Tôi Thật Sự Có Bệnh - Trùng Áp Tiểu Trình Trình

Chương 33




Khi điện thoại được kết nối đến chỗ Lộc Duy, quỷ điện thoại ở bên kia sẽ nhanh chóng tiếp nhận trước. Đối với nó, cùng lắm là thoát khỏi thực thể, trực tiếp ở trong điện thoại giao tiếp với nhiều người.

Tất nhiên với tư cách nhân viên chăm sóc khách hàng, Lộc Duy cũng phải gọi điện thoại ra ngoài.

Quỷ điện thoại chủ động chia thành một nhóm với Lộc Duy, hầu hết danh sách các cuộc gọi cần thực hiện đều được nó phân bổ về phía mình: “Tôi có thể làm được, xin giao cho tôi!”

Nếu không phải nó nghe lén được cuộc gọi của quản lý và Lý Vân, biết Lộc Duy cần giữ kín thân phận, thậm chí nó có thể nhận tất cả các nhiệm vụ.

Điều này khiến công việc của Lộc Duy lại giảm đi.

Quỷ điện thoại hơi lo lắng hỏi: “Tôi… tôi không làm sai gì chứ?”

Lộc Duy vội xua tay: “Không không không, anh làm rất tốt. Tôi rất hài lòng.”

Nhân viên mới bây giờ quá giỏi, hơn nữa còn rất khiêm tốn. Nghe được lời khích lệ và công nhận của cô, dường như nó rất vui mừng khiến Lộc Duy thực sự không tìm ra lỗi nào.

Điều này làm Lộc Duy hơi ngại: Cô tự xưng là tiền bối nhưng thật ra không được coi là lãnh đạo, ý kiến của cô thực sự không quan trọng đến vậy.

Quỷ điện thoại hân hoan trở về chỗ làm (không chạm đất là chuyện bình thường đối với nó), cảm thấy mình thực sự đã tìm đúng phương pháp, đã nhận được sự công nhận ban đầu của cô, khả năng sống sót tăng lên rõ rệt.

Nhờ quỷ điện thoại, hiếm khi Lộc Duy nhàn rỗi lại suy nghĩ về một số vấn đề nghiêm túc nhưng khác xa với những gì quỷ điện thoại tưởng tượng.

Cô đang nghĩ: Nói thật, nếu cô nhàn rỗi thế này, lãnh đạo có nghĩ rằng công ty có quá nhiều người vô dụng và sa thải cô không?

Nhân viên mới giỏi như vậy, biết đâu sẽ trở thành mối đe dọa cho sự nghiệp của cô!

Nghe nói tình hình kinh tế gần đây không tốt lắm.

Tất nhiên nhân viên mới giỏi là khả năng của người ta, mà đối với Lộc Duy rất tốt, Lộc Duy không thể nói ra lo lắng của mình trước mặt người ta, càng không thể làm chuyện đè bẹp người mới.

Nhưng công việc chăm sóc khách hàng này, dù mất việc chắc cũng có thể tìm lại được...

Lộc Duy tính toán: Cô có kinh nghiệm làm việc rồi, chắc chắn có lợi thế hơn trước. Thay vì lo lắng về việc bị một nhân viên mới thay thế, có lẽ nên nghĩ đến tác động của trí tuệ nhân tạo.

Nghe nói có công ty đã dùng trí tuệ nhân tạo thay thế vị trí chăm sóc khách hàng rồi. Haizz, đó mới là đòn giáng cấp.

Lộc Duy càng nghĩ càng xa.

Rất tiếc cô không nghĩ đến một điều: Bản thân [Dị thường] tồn tại là một đòn giáng cấp, nếu không loài người đã không phải đối phó mệt mỏi như vậy.

Mà để chúng làm công việc bình thường giống như người chơi sử dụng [năng lực] của mình để học tập và làm việc, ít nhiều cũng hơi không công bằng với người thường.

Nếu quỷ điện thoại thực sự phát huy hết khả năng, một mình nó có thể đảm đương cả một bộ phận.

Nhưng tại sao nó phải làm thế?

Nó cần lấy lòng Lộc Duy, không cần lấy lòng quản lý.

Đây không phải công ty của Lộc Duy.

Dù vậy quản lý đã kinh ngạc trước hiệu suất làm việc của nó. Bỏ qua nỗi sợ hãi về nó, quỷ điện thoại thực sự là một nhân viên xuất sắc.

Vấn đề lớn nhất là quản lý không thể bỏ qua nỗi sợ hãi với nó.

Biết rõ có sự kiềm chế của Lộc Duy, quỷ điện thoại không dám làm gì nhưng quản lý vẫn tránh né nó và tránh nhìn vào khuôn mặt kỳ dị đó.

Anh ta cảm thấy mình hợp với nhân viên loài người hơn.

Thái độ của quản lý đối với nhân viên bình thường trở nên thân thiện hơn, một phần vì Lộc Duy, một phần là do ảnh hưởng từ quỷ điện thoại. Sau khi nhìn thấy quỷ điện thoại, anh ta thấy người khác ai cũng dễ nhìn.

Từ sự xuất hiện của nhân viên mới, Lộc Duy nghĩ đến sự bất ổn của ngành nghề này, cuối cùng chứng minh tất cả đều là suy nghĩ lung tung của cô. Quản lý tạm thời không có kế hoạch sa thải, cô lại đơn giản hoàn thành một ngày làm việc và đến giờ tan ca.

Nhưng hôm nay khác mọi ngày. Lộc Duy và Lý Vân đều hơi phấn khởi. Người không biết có thể tưởng hôm nay phát lương, theo bản năng nhìn vào ngày tháng.

Lộc Duy phấn khởi vì đây là lần đầu tiên cô mời bạn về nhà ngủ lại.

Lý Vân phấn khởi vì lý do đơn giản hơn, cô ấy sắp được tham quan nhà của đại lão, có chút tâm trạng tôn kính.

Khi Lộc Duy phát hiện Lý Vân có vẻ còn căng thẳng hơn mình, cô đột nhiên bình tĩnh lại: “Tiểu Vân, đừng căng thẳng, cứ coi như nhà mình thôi.”

Giọng điệu đó có sự thành thục đầy kinh nghiệm.

Chỉ cần đối phương cũng không có kinh nghiệm, Lộc Duy có thể giả vờ rất có kinh nghiệm – về việc lừa người, cô thực sự có thể nói là rất có kinh nghiệm.

“Ừm!” Lý Vân gật đầu mạnh. Tâm trạng kích động khiến cô ấy không nhận ra sự bất thường.

Gần chung cư, đèn xe cảnh sát và xe cứu thương nhấp nháy, bên ngoài có dải băng cảnh báo, xung quanh đứng một nhóm người xem.

“Nghe nói là quản lý chung cư nhảy lầu…”

“Tôi nghe nói là bị người ta đẩy xuống. Người ta đang yên lành, sao lại nhảy lầu?”

“Tôi nói rồi, tòa nhà này phong thủy không tốt, tôi đã nói nhiều lần rồi! Mấy năm nay chuyện xảy ra không ít...”

Bầu trời u ám, nhiệt độ tăng cao, bức bối đến mức không thở nổi như một dấu hiệu không may.

Lý Vân có cảm giác không tốt.

Sau khi trở thành người chơi, cô cảm thấy mình nhạy cảm hơn với những tình huống tương tự. Đây có phải đang ủ mầm một dị thường nào đó không?

Suy nghĩ này của cô ấy không phải không có cơ sở, theo diễn đàn người chơi, “ô nhiễm” dễ dàng truyền tải và lan rộng trong thực tế theo cảm xúc tiêu cực, cái chết không tự nhiên có thể tương tự như những tình huống của thế giới thực.

Lộc Duy thấy vậy, vội kéo cô ấy ra khỏi hiện trường: “Đừng sợ, không sao đâu.”

“Chư tà tránh lui!” Cô vung chân múa tay trước mặt Lý Vân giống như đang làm một nghi thức khó hiểu.

Giọng của Lộc Duy kéo Lý Vân ra khỏi những suy nghĩ mông lung.

Đúng rồi, Lộc Duy vẫn ở đây, nếu có dị thường gì chắc chắn cô sẽ phát hiện đầu tiên.

Sau khi Lộc Duy vung tay, rõ ràng Lý Vân cảm thấy dễ thở hơn nhiều, cô ấy tò mò hỏi: “Nghi thức này là một loại pháp thuật sao?”

Lộc Duy gãi đầu, nói: “Đây là động tác vung đũa phép tôi học từ phim hoạt hình. Chắc không cùng một hệ với pháp thuật đâu?”

Lý Vân suýt không nhịn được cười: “Nhưng cô vung một cái, tôi cảm thấy dễ chịu hơn một chút.”

Cô ấy vẫn tin rằng Lộc Duy đã tiêm vào đó một năng lượng đặc biệt nào đó.

Lộc Duy giải thích một cách khoa học: “Bởi vì thời tiết quá bức bối, tôi dùng tay quạt cho cô, chắc chắn sẽ dễ chịu hơn một chút. Lần sau mang theo tấm bìa sẽ còn dễ chịu hơn.”

Lý Vân:...

Lúc này đột nhiên Lộc Duy nhíu mày, nhìn chằm chằm vào lon coca trong tay: “Tiêu rồi.”

Lý Vân căng thẳng: “Sao thế?”

Cô phát hiện điều gì sao? Chẳng lẽ gặp phải tình huống mà ngay cả cô cũng không thể đối phó sao?

Biểu cảm của Lộc Duy rất nghiêm trọng: “Vừa rồi tôi lắc lon coca mấy lần, lát nữa nó sẽ nổ tung.”

Lý Vân suýt ngã, cảm thấy lãng phí bao nhiêu tình cảm.

Đây là sự khác biệt giữa tầm nhìn của người chơi nhỏ và đại lão sao?

Người chơi nhỏ lo lắng về sự xâm nhập của ô nhiễm vào thực tế, còn gọi là lo lắng không đâu. Đại lão lo lắng về việc lon coca có nổ hay không, thể hiện một sự bình thản nhẹ nhàng.

Cô ấy phải học sự bình thản của Lộc Duy mới được.

Chỗ ở của Lộc Duy khác xa so với những gì Lý Vân tưởng tượng.

Đây chỉ là một căn hộ thuê bình thường, vào trong rồi cũng không giống như phim ảnh mở ra cánh cửa thế giới mới, bên trong có đủ loại thiết bị đặc biệt làm người ta nhìn một cái là biết ngay người này có nghề phụ rất đáng nể.

Nội thất rất đơn giản, sau khi Lộc Duy dọn vào chỉ thêm vài vật dụng sinh hoạt nhưng không thay đổi nhiều so với đồ nội thất ban đầu (Lộc Duy keo kiệt không muốn tốn tiền cho những việc như vậy, tiêu chuẩn của cô là dùng được là được).

Phong cách giản dị này tuy không giống những gì Lý Vân tưởng tượng nhưng ở một mức độ nào đó lại phù hợp với kỳ vọng của cô ấy.

Đây mới chính là Lộc Duy.

Muốn giữ kín đáo, không để người khác phát hiện ra thân phận thật của mình không phải là việc dễ dàng. Cô đã hòa nhập hoàn toàn với thân phận này mới có thể luôn không để lộ sơ hở nào.

Đây cũng là một trong những điểm đáng khâm phục của Lộc Duy: Thân phận không tầm thường nhưng lại chịu đựng sống giản dị. Tâm tư tinh tế, chi tiết tinh vi.

Phong cách lòe loẹt, vào nhà là thấy dấu vết của đại lão khắp nơi không hợp với Lộc Duy.

Nghĩ đến đây, tâm trạng của Lý Vân đã bình tĩnh trở lại.

Hai người nằm trên giường, một túi khoai tây chiên, hai lon coca, chuẩn bị xem phim.

“Xem phim kinh dị đi!” Lý Vân hào hứng nói: “Người ta nói xem gì bổ nấy, tôi xem nhiều phim kinh dị luyện can đảm, cũng có thể học một số cách đối phó với quái vật.”

Không khí đã tạo ra rồi, không xem thì phí quá!

Hơn nữa xem cùng với Lộc Duy là trải nghiệm hoàn toàn khác.

Lộc Duy không ngạc nhiên chút nào trước đề nghị của cô ấy.

Lý Vân dễ căng thẳng và sợ hãi như vậy đều có lý do. Trước đây cô đã khuyên cô ấy bớt xem phim kinh dị rồi. Những người như cô dễ bị ảnh hưởng lắm!

Thêm nội dung phim vào tưởng tượng và nhầm lẫn với hiện thực, Lý Vân không giống như cô, có kinh nghiệm phong phú trong việc chiến đấu với ảo giác, sao mà không sợ cho được?

“Xem gì bổ nấy có lý một chút. Cô xem nhiều phim kinh dị mới cảm thấy chỗ nào cũng kinh dị.” Lộc Duy chống tay vào hông, vô tình từ chối cô ấy.

Và Lộc Duy tàn nhẫn chỉ đưa ra hai lựa chọn, phim hoạt hình và phim khoa học giáo dục.

Đây là những lựa chọn sau khi Lộc Duy đã suy nghĩ kỹ.

Phim hoạt hình: Lý Vân không biết đến động tác vung đũa phép, có khi giống như cô thiếu thốn tuổi thơ, cô đã phải học lại từ khi ra viện tâm thần, tiện thể để cô ấy học cùng.

Phim khoa học giáo dục: Có thể giúp Lý Vân học thêm kiến thức khoa học, tránh xa cảm giác kinh dị.

Lý Vân cảm động đến chảy nước mắt trước sự chu đáo của Lộc Duy – không nghi ngờ gì, đây là lời nói từ góc độ của Lộc Duy.

Thực tế là Lý Vân buồn ngủ đến chảy nước mắt vì phim khoa học giáo dục.

Lý Vân cảm thấy mình có trách nhiệm kéo lại bầu không khí của “cuộc gặp gỡ của các cô gái”, cố gắng kéo Lộc Duy trò chuyện, chuyển sự chú ý của cô khỏi phim khoa học giáo dục.

“Lộc Duy, nói thật đi, cô có thích ai không?”

Mặc dù khi Lộc Duy đề cập đến việc làm sao từ chối anh chàng giao đồ ăn, Lý Vân không biết phải đưa ra lời khuyên chu đáo như thế nào. Nhưng nếu nói về tình trạng tình cảm của Lộc Duy, chắc chắn Lý Vân rất tò mò. Quan trọng nhất đây không phải là chủ đề bắt buộc của các cô gái sao!

Lộc Duy không quay đầu, lắc đầu.

Đáng ghét, phim khoa học giáo dục có gì hay vậy!

Lý Vân lại tấn công: “Vậy cô có thích kiểu người nào không?”

Lộc Duy bất đắc dĩ quay lại.

Ánh mắt đó như một học bá nhìn học sinh yếu, đầy vẻ bất lực.

Lý Vân cảm thấy chột dạ, sau đó nhận ra: Mình đã đi làm rồi, còn học cái gì nữa!

Lộc Duy không còn cách nào, tạm dừng bộ phim. Cô đã quen với việc tập trung vào một việc một lúc. Thực ra cô cũng có hứng thú với chủ đề của Lý Vân, trước đây cô chưa từng nói chuyện với ai về chuyện này!

Sau khi suy nghĩ kỹ, cô mới nói: “Tôi thích người trông ổn định và đẹp!”

Lý Vân cười: “Hóa ra Lộc Duy của chúng ta là người ưa ngoại hình. Nhưng ổn định và đẹp…”

Nụ cười của Lý Vân dần tắt.

Suy nghĩ kỹ, Lý Vân phát hiện ra vấn đề.

Vẻ đẹp bề ngoài luôn có thời gian phai tàn. Lộc Duy muốn người trông ổn định đẹp, chẳng lẽ ý cô là: Luôn tìm người đẹp, không đẹp thì đổi?

Điều này… thực sự là tấm gương sáng của chúng ta!

Lộc Duy thấy ánh mắt của Lý Vân không đúng: “Có vấn đề gì sao?”

“Không, chỉ là phát hiện ra tiêu chuẩn của cô khá cao.”

Khóe miệng Lộc Duy đầy tự hào nhếch lên: “Đương nhiên.”

Đạt được tiêu chuẩn của cô không dễ chút nào đâu nha.

Trong mắt cô, người có thể trông rất kỳ lạ. Hoặc có lúc là bình thường, có lúc là đáng sợ.

Trong cuộc sống hàng ngày, Lộc Duy đã cố gắng tránh “đánh giá qua vẻ ngoài”, cô cũng không vì đối phương có ngoại hình đáng sợ mà cảm thấy kinh dị.

Nhưng cô vẫn nghĩ để sống chung lâu dài, người đó phải trông bình thường và đẹp đẽ, ít nhất là dễ nhìn.

Vì vậy rất tiếc cô không thể chấp nhận tình cảm của anh chàng giao đồ ăn.

Lộc Duy biết anh chàng giao đồ ăn là người tốt, thậm chí trong mắt người khác có khi là một chàng trai trẻ nhiệt tình. Nhưng trong mắt cô, anh ta trông hơi kỳ lạ.

Hai người tám chuyện về tình cảm đến khuya.

Không ai chú ý đến đêm nay đặc biệt tối đen, đèn đường chớp vài cái rồi tắt phụt. Cả tòa chung cư im ắng đến lạ thường, tiếng côn trùng và chim hót trong khu cây xanh biến mất, tiếng ồn ào của người đi đường và xe cộ cũng không còn, như thể tách ra khỏi thế giới ban đầu.

Mặc dù người chơi dễ nhận ra [dị thường] nhưng có Lộc Duy – dị thường lớn nhất – ở đây, Lý Vân muốn giữ nhạy cảm cũng khó.

Hai người đã ngáp liên tục, chuẩn bị đi ngủ.

Lúc này Lý Vân nghe thấy tiếng nước nhỏ giọt từ phòng tắm. Vòi nước chưa vặn chặt sao? Tiếng này hơi ồn ào. Lý Vân chuẩn bị vặn chặt vòi nước rồi đi ngủ.

Cô ấy lơ mơ đi vào phòng tắm, vặn chặt vòi nước. Kỳ lạ, rõ ràng đã vặn chặt rồi nhưng tiếng nước nhỏ giọt vẫn tiếp tục.

Lý Vân theo phản xạ đưa tay vào dưới vòi nước, xem có giọt nước nào rơi không. Không thể nào cô ấy nghe nhầm được?

Có thứ gì đó rơi vào tay Lý Vân nhưng không phải là nước.

Là thứ gì đó trơn trượt.

Cảm giác đó làm Lý Vân giật mình tỉnh táo lại, cô ấy nhìn kỹ, trên tay mình là một sợi tóc dài màu đen, hơn nữa vòi nước còn liên tục phun ra tóc.

Tóc dài tuôn ra như một con rắn, muốn quấn lấy tay cô ấy.

“A—”

Tiếng hét của Lý Vân khiến Lộc Duy chạy ngay vào phòng tắm, nhìn thấy cảnh cô ấy và tóc dài đang kéo nhau.

Đúng vậy, kéo nhau.

Hơn nữa Lý Vân vẫn ở thế thượng phong.

Cảnh tượng như phim kinh dị này khiến Lý Vân sợ hãi, nhưng năng lực cô ấy nhận được từ trò chơi Ác Mộng không phải giả.

Tóc dài muốn quấn lấy Lý Vân nhưng vì sợ hãi, cô ấy ngả người ra sau.

Nếu đây là một trận kéo co, thể chất tăng cường rõ ràng của Lý Vân khiến cô ấy không thể thua được.

Cô ấy kéo thêm nhiều tóc ra bằng sức mạnh của mình hơn.

Lộc Duy nhìn Lý Vân, lại nhìn tóc dài. Sau khi suy nghĩ một chút, cô không lên giúp ngay mà để lại một câu: “Tiểu Vân, cô giúp tôi kéo nó trước nhé!”

Lộc Duy nhanh chóng đi ra lấy kéo, miệng cười hì hì.

Bất kỳ ai nhìn thấy cảnh này đều dễ hiểu lầm Lộc Duy là một con quỷ. Ngay cả Lý Vân cũng suýt nghĩ cô đang mài dao chuẩn bị đâm mình.

Nhưng Lộc Duy không quan tâm đến hình ảnh của mình nữa, múa máy cái kéo khiến nó kêu lên lách cách lách cách, cô hăng say cắt tóc, hớn hở nói: “Hôm qua tôi còn thấy dưới nhà có người thu mua tóc dài, khá có giá trị đó.”

Cô sắp phát tài rồi.