Tôi Thật Sự Không Thiếu Tiền

Chương 67: Ngoại truyện song song (1)




[Nếu Thanh Thanh và lão Đoàn gặp nhau vào thời đại học thì sẽ ra sao]

Đại học M, cuối thu.

Sầm Thanh bừng tỉnh từ cơn ác mộng trong giấc ngủ trưa, nhìn thấy khuôn mặt Uông Thư Kiều ở đầu giường, cô theo bản năng co người về phía bức tường.

“Cậu làm gì?” Sầm Thanh bị cô bạn dọa hết hồn, “Ban nãy tớ nằm mơ thấy một con quái vật chạy đuổi theo tớ, vừa mở mắt thì thấy cậu…”

Uông Thư Kiều bôi phấn trên mặt, nội trong phạm vi một mét đều là bụi phấn.

“Cái con quái vật đuổi theo cậu có phải chuyên ăn người có nước da đen không? Càng đen thì nó càng hưng phấn?”

Sau khi Sầm Thanh đi huấn luyện quân sự thì vinh dự thăng lên người đen nhất cả phòng 6618, hiện giờ cô chẳng nghe được một chữ đen, ngay cả bốn chữ nước da khỏe khoắn cô cũng thấy chói tai.

Cô giống như cương thi vươn tay ra muốn đánh Uông Thư Kiều, cô bạn linh hoạt né tránh, trở về chỗ ngồi của mình lấy son môi ra.

“Cậu…hôm nay còn trang điểm toàn bộ à?” Sầm Thanh dừng động tác, lặng lẽ nhìn thái độ khác thường của cô bạn cùng phòng.

Uông Thư Kiều bĩu môi, cô ấy quay người lại nháy mắt với Sầm Thanh, hỏi: “Chiều này bọn mình sẽ làm gì, cậu còn nhớ không?”

Sầm Thanh gãi đầu, hôm nay thứ sáu, buổi chiều bọn họ không có lớp.

“Cậu muốn đi hối lộ giáo sư tiếng Anh? Hay là muốn đến sân bóng rổ đóng vai em gái đưa nước, hoặc là…cậu nhận việc làm thêm làm nhân viên bán son?”

Uông Thư Kiều đã quen với cái miệng không đứng đắn chạy như xe lửa của cô, câu cuối cùng ngược lại cảm thấy mới mẻ: “Bán son?”

“Bằng không cậu thoa nhiều lớp son như vậy là muốn đi ăn thịt người hả?” Sầm Thanh trở mình xuống giường, kéo ra bức màn phòng ký túc. Cô kéo Uông Thư Kiều tới trước tấm gương, “Chậc chậc chậc, ngoài ba mét e là cận thị trên ba trăm độ ngoài miệng cậu ra thì không thấy gì hết.”

Uông Thư Kiều trợn mắt liếc cô, xoay người lại đi tìm nước tẩy trang: “Đó là bởi vì tớ trắng, bằng không ngoài ba mét, cận thị năm trăm độ cũng có thể thấy khuôn mặt màu đen sẫm của cậu…”

“Uông Thư Kiều!” Sầm Thanh đuổi theo cô bạn chạy về phía phòng vệ sinh, “Nếu cậu còn công kích nước da của tớ nữa, cậu đừng hòng trông cậy vào tớ trong kỳ thi cuối kỳ!”

Hai người đuổi đánh tới phòng vệ sinh, Tô Tế Đồng cầm hộp phấn trong tay mở cửa đi ra, thấy khuôn mặt mộc mái tóc vểnh lên giống như ổ gà của Sầm Thanh, cô ấy sốt ruột nói: “Sao cậu còn chưa chuẩn bị, buổi diễn sắp bắt đầu rồi.”

Sầm Thanh phản ứng mấy giây: “Buổi diễn?”

Thứ sáu, buổi diễn…

Đúng rồi, chính là buổi biểu diễn giá trên trời kia!

Sầm Thanh vội vàng tắm rửa thay quần áo, cô đã quên mất buổi biểu diễn của câu lạc bộ kịch nói là vào ngày hôm nay.

Ba tấm vé vào cửa kia là bọn họ dùng giá cao tìm người của câu lạc bộ kịch nói lấy được, đoán chừng mời nhóm phó của câu lạc bộ kịch nói ăn căn tin một tuần. Lẽ ra mời nhóm phó ăn căn tin một tuần cũng chẳng là gì, ba người chia đều ra thì coi như mỗi người mời một ngày rưỡi, nhưng ai ngờ câu lạc bộ kịch nói của bọn họ lại có ba nhóm phó…

Vì số dư của thẻ cơm ngày càng giảm bớt, Sầm Thanh phải đúng giờ ngồi tại khán phòng, xem tử tế vở kịch nói kia.

“Có phải bọn mình bị họ gài bẫy không? Tớ nghe nói buổi biểu diễn trước đây chỉ cần ăn căn tin một ngày.” Trên đường đi, Tô Tế Đồng còn canh cánh trong lòng.

“Hôm nay chính là buổi biểu diễn của đàn anh đã tốt nghiệp trở về trường, chính là đàn anh được một đoàn kịch nổi tiếng nào đó nhìn trúng, có thể sử dụng một tuần ở căn tin đổi lấy vé còn phải dựa vào cái người thích Thanh Thanh, tớ nghe nói Lý Vũ Vi không lấy được vé.” Uông Thư Kiều đeo mắt kính vào.

Dọc đường đi cô ấy cứ soi gương nhiều lần, đủ để thấy được đàn anh truyền kỳ từ miệng cô ấy đẹp trai bao nhiêu.

Tại cửa hội trường xếp hàng soát vé, người soát vé chính là ba vị đàn anh ăn thẻ cơm một tuần của các cô.

“Mấy em tới rồi à?” Chử Bác Văn đứng ở ngoài cùng trong ba người, hai người kia rất ăn ý không thu vé của Sầm Thanh, bảo cô đi qua chỗ Chử Bác Văn.

Sầm Thanh đưa vé, Chử Bác Văn sững sờ không có động tác.

“Đàn anh, vé.” Sầm Thanh hơi xấu hổ, lúc này phía sau còn có nhiều người đang xếp hàng chờ đợi.

“À, à…” Chử Bác Văn xé một góc của tấm vé rồi trả lại cho cô, sau đó anh ta lấy ra một chai nước khoáng trong túi, “Em, em cầm đi, tránh bị khát.”

Sầm Thanh từ chối chai nước của Chử Bác Văn, cô nói cảm ơn anh ta xong thì lập tức đi vào trong.

Hội trường buổi diễn cấm mang theo đồ ăn thức uống, tuy vậy nhà trường không quản lý nghiêm ngặt, lúc biểu diễn có thể lén cúi người ăn uống, nhưng Sầm Thanh không có thói quen này.

Năm phút trước khi buổi biểu diễn bắt đầu, hội trường không còn chỗ ngồi. Thậm chí có người cầm cái ghế đặt ở lối đi ngồi xem, ở phía cuối còn có một hàng người đứng xem.

Lối vào nằm ở giữa hội trường, sau khi ba người tiến vào thì Sầm Thanh lập tức đi dẫn đầu, Tô Tế Đồng và Uông Thư Kiều thì ở phía sau.

Sầm Thanh vừa đi ra một bước thì đã bị Uông Thư Kiều ở đằng sau chạy lên kéo lại: “Cậu đi đâu đó?”

“Tìm chỗ ngồi.” Sầm Thanh tỏ vẻ khó hiểu nhìn cô bạn.

“Dãy 11, phía trước là tám dãy đầu.”

Sầm Thanh nghe xong sửng sốt, cô lấy ra cuống vé của mình kiểm tra, là dãy 1 không sai.

Uông Thư Kiều thấy cô chần chừ bèn giành lấy cuống vé trong tay cô, sau hai lần xác nhận cô ấy chửi ầm lên: “Khốn kiếp!”

Cô ấy giận đến mức lỗ mũi sắp bốc hơi: “Cái tên Chử Bác Văn không biết xấu hổ kia, dựa vào gì cùng ăn ở căn tin một tuần, cậu ở dãy đầu còn tớ và Tô Tô ở dãy 11?”

Sầm Thanh lắc đầu, tỏ vẻ không rõ ràng.

“Cậu đi ngồi trước đi, mẹ nó tớ đi tìm anh ta.” Uông Thư Kiều nhét cuống vé về tay Sầm Thanh rồi quay đầu bỏ đi.

Sầm Thanh vừa tìm được chỗ mình ở dãy đầu tiên thì nhận được tin nhắn trong nhóm chat nhỏ của ba người.

Thư Thư nhất định có thể vượt qua cấp bốn cấp sáu: [Hỏi rõ rồi…vé của bọn mình ban đầu đều ở dãy 11, là Chử Bác Văn dùng chỗ ngồi hàng đầu của mình đổi với Thanh Thanh.]

Tô Tô nhất định có thể giành được học bổng: [Cảm động trời cảm động đất, Thanh Thanh, anh ấy là chân ái đó!]

Thanh Thanh nhất định có thể cưa được trai đẹp: [Anh ta là chân ái của tớ? Anh ta là chân ái của anh tớ.]

Chử Bác Văn trên bọn họ hai khóa đang học ngành diễn xuất. Thành tích chuyên ngành của anh ta luôn dẫn đầu, vào kỳ nghỉ hè anh ta đã liều lĩnh tham gia phỏng vấn tại Tinh Sơ, kết quả không được tuyển. Vì thế anh ta buồn bực hơn nửa tháng, Sầm Thanh vừa tiến vào ngôi trường này anh ta đã rất nhiệt tình đối với cô.

Tương tự, đội trưởng đội bóng rổ trường họ cũng là chân ái của Lục Chiếu, anh ta dựa vào bản thân có mấy phần nhan sắc liền sinh ra ý nghĩ hoang tưởng tự đại, cho rằng sự nam tính của mình hơn hẳn các ngôi sao nam trẻ trên thị trường hiện nay. Đến giờ anh ta vẫn im lìm không tiếng tăm chỉ vì thiếu một Bá Nhạc, Bá Nhạc trong ảo tưởng của anh ta chính là Lục Chiếu.

Thanh Thanh nhất định có thể cưa được trai đẹp: [Haiz…làm sao có thể tìm được một người bạn trai không thèm muốn anh tớ chứ? Đang online chờ, rất gấp.]

Thư Thư nhất định có thể vượt qua cấp bốn cấp sáu: [Cảm ơn đã hỏi, người vừa mới tiến vào đoàn phim…phải tìm trong giới giải trí, nếu không cậu tìm một người thoát bùn mà không dính bùn, không ham muốn quan hệ rộng tiền tài. Hoặc là…]

Tô Tô nhất định có thể giành được học bổng: [Hoặc là tìm một người căm ghét anh cậu, ví dụ như diễn viên của công ty cạnh tranh, hoặc từng là bại tướng dưới tay anh cậu, cái loại sau khi thất bại coi anh cậu là kẻ thù truyền kiếp ấy.]

Thanh Thanh nhất định có thể cưa được trai đẹp: [Bại tướng dưới tay? Tớ tìm một bại tướng dưới tay anh tớ về nhà, cả nhà tớ sẽ cười nhạo tớ.]

Thư Thư nhất định có thể vượt qua cấp bốn cấp sáu: [Người có thể đánh một trận với anh cậu ở trong giới đều kết hôn cả rồi, tìm một người đứng sau anh cậu không mất mặt đâu, thật đó.]

Khi ba người trò chuyện thì ngọn đèn tại hội trường đồng loạt tắt hết. Bức màn kéo ra, bối cảnh trống rỗng dựng ở giữa sân khấu, sau đó truyền đến tiếng thuật lại của nam chính.

Sầm Thanh dần dần ngừng thở, lời thoại và sức cuốn hút của nam chính có thể nói là tuyệt nhất, hiện giờ là thời đại lồng tiếng phim ảnh hoành hành, kỹ năng đọc thoại tốt thế này quả là khó lường.

Cô nghe nói vị đàn anh này không học diễn xuất chính quy, nhưng chỉ dựa vào kỹ năng đọc thoại của anh đã hoàn toàn có thể thắng hết đám diễn viên xuất thân chính quy. Sầm Thanh càng mong chờ hơn, cô hết sức chăm chú nhìn lên sân khấu, sợ bỏ lỡ mỗi một động tác biểu cảm của anh trên sân khấu.

Đúng lúc này phía sau vang lên tiếng thì thầm.

“Tớ nghe nói lúc ấy Tinh Sơ vốn muốn ký với Vu Quân và đàn anh Đoàn, nhưng đàn anh Đoàn không đồng ý nên chỉ ký với Vu Quân.”

“Tinh Sơ cũng lạ nhỉ, sinh viên học diễn xuất nhiều vậy đều không để trong mắt, lại thích hai người không được đào tạo chính quy.”

“Cậu không hiểu cái này rồi, Lục Chiếu của Tinh Sơ cũng chẳng phải không chính quy à, thành tựu của người ta có mấy người chính quy sánh bằng chứ? Cái người ta cần là linh khí, diễn xuất thì chừng nào học cũng được.”

……

Khi bọn họ nói câu đầu tiên Sầm Thanh vốn định ngăn lại, nhưng ai ngờ cô lại nghe say mê, rất hứng thú với tin tức ngoài lề kia.

Anh họ của cô đề nghị ký hợp đồng, vị đàn anh này lại từ chối?

Sầm Thanh mừng rỡ, đây chẳng phải là anh trai đẹp thoát khỏi bùn mà không dính bùn mà cô ước mong, thấy Lục Chiếu mà không động lòng sao?

Cô lập tức đặt ra 100 cách theo đuổi người khác trong lòng, khoảnh khắc nhìn người kia trên sân khấu lần nữa, băng tuyết vỡ vụn toàn bộ.

Người đàn ông này không giống như những chàng trai mới lớn trong trường, tuy rằng chỉ tốt nghiệp một năm nhưng hiển nhiên thoát khỏi vẻ ngây ngô, từng biểu cảm trên khuôn mặt mang theo sức mạnh hút hồn, nhưng mơ hồ cảm nhận được cảm giác xa lánh rất mạnh mẽ.

Sầm Thanh liếm môi, cô sợ là ngay cả việc đi lên xin số điện thoại bắp chân cũng sẽ phát run, càng khỏi nói tới theo đuổi.

Buổi biểu diễn một tiếng hai mươi phút, Sầm Thanh đoán chừng hối hận một tiếng, hối hận vì sao trước đây gặp Lục Chiếu là muốn chạy mà không so chiêu với anh họ tử tế, học tập một chút làm thế nào đối thoại khéo léo với người đàn ông trưởng thành mặt tựa băng tuyết.

Hai mươi phút còn lại Sầm Thanh suy nghĩ trong lòng khả năng lát nữa có thể khiến người đàn ông kia theo đuổi mình. Cô biết mình đẹp nhưng không quá đẹp, có tài hoa nhưng không đặc biệt đặc biệt xuất chúng, ưu điểm duy nhất hình như chỉ là nhỏ tuổi thôi…

À, còn có một ưu điểm mà người ngoài không có được —— anh họ là Lục Chiếu.

Cơ mà chiêu này hình như không thể thực hiện được, dù sao người ta đã dứt khoát kiên quyết từ chối ký hợp đồng với Tinh Sơ vào mấy năm trước.

Lần đầu tiên Sầm Thanh cảm thấy đối phương thích anh họ mình cũng không phải chuyện gì xấu, ít nhất cảnh khó khăn lúc này sẽ giải quyết dễ dàng, mà không phải như giờ muốn theo đuổi người ta lại chẳng thể xuống tay.

Sau khi buổi diễn kết thúc, Sầm Thanh rầu rĩ đi ra ngoài, cô đột nhiên nhận được tin nhắn của Chử Bác Văn.

Chử Bác Văn: [Đàn em, buổi tối câu lạc bộ kịch nói của chúng tôi có liên hoan, em muốn cùng qua đây không?]

Sầm Thanh vừa định từ chối, chợt nghĩ tới một khả năng cô vội vàng hỏi anh ta.

Thanh Thanh nhất định có thể cưa được trai đẹp: [Đàn anh Đoàn có đi không?]

Chử Bác Văn: [Có.]

Thanh Thanh nhất định có thể cưa được trai đẹp: [Thời gian địa điểm!]

Sầm Thanh lập tức chạy về ký túc xá, cô tắm rửa gội đầu trang điểm…

Uông Thư Kiều và Tô Tế Đồng sau khi trở về thì giật mình với dáng vẻ soi gương vẽ chân mày của cô, hai cô bạn cầm sữa đông hai lớp sững sờ tại cửa.

“Chẳng phải cậu đã nói phàm phu tục tử không đáng để cậu trang điểm sao?”

“Chẳng phải cậu đã nói lông mày hoang dã của cậu căn bản không cần tô điểm sao?”

Hai người lướt thấy chiếc váy mà Sầm Thanh vắt trên lan can bên giường, chiếc váy kia được Sầm Thanh khen là chiếc váy chinh phục đàn ông, đã mua hai tháng nhưng chưa mặc lần nào.

Hai người nhất thời cực kỳ sợ hãi, đồng thanh cất tiếng: “Cậu muốn đi cưa trai?”