Dịch Dương bỗng nhớ tới khi thơ bé anh ngồi bên Thải Thải sau bếp, chờ thức ăn trong nồi chín, Thải Thải ngồi cạnh bếp lò, vừa sưởi ấm vừa đọc sách.
Cậu hỏi Thải Thải: “Chị đang xem gì thế?”
Thải Thải ngẩng đầu, đưa bìa sách cho Hứa Dịch Dương nhìn.
Là 《 Lâu đài 》 của Kafka.
Hứa Dịch Dương lắc đầu, ngượng ngùng.
“Nhóc không biết chữ sao?” Diệp Thải Quỳ ngạc nhiên hỏi.
Hứa Dịch Dương gật đầu, biểu tình càng thêm quẫn bách.
Gia đình mua Hứa Dịch Dương sợ cậu chạy trốn, gần như không cho cậu ra cửa, cũng không dám để cậu đến trường tiểu học thị trấn, bọn họ nghĩ đứa nhỏ ngày nào đó sẽ quên đi cha mẹ mình.
Thế nên mãi đến khi trốn thoát thành công, Hứa Dịch Dương vẫn chưa hề được đi học.
Cậu chỉ nhớ rõ lúc còn bên cha mẹ đã học qua ghép vần chữ Hán cùng đôi ba chữ thôi.
“Không sao, chị dạy chữ cho em. Tới đây, em đến đây, chị đọc cho em nghe.” Diệp Thải Quỳ cười vẫy tay với Hứa Dịch Dương.
Hứa Dịch Dương đỏ mặt thò lại gần, cậu cách sát Diệp Thải Quỳ, ngửi được hương thơm cơ thể của cô.
Đây là mùi hương phái nữ, còn có mùi gia vị trong bếp, ngọt ngào, béo ngậy.
Diệp Thải Quỳ duỗi ngón tay, chỉ vào chữ trêи sách, dùng giọng điệu êm ái, chậm rãi đọc lên.
“Nỗ lực mong muốn điều gì, thực ra bạn chỉ cần vững vàng trấn tĩnh tìm kiếm bản chất vấn đề từ những thứ xác thực, bạn sẽ dễ dàng đạt được mục tiêu trong vô thức. Nếu quá cứng rắn, quá ngây thơ làm càn, quá thiếu kinh nghiệm, rồi khóc lóc, túm lấy, níu kéo, như đứa trẻ kéo lê chiếc khăn trải bàn, chẳng thu được gì, tất cả mọi thứ trêи bàn sẽ rơi xuống đất, vĩnh viễn không chiếm được.”
……
Hứa Dịch Dương trời sinh trí nhớ đã tốt, dù Diệp Thải Quỳ chỉ đọc một lần, anh lại khắc sâu đoạn văn này vào trong tâm trí, chưa bao giờ quên.
Làm việc không cần quá cứng rắn, ngây thơ gây chuyện. Khóc lóc, túm lấy, níu kéo, ngược lại gì cũng không chiếm được.
Vững vàng trấn tĩnh, tìm kiếm bản chất, vật muốn có sẽ dễ dàng đạt được.
……
Hứa Dịch Dương cảm thấy đầu óc ong ong, lòng tràn đầy vui sướиɠ chực trào, anh chỉ muốn hét lên, muốn thông báo cho toàn thế giới biết anh kϊƈɦ động, sung sướиɠ cỡ nào.
Thế nhưng anh kiềm chế chính mình, giống như bảo bối thật vất vả mới có được, anh không dám để lộ, chỉ sợ người khác biết sẽ cùng anh cướp đoạt.
Phải vững vàng trấn tĩnh, tìm kiếm bản chất.
Hứa Dịch Dương gật đầu, giọng điệu nhẹ nhàng, song tiếng nói rành mạch.
“Được thôi.” Anh nói: “Ăn xong rồi, chúng ta đi lãnh chứng.”
Diệp Thải Quỳ cười lên, dịu giọng: “Thế chúng ta ăn nhanh đi.”
Hứa Dịch Dương gật đầu, nhanh chóng cầm đũa tiếp tục gắp đồ ăn cho Diệp Thải Quỳ.
Nói đến cũng lạ, sự kiện lớn nhất trong đời, quyết định lớn nhất cuộc đời, hai người họ đã dùng dăm ba câu để xác định thế đấy.
Hứa Dịch Dương nhìn sườn mặt Diệp Thải Quỳ, mỉm cười hạnh phúc.
Anh biết Thải Thải chưa bao giờ lừa gạt anh, như cô từng nói với anh trước đây, xem đi, thứ muốn có nhất, anh cứ vậy thần không biết quỷ không hay đạt được rồi.
Thải Thải mà anh muốn nhất, sắp gả cho anh rồi.
……
Hai chứng minh thư, hai cuốn hộ khẩu, ba tấm ảnh chụp chung, hai tấm ảnh đơn, sao thành hai bản, tên vợ chồng in chung trêи mỗi bản, mỗi người bốn đồng rưỡi, tổng cộng chín đồng.
Có đôi khi tưởng chừng kết hôn rất khó, chúng ta cần quá nhiều thứ, nhà ở, xe hơi, đôi bên môn đăng hộ đối, điều kiện kinh tế tương xứng, hợp tuổi, trình độ học vấn tương đồng. Chúng ta tham lam nhiều hơn, những lời chúc phúc từ cha mẹ bạn bè, mối quan hệ thân mật, cam kết không thay lòng……
Nhưng đến Cục Dân Chính mới biết được, kết hôn thật sự chỉ cần mấy món thiết yếu này thôi.
Cuộc đời chúng ta sẽ có rất nhiều thứ muốn có, thứ cần có cũng không ít, nhưng chỉ có một hai thứ là thực sự thiết yếu.
Hứa Dịch Dương đứng song song với Diệp Thải Quỳ trước cửa Cục Dân Chính.
“Em nghĩ kỹ rồi chứ?” Hứa Dịch Dương hỏi.
Diệp Thải Quỳ gật đầu.
“Sẽ không hối hận chứ?”
Diệp Thải Quỳ cười rộ lên, nhướng mày: “Đời này tôi chưa từng hối hận.”
Hạ bút không thu, hạ cờ không rút.
Diệp Thải Quỳ nắm tay Hứa Dịch Dương, cười tủm tỉm hỏi: “Hồi hộp không?”
Hứa Dịch Dương gật gật đầu.
“Không cần khẩn trương, có tôi bên cậu này, đi thôi.”
Sau đợt lạnh suốt mười ngày, thời tiết bỗng nhiên ấm áp, mười giờ sáng giờ hành chính, trời nắng dịu, thành phố kết băng có dấu hiệu hoà tan.
Băng tan để lại đường xá lầy lội, nhưng ai nghĩ đến hoa sẽ nở từ nơi bùn lầy này đây?
Diệp Thải Quỳ dắt tay Hứa Dịch Dương đi vào toà nhà Cục Dân Chính, mặc cho nước bùn dưới chân làm ướt ống quần, thế thì sao?
Ai có thể đảm bảo đi qua một đời mà còn trong sạch vô tội chứ?
Khó tránh khỏi vương bụi trần, nhưng chỉ cần còn có người nắm tay bạn, chuyện đó đều xứng đáng.
……
Đóng dấu xong, mỗi người một cuốn sổ đỏ, cuộc hôn nhân này xem như đã định.
Hứa Dịch Dương cầm cuốn sổ đỏ cười như đồ ngốc, chị gái bàn đăng ký nhìn điệu bộ này của anh thì buồn cười.
“Ây da, nhìn cậu cười kìa, cưới vợ vui vậy sao?”
Hứa Dịch Dương gật đầu chắc nịch, vui không sao tả xiết.
Chị gái bật cười, nói với Diệp Thải Quỳ: “Nhanh đem ông xã cô về đi, cười hoài biến ngốc đấy.”
Diệp Thải Quỳ cũng bị Hứa Dịch Dương chọc cười, vội vàng lôi cậu đi.
Ra khỏi Cục Dân Chính, hai người đều không còn độc thân nữa.
Bọn họ là vợ chồng hợp pháp, là bạn đời của nhau.
Điều này có nghĩa trong tương lai xảy ra chuyện gì, đối phương sẽ là người đầu tiên được thông báo; ý nghĩa rằng nhỡ khi trong bọn họ có ai vào phòng phẫu thuật, người còn lại sẽ đưa ra quyết định sống chết; điều đó cũng nghĩa rằng tất cả tiền tài, quyền lợi của họ đều phải phân một nửa cho đối phương.
Song một thoáng Diệp Thải Quỳ nhìn qua Hứa Dịch Dương đứng cạnh mình còn đang cười ngốc nghếch, cô biết quyết định này đúng đắn, người đàn ông này vĩnh viễn sẽ không bao giờ tổn thương cô.
……
Hứa Dịch Dương mãi ngơ ngẩn, thẳng đến khi ra ngoài bị gió lạnh thổi qua mới khôi phục chút tỉnh táo.
Mang giấy hôn thú trong túi, anh là chồng hợp pháp của Thải Thải, không ai có thể cướp Thải Thải từ anh, giấc mơ từ bé đến lớn cứ thế mà thành hiện thực rồi.
Hứa Dịch Dương không kìm được nữa, dang tay ôm Diệp Thải Quỳ vào lòng.
Anh càng ôm càng chặt, siết đến mức Diệp Thải Quỳ thở không nổi, mau chóng đẩy anh ra, phàn nàn: “Được rồi, xà nẹo ở cổng lớn người ta cái gì, chúng ta nhanh đi thôi.”
“Được đó, chúng ta đi đâu?” Hứa Dịch Dương cười ngớ ngẩn.
Diệp Thải Quỳ suy tư nói: “Hay mình dạo trung tâm thương maị đi, cưới rồi thì cần sắm đồ mới.”
“Được nha.” Hứa Dịch Dương cười hì hì: “Em nói cái gì cũng đúng!”
“Đừng cười nữa, cười nữa miệng chuột rút đấy.”
“Được nha, không cười nữa.”
Hứa Dịch Dương nhếch mép cười nói, thay vì kìm chế nụ cười trêи mặt, anh lại càng cười rạng rỡ hơn.
Diệp Thải Quỳ không khỏi mỉm cười lắc đầu, xong rồi, đứa nhỏ này đúng là vui đến ngu người rồi.
……
“Tôi có thể nắm tay em không?” Hứa Dịch Dương hỏi.
Diệp Thải Quỳ buồn cười, gật đầu nói: “Có thể, nắm đi.”
Hứa Dịch Dương vội vàng gắt gao nắm chặt tay Diệp Thải Quỳ, hỏi tiếp: “Giờ em thật sự thành vợ tôi rồi sao?”
Diệp Thải Quỳ gật đầu, cười tủm tỉm nói: “Đúng vậy, từ nay về sau, cậu có tôi kề bên rồi.”
“Mỗi ngày?”
“Mỗi ngày.”
……
Bọn họ là người xa lạ nhất với người khác, nhưng từ nay trở đi, bọn họ chính là người quan trọng nhất với đối phương.Tác gỉa có lời muốn nói: Tấn Giang bị nghẽn à?
Mọi người hết comment về truyện của tôi rồi hả?
Khóc chít chít….
Cúc muốn nói: Chưa đọc cuốn 【Lâu Đài】 của Kafka nên edit đoạn này đổ mồ hôi hột.
Bên cạnh đó, tung bông cho cặp đôi Hứa – Diệp về chung một nhà nào