Tôi Thật Sự Có Bệnh - Trùng Áp Tiểu Trình Trình

Chương 92




Lúc đó Lộc Duy cảm thấy đầu mình ong ong như thể có ai đó đang cãi nhau ầm ĩ bên cạnh, còn có cảm giác quay cuồng nữa nên cô rất cố gắng giữ bình tĩnh, vung tay xua đi âm thanh ồn ào đó.

Sau đó ý thức ban đầu của con quái vật biến mất.

Tại sao Lộc Duy lại có thể ở đây thoải mái như vậy? Cô không hề nhận ra rằng ý thức ban đầu của quái vật đang cung cấp chất dinh dưỡng.

Nếu điều này xảy ra ở những nơi có nhiều dị thường thì chắc chắn sẽ bị tranh giành kịch liệt. Nhưng Lộc Duy chẳng biết gì cả, cô chỉ vỗ mông và rời đi.

Con quái vật chỉ còn lại cái xác rơi xuống đất, không còn ô nhiễm tinh thần kỳ lạ đó nữa, cũng mất đi khả năng sinh ra những hạt giống quỷ nhi mới.

Cặp đôi người chơi nhìn nhau rồi cẩn thận hỏi: “Nó, nó chết rồi sao?”

Lý Vân trả lời ngay: “Chắc là vậy.”

“Vậy vừa rồi là chuyện gì thế?”

Hai người nghĩ đến việc Lý Vân nói rằng có đại lão đi theo, trong lòng có chút nghi ngờ, nhưng nghi ngờ này quá hoang đường khiến họ có cảm giác không thực tế.

Dù đại lão có lớn đến đâu thì sao có thể trực tiếp biến thành trùm cuối phó bản được? Chẳng phải họ sẽ bị ảnh hưởng bởi ô nhiễm từ trùm cuối sao?

“Như các bạn thấy đấy, đại lão đã nhận ra chúng ta đang gặp nguy hiểm đến tính mạng nên tạm thời đến giúp một tay. Chắc cô ấy vẫn đang bận ở chỗ khác.”

Giọng của Lý Vân có chút tự hào, được đại lão bảo vệ thật sự rất tuyệt.

Tất nhiên cô ấy cũng không quên nhiệm vụ của mình, nghiêm túc truyền bá lý thuyết [Lộc Duy] của cô ấy.

“Không hiểu được cách làm của đại lão thì xin đừng vội nghi ngờ. Nghi ngờ sẽ không khiến bạn trở thành đại lão, nhưng hiểu thì có thể...”

“Làm chúng tôi trở thành đại lão sao?” Cặp đôi người chơi phấn khích tiếp lời.

Lý Vân mặt không biểu cảm nói: "Không, chỉ là các bạn có thể học được chút bề ngoài của đại lão mà thôi."

Nghĩ gì vậy? Sao mà dễ dàng thay thế Lộc Duy như vậy được? Nhưng học được một chút thì cũng đủ hữu ích rồi.

"Chúng ta nên rời khỏi đây trước. Chỉ e rằng vừa rồi..."

Chưa kịp nói hết câu, cuối hành lang đã vang lên tiếng bước chân nặng nề.

Lũ quái vật đang tìm kiếm nữ y tá đã chết và hai vị khách lẽ ra phải đi vệ sinh.

"Hi hi, mẹ đại nhân nói các người đang ở đây..."

Sau đó con quái vật đến đây tìm kiếm đã nhìn thấy "mẹ đại nhân" nằm trên mặt đất và ba người đang đứng trước mặt nó.

Nụ cười dữ tợn của con quái vật bị tạm dừng. Nó phát ra một tiếng thét chói tai: "Mẹ đại nhân!"

Không còn nghi ngờ gì nữa, "mẹ đại nhân" này chắc chắn đã chết.

Nhưng vẫn có người đáp lại nó, dù sao đi nữa, ở đây đã có một "mẹ đại nhân" mới.

Tiếng gọi như vậy đương nhiên sẽ được Lộc Duy nghe thấy, cô yêu cầu âm thanh đó dừng lại.

Sự hiện diện của "mẹ đại nhân" khiến con quái vật bình tĩnh lại, sau đó nó đứng đối diện ba người chơi, cả ba nhìn nhau chằm chằm.

Không có khả năng nào để chúng thả ba người này đi, nhưng vì "mẹ đại nhân" có thể có sắp xếp khác nên nó không dám tùy tiện hành động.

Mọi người đều đứng đó nhìn nhau, thậm chí Lý Vân suýt nữa muốn kéo bàn chơi mạt chược ra rồi.

Trong khi đó, Lộc Duy quay trở lại giấc mơ sâu của mình.

Khi cô quay lại, hơi thở của cơ thể mẹ càng nồng đậm hơn.

Trước đây, những quỷ nhi chỉ muốn đẩy cô ra hoặc tìm cách ký sinh vào cô.

Nhưng bây giờ chúng thực sự sợ hãi, mối quan hệ phụ thuộc giữa cơ thể mẹ thực sự và quỷ nhi là quá rõ ràng.

Cuối cùng chúng đều bị cơ thể mẹ kiểm soát!

Vừa rồi chúng có cảm giác rằng Lộc Duy đã đến một nơi khác, khi đó chúng nghĩ rằng cứ để "mẹ đại nhân" kia giải quyết rắc rối này đi, nhưng không ngờ kẻ bị giải quyết lại là "mẹ đại nhân"!

Nếu cô đã có năng lực như vậy, sao không nói sớm hơn chứ?!!!

Nhớ lại việc không lâu trước đây chúng còn muốn ký sinh vào cơ thể đáng sợ này để hút dưỡng chất, lũ quỷ nhi không khỏi run sợ: Xong rồi, cô ta sẽ quay lại tính sổ mất!

Chúng đành phải cắn răng, nịnh nọt tiến lên: "Mẹ đại nhân, chúng con nhất định sẽ ký sinh tốt vào những cơ thể mẹ khác, sau đó nỗ lực báo đáp mẹ."

Khi giấc mơ bị gián đoạn rất dễ gặp vấn đề. Lộc Duy đã cảm nhận rõ điều này.

Quả nhiên, những đứa trẻ vừa được cô dạy dỗ, khi cô biến mất một lúc thì tình hình lại trở nên nghiêm trọng hơn.

Lộc Duy nghiêm túc nhìn chúng, nói với giọng đầy trách nhiệm: "Các con yêu, cảm ơn vì đã công nhận mẹ. Nhưng nếu các con tìm được một người mẹ khác thì mẹ không còn là mẹ của các con nữa rồi."

"Lúc đó các con không cần phải báo đáp mẹ mà phải đối xử tốt với mẹ mới của mình, hiểu chưa?"

Quỷ nhi không hiểu. Chúng suýt nữa bật ra câu hỏi, vậy dưỡng chất ở đâu?

Nhưng quy tắc sẽ bắt chúng phải hiểu. Lời của cơ thể mẹ chính là mệnh lệnh, chúng không thể cãi lại.

Có một đứa quỷ nhỏ đảo mắt, đột nhiên nói: "Mẹ đại nhân, chúng con đã hiểu, nhưng những đứa đã ký sinh trong bụng các bà mẹ khác thì không hiểu. Chúng chỉ là những kẻ xấu, chỉ muốn giết chết mẹ của mình thôi!"

Hi hi, dù sao thì chúng cũng là như vậy.

Nhưng điều này không ảnh hưởng đến việc chúng chỉ trích kẻ khác.

Lập tức, lời nói đó được hưởng ứng mạnh mẽ: "Đúng đúng đúng, mẹ đại nhân, mẹ hãy gọi chúng quay về để dạy dỗ đi."

"Những bà mẹ đó đã bị chúng lừa gạt rồi!"

Kẻ ác này chỉ biết đổ tội, cuộc sống thế này thật khó khăn, phải đẩy rắc rối đi chỗ khác!

Lộc Duy bối rối trong giây lát.

Những kẻ khác là ai? Cô không biết, làm sao gọi chúng về?

Nhưng rất nhanh, cô nghĩ ra đây vốn là giấc mơ của cô, chẳng phải chỉ cần suy nghĩ là được sao?

Hiểu rõ điều này, Lộc Duy không vội thực hiện ngay, bởi dù là trong mơ, cô vẫn là người suy nghĩ thấu đáo.

Thực ra cô hiểu rằng: Những đứa trẻ này muốn có một người mẹ nên mới gọi cô là mẹ, vì vậy Lộc Duy không tàn nhẫn nói với chúng rằng cô không phải là mẹ của chúng; còn những bà mẹ khác, giống như những người đến Bệnh viện Mang Thai chắc chắn cũng muốn có con.

Chỉ có điều đôi khi mối quan hệ giữa mẹ và con không nhất thiết phải làm hài lòng cả hai bên. Vì mọi người đều đang "chọn mù quáng".

Nếu đã trong giấc mơ của cô, tại sao không để quá trình "chọn mù quáng" này trở nên công bằng, công khai và minh bạch?

Lộc Duy búng tay, nghĩ ra một ý tưởng thiên tài: "Chúng ta sẽ tổ chức một buổi gặp mặt song phương."

Những điều không thể thực hiện trong thực tế, có thể thực hiện trong giấc mơ của cô thì có vấn đề gì không? Hoàn toàn không.

Cô thích những giấc mơ đẹp.

Vừa khi Lộc Duy nói xong, hệ thống phát ra thông báo: "Phó bản... Phó bản [Buổi Gặp Mặt Song Phương Mẹ Con] đã được hình thành."

Ban đầu hệ thống muốn thông báo tên phó bản gốc của bệnh viện, nhưng vì ngay cả trùm cuối cũng không coi đây là Bệnh viện Mang Thai nên quy tắc phó bản đã thay đổi hoàn toàn, hệ thống đành phải thay đổi tên phó bản theo.

Quái vật không có hệ thống nhưng chúng có thể cảm nhận được sự thay đổi của quy tắc.

Không ai quan tâm đến ba người này nữa, chúng mù mờ tuân theo yêu cầu của "mẹ đại nhân", dù không hiểu gì nhưng vẫn phải làm theo:

Quy tắc mới của mẹ đại nhân yêu cầu phải tạo một sân khấu để mẹ và con có thể thể hiện mình, nếu hai bên đều hài lòng thì hãy quay lại với nhau!

Cùng lúc đó, tất cả những người đang ở trong bệnh viện, bao gồm cả những phụ nữ mang thai bị ký sinh đều nghe thấy thông báo của hệ thống.

Những người chơi không ở trong phó bản sẽ bị dịch chuyển vào.

Cặp đôi người chơi kinh ngạc nhìn Lý Vân, mặc dù không nói ra nhưng tất cả đều hiểu:

Bệnh viện treo biển gì cũng được, có thể thay đổi tự do nhưng tên phó bản mà hệ thống phát ra không thể là giả, sao lại không phải là Bệnh viện Mang Thai?

Phó bản [Buổi Gặp Mặt Song Phương Mẹ Con] này, chưa từng nghe nói đến bao giờ!

Lý Vân mặt không biểu cảm.

Cô ấy như hiểu ra tại sao trước đây Lộc Duy trông có vẻ lạnh lùng: Không biết giải thích những chuyện này thế nào nên cứ giữ mặt nghiêm túc để người khác sợ mà tránh xa.

Các người không thể tự tưởng tượng (suy diễn) sao? Hãy phát huy trí tưởng tượng của mình đi!

Biểu cảm cao thâm của Lý Vân càng ngày càng giống phong cách của Lộc Duy.

Quả nhiên cặp đôi người chơi không hỏi gì thêm.

Giờ họ có việc quan trọng hơn phải làm: An ủi những người bình thường vừa bị đưa vào phó bản đang hoảng sợ không thôi.

"Trò chơi ác mộng là gì? Cái này là gì?"

"Đây... không phải là Bệnh viện Mang Thai sao?"

Những người vừa mới đây còn chìm trong niềm vui vì cuối cùng đã có con, giờ bàng hoàng phát hiện ra sự thật: Những đứa trẻ trong bụng họ không phải là những đứa trẻ bình thường.

Có người muốn coi đó là cơn ác mộng, có người muốn chạy thoát, thậm chí có người muốn coi đó là trò đùa ác ý... nhưng tất cả sự phản kháng này đều vô ích.

Dù ở đâu, việc đột ngột bị dịch chuyển đến đây đã đủ nói lên vấn đề.

Họ chỉ có thể trở thành chất dinh dưỡng cho những thứ quái dị đó rồi chờ đợi đến khi chúng xé bụng chui ra sao? Thế giới quái đản này đã lộ ra bộ mặt đáng sợ của nó...

"Rõ ràng là không phải." Ba người chơi già dặn ngắt lời ngay khi những người này bắt đầu suy diễn: "Các bạn có thể lên ngồi vào ghế rồi."

Những người chơi "mới" vừa bị dịch chuyển vào ngơ ngác nhìn cảnh tượng trước mặt giống như một sân khấu tuyển chọn hoặc giống như một chương trình hẹn hò? Dù sao cũng có gì đó không ổn lắm.

Những người chơi cũ mỉm cười xin lỗi họ: "Xin lỗi, các bạn có thể xem qua quy tắc của buổi gặp mặt song phương không? Chúng tôi bận rộn gọi người. Chà, tôi nói thật đấy, các bạn thật may mắn."

Người chơi mới:?

Cách an ủi này có vẻ không phù hợp lắm. Khi người ta đang sắp chết đến nơi mà bạn lại vui vẻ nói "điều tốt lành", có vẻ không thích hợp lắm nhỉ?

"Phó bản này có cách nào vào không? Mau đến đây! Lợi ích nhiều vô kể!" Những người chơi cũ không quan tâm nhiều nữa, họ không đùa đâu.

Việc quan trọng hơn mà họ nói tất nhiên là gọi bạn bè đến.

Khi quy tắc buổi gặp mặt song phương được công bố, họ ngay lập tức nhận ra: Đây chắc chắn là một phó bản có lợi!

Lần đầu tiếp xúc với trò chơi ác mộng, người ta chắc chắn sẽ thấy quỷ nhi rất đáng sợ.

Nhưng đối với những người chơi dày dạn, chỉ vì xấu xí mà gọi là đáng sợ thì chưa đủ. Cái chết hoặc trạng thái sống không bằng chết mới thực sự đáng sợ. Nếu có thể ký kết một hợp đồng bình đẳng, đó sẽ là một sự trợ giúp quan trọng.

Họ muốn liên lạc với bên ngoài không dễ dàng, nhưng chẳng phải có Lý Vân đây sao? Lý Vân không mạnh như Lộc Duy đâu, nhưng dù sao cô ấy cũng là "đồng nghiệp" với quỷ điện thoại.

Dù sao cũng phải cố gắng gửi tin tức ra ngoài, còn vào được hay không là tùy thuộc vào bản lĩnh mỗi người.

Dưới "yêu cầu" của Lộc Duy, toàn bộ khu vực bệnh viện biến thành một sân khấu lớn, nơi các vết bẩn được thay thế bằng ánh sáng chói mắt với thẩm mỹ tồi tệ, khó mà nói điều nào kinh khủng hơn.

Bạn không bao giờ có thể tin tưởng vào thẩm mỹ của quái vật.

Mỗi người chơi bước vào phó bản đều được nhận một chỗ ngồi. Tại chỗ ngồi của mình, ý chí của Lộc Duy dần dần biến thành những quy tắc hiện thực hóa:

Buổi lựa chọn này là sự kết hợp hai chiều giữa mẹ và con, cả mẹ và con đều phải giới thiệu bản thân một cách chân thành và công khai, bao gồm ưu và khuyết điểm, mục tiêu và kỳ vọng… Hãy quay lưng và bật đèn cho đối phương mà bạn yêu mến!

Mọi người đều có quyền lựa chọn và từ chối, cũng sẽ bị lựa chọn và bị từ chối.

Những người đã “chọn mù” hoặc bị “chọn mù” trước đây có thể chọn lại.

Đối diện với vị trí của "mẹ" là những chỗ nhỏ hơn, đó là chỗ của những quỷ nhi.