Tôi Thật Sự Rất Giàu

Chương 31: Dỗ em bé hay dỗ ngỗng?




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Dịch: Bánh

Một câu "Em xin lỗi anh" không chỉ khiến Phó Du cảm thấy hỏi chấm mà còn khiến anh thấy ánh sáng xanh lóe lên trên đầu mình. Câu đó còn khiến Ngô Nguyên Minh và Triệu Nhân liếc nhìn nhau, ai nấy cũng vểnh lỗ tai lên để nghe. 

He he he, sắp có biến để hóng rồi! 

Ngô Nguyên Minh còn dỗ ngọt Thời Duyệt: "Tiểu Duyệt, ngoan nào, nghe lời anh, mở loa ngoài đi em."

Thời Duyệt ngoan ngoãn vô cùng, cậu mở loa ngoài lên.

Phó Du nhạy bén nghe được giọng của người khác, anh có chút do dự: "Anh Ngô?"

"Hở?" Ngô Nguyên Minh kinh ngạc, "Phó Du?"

Thế là Phó Du lập tức đoán được chuyện gì đang xảy ra ở đầu dây bên kia, chắc chắn là cả đám bọn họ đang đi ăn liên hoan sau khi đóng máy, nếu nghe kĩ thì có có thể nghe được tiếng Phạm Tinh Dương nói chuyện với người khác: "Là em, lâu rồi không gặp anh." 

"Quá lâu luôn ấy chứ." Ngô Nguyên Minh cảm thán, là một người viết lời, hắn đã hợp tác với Phó Du vài lần và vẫn luôn rất ngưỡng mộ tài năng thiên phú cũng như sự phá cách trong âm nhạc của anh. Vì vậy, dưới sự chủ động của hắn, hai người đã trở thành bạn bè vào năm ấy, mấy năm nay, trong lúc Phó Du ở ẩn, hắn cũng có đến tìm anh mấy lần với mong muốn hợp tác nhưng lại bị người kia từ chối.

Ban đầu, hắn còn tưởng sau này sẽ không còn được nhìn thấy Phó Du xuất hiện nữa mà chỉ có thể thi thoảng gặp lại những kiệt tác của anh thông qua đứa em họ Phạm Tinh Dương mà tiếc nuối không tả nổi. Ai ngờ mới đây không lâu lại nghe được tin anh bất ngờ xuất hiện trở lại và làm giám khảo cho một chương trình âm nhạc. 

Trong khoảng thời gian này hắn cũng khá bận bịu, vốn định bụng vài hôm nữa được rảnh sẽ liên hệ với Phó Du, thế mà lại có cơ hội nói chuyện trước với anh thông qua điện thoại của Thời Duyệt. 

"Sao cậu lại đi tham gia "Tiếng lòng" vậy? Lúc trược cậu có bao giờ tham gia mấy cái gameshow linh tinh thế đâu, ngay cả mời phỏng vấn riêng cậu cũng không thèm cơ mà. Còn nữa, có vẻ mối quan hệ của cậu và Tiểu Duyệt rất tốt nhỉ?" 

Phó Du đang muốn trả lời thì Thời Duyệt lại không cho anh cơ hội đó, con ma men cầm điện thoại lên ôm vào trong lòng rồi lại trừng Ngô Nguyên Minh, giọng điệu vừa mềm nhũn lại có chút hung dữ: "Em gọi cho ảnh trước mà, không cho anh nói nữa!"

Đôi mắt ửng đỏ, mặt cũng hồng hồng. Mái tóc đã được gội sạch khẽ phất phơ trước trán mang lại cảm giác mềm mại cho cậu. Kèm vào đó là bộ dáng tức giận cứ như thể em bé bị người ta cướp bình sữa, dễ thương không tả nổi. 

Ngô Nguyên Minh cũng bị choáng bởi vẻ đáng yêu đó, hắn giơ hai tay đầu hàng, cười: "Rồi rồi rồi, anh không nói nữa, không làm phiền hai đứa nữa nhé." 

Phó Du gần như có thể tưởng tượng được dáng vẻ ngay lúc này của Thời Duyệt, anh không khỏi mỉm cười: "Anh Ngô à, lát nữa em sẽ nói chuyện với anh sau nhé, bây giờ thì phải dỗ em bé trước cái đã."

Dỗ em bé? Ngô Nguyên Minh bật cười, cơ mà nhìn Thời Duyệt thì cũng giống thật.

Thời Duyệt rất không vui, rõ ràng là cậu mới là người nói chuyện với anh Phó trước, thế mà giữa chừng anh ấy lại đi nói chuyện với người khác. 

Cậu vô cùng trẻ con mà liếc Ngô Nguyên Minh một cái, vừa ôm chai rượu rỗng vừa chạy về phía cửa sổ cứ như một con chuột nhỏ với cái điện thoại trong tay. 

Triệu Nhân và Ngô Nguyên Minh lập tức đứng lên đuổi theo cậu vì sợ con ma men sẽ nhảy ra khỏi cửa sổ, ai ngờ còn chưa đuổi theo được hai bước thì người kia đã ngồi xuống ngay góc tường, vừa ôm chai rượu vừa ngây người

Triệu Nhân và Ngô Nguyên Minh: "......" 

Bye.

Thời Duyệt-chân-dài-tay-cũng-dài ngồi thành một cục, cậu cuộn người lại rồi nhìn vào màn hình rồi lại cười ngây ngô. 

Lúc này, đứa nhỏ không nghĩ đến chuyện có nên xin lỗi hay không nữa mà chỉ biết gọi Phó Du mà thôi: "Anh Phó ơi..."

Tiếng kêu mềm mại tiến thẳng vào lòng Phó Du, khiến cho thanh âm của anh cũng không khỏi mềm dịu đi nhiều chút. 

Anh đáp: "Ơi." 

Nhận được câu trả lời, con ma men nọ cười cong cả mắt, giọng lại càng ngọt: "Anh Phó ơi........." 

Mà giọng của Phó Du cũng càng dịu dàng thêm: "Anh đây."

Ngô Nguyên Minh - người vẫn luôn theo dõi Thời Duyệt - lấy khuỷu tay chọt Triệu Nhân, hắn vừa lột đậu phộng vừa nói: "Nè, cậu có cảm thấy cái cảnh này với cái không khí này.... " 

"Không tỏ tình thì phí lắm." Phạm Tinh Dương vất vả lắm mới thoát khỏi Từ Họa thò đầu ra và tiếp lời.

Từ Họa cũng mò theo và cười nói với vẻ mặt ngốc nghếch: "Tỏ tình, tỏ tình...." 

Vừa nói, cậu ta vừa móc điện thoại ra và mở chức năng quay video. 

Giây tiếp theo, Thời Duyệt nở một nụ cười bảy phần xán lạn, ba phần đần độn và nói vào điện thoại: "Em muốn ăn ngỗng hầm trong nồi sắt."

Quần chúng đang xem: "............" Cậu giống con ngỗng lắm rồi đó!

Con ngỗng nhà ta không biết điện thoại bị ngắt từ khi nào, cũng không biết mình được Triệu Nhân đưa về khách sạn như thế nào, thậm chí chuyện mình đã làm gì khi say cũng không nhớ nốt, đặc biệt là chuyện mình đã làm với Phó Du.

Chỉ có đống bình luận "Trẫm đã duyệt" và đống phản hồi của bạn bè mới nhắc nhở cho Thời Duyệt rằng mình đã say tới mức nào. 

Trong số đó, nửa đêm hôm qua bố già của cậu còn gửi tin nhắn thoại cho cậu và sạc cho cậu một trận tơi bời, đại ý là ông không xứng đáng có con trai làm hoàng đế như cậu, thêm vào đó là ông muốn từ con.

Ừ thì năm nào cũng bị từ mặt mấy chục lần như thế nên ngài ngỗng cảm thấy không xi nhê.

Cậu chỉ biết là ngày hôm sau khi tỉnh dậy, cậu đã bị lỡ chuyến bay do tổ sản xuất sắp xếp nên đành phải vừa khóc hu hu vừa tự móc tiền túi ra mua vé máy bay về. Tới lúc này, đứa nhỏ mới nhận ra việc không có trợ lý thật sự bất tiện đến cỡ nào. 

Thời Duyệt thầm nghĩ sau này có được hợp đồng lớn, kiếm được nhiều tiền rồi sẽ nhờ chị Trần tìm giúp cho mình một người trợ lý, để sau này đỡ phải lặp lại sai lầm ngày hôm nay khi để lỡ một sự kiện quan trọng. 

Sau khi trở về, cậu còn chưa nghỉ ngơi cho đã thì Trần Thư Ngữ đã gọi điện tới. Cô vẫn luôn như vậy, đã nói là vào vấn đề ngay: "Tiểu Duyệt, tiền cát xê mà đạo diễn Lý cho, công ty sẽ không lấy phần trăm một đồng nào cả, nộp thuế xong là đưa lại cho em hết, sau khi quyết toán xong thì chị sẽ chuyển hết vào tài khoản của em nhé."  

Thời Duyệt lập tức cười không thấy mặt trời: "Cảm ơn chị! Chị, chị thật là tốt!" 

"Chỉ cần em làm việc chăm chỉ là được." Trần Thư Ngữ cười, "Cứ nghỉ ngơi trước đi nhé, tối thì ghé qua đây ăn cơm rồi tham gia livestream với chị." 

"Livestream ạ? Em không biết làm thế nào cả." Thời Duyệt chưa livestream bao giờ, cậu có lên hình thì cũng chỉ là trong một lần đi mua sắm trong cửa hàng, để được giảm giá nên mới bấm bụng tham gia livestream. À còn có cả lần vô tình lọt vào livestream của người khác trước khi gia nhập giới giải trí nữa, nhưng cùng lắm thì lần đó cũng chỉ cho người ta chụp hình thôi chứ không có tương tác gì cả. 

"Không phảilà livestream bán hàng, mà là có liên quan đến Mộ Ca Truyện. Không khó lắm đâu, chỉ cần lên trò chuyện tương tác với fan là được." 

Vậy thì đơn giản rồi, Thời Duyệt đồng ý luôn.

Thời Duyệt ở nhà nghỉ ngơi một chút, buổi tối thì đến nhà Trần Thư Ngữ. Mối quan hệ giữa Trần Thư Ngữ và đạo diễn Trình vẫn chưa được công khai, vậy nên sau khi ăn tối xong, đạo diễn Trình về phòng của mình, nhường phòng khách lại cho Thời Duyệt và Trần Thư Ngữ.

8 giờ, Trần Thư Ngữ bắt đầu livestream, Thời Duyệt tạm thời không tham gia mà ở phòng khách và xem những tập 《 Mộ Ca Truyện 》 dành cho VIP. Tài khoản của cậu chưa đăng kí thành viên nên chỉ được xem những tập phim miễn phí mà thôi, chị Trần thì lại có gói thành viên.

Bên kia, Trần Thư Ngữ đang trò chuyện với các fan, còn bên này thì Thời Duyệt lại xem tập phim mới nhất được đăng tải vào tối hôm qua. Trong tập này, vừa mới mở đầu thì hình ảnh cậu đóng vai Thái Tử đã xuất hiện ngay, Thời Duyệt buông điều khiển, xem một cách nghiêm túc.

Vừa vào phim đã là một cảnh rất ấn tượng —— vị Thái tử trút bỏ long bào, để lộ đồ tang màu trắng, chàng rút một con dao găm tinh xảo ra, sau tiếng thở dài buồn bã, chàng ta đâm con dao nọ vào cổ họng một cách không chút do dự.

Máu tươi phun trào, Thái tử yếu ớt ngã xuống ngai vàng, sắc mặt chàng tái nhợt, gân xanh nổi lên trên trán, tất nhiên là đang đau đớn đến tột cùng. 

Ánh mắt kia từ tuyệt vọng dần chuyển hóa thành bi thương cùng không cam lòng, cho đến khi ánh sáng trong ánh mắt kia biến mất, chàng cũng nhắm mắt lại.

Thời Duyệt hít một hơi, cậu đưa tay che cổ mình lại, cảm thấy nơi đó có hơi đau đau. Lúc diễn thì không cảm thấy gì cả, giờ xem lại mới thấy được lúc đó cảnh chết của cậu thảm tới cỡ nào! Tsk, đâm mạnh thế, có thật là do mình đâm không nhỉ?  

Thời Duyệt bỗng nghi ngờ chuyện người này có phải mình diễn hay không, thật sự là quá đau khổ rồi. 

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, dáng vẻ lúc chết máu me đầm đìa của cậu cũng đẹp phết, không làm ảnh hưởng đến vẻ đẹp trai này chút nào. 

"Tiểu Duyệt, lại đây một chút." Trần Thư Ngữ kêu.

Thời Duyệt vội dời mắt ra khỏi TV và đi đến bên cạnh cô.

Trần Thư Ngữ nhìn cậu, không hiểu gì cả: "Che cổ làm cái gì đấy?"

Thời Duyệt vội buông tay và chỉ về phía TV: "Em vừa xem em tự đâm mình trên TV.........." 

"Thái Tử đâm chứ có phải em đâm đâu." Trần Thư Ngữ sửa lời cho cậu, cô sợ em mình bị nhân vật trong TV ảnh hưởng nên vội chuyển đề tài: "Nè, hôm nay em mới về tới nên chắc là chưa biết chuyện này nhỉ? Cảnh Thái Tử tự sát của em vừa lên sóng là đã bay lên hot search ngồi rồi đấy, có rất nhiều người khen em diễn hay."  

Vừa nói, cô vừa kéo Thời Duyệt đến trước ống kính và cười: "Trong livestream của chị có nhiều fan của em lắm, tương tác với họ xíu nào. Em biết tương tác không? Chính là...." 

"Hiểu ạ, chính là trò chuyện chứ gì!" Thời Duyệt vỗ ngực, "Chị yên tâm đi, em thông minh lắm!"

Cậu quay đầu, cười thật tươi: "Chào mọi người, tôi là Thời Duyệt, tôi diễn vai Thái Tử Mộ Phi Bạch trong 《 Mộ Ca Truyện 》."

Đống bình luận lập tức trở nên điên cuồng

[ Á á á Thời Tiểu Duyệt đây rồi! Đẹp trai vãi! ]

[ Anh bé cười nhiều chút nào, nụ cười của cậu đúng là chữa lành! Tối hôm qua tôi đã bị Thái Tử làm cho buồn tới tận bây giờ luôn. ]

[ Hu hu hu hôm qua khóc muốn chết luôn, sao Thái Tử lại thê thảm như vậy chứ! Tới bây giờ tui vẫn còn đau lòng không chịu nổi. ]

............

Gần một nửa đống bình luận đều bày tỏ sự đau lòng khi Thái Tử chết, Thời Duyệt đều không biết an ủi bọn họ như thế nào, đành phải nói: "Không, đừng buồn mà, tôi cũng không biết nên nói sao để an ủi các bạn nữa...."  

Trần Thư Ngữ cũng phụ cậu nói vài câu nhưng tác dụng cũng không cao lắm, thế nên cô chỉ đành miễn cưỡng dời đi sự chú ý của các fan: "Thế này đi, chúng ta hãy chơi trò đố nhanh đáp gọn nhé. Các bạn có thể đặt câu hỏi cho Tiểu Duyệt, tôi sẽ chọn vài câu cho em ấy trả lời, được không?"  

Tất nhiên là Thời Duyệt không có ý kiến gì rồi, người xem cũng spam "được" rất nhiều, thậm chí có người còn đã hỏi luôn thành câu. Trần Thư Ngữ chọn một câu và hỏi Thời Duyệt: "Tiểu Duyệt, hãy dùng một câu để mô tả Thái Tử trong lòng em đi."

Trần Thư Ngữ nghĩ Tiểu Duyệt chưa bao giờ chơi thể loại này nên muốn tạo điều kiện cho người ta cơ hội giao lưu và chọn câu hỏi đó. Cô đang nghĩ đến mấy cụm từ tốt đẹp và mĩ miều như ngọc thụ lâm phong, ôn tồn lễ độ vân vân và mây mây, chắc là Thời Tiểu Duyệt sẽ trả lời được chứ nhỉ.

Mô tả Thái Tử sao? Thời Duyệt nhớ đến dáng vẻ trên TV của chàng, một câu nói bỗng hiện lên trong đầu cậu. 

Cậu buột miệng thốt ra: "Giọng nói và dáng vẻ của chàng sẽ còn sống mãi."

Trần Thư Ngữ khó khăn lắm mới khiến fan tập trung vào chuyện khác: "............"

- --------------

Nhắn nhủ đến từ tác giả: Phó Du: Em thật không hiểu phong tình, uổng cho anh dịu dàng đến vậy.