Rõ ràng nhất là, khi ăn tối, Tống Minh rót rượu Mao Đài cho tôi.
"Tôi không biết uống rượu." Tôi từ chối.
Tôi biết uống, một chai Mao Đài chẳng là gì, nhưng tôi sẽ không uống một giọt rượu nào vì đàn ông, họ có liên quan gì đến tôi đâu.
"Để tôi." Lâm Việt đứng dậy nhận lấy ly rượu, uống cạn một hơi giữa tiếng hò reo của mọi người.
"Thật là lịch lãm."
"Do cô dạy tốt đấy." Lâm Việt cũng rất vui vẻ.
Khi tôi ngồi bên cạnh anh ta, anh ta cảm thấy rất hãnh diện.
Sau khi trở về, tôi thực sự đã gửi hồ sơ dự án và giới thiệu công ty cho Tống Minh: "Lâm tổng cũng đang sử dụng gói dịch vụ này, anh có thể tìm hiểu thêm, hỏi anh ấy về trải nghiệm sử dụng."
Tống Minh là người rất háo sắc, tôi nói bóng gió rằng chúng tôi có thể đảm bảo trải nghiệm t.ì.n.h d.ụ.c của anh ta sẽ rất tuyệt vời, anh ta rất vui vẻ mà ký hợp đồng với tôi.
Tôi đã đi chơi với bạn bè của Lâm Việt vài lần và biến tất cả bọn họ thành khách hàng của tôi.
Đây cũng là điều tôi không thể hiểu nổi ở các nữ chính trong truyện ngược: đã có thể tiếp cận tài nguyên của giới thượng lưu, nhưng lại không làm gì cả, dường như ngoài việc chịu đựng đau khổ ra thì chẳng nghĩ gì khác.
Dù sao thì mọi người cũng nghĩ bạn nhắm vào tiền của đàn ông, vậy thì cứ thẳng tay vơ vét tiền của họ đi, khách sáo làm gì!
Cuối năm chia hoa hồng, tôi mua một căn hộ lớn ở trung tâm thành phố.
Ngày tân gia, tôi đặc biệt mời Lâm Việt đến ăn một bữa cơm, dẫn anh ta đi xem khắp nơi.
"Vừa tốt nghiệp đã có thể mua được nhà ở khu Song Viên, chắc hẳn cô là người xuất sắc nhất trong khóa của mình."
Ánh mắt Lâm Việt tràn đầy sự tán thưởng.
Tôi mỉm cười không nói.
Làm sao tôi biết căn nhà này tốt? Chẳng phải là do anh ta đã chọn nó trước đó sao?
Trong nguyên tác, có lẽ vào khoảng thời gian này, Lâm Việt đã sắp xếp cho Đường Tâm Nhu ở đây.
Ba năm sau, ánh trăng sáng trở về, Đường Tâm Nhu chỉ xách một chiếc vali rời đi, cô ấy rời khỏi căn biệt thự sang trọng này mà trong lòng chỉ có tình yêu đã mất của mình.
Sao cô ấy không nghĩ đến ba năm thanh xuân đã qua?
Ít nhất cũng phải đòi một căn hộ chứ!
Tôi ném sổ đỏ lên bàn trà, nhìn xuống khung cảnh sông nước lấp lánh qua cửa sổ kính từ trần đến sàn.
Dưới ánh hoàng hôn, Lâm Việt còn muốn nâng ly chúc mừng tôi bằng một ly sâm panh.
Thật là tuyệt vời.
........
Mùa xuân đến, tôi bận rộn tìm kiếm đầu tư, trong một bữa tiệc tối tại nhà Lâm Việt, tôi đã gặp mẹ anh ta.
"Đây có phải là cô Đường không? Lâm Việt luôn nhắc đến cháu, bác muốn gặp cháu mà mãi không hẹn được." Người phụ nữ sang trọng và quý phái nói với tôi bằng giọng điệu thân thiện.
Tôi cũng hòa nhã đáp lại: "Là lỗi của cháu ạ. Đáng lẽ tuần trước cháu đã đến thăm bác, nhưng đột nhiên có việc phải làm, không thể dời đi được."
"Cô ấy được vinh danh là Đại biểu Thanh niên Xuất sắc của thành phố, đã đến thành phố để dự hội nghị." Lâm Việt đứng bên cạnh giới thiệu với mẹ anh ta.
Mắt bà Lâm mở to một chút: "A Việt, con gặp cô gái xuất sắc như vậy ở đâu thế? Thật giỏi giang, trông còn rất trẻ."
"Cháu là bạn cùng phòng của Lâm Tĩnh. Ban đầu, anh Lâm bắt chuyện với cháu, nói rằng cháu trông rất giống một người bạn cũ của anh ấy, khiến anh ấy cảm thấy rất thân quen." Nói xong, tôi nhìn về phía Lâm Việt.
Lâm Việt vội ho hai tiếng, nháy mắt với mẹ anh ta.
Bà Lâm cười, nói: "Ồ, cháu nói San San à. San San là hàng xóm cũ của chúng ta, con bé đó ấy à, tính cách quá bốc đồng, quá tự cao, không được điềm đạm như cháu. Hai đứa có nét mặt hơi giống nhau, nhưng phụ nữ mà, rốt cuộc vẫn là nhìn khí chất."
Ôi chao.
Tôi nhớ lại trong nguyên tác, mỗi lần bà Lâm gặp tôi đều tỏ ra cao ngạo, còn đưa tiền để tôi rời xa con trai bà ta mà trong lòng cảm thấy thật buồn cười.
Từ San San vốn dĩ mới là nàng dâu hoàn hảo trong mắt bà ta, còn tôi, một kẻ giả mạo, khiến bà ta cảm thấy mất mặt.
Giai đoạn đầu, bà ta chỉ muốn đuổi tôi đi, sau đó không thể đuổi được nữa, thì ngày nào cũng soi mói, lúc thì chê tôi nấu ăn cho nhiều muối, không tốt cho sức khỏe; lúc thì chê tôi giặt quần áo cho anh ta không dùng đủ hương liệu tự nhiên, khiến anh ta bị dị ứng.
Tóm lại, tôi giống như mẹ kế của Lâm Việt, còn bà ta là mẹ ruột.
Mẹ ruột cảm thấy mẹ kế chăm sóc không đủ tốt, hận không thể tự mình làm.
Mỗi lần về nhà lớn, tôi giống như một người hầu.
Gia đình đó giàu có như vậy, ấy vậy mà khi tôi ăn hai quả mận cũng phải nhìn sắc mặt bà ta.
Nói là keo kiệt thì cũng không đúng, phải nói là tẩy não thì đúng hơn, bà ta điên cuồng hạ thấp lòng tự trọng của bạn, làm tăng cảm giác không xứng đáng của bạn.