Tôi Thật Sự Không Thiếu Tiền

Chương 42




Ngày hôm sau, Đoàn Sinh Hòa dậy sớm ra ngoài mua bữa sáng, bà cụ bán tào phớ mặn ở cửa tiểu khu không bày hàng. Không mua được tào phớ trắng trắng mềm mềm, anh bèn mua bốn ổ bánh mì lớn trắng trắng mềm mềm về nhà.

Sầm Thanh ngồi tại bàn ăn lấy bánh mì chấm sữa đặc ăn, cô vô tình lướt thấy hai chiếc va ly màu đen ở phòng khách, thế là hỏi: “Anh vào đoàn phim có dẫn theo anh Trần Hoài không?”

Hành lý là do Trần Hoài thu xếp đem tới ngày hôm qua, sau khi Đoàn Sinh Hòa bị sa thải anh bèn cho Trần Hoài nghỉ phép, anh ta mới trở lại thành phố M vào mấy hôm trước.

“Có.”

Trần Hoài nhàn rỗi lâu rồi, mỗi ngày ở vòng bạn bè không phải xem phim thì là dạo chơi xung quanh, Đoàn Sinh Hòa không thể cho anh ta ảo giác không làm gì cũng có thể lấy tiền lương.

“Vậy anh nhớ nói với bọn họ để đặt phòng, nghe nói phòng khách sạn bên kia đang cháy hàng.”

Bối cảnh quay phim đã sẵn sàng, Sầm Thanh xem ảnh chụp bên Án Sơn gửi tới, điều kiện khách sạn không tệ.

Giai đoạn đầu của “Bên em” lấy bối cảnh ở thành phố T, sau khi quay xong thì trở về thành phố M quay nội cảnh tại phim trường, cuối cùng chờ tới mùa xuân đến Tây Bắc quay bổ sung ngoại cảnh.

“Nhóm diễn viên đã quyết định là phòng đơn, nếu muốn lên phòng cao cấp thì anh phải tự chi tiền.” Mấy hôm nay Sầm Thanh luôn nghe Bao Bằng Vận than phiền dự toán không đủ, trong nhóm chat nhỏ của mấy người thường xuyên vang vọng tiếng kêu rên của anh ta, bảo Sầm Thanh và Án Sơn tiết kiệm.

“Em cũng ở phòng đơn à?”

“Ừm, ở kế bên đạo diễn để tiện họp.” Dù sao bộ phim này là của nhà mình, phòng ở mấy tháng cũng không ít tiền, có thể tiết kiệm thì tiết kiệm.

Đoàn Sinh Hòa gật đầu, tỏ vẻ tri kỷ nói: “Vậy anh ở đối diện phòng em, hoặc là cùng một phòng với em cũng được, tiết kiệm tiền.”

Sầm Thanh lườm anh một cái: “Không cần, anh em cũng không thiếu chút tiền đó… Hơn nữa công ty của ba em có một dự án ở thành phố T, chắc là sẽ thường xuyên qua đây thăm em.”

So sánh giữa tiết kiệm tiền và muốn chết, Sầm Thanh vẫn cảm thấy mạng của bạn trai quan trọng hơn. Đừng để đến lúc đó lần đầu tiên gặp ba vợ tương lai biến thành lần cuối gặp mặt, cũng thảm quá đi.

Ăn xong bữa sáng, Sầm Thanh quấn lấy Đoàn Sinh Hòa đòi ra ngoài. Cô đã muốn vào siêu thị kiểu kho hàng từ lâu, khổ nỗi không có thợ khuân vác, sợ mình mua nhiều quá không tự mang về được, hiện giờ Đoàn Sinh Hòa đúng lúc đi cùng qua đó bưng đồ.

Hai người lái xe tới siêu thị, Đoàn Sinh Hòa đẩy xe, Sầm Thanh thì đẩy Đoàn Sinh Hòa, hai người một xe chiến đấu bên trong, thấy cái gì cũng bỏ vào xe.

Sầm Thanh cầm một hộp trái mơ tươi từ trong đám đông trở về, cô thấy Đoàn Sinh Hòa ngơ ngác nhìn điện thoại.

“Anh suy nghĩ gì đó?” Cô huơ tay trước mắt Đoàn Sinh Hòa, “Có việc à?”

“Không có.” Đoàn Sinh Hòa cất di động vào trong túi, anh nhìn thấy hộp trái mơ lớn ở trong tay cô, cười nói, “Suy nghĩ có cần tìm một công việc không, bằng không nuôi em có lẽ hơi khó khăn.”

Sầm Thanh nhìn chằm chằm đồ đạc nằm đầy trong xe đẩy lâm vào trầm tư, sau đó cô đỉnh đạc xua tay: “Không sao, em dựa vào anh em, anh dựa vào anh trai anh, người khác ăn bám ba mẹ, tụi mình ăn bám anh trai.”

Đoàn Sinh Hòa cách lớp túi sờ di động, vì an toàn anh lấy ra hai cái khẩu trang.

“Đeo vào.”

“Làm gì?” Sầm Thanh khó hiểu, “Anh còn chưa tiến vào đoàn phim sao đã có tự giác của ngôi sao lớn rồi?”

Đoàn Sinh Hòa trực tiếp đeo giúp cô, rồi mau chóng đeo cho mình, sau đó anh nhắc nhở Sầm Thanh: “Chưa tới nhà thì không được tháo ra.”

Sầm Thanh lẩm bẩm không tình nguyện cho lắm, cô chậm chạp đi qua khu ướp lạnh, vừa nhìn thấy một tường đầy sữa chua cô liền tràn trề tinh thần, xông về phía trước mua sắm điên cuồng.

Đoàn Sinh Hòa lo lắng nhìn hot search, lần này tài khoản marketing rất đông đảo, trong thời gian ngắn đã xông lên bảng hot search. Trước mắt Tinh Sơ còn chưa điều tra ra tin tức từ đâu ra, hơn nữa hiển nhiên có người đẩy ở phía sau, bên Lục Chiếu vừa hạ nhiệt được một chút thì lại bùng lên tiếp.

Sầm Thanh mua chưa đã kéo Đoàn Sinh Hòa đi tới khu tính tiền, xếp ở cuối hàng.

Người tính tiền rất nhiều, vả lại trong từng chiếc xe đẩy đều chất đầy đồ giống như bọn họ, tốc độ thanh toán rất chậm.

Sầm Thanh còn đắm chìm trong niềm hạnh phúc mua sắm thả ga, cảm giác xếp hàng tính tiền quá ngọt ngào.

Đoàn Sinh Hòa thì khác, lúc này anh thật sự lo âu. Anh sợ trong lúc xếp hàng có người nhàm chán đi lướt weibo, lướt xong rồi thì buông di động nhìn xung quanh, lỡ như thị lực của người đó 5.0 thì nhất định có thể nhận ra đương sự trên hot search đang đeo khẩu trang.

Nhận thấy ánh mắt của một ông cụ ở hàng bên cạnh, trong lòng Đoàn Sinh Hòa lập tức vang lên tiếng chuông cảnh báo, anh lập tức che miệng bắt đầu ho khan. Anh như là muốn ho ra lá phổi, nào ngờ khiến ông cụ bên cạnh sợ tới mức quay đầu lại, cũng khiến Sầm Thanh hết hồn.

“Anh sao thế? Bị sặc nước bọt của mình hả?” Sầm Thanh lo lắng nắm tay anh, “Có muốn uống nước không?”

“Không cần.” Đoàn Sinh Hòa hô hấp bình thường trở lại, anh thấy ông cụ bên cạnh vẫn còn nhìn mình, có chút đau đầu.

“Chàng trai.” Ông cụ đột nhiên sải một bước về phía Đoàn Sinh Hòa.

Đoàn Sinh Hòa theo bản năng lùi ra sau, anh bảo vệ Sầm Thanh ở đằng sau, hết sức cảnh giác.

“Di động của cậu phát sáng cả buổi rồi đó, xem thử có phải việc gì gấp không.” Ông cụ chỉ túi áo của Đoàn Sinh Hòa, từ khi ông ấy bắt đầu xếp hàng đã thấy trong túi áo của chàng trai trẻ này đang phát sáng, ông ấy lắng nghe xong một đoạn kịch vẫn chưa thấy anh bắt điện thoại, lúc này mới có lòng tốt nhắc nhở.

Đoàn Sinh Hòa cúi đầu nhìn, di động quả thật phát sáng, cách lớp vải ửng lên ánh sáng.

“Cảm ơn bác.” Anh hơi xấu hổ, nói cảm ơn ông cụ xong thì lấy điện thoại ra.

Mười sáu cuộc gọi nhỡ, Lục Chiếu gọi tới bốn cuộc, Giang Sinh Hành gọi tới sáu cuộc, còn có Giang Hồng Tự và Đoàn Nhược Hoa mỗi người gọi qua ba cuộc.

“Ai thế?” Sầm Thanh lướt thấy một hàng cuộc gọi nhỡ trên màn hình của anh, “Công ty xảy ra sự cố à?”

“Anh của em, anh của anh, còn có ba mẹ anh.”

Sầm Thanh không nhịn được trợn mắt: “Anh đừng có anh anh với em.”

Thấy Đoàn Sinh Hòa trả lời tin nhắn, cô cũng lấy ra di động từ trong túi của mình…

Sầm Thanh nhìn lướt qua màn hình, cô bỏ xuống di động. Cô nhớ lần gần nhất khi di động náo nhiệt như vậy là hồi cuối năm giành giải biên kịch xuất sắc nhất, bảy tám cô dì gọi điện thoại chúc mừng. Nhưng hiển nhiên mấy hôm nay không có chuyện gì tốt xảy ra để bạn bè người thân chúc mừng…

“Anh chuẩn bị tâm lý trước cho em đi.” Sầm Thanh túm lấy bàn tay Đoàn Sinh Hòa, “Không phải chuyện tốt đúng không?”

Đoàn Sinh Hòa do dự một lúc, đáp lại: “Anh thấy cũng được.”

Tảng đá trong đầu Sầm Thanh rơi xuống một nửa, cô hỏi tiếp: “Có liên quan đến bộ phim mới?”

“Xem là vậy.”

“Có liên quan tới cả anh và em?”

“Phải.”

Hỏi tới câu này, Sầm Thanh cảm thấy mình đã đoán được: “Có phải chuyện yêu đương của chúng ta bị người ta tung ra rồi không?”

“Gần vậy.”

Đoàn Sinh Hòa dựa vào trí nhớ của mình, đọc lại nội dung trong hot search cho cô nghe: “Theo nguồn tin tiết lộ, em họ của Lục Chiếu và nam chính của ‘Bên em’ có quan hệ không mỏng manh, hai người tay trong tay tiến vào tiểu khu, sáu giờ sáng hôm sau nhà trai lặng lẽ ra ngoài… Thân phận nhà trai không rõ, nghe nói là người mới, thù lao gần bằng tuyến một.”

Sầm Thanh liếm môi: “Anh thuộc lòng có thứ tự thế, lẽ nào là do anh viết?”

Đoàn Sinh Hòa không nhịn được bật cười, anh nắm tay Sầm Thanh nhét vào trong túi áo của mình, kề sát bên tai cô nhỏ giọng nói: “Nếu là anh thì đã viết thẳng theo nguồn tin cho hay hai người đã đăng ký kết hôn, anh không thích cái câu lấp lửng ‘quan hệ không mỏng manh’ kiểu này.”

Đã chuẩn bị tâm lý, Sầm Thanh mở ra di động.

Trong wechat đều hỏi cô và người đàn ông trên hot search có quan hệ gì, chỉ có một mình quý bà Lục Bình biết chuyện hỏi cặn kẽ.

Mẹ kính yêu thân ái: [Chẳng phải mấy hôm trước con cùng cậu tổng giám đốc cũ gì đó vừa làm hòa sao? Hot search kia là thế nào? Ba con sắp tức chết rồi kìa.]

Sầm Thanh: [Chính là anh ấy đó, trước đây con có nói luôn mời anh ấy đóng phim, nhưng mà cái người không đồng ý cũng là anh ấy.]

Mẹ kính yêu thân ái: [Ồ, không làm tổng giám đốc thì đi đóng phim hở?]

Mẹ kính yêu thân ái: [Cũng tốt, tránh con không bắt được người đàn ông quá tài năng.]

Sầm Thanh nhìn thoáng qua người đàn ông bên cạnh, vô tình phát hiện mấy cô gái trẻ phía sau cứ nhìn chằm chằm Đoàn Sinh Hòa, bong bóng màu hồng trong mắt chẳng thể giấu được. Cô âm thầm thở dài, nghĩ thầm người đàn ông này cho dù nghèo khó thất bại ăn xin trên đường phố, phú bà muốn cho anh một cái nhà cũng xếp hàng dài tới thành phố bên cạnh luôn.

Sầm Thanh mở weibo xem tình hình, thấy hot search của mình vẫn treo trên cao, cô không khỏi oán trách Lục Chiếu bất lực ở trong lòng mình.

“Anh em đã sai người hạ nhiệt chưa?” Cô chọt chọt Đoàn Sinh Hòa ở bên cạnh.

Đoàn Sinh Hòa đáp: “Hạ rồi, nhưng còn có người đang mua, không hạ xuống được.”

Sầm Thanh sửng sốt: “Vậy làm sao đây?”

Đoàn Sinh Hòa thuật lại nguyên văn của Lục Chiếu với Sầm Thanh: “Anh em nói: đừng hạ, lãng phí tiền, treo đó đi.”

Lồng ngực Sầm Thanh giống như bị trúng mũi tên, tình anh em giả tạo chết tiệt này, quả nhiên gió thổi liền tan.

Cô bấm vào một tài khoản marketing có nhiều bình luận nhất, hơn một trăm nghìn, Sầm Thanh cảm thấy mình nhờ phúc của danh hiệu em họ Lục Chiếu mà hưởng thụ đãi ngộ của ngôi sao hàng đầu một phen.

Lướt đến khu bình luận xem, tình hình không nghiêng về một phía như trong tưởng tượng của Sầm Thanh. Thế mà còn có một nhóm người tỏ vẻ hiểu được cách làm của cô, vả lại rất hâm mộ cô.

[Chỉ cho đàn ông quy tắc ngầm à, dựa vào gì không cho người ta bao nuôi sao nam trẻ tặng anh ta một vai chính chứ? Nói đến cùng là Tinh Sơ người ta tự bỏ tiền làm, Lục Chiếu đã bằng lòng để bạn trai của em họ đóng vai nam chính, cư dân mạng đâu có quyền than phiền.]

[Hâm mộ hâm mộ, nếu tui có thể trở thành như Sầm Thanh, tôi tìm bảy cậu trai trẻ, mỗi tuần là những người khác nhau, hôm nay chọn một người cùng tui đi ăn đồ ngọt, ngày mai chọn người khác cùng tôi đi xem phim, cuối tuần bảo bọn họ cùng đến nhà, đồng thanh gọi tiếng chị cho tui nghe.]

[Nhưng để bạn trai đóng phim cùng phụ nữ khác thì sao nhỉ? Lòng người trong giới giải trí rộng lượng lắm ư, ở hiện trường nhìn thấy bạn trai diễn cảnh hôn với người phụ nữ khác sẽ tức chết mất.]

[Bức tường phim ảnh đã bị những mối quan hệ này nọ khiến cho tồi tệ, nhiều diễn viên tốt nghiệp chính quy chẳng ai biết đến thì không cần, lại khăng khăng tìm một số người lung tung để đóng phim.]

[Chậc, Sầm Thanh xinh đẹp lại trẻ tuổi, anh chàng kia thật sự lời to rồi, ôm được người đẹp về còn lấy được tài nguyên tốt vậy.]

[Nam chính có thể được Lục Chiếu và Án Sơn nhìn trúng không có khả năng là bình hoa, tôi bắt đầu chờ mong tuyên bố chính thức.]

[Không đúng, trước đó chẳng phải Tinh Sơ quảng bá dữ dội nói nam chính không phải người bình thường sao? Kết quả không phải người bình thường, là phò mã ở rể của Tinh Sơ?]

[Biên kịch kia lúc trước nói cái gì Điền Tâm Tuyền diễn xuất tệ mới không cần, giờ tự mình vả mặt nhỉ? Rõ ràng là bối cảnh của Điền Tâm Tuyền không đủ mạnh, tôi thật muốn xem diễn xuất của anh chàng này tốt bao nhiêu.]

……

Lướt xem mười mấy bình luận, Sầm Thanh đột nhiên có ảo giác mình là người thành công.

Dù sao người thành công tìm bạn đời mới có người ám chỉ nói móc là bao nuôi, là ham muốn tiền tài danh lợi, tình cảm không thuần túy.

Nếu lúc này cô là một biên kịch nhỏ không có tiếng tăm, lời đồn kia nhất định sẽ biến thành người đàn ông trong hình ảnh là sếp lớn ẩn náu trong giới giải trí, cô một biên kịch nhỏ vì leo cao mới chủ động hiến thân. Cơ mà nghĩ kỹ lại bạn trai cô hình như thật là sếp lớn ẩn náu trong giới giải trí, tuy rằng là sếp lớn cũ.

“Cần làm sáng tỏ không? Nói là chúng ta tự do yêu đương?” Sầm Thanh cho rằng Đoàn Sinh Hòa nhất định không muốn gánh cái này trên lưng, điều kiện trước tiên là không lộ ra thân phận của anh nói một câu tự do yêu đương, cũng nên không đề cập đến nội dung phim.

“Đợi đi.” Đoàn Sinh Hòa xoa đầu cô, nói đùa, “Hay là em không muốn để anh ăn bám?”

Tới phiên bọn họ tính tiền, Sầm Thanh đem từng món đồ đặt lên trên, cô thuận miệng đáp: “Bằng lòng chứ, cả xe đồ ăn vặt hôm nay đều tính hết cho em, không cho anh tính tiền.”

Vừa dứt lời, Sầm Thanh vô tình lướt thấy mấy hộp đồ trong góc, khuôn mặt cô xụ xuống.

Đồ đạc trong siêu thị này đều là gói gia đình số lượng lớn, sữa chua bánh bích quy thịt bò còn chưa tính, gói số lượng lớn thì càng tiết kiệm chi phí.

Nhưng áo mưa cần đóng gói lớn như vậy là muốn làm gì? Dùng không hết quá thời hạn thì ở nhà thổi bong bóng chơi à?

“Còn có cái này.” Đoàn Sinh Hòa thấy cô lấy hết đồ trong xe, chỉ chừa lại vật mà bọn họ cần nhất, anh đặc biệt cầm lên nhắc nhở cô.

“Tính cùng sao?” Nhân viên thu ngân đã quét mã xong những vật trước đó, đang chờ bọn họ.

Sầm Thanh đưa thẻ cho nhân viên thu ngân, cô như không nhìn thấy Đoàn Sinh Hòa, âm thanh lạnh lùng nói: “Không, tôi không quen anh ta, tính tiền đi.”

Cô thanh toán xong, đẩy xe về phía trước một cách khó khăn.

Hai phút sau, Đoàn Sinh Hòa vội vàng chạy qua, anh nhét cái hộp lớn vật kia vào trong túi đồ, rồi nhận lấy xe đẩy trong tay Sầm Thanh.

“Sao vậy? Em không thích loại này à?” Đoàn Sinh Hòa dùng hơi thở hỏi cô, thấy cần cổ dưới cổ áo của Sầm Thanh đỏ lên, anh không nhịn được cong khóe miệng dưới lớp khẩu trang.

Sầm Thanh dừng bước, mặc dù khuôn mặt nóng hổi, cô vẫn phô trương tài ăn nói của mình, hùng hổ nói: “Thứ anh dùng đương nhiên phải do anh tính tiền.”

Đoàn Sinh Hòa không ủng hộ cách nói của cô, anh sửa lại: “Anh không phải cho em dùng à?”

Sầm Thanh suy nghĩ cẩn thận lời nói của anh, sau đó hận không thể tìm một cái lỗ chui vào, khẩu trang cũng không ngăn được cái miệng thiếu ăn đòn của anh…

Cô quay đầu trừng mắt nhìn Đoàn Sinh Hòa: “Em không cần, anh trở về tự cắt nó đi.”