Tôi Thật Sự Có Bệnh - Trùng Áp Tiểu Trình Trình

Chương 129




Tống Diễn cầm chiếc ô đen, nhảy lên không trung và đâm mạnh vào khoảng không nhưng không gian lại giống như gặp phải thứ gì đó, tạo ra tiếng kêu vang làm chiếc ô bị đẩy lùi lại.

Khi anh đáp xuống, chiếc ô đâm xuống mặt đất nhưng không chỉ gặp phải đất mà còn phải đối mặt với một thứ cứng hơn. Những gợn sóng vô hình lan tỏa trên mặt đất tạo nên những đợt sóng lăn tăn.

"Thực tại đã bị bao phủ bởi một lớp kết giới mới. Không phải do Ác Mộng tạo ra mà là do những kẻ đó tạo ra... Nếu không có sự cho phép của Ác Mộng, chúng không thể vào thực tại, vì vậy chúng đã nghĩ ra cách khác, khóa chặt nơi này trước."

Chức năng của kết giới không chỉ dừng lại ở đó...

Tống Diễn ngẩng đầu, đồng tử của anh đen kịt, nhưng thế giới trước mặt lại xuất hiện nhiều lớp bóng.

Những con đường vẫn giống nhau, vẫn có người qua lại, nhưng "họ" giống như những hình ảnh phản chiếu, tồn tại trong thế giới đối lập với anh. Những người đó cũng không nhìn thấy anh, họ tự nhiên xuyên qua cơ thể anh mà đi.

"Có lẽ câu trả lời lại hoàn toàn ngược lại, không phải Ác Mộng mang chúng đi mà là chúng đã mang Ác Mộng đi."

Lấy thực tại làm mô hình, chúng tạo ra một thế giới khác, khóa chặt Ác Mộng, đánh cắp quyền lực của nó, sau đó quay lại tấn công thực tại.

Chắc chắn Lộc Duy đã bị cuốn vào Ác Mộng và gặp phải tai họa bất ngờ!

Trong khi ở thế giới khác, hệ thống bỗng hắt xì một cái thật mạnh, cảm thấy như đang bị vu oan.

Tống Diễn lo lắng muốn tiến vào nhà tù đó.

Ác Mộng bị nhắm đến thì không sao cả. Nhưng Lộc Duy và Ác Mộng có chung nguồn sức mạnh thì cũng sẽ bị nhắm đến. Bây giờ cô đã biết sự thật nhưng không chắc sẽ thoát ra dễ dàng như trước.

Nhưng chiếc ô đen cho câu trả lời: Không thể phá vỡ không gian để vào thế giới đó, vì nơi đó không tồn tại.

Tống Diễn sửng sốt, với khả năng của mình, dù là phó bản thông thường hay phó bản thực tại, không có kết giới nào mà anh không phá được? Nhưng anh chưa bao giờ gặp phải tình huống "nơi đó không tồn tại" như thế này.

Giống như đấm một cú vào bông, dù anh có sức mạnh lớn đến đâu cũng không thể sử dụng được.

Tại sao lại như vậy?

Bởi vì các dị thường đã rút ra một nguyên liệu quan trọng từ thực tại để làm mẫu, đó chính là: Lời nói dối.

Chỉ có những thuộc tính đặc biệt mới có thể phong tỏa Ác Mộng. Lời nói dối chính là một trong số đó.

Nó tồn tại thực sự nhưng nó lại không tồn tại.

Tất cả được sinh ra từ thực tại nhưng nó lại không ở trong thực tại.

Một lớp kết giới mỏng manh và trong suốt như cánh ve đã hình thành nên thế giới mà Lộc Duy và hệ thống đang ở. Nhưng dù là Lộc Duy hay hệ thống đều không thể nhìn thấy lớp kết giới đó. Một người đã trở thành người bình thường, một người đã trở thành một con robot bình thường.

Không có hệ thống nhắc nhở, không có trò chơi Ác Mộng.

Giống như nếu không có sự xâm lấn của Ác Mộng, đây chính là thực tại mà nó nên có. Và thế giới này đang được khởi động lại.

Hệ thống nhìn Lộc Duy chỉ tập trung vào việc ăn cua, cảm thấy cô vẫn rất phiền phức, nhưng vì cô đã không ngại nguy hiểm để tìm nó nên hệ thống quyết định rộng lượng một chút...

Đang nghĩ thế, nó thấy Lộc Duy giơ càng cua lên và vẫy vẫy trước không trung: "Xin chào, có ai không? Tôi không quen biết con robot này, chẳng may đi nhầm đường, có thể đưa tôi về nhà không? Tôi bị bệnh tâm thần, là một nhóm người cần được quan tâm!"

Hệ thống vốn đang cảm động:?

Không quen biết là sao?

Bị bệnh tâm thần là sao?

Quá nhiều chỗ cần phản đối mà không biết bắt đầu từ đâu.

Bây giờ mới nghĩ đến việc cắt đứt quan hệ, muộn rồi! Còn nữa, nói với dị thường rằng mình cần được quan tâm, đúng là trông như chưa uống thuốc vậy, nhưng dị thường sẽ quan tâm đến chuyện này sao?

Quả nhiên không ai thèm để ý đến cô.

Ngược lại hành động của cô trên đường lớn như vậy khiến những ánh mắt tò mò lén nhìn cô: Có lẽ đang nghĩ cô có thực sự mắc bệnh hoặc có cần giúp đỡ thật không.

Hệ thống không biết việc cô cắt đứt quan hệ có hiệu quả hay không, nhưng dù sao nó cũng muốn giả vờ không quen biết cô sau khi thấy cảnh tượng này.

Lộc Duy vẫy tay trong một hồi lâu rồi thản nhiên bỏ tay xuống, rút chìa khóa từ trong túi quần ra: "Đi thôi, chúng ta về nhà trước đã."

Hệ thống có chút không vui nhưng không tranh cãi với cô ngoài đường.

Lộc Duy cầm chìa khóa về nhà.

Rồi hệ thống bắt đầu càu nhàu: "Không quen biết tôi sao? Sao bây giờ lại là ‘chúng ta’?"

Lộc Duy liếc nhìn nó, cảm thấy nó đúng là không thông minh lắm: "Cậu không muốn biết đây là thế giới như thế nào sao? Cậu không đi thử sao mà biết?"

Hệ thống thường không phải suy nghĩ nhiều, vì nó thường không cần điều đó. Nhưng trí tuệ nhân tạo của nó dù sao cũng còn hoạt động, nghe Lộc Duy nói vậy, nó lập tức hiểu ra.

Đương nhiên những dị thường kia không phải là những kẻ tốt bụng, nhưng nếu một Ác Mộng phiên bản non trẻ, lại có vấn đề về não bộ xuất hiện trước mặt chúng, liệu chúng có muốn lợi dụng không?

Chắc chắn là có.

Có sự giúp đỡ của Lộc Duy, chúng càng dễ dàng chiếm đoạt quyền lực của Ác Mộng hơn.

Nhưng chúng không hề phản ứng.

"Đến giờ chúng vẫn không biết về sự tồn tại của tôi?" Lộc Duy hỏi.

Hệ thống phủ định ý tưởng này: "Không. Trước khi cô bị cuốn vào, có thể chúng chưa phát hiện ra cô. Nhưng sau khi cô bị bao phủ, quá trình rơi tự do của chúng tôi đột ngột dừng lại."

Ban đầu chúng còn đang chế giễu việc Ác Mộng thất bại, nhưng khi Lộc Duy xuất hiện, âm thanh đó cũng biến mất.

Rõ ràng những kẻ đó đang kiểm soát kết giới theo thời gian thực, mà sự xuất hiện của Lộc Duy cũng khiến chúng kinh hãi.

"Vậy khả năng lớn nhất là chúng không thể kiểm soát được hướng đi của phó bản này, thậm chí có thể ‘không nhìn thấy’ nơi này." Hệ thống đưa ra kết luận.

Nó luôn quan sát phó bản từ góc độ người ngoài như một vị thần, chưa bao giờ trực tiếp tham gia vào phó bản, không có bất kỳ "ý thức người chơi" nào nhưng kiến thức về trò chơi Ác Mộng của nó là đầy đủ nhất.

"Nhưng đồng thời phản ứng của những người ở đây lại rất chân thực." Lộc Duy bổ sung.

Thực ra Lộc Duy không có khái niệm về việc vượt qua phó bản, trước khi biết sự thật, cô không nghĩ mình đang trải qua phó bản, mà sau khi biết sự thật, dường như cũng không có gì thực sự ràng buộc cô.

Nhưng Lộc Duy không mất đi trí nhớ cũ, cô vẫn có thể nhớ lại tình hình khi vượt qua phó bản trước đây.

Ví dụ trong thế giới gương, dù có gọi đó là một thế giới nhưng những người sống bên trong không nhất thiết phải là con người, chúng tuân theo một chương trình cố định nào đó, phối hợp với sự vận hành của "thế giới". Chỉ khi có ngoại vật nghiêm trọng vi phạm, chúng mới tiến hành xóa bỏ.

Trong thế giới đó, nếu Lộc Duy đi ra đường và hét lên rằng cô bị tâm thần, người khác cũng sẽ mỉm cười bước qua tạo ra một cảm giác rõ ràng về sự "giả dối" và không đúng sự thật.

Nhưng vừa rồi khi Lộc Duy hét lên mấy câu, phản ứng của người qua đường lại giống như của người thật.

Thế giới này giống như một phiên bản song song của thực tại.

Thậm chí Lộc Duy có thể dùng chìa khóa trong túi mở cửa nhà mình. Đó chính là nơi cô sống và cô thực sự chỉ là một nhân viên chăm sóc khách hàng bình thường.

Thậm chí cô còn nhìn thấy những người hàng xóm mà cô quen mặt nhưng chưa từng chào hỏi trong chung cư. Họ cũng sống ở đây một cách tự nhiên.

Không có quỷ quản lý tòa nhà, không có Cục Dị Thường tồn tại. Lý Vân cũng không sống trong tòa chung cư này.

Tất cả những yếu tố kỳ quái đều bị xóa bỏ, cuộc sống của mọi người như đã trở về đúng quỹ đạo.

Hệ thống nghiêm túc nói: "Tôi biết rồi, đây là một nhà tù được tạo ra dựa trên mẫu thực tại."

"Ý cậu là gì?"

"Mỗi phó bản đều có những quy tắc và cấm kỵ riêng, tìm ra chúng đồng nghĩa với việc tìm được cách vượt qua phó bản. Nhưng thực tại thì không. Hoặc là cô đã từng gặp ai tự xưng là vượt qua được trò chơi cuộc đời chưa?"

Không thể vượt qua đồng nghĩa với việc chỉ có thể mãi mãi bị giam giữ ở đây. Đây chính là "nhà tù" hoàn hảo nhất.

Thực tại có những quy tắc vận hành riêng: Con người sinh lão bệnh tử, máy móc thì han gỉ và hỏng hóc. Đến lúc đó hoặc thậm chí không cần đợi đến lúc đó, có thể sẽ xảy ra những sự cố khác và sức mạnh của Ác Mộng sẽ thuộc về chúng.

Hệ thống nói thêm: "Nhưng nơi này không hoàn toàn là thực tại. Chúng mượn mẫu thực tại, chắc chắn đã hòa trộn thêm quy tắc khác vào nhưng chúng đã giấu đi. Chúng không muốn để chúng ta tìm ra."

Trong việc sử dụng sức mạnh quy tắc, tất cả các dị thường đều là đàn em trước mặt Ác Mộng.

Vấn đề lớn nhất hiện tại là tìm ra quy tắc ẩn giấu đó. Nhưng đây giống như mò kim đáy bể khiến người ta cảm thấy hoàn toàn bế tắc.

Nếu còn có sức mạnh, họ có thể khuấy đảo nơi này một chút, biết đâu lại tìm được manh mối.

Nhưng bây giờ họ chẳng còn chút sức mạnh nào, mà đây không phải là nơi có thể tùy tiện gây rối, nếu phạm pháp thật, họ sẽ bị bắt vào tù hoặc vào bệnh viện tâm thần.

Sau khi suy nghĩ nát óc, hệ thống nhìn Lộc Duy, cảm xúc có chút phức tạp.

Sao lại thế này nhỉ, đây là cảm giác tội lỗi của con người sao? Nhưng nó không nên có cảm giác đó mới đúng.

"Cậu nhìn tôi làm gì?"

Hệ thống hừ hừ đáp: "Tôi... tôi không nên nghi ngờ cô sẽ lật mặt không nhận người quen."

Sau khi Lộc Duy bị cuốn vào phó bản, cô đã toàn tâm toàn ý nghĩ cách vượt qua, vậy mà nó lại nghi ngờ ý định của cô, lén lút đàm tiếu cô, thật sự không nên!

Nghĩ kỹ lại, từ trước đến nay Lộc Duy đối xử với nó cũng không tệ... đúng không?

Lộc Duy vỗ đầu nó: "Không cần phải áy náy đâu, nếu làm như vậy mà có tác dụng và họ thật sự thả tôi ra thì chắc chắn tôi sẽ không quay lại. Nên cậu không nghĩ sai đâu."

Hệ thống tức tối muốn đấu tay đôi với cô.

Thấy nó còn nhiều năng lượng như vậy, Lộc Duy bảo nó đi quét dọn.

Hệ thống cằn nhằn không ngừng nhưng vẫn ngoan ngoãn đi làm. Dù sao cũng vì nó mà Lộc Duy mới bị mắc kẹt ở đây.

Lộc Duy giống như một ông già lười biếng, khoanh chân ngồi đó, tự mình nhấm nháp hết hai con cua.

Thực ra cô đã nghĩ thế này: Nếu hệ thống không muốn quét dọn, cô sẽ chia cho nó một con cua để khuyến khích. Nhưng nó lại không hề đòi hỏi gì nên cô tự mình thưởng thức hết.

Lộc Duy đoán được hệ thống đang nghĩ gì.

Nhưng thực ra chỉ có hệ thống mới cảm thấy không thích ứng được khi mất đi quyền lực. Còn Lộc Duy thì ngược lại, cô thích nghi rất tốt. Vì vốn dĩ cô đã xem mình là một người bình thường, ít nhất là luôn đóng vai người bình thường. Mất đi năng lực và quyền lực, dường như mọi thứ đều bình thường?

Nhưng cô cũng không thể coi việc mình giao công việc cho hệ thống là bóc lột, việc này là giúp nó thích nghi với cuộc sống của một robot bình thường. Làm việc nhiều sẽ không nghĩ ngợi lung tung.

Thực chất Lộc Duy đang nghĩ cho hệ thống.

Một người một hệ thống đều đang âm thầm tính toán, đợi khi hệ thống quét dọn xong, cả hai đồng thanh nói: "Thực ra tôi có cách này, làm bộ làm tịch!"

Thế giới này không có trò chơi Ác Mộng, những thứ liên quan đến nó sẽ bị xóa bỏ.

Vậy nếu họ tạo ra những thứ thuộc về Ác Mộng và dị thường để hù dọa mọi người, khiến mọi người tin rằng những thứ phi khoa học này tồn tại thì quy tắc của thế giới này có tìm cách xóa bỏ ảnh hưởng đó không?