Tôi Thật Sự Không Thiếu Tiền

Chương 16




Sầm Thanh ngồi trong văn phòng mở ra tư liệu diễn viên nữ thử vai ngày mốt, cô vừa xem được một tờ thì trợ lý Đào Đào thở hồng hộc đẩy cửa tiến vào.

“Em sao thế?”

Đào Đào sốt ruột là khuôn mặt đỏ ngay, giờ phút này hai má đỏ hây hây, cực kỳ giống quả đào ngọt giữa tháng bảy tháng tám.

“Đừng xem nữa chị Thanh, chị mau về nhà thay quần áo, buổi tối Nhậm Viễn Tu sẽ ở tại câu lạc bộ MW, đạo diễn Tiết đi cùng với chị.” Đào Đào chạy tới đóng lại bìa hồ sơ lưu trữ trong tay cô rồi đặt lên kệ, sau đó cô gái kéo cô ra ngoài, còn không quên lấy va ly của cô nằm ở góc tường.

“Lục tổng bảo em lái xe đưa chị về, buổi tối lại đến đón chị, anh ấy kêu chị đừng uống rượu, chú ý an toàn, đừng ăn lung tung, tốt nhất ăn cho no rồi hẵng đi.” Lúc đi ngang qua chỗ làm việc của mình, Đào Đào cầm theo phần bánh hamburger vừa mới mua, “Chị ăn chút lót dạ đi.”

Sầm Thanh vừa đi vừa gặm bánh hamburger, cô cảm thấy lạ hỏi: “Sao lần này lại muốn chị qua đó?”

Cô gần như chưa từng tham gia trường hợp như vậy, một là Sầm Thanh không thích loại hoạt động xã giao này, hai là Lục Chiếu cảm thấy cô là một cô gái sợ cô gặp nguy hiểm nên không để cô đi.

“Nghe nói là muốn bàn chuyện kịch bản với biên kịch, kịch bản không ai hiểu rõ bằng chị và anh Từ, nhưng mấy hôm nay là ngày sinh theo dự tính của vợ anh Từ, anh ấy xin nghỉ rồi.” Từ Đồng Sinh là biên kịch duy nhất ngoài Sầm Thanh ra tham gia toàn bộ quá trình viết kịch bản, mấy người còn lại chỉ tham dự soạn nội dung một phần nào thôi, quả thật chưa hiểu chi tiết về cả kịch bản và hình tượng nhân vật.

“Được, chị biết rồi.” Sầm Thanh dựa vào lưng ghế tính toán thời gian, cô trở về còn có thể chợp mắt thêm mấy tiếng, nghỉ ngơi lấy lại tinh thần.

Đào Đào chạy xe rất vững vàng, vững đến mức quá đáng. Cô ấy làm việc rất cẩn thận, hơn nữa đây là xe của Lục Chiếu, giá cả đắt đỏ, cô nhóc lại không dám nhấn ga.

Sầm Thanh nhìn ra ngoài cửa sổ, cụ ông lái xe ba bánh bằng điện trên làn đường xe máy bên cạnh sắp đuổi kịp rồi.

“Chị Thanh, chị mệt thì ngủ một lát đi.” Đào Đào tinh ý cầm một miếng bịt mắt ngủ đưa tới hàng ghế sau.

Sầm Thanh nhận lấy đeo vào, dựa theo tốc độ chạy này, cô không buồn ngủ cũng khó.

“Đúng rồi, em đổi hướng đến trung tâm mua sắm một chuyến trước khi về nhà.” Sầm Thanh sực nhớ muốn mua cốc nước cho Đoàn Sinh Hòa, đúng lúc hôm nay rảnh thuận tiện mua luôn.

Cô bảo Đào Đào chờ ở ven đường, vội vàng xuống xe đi vào trong.

Cửa hàng chuyên bán cốc nằm bên trong khu vực dành cho trẻ em ở lầu sáu, Sầm Thanh đi thang cuốn lên từng tầng, hôm nay tại khu vực dành cho trẻ em có hoạt động, lượng người ở toàn lầu sáu chiếm hơn một nửa trung tâm mua sắm.

Tới cửa hàng chuyên bán cốc, Sầm Thanh đi thẳng tới giá hàng mình mua cốc. Cốc giữ nhiệt cùng kiểu đặt ngay ngắn hai hàng, đủ loại màu sắc.

Nhân viên bán hàng đi tới bên cạnh cô: “Chào cô, xin hỏi là bé trai hay là bé gái?”

“Trai.” Tưởng tượng đến khuôn mặt của Đoàn Sinh Hòa, Sầm Thanh dù thế nào cũng không thể thốt ra chữ bé kia.

“Nếu là bé trai, màu xanh da trời màu xanh lá cây hay màu đen đều được, cô có biết bé thích động vật gì không? Loại chim cánh cụt màu xanh thì còn nhiều hàng.” Nhân viên bán hàng cầm từng cái giới thiệu cho cô, “Nếu là màu đen thì thích hợp với mấy bé lớn hơn một chút, cô muốn mua cho bé trai mấy tuổi?”

“Hai mươi sáu hai mươi bảy?” Sầm Thanh không biết Đoàn Sinh Hòa bao lớn, cô đoán chừng khoảng ba mươi, còn đặc biệt nói anh trẻ hơn vài tuổi.

Nhân viên bán hàng im lặng mấy giây, trên khuôn mặt vẫn là nụ cười tiêu chuẩn: “Bây giờ mua còn được tặng một cái túi bảo vệ cốc giữ nhiệt, cô tự chọn lựa đi, tất cả đều có hàng mới chưa tháo ra, nếu có vấn đề có thể đổi lại cái khác.”

“Cái màu đen đi.” Sầm Thanh lập tức đưa ra quyết định, trên chiếc cốc giữ nhiệt màu đen in hình con cáo, đúng lúc tương xứng với con thỏ trên cốc giữ nhiệt của cô.

Sau khi tính tiền, nhân viên bán hàng lấy ra một cái hộp đựng túi bảo vệ cho Sầm Thanh lựa chọn.

Túi bảo vệ là hàng đan len, làm thành hình dáng bộ đồ nhỏ liền mũ, lúc cần uống nước thì cởi cái mũ nằm trên cái nắp ra.

Sầm Thanh trực tiếp lấy cái túi màu xanh lá cây bỏ vào túi, cô nghênh ngang mang theo túi giấy của cửa hàng bà mẹ và trẻ sơ sinh ra cửa. Cô còn mua một cái cốc giữ nhiệt màu khác có ống hút, chuẩn bị hôm khác tặng cho con trai của Lục Chiếu.

Dừng chân tại trung tâm mua sắm một lát, sau khi về đến nhà Sầm Thanh cũng không rảnh ngủ trưa, cô trực tiếp đến phòng tắm rửa mặt.

Tắm rửa xong đi ra, Sầm Thanh thấy va ly của mình mở ra ở phòng khách đã được thu xếp ổn thỏa, Đào Đào đang xem nhãn từng bộ quần áo, chuẩn bị lấy những chiếc không thể giặt bằng máy lát nữa đưa sang tiệm giặt đồ.

“Đào ơi.” Sầm Thanh kéo cô gái vào phòng chứa đồ, chỉ vào mấy bộ mình vừa lấy ra, “Em nói xem chị mặc bộ nào?”

Đào Đào nhìn kỹ mấy bộ quần áo mà mấy tháng lương của mình cũng không mua nổi, cô nàng hết sức nghiêm chỉnh chỉ vào bộ bên phải nằm trong cùng: “Chiếc này.”

Sầm Thanh nhìn qua, là một chiếc áo khoác ngoài đơn giản màu đen cùng với quần bò, cô bá vai Đào Đào hỏi: “Bộ ở giữa không đẹp sao?”

Đào Đào lập tức lắc đầu: “Váy ngắn quá.”

Sầm Thanh không nghĩ tới lý do này, cô còn tưởng rằng lời này chỉ có thể nghe được từ cái miệng bảo thủ của Lục Chiếu. Nhưng cô nhớ lại chỗ phải đi tối nay, vẫn nên nghe lời Đào Đào. Tuy rằng là nói chuyện kịch bản, nhưng dù sao cũng là gặp mặt một người đàn ông không quen biết, cẩn thận chút tốt hơn.

Năm giờ rưỡi chiều, sắc trời dần tối.

Câu lạc bộ MW nằm bên cạnh trang viên suối nước nóng ở phía Tây thành phố, đằng sau là khu biệt thự nhà giàu tại núi Tây Khê.

Trước khi vào cửa Sầm Thanh nhận được tin nhắn của Lục Chiếu, anh vừa họp được một nửa, đúng lúc Sầm Thanh vào cửa anh bảo dừng ra ngoài gửi tin nhắn.

Lục Chiếu: [Có việc lập tức gọi điện thoại, hạn mức thẻ tín dụng của em không đủ, cứ dùng cái thẻ anh đưa cho em thanh toán, đừng uống rượu, đừng cậy mạnh.]

Sầm Thanh: [anh trai tốt. (ngoan ngoãn.JPG)]

Tiết Dịch Bình đã ở đại sảnh chờ cô, hai người được nhân viên phục vụ dẫn đường đưa lên lầu, dừng tại một cánh cửa phòng riêng đang mở rộng.

Gõ cửa đi vào, bên trong đã có vài người đang ngồi.

Sầm Thanh nhìn một vòng, ngoại trừ vài người rõ ràng không phải diễn viên thì ngược lại đều quen biết.

“Thầy Nhậm chào anh, tôi là Sầm Thanh biên kịch của công ty giải trí Tinh Sơ.” Cô đi đến bên cạnh Nhậm Viễn Tu vươn tay ra.

Nhậm Viễn Tu đứng dậy bắt tay cô, anh ta cười nói: “Tôi chỉ biết biên kịch Sầm có tài, không ngờ lại xinh đẹp như vậy?”

Sầm Thanh mỉm cười thu tay về: “Thầy Nhậm quá khen rồi.”

“Nào, tôi giới thiệu với cô.” Nhậm Viễn Tu giới thiệu người đang ngồi theo thứ tự từ trái sang phải, “Nhà sản xuất Lưu, Lưu Bằng Phi của công ty giải trí Hòa Duyệt, Liễu Du Nhiên cô hẳn là quen biết, vị này chính là người đại diện của tôi, bên kia là Nhan Tuấn diễn viên mới, còn có Trác Y Y.”

Sầm Thanh nhìn thoáng qua Tiết Dịch Bình, hai người không ngờ ở đây gặp được nhà sản xuất và diễn viên của Hòa Duyệt. Cô thu lại ý cười, trực giác nói với cô Nhậm Viễn Tu hôm nay không định bàn chuyện kịch bản với bọn họ.

“Là thế này, bộ phim cuối năm ‘Khi trời sắp tối’ của Hòa Duyệt hai vị chắc là cũng từng nghe nói, tác giả nguyên tác Tần Diệc, trong giới văn học mạng anh ta nhận thứ nhất thì không ai dám nhận thứ hai. Nhưng mà tôi cũng xem mô tả sơ lược về nhân vật của cô Sầm, nói thật tôi rất thích, cho nên cứ do dự mãi.” Nhậm Viễn Tu cầm cốc rượu trong tay, thoạt nhìn đã uống không ít, nói năng rõ ràng ngà ngà.

Nhậm Viễn Tu sai trợ lý rót rượu cho Sầm Thanh: “Nào, cô Sầm.”

Sầm Thanh đẩy ly ra xa: “Ngại quá, tôi không uống rượu.”

“Thầy Nhậm, hôm nay chúng tôi đến là bởi vì người đại diện của anh nói anh muốn cùng cô Sầm trao đổi về vai diễn, cô Sầm là tổng biên kịch, anh có vấn đề gì đều có thể hỏi cô ấy, rượu thì để tôi uống thay cô ấy.” Tiết Dịch Bình lấy cái ly của Sầm Thanh, tửu lượng của anh ta tốt, mỗi lần liên hoan uống rượu đều có thể uống đến mức người trong phòng đều nằm sấp.

“Vai diễn không gấp, không uống rượu cũng được, nào, lấy chai nước ngọt cho cô Sầm.”

Trợ lý của Nhậm Viễn Tu ở bên cạnh nghe vậy liền đưa lon nước ngọt màu hồng cho Sầm Thanh, cô nhìn thoáng qua, sau khi xác định ổn thỏa mới mở ra uống một ngụm, mùi đào ngòn ngọt.

“Tôi còn đang cân nhắc giữa hai bộ phim, chủ yếu là, tôi, tôi và cô Liễu là bạn thân, cũng rất muốn hợp tác với cô ấy đóng một bộ phim.” Một tay Nhậm Viễn Tu đặt trên đùi Liễu Du Nhiên vuốt ve, “Tiếp theo phải xem thành ý bên phía cô Sầm, cơ mà cô Sầm ngay cả rượu cũng không chịu uống…”

Sầm Thanh nhìn thấy động tác tay của Nhậm Viễn Tu cảm thấy hơi buồn nôn, nhưng đương sự Liễu Du Nhiên lại tỏ vẻ đã quen rồi, không có phản ứng gì đặc biệt.

“Nào, đạo diễn Tiết, tôi kính anh.” Nhậm Viễn Tu rót nửa cốc rượu cho Tiết Dịch Bình, “Tôi đã uống rồi.”

Sầm Thanh nhíu mày, cầm lấy nước ngọt uống chầm chậm. Dựa theo hình thức này, cô cảm thấy hôm nay không bàn được cái gì, cô suy nghĩ ngồi một lúc thì có thể lấy cớ đi rồi.

Chẳng biết có phải trong phòng nhiều người quá không, Sầm Thanh đột nhiên cảm thấy toàn thân nóng lên, đầu cũng choáng váng.

Lại qua thời gian mấy bài hát, cô cảm thấy không thích hợp, cô giơ tay vỗ cánh tay Tiết Dịch Bình, nhỏ giọng nói: “Anh xem thử nước ngọt của tôi có vấn đề không.”

Tiết Dịch Bình thấy mặt cô đỏ bừng, lập tức nhìn bao bì lon nước ngọt của cô.

“Đồ khốn nạn.” Tiết Dịch Bình mắng một tiếng, trong âm thanh loa ồn ào ngoại trừ Sầm Thanh thì không ai nghe thấy, “Đó là một loại rượu trái cây, độ cồn không thấp.”

Sầm Thanh mím môi, lấy di động gửi tin nhắn cho Đào Đào.

Sầm Thanh: [Em lái xe tới cửa chờ chị, chị uống rượu rồi, lập tức ra ngay.]

Càng nghĩ Sầm Thanh lại gửi tin nhắn bảo Đào Đào gọi điện thoại cho Lục Chiếu. Cô nhớ Lục Chiếu có quen người ở tại câu lạc bộ này, tuy rằng Sầm Thanh cảm thấy đám người Nhậm Viễn Tu không đến mức ngăn cản mình không cho đi, nhưng để đảm bảo nên kêu vài người tới thì tốt hơn.

Đào Đào vẫn chưa đi, cô gái đỗ xe trong ga ra rồi ngồi chờ ở đại sảnh lầu một, chỉ sợ Sầm Thanh có chuyện thì có thể lập tức đi lên giúp đỡ. Sau khi nhận được tin nhắn cô gái nôn nóng không thôi, vừa gọi điện thoại cho Lục Chiếu vừa chạy về phía thang máy.

Điện thoại vang lên một tiếng liền nối máy ngay, Lục Chiếu thấy biểu hiện cuộc gọi chẳng nói chẳng rằng ra khỏi phòng họp: “A lô, tình hình thế nào?”

“A lô, Lục tổng.” Đào Đào cuống cuồng đến mức rơi nước mắt, “Chị Thanh nói chị ấy uống rượu, bảo tôi gọi điện thoại hỏi anh có phải có bạn bè ở đây không, nhờ anh kêu người ta đến phòng 666.”

Đào Đào vào thang máy, cô gái nhìn hai người đàn ông đứng ngoài cửa thang máy, thấy bọn họ không có ý tiến vào bèn chẳng hề do dự bấm bút đóng cửa.

Trần Hoài mở to mắt nhìn cửa thang máy đóng lại, không biết tại sao Đoàn Sinh Hòa đứng tại chỗ bất động. Anh ta đi về trước một bước, thấy sắc mặt Đoàn Sinh Hòa là lạ, bèn hỏi: “Đoàn tổng, sao thế ạ?”

Đoàn Sinh Hòa xoay người bước đi, căn dặn Trần Hoài: “Cậu lên lầu gọi Mục Tấn Tuy, bảo cậu ta mang theo hai người đến phòng 666 tìm tôi.”