Dịch: Bánh
Đức hạnh của thằng em nhà mình như thế nào, tuy Phó Du không thể nói cụ thể, nhưng ít nhất thì anh cũng nắm như trong lòng bàn tay.
Thằng nhóc thối này vốn đã nghịch ngợm từ nhỏ nhưng lại không quá thông minh. Thế nhưng từ khi quen biết Thời Duyệt, nó đã trở nên tinh ranh hơn và càng lúc càng giống một diễn viên hài. Nếu như không phải do thằng em anh không hài hước bằng Thời Duyệt thì Phó Du đã khuyến khích hắn trở thành diễn viên hài rồi, chắc chắn sẽ có triển vọng hơn đi làm ca sĩ.
Tất nhiên rồi, lần này chắc chắn là do Phạm Tinh Dương lừa gạt Thời Duyệt. Đùa giỡn? Có ai mà lại lấy câu "Em muốn đi ăn ngỗng hầm" để đùa giỡn người khác hả?
Nhưng chuyện Thời Duyệt tin thật lại là chuyện mà Phạm Tinh Dương không ngờ tới. Không những tin mà còn chạy đi mời "người bị hại" ăn cơm rồi còn xin lỗi một cách trịnh trọng đến vậy.
Đối với thằng em của mình, hòa thượng chạy được nhưng chùa vẫn đứng yên*, sau này anh sẽ dạy dỗ nó lại. Nhưng còn Thời Duyệt thì làm thế nào đây.....
*Hòa thượng chạy được nhưng chùa vẫn đứng yên: ý nói dù ai đó có thể vứt bỏ trách nhiệm và bỏ trốn đi chăng nữa thì quả báo vẫn là thứ không thể tránh khỏi.
Phó Du nâng Thời Duyệt vẫn còn đang rất xấu hổ đứng dậy với chút hứng thú trong mắt, cho đến khi hai người đứng lên rồi và nhìn nhau, ánh mắt kia lại biến thành bối rối.
Nếu có Phạm Tinh Dương ở đây, chắc chắn hắn sẽ cảm thấy anh mình mà không đi làm diễn viên thì đúng là phí của trời.
Giọng Phó Du khàn khàn, anh chậm rãi nói: "Không sao cả... Anh biết là em uống say, em không cố ý."
Giọng nói kèm với giọng điệu đó, kèm theo cả vẻ mặt nọ trong mắt của Thời Duyệt chính là anh Phó đang rất là "có sao", thế mà anh vẫn cố nén khổ sở để tha cho hành vi thất đức vô lễ lúc say rượu của cậu.
Từ Họa nói là những gì cậu đã nói với anh Phó không phải là thứ hay ho gì, vậy chắc thật sự đó không phải là lời hay ý đẹp rồi.
Một hình ảnh hiện lên trong đầu Thời Duyệt: Cậu như một tên ác bá thời xưa trên TV đi quấy rối Phó Du rồi còn nói mấy câu vô liêm sỉ như: "Tiểu nương tử, cười một cái cho đại gia ta xem nào!"
Điều quan trọng nhất là cậu đã làm ra loại chuyện đó trước mặt nhiều người, một người đàn ông trưởng thành lại bị một người khác quấy rối ngay trước bàn dân thiên hạ, sau này anh Phó phải nhìn mặt người ta kiểu gì bây giờ!
Thời Duyệt ngẩng đầu, nhìn "Tiểu nương tử" Phó Du đẹp trai trong sáng nhưng có chút yếu ớt vì cơ thể quá gầy, cậu bỗng tự hỏi, nếu như người bị một người đàn ông khác đùa bỡn như thế trước mặt người khác thì cậu đã đá cái tên kia dính vào tường, muốn moi cũng không moi ra được từ lâu rồi.
Một người dễ tính như cậu còn phản ứng như thế thì nói gì đến anh Phó, cũng may là anh ấy tốt tính nên mới chấp nhận tha thứ cho cậu. Vào ngay khoảnh khắc này, Thời Duyệt cảm nhận được sự áy náy cùng biết lỗi khôn tả với Phó Du. Cậu không khỏi giữ tay anh thật chặt và trịnh trọng nói: "Anh Phó, anh yên tâm, em sẽ dùng hành động để chuộc tội với anh!"
Bàn tay đang nắm lấy tay anh rất ấm áp, Phó Du vừa cảm nhận sự ấm áp vừa thấy buồn cười. Chuộc tội ư? Cũng đâu tới mức đó.
Nghĩ thế thôi, nhưng anh vẫn nói rất nhẹ nhàng: "Không nói mấy chuyện đó nữa, qua hết cả rồi. Nào, ăn cơm đi."
Qua cả rồi? Sao có thể qua được chứ! Thời Duyệt nghĩ, dù anh Phó có cảm thấy nó đã qua rồi thì cậu vẫn chưa vượt qua được! Nhìn Phó Du đang rót trà một cách tao nhã, Thời Duyệt tự đưa ra một quyết định trong lòng —— sau này phải kiếm thật nhiều tiền để có thể thường xuyên đưa Phó Du đi ăn uống nhậu nhẹt!
Thứ nhất là để chuộc tội, thứ hai là có thể làm cho anh Phó vui vẻ hơn. Cậu vẫn luôn cảm thấy có một bầu không khí u ám quanh quẩn trên người anh, có thể đó là do ở trong nhà quá nhiều. Cần phải đưa Phó Du đi chơi nhiều một chút, hơn nữa là cho anh ăn nhiều thêm một chút, khung xương của anh ấy lớn, có thêm tí da thịt thì mới càng đẹp.
Vì thế, trong suốt cả bữa ăn, Thời Duyệt liên tục gắp đồ ăn cho Phó Du và không ngừng khuyên anh ăn thêm với thái độ không thể nào săn sóc hơn. Phó Du cũng rất nể mặt cậu mà ăn rất nhiều, thế nhưng do thói quen bỏ bữa trong suốt thời gian dài nên dạ dày của anh nhỏ hơn người bình thường rất nhiều, chẳng mấy chốc đã không ăn nổi nữa.
Mà lúc này thì Thời Duyệt chỉ mới no được có 4 phần thôi, cậu có hơi tiếc vì Phó Du nhanh no quá nhưng cũng thấy vui vì anh ăn được nhiều hơn mọi khi.
Chà, cảm nhận được sự thỏa mãn khi được ăn no.
Ăn no rồi, Phó Du rảnh tay lướt điện thoại một lát rồi lại lẳng lặng nhìn Thời Duyệt ăn. Tướng ăn của đứa nhỏ này rất chậm mà lại nhàn nhã, nhai chậm nuốt kĩ trông rất vừa mắt. Tuy nhiên, sau một lúc quan sát và nhận ra cậu không động vào ba dĩa đồ ăn nọ, anh bèn hỏi: "Em đã không thích ba món kia sao còn gọi làm gì?"
"Vì anh thích mà," Thời Duyệt thản nhiên, "Hôm trước mình đến đây, anh đã ăn món này nhiều hơn."
Phó Du sửng sốt một lát, giọng anh hơi khàn: "Không ngờ là em lại chu đáo như vậy."
"Không phải đâu, do đó là anh nên em mới để ý." Thời Duyệt nở một nụ cười thật tươi. Từ lúc Phó Du dạy thanh nhạc cho mình, cậu đã nhận ra chuyện anh ăn rất ít và có khi còn bỏ cả bữa. Cậu nghĩ rằng con người cần cơm để sống, nên nếu cứ như thế thì sớm muộn gì cũng có chuyện!
Vì vậy, trong thời gian học hành, cậu vẫn luôn lặng lẽ chú ý đến những món mà Phó Du yêu thích và nghĩ rằng sau này sẽ thường xuyên dẫn anh đi ăn những món đó. Thế nhưng người này hầu như không ăn uống gì mấy, vậy nên cho đến khi buổi trình diễn kết thúc và đến nhà hàng này để ăn thì cậu mới có cơ hội biết anh thích món gì.
Trong những món đó có ba món cậu không thích ăn, nhưng Thời Duyệt vẫn cứ gọi vì muốn Phó Du ăn nhiều hơn một chút.
Cậu không biết một câu đơn giản như vậy lại gây ra bao nhiêu sóng gió ở trong lòng Phó Du.
Là...... bởi vì anh? Chỉ vì đó là anh?
Phó Du chậm rãi cúi đầu, anh mím môi, hàng mi thật dài cũng không che giấu được cảm xúc của anh lúc này. Từ lúc ba anh qua đời cho tới nay, chưa có ai cố tình ghi nhớ anh thích món gì, lại càng chưa có ai sẽ gọi món dựa trên sở thích của anh cả.
Trong nháy mắt, trong lòng anh dấy lên chút ấm áp, có chút hỗn loạn chua xót, kèm theo đó là...... một chút tủi thân.
Tựa như một đứa trẻ vốn đang chìm trong gió đông lạnh lẽo đã lâu lại được khoác lên mình một chiếc áo bông ấm áp vậy.
Ấm áp nhưng lại khiến người ta muốn hỏi rằng tại sao sự ấm áp đó không đến sớm hơn? Tôi đã lạnh lẽo như thế từ lâu rồi.....
Anh biết rất rõ, trong lòng Thời Duyệt, anh cũng chỉ như một người bạn, thậm chí còn không thân bằng cả Phạm Tinh Dương. Nhưng điều đó cũng không ngăn được việc anh hấp thu được hơi ấm từ trên người cậu.
Trong chốc lát, anh bỗng nảy sinh một suy nghĩ xấu, nếu như tất cả sự chu đáo và ấm áp này chỉ dành riêng cho một mình anh thì tốt quá rồi.
Thế nhưng điều anh không biết chính là, khi bản thân ta nảy sinh ham muốn chiếm hữu đối với một người khác cũng chính là khi tình cảm giữa cả hai đã bắt đầu biến chất.
Như thể đã cảm nhận được cảm xúc của Phó Du, Thời Duyệt hơi nhíu mày, cậu khẽ gọi: "Anh Phó?"
Phó Du vội vàng thu hồi mớ suy nghĩ hỗn độn của mình, khi anh ngẩng đầu lên, vẻ điềm đạm thường thấy đã trở về trên gương mặt: "Ừ?"
Thời Duyệt chỉ thấy sự trầm mặc một cách đột ngột của Phó Du có chút kì quái, nhưng nhìn thấy vẻ mặt anh vẫn bình thường thì cậu không hỏi thêm nữa. Đúng lúc đó, cậu sực nhớ ra một chuyện: "Đúng rồi, anh Phó, tối hôm qua chị Trần nói là sẽ chiếu một số cảnh hậu trường của "Mộ Ca Truyện" lên, anh lên Weibo xem giúp em là có hay không với."
Phó Du gật đầu, anh bảo Thời Duyệt cứ tập trung ăn đi còn mình thì mở Weibo lên. Anh tìm trang của đoàn làm phim, đúng là có một bài đăng mới cách đây một tiếng trước.
Phó Du click mở bài đăng kia lên, trong đó là Thái Tử đang mặc thường phục ngồi xổm trước gốc cây và dùng cành cây chọc vào tổ kiến. Đứa nhỏ vừa chọc vừa phát ra tiếng cười "hehehe" đầy kì lạ, trông vừa vui vẻ vừa ngớ ngẩn. Đoàn làm phim còn cho thêm một dòng chữ to làm phụ đề: "Thằng ngốc ở cổng làng".
Chuyển đến phần tiếp theo, đó là hình ảnh đứa nhỏ vừa mới "chết". Một giây trước, Thái Tử còn ngã vào ngai vàng một cách oai phong, một giây sau, sau khi đạo diễn hô "Cut", Thái Tử lập tức đứng dậy như xác sống. Thời Duyệt vứt con dao găm ra, chạy đến bên cạnh đạo diễn Trình với vẻ mặt vui vẻ và một nụ cười thật tươi trong khi trên cổ vẫn còn đầy máu: "Đạo diễn, bao lì xì!"
Biểu cảm của đạo diễn Trình - người vô tình lọt vào ống kính - chuyển từ sợ hãi như bị quỷ tới đòi mạng sang không biết nên khóc hay nên cười chỉ trong hai giây, mà trong cảnh này, tổ sản xuất còn chèn dòng "Đừng qua đây!" làm phụ đề..
Nhìn hình ảnh Thời Duyệt cười còn rạng rỡ hơn cả mặt trời sau khi nhận được phong bì, tâm trạng của Phó Du cũng cảm thấy tốt lên theo, anh mỉm cười, và khi đọc bình luận, nụ cười đó bật ra thành tiếng.
Có một vài cư dân mạng thấy tội cho đạo diễn; có người thì cảm thán Thời Duyệt hài hước đáng yêu không chịu nổi. Bình luận có số lượt thích cao nhất trong tất cả các bình luận là: Thời Tiểu Duyệt đã nhờ vào sự tấu hài của bản thân mà xoa dịu sự đau buồn của người xem trước cái chết của Thái Tử.
Nhớ đến hình ảnh bi thảm lúc chết của Thái Tử rồi lại nhìn hình ảnh xác sống Thái Tử đang vui sướng khi nhận được phong bì, Phó Du không thể không đồng ý với bình luận đó.
Nhìn cậu cầm phong bì mà vui sướng không ngớt, Phó Du bỗng nghĩ, có lẽ sau này khi đứa nhỏ này tức giận hoặc buồn bã, anh cũng có thể dùng bao lì xì để dỗ cậu được vui.
Nghe được giọng của mình truyền ra từ điện thoại của Phó Du, Thời Duyệt có chút ngạc nhiên: "Có hậu trường của em nữa á?"
Vừa nói, cậu vừa buông đũa và cầm điện thoại của mình lên tìm bài đăng đó. Sau khi xem xong, Thời Duyệt tỏ vẻ ghét bỏ: "...... Sao lại quay mấy lúc em ngốc như thế chứ!"
Phó Du không khỏi bật cười: "Không ngốc, rất đáng yêu."
"Ai xem cũng bảo em ngốc, có nhiều người còn bình luận rằng em khờ khạo đần độn...."
Thời Duyệt rất bất bình, nói xong, cậu chụp màn hình rồi đăng lên newsfeed.
[ @giàu mới sướng: Hành động của Thái Tử thì có liên quan gì đến Thời Duyệt chứ? # hình minh hoạ #]
Trong ảnh chính là "Thằng ngốc ở cửa thôn" đang chơi trò chọc ổ kiến, mà đứa nhỏ đó đang mặc đồ của Thái Tử.
Phó Du là người đầu tiên nhấn like. Đúng, hành động của Thái Tử hoàn toàn không liên quan gì đến Thời Tiểu Duyệt!
Đúng mới lạ!
Nếu Thái Tử thật sự có linh hồn thì sẽ nói thế này:
Quá đáng thật, chết rồi còn bị bôi bác!
- --------
Tác giả có lời muốn nói:
Thời Tiểu Duyệt hôm nay: Phải kiếm thật nhiều tiền để dẫn anh Phó đi ăn nhậu chơi bời!
Phó Du hôm nay: tôi đã get được cách dỗ ngọt Thời Tiểu Duyệt!