Tôi Sống Chung Với Một Hồn Ma

Chương 40: 40: Nghĩ Ngơi





Sáng hôm sau không ngoài dự tính, khi cô mới vừa tỉnh dậy thì cả người đau nhứt.

Đến một cái cử động nhẹ thôi cũng đã làm cho cô phải đau đến nhăn mặt.
Đây là hậu quả của buổi tập hôm qua sau,Hàn Chiêu Dạ thấy cô như thế thì cũng chỉ đành nói với cô là hôm nay hãy nghĩ ngơi đợi ngày mai khỏe khỏe một chút rồi hãy tập tiếp.
Lúc đầu cô tưởng đâu hôm nay mình sẽ thảnh thơi nằm ở đây tỉnh dưỡng như cuộc đời không như là mơ.
Đặng Duy Khánh thì gửi cho cô mẫu bản thảo xây dựng cửa hàng bảo cô xem.

Lâm Mạn Mạn thì cùng với Lưu Quang Khải lo về dụ đất và tính toán vật liệu xây dựng gởi cho cho cô xem.
Do Thư Thư cũng có Lục Thập chăm sóc nên Lưu Quang Khải cũng đã xoắn tay áo lên bắt đầu làm việc.


Hơn nứcx cô còn nghe loáng thoáng đâu là do tốc độ hồi phục sức khỏe của Thư Thư rất nhanh nên khoảng 1 hay 2 tuần nữa thì cũng sẽ xuất viện.
Sau đó thì quay qua giải quyết mấy cái mật vụ với vài lô hàng lớn của tổ chức và nắm bắt cái tình hình đang rối tung rối mù ở Hàn thị.
Đến ngày hôm nay cô mới biết được hồn ma bên cạnh của cô không phải là người bình thường.

Tổ chức của anh ta có quy mô hoạt động ngoài sức tưởng tượng của cô.
Thậm chí có một số người là nguyên thủ quốc gia hay là những ông trùm xã hội đen đặt mua vũ khí chổ của anh một số lượng rất lớn và mệnh giá của lô hàng có thể lên đến hàng nghìn hàng tỷ USD.
Làm việc với những con người này cô cảm thấy áp lực vô cùng nhưng cũng chính đều này đã giúp cho cô có động lực phấn đấu và nâng cấp bản thân của mình lên.
Mà kể ra cũng hay, ngày hôm qua Chước Tư đưa cho cô một cái thẻ đen còn ngày hôm nay thì Tĩnh Lâm lại đưa cho cô một cái mặt nạ.

Những con người này đúng thật là chu đáo ghê.
Sau một ngày mệt mỗi thì cô đã được thư giảng.

Nằm trên giường cô cằm cái mặt nạ tinh xảo của mình mà xoay nhẹ trên đầu ngón tay và dường như đang suy nghĩ cái gì đó.
"Cô đang làm gì vậy"
Nghe tiếng gọi của anh khiến cho cô giật mình làm rơi cái mặt nạ xuống giường.
"Anh làm tôi hết hồn, sau rồi có thám thính được gì không"
Do hôm chiều này hơi rãnh không có chuyện gì làm nên anh đã bay đến Hàn thị yêu dấu của mình để theo giỏi cái tên Hàn Vân Nam kia.
"Không được gì cả"
"Hắn ta có thể hại anh thành ra như vậy thì chắc cũng là một tên cáu già không dể đối phó"
Lúc này Hàn Chiêu Dạ nhìn người trên giường mà anh không khỏi nghi ngờ đây có phải là Diệp Viên Hi không.


Bộ dạng âm trầm và đầy mị hoặc cùng với nụ cười nữa miệng và cách ăn nói của cô chẳng giống hằn ngài tí nào.
Thấy anh cứ nhìn mình bằng một cặp mắt kì lạ thì cô khó chịu lên tiếng:
"Anh làm gì mà nhìn tôi ghê vậy"
"Nhìn cô hôm nay rất khác ngày thường"
"Haiz...!tôi chỉ muốn đổi màu với tập luyện khiến cho người ta cảm thấy tôi trong bí ẩn và nguy hiểm hơn thôi chứ có gì đâu.
Àk mà anh có tìm ra được nguyên nhân tại sau đang yên đang lành lại bị bay đến căn phòng tối và nghe được cuộc đối thoại của Hàn Vân Nam với một người nào đó nhưng cái đêm ở bệnh viện có người ra tay với thân xác của anh thì anh lại hoàn toàn không bị gì"
"Chuyện này chính tôi cũng không hiểu tại sau là như vậy, tất cả còn là một bí ẩn"
"Chuyện bí ẩn cỡ nào thì gì chúng ta cũng sẽ biết nhưng chỉ có đều là biết sớm hay muộn thôi.

Thôi hôm nay tôi mệt rồi nên đi ngủ đi, anh cũng nghĩ ngơi sớm đi"
Nói xong cô để cái mặt nạ lên mặt bàn ở kế bên giường ngủ rồi ngủ.


Ngày mai là cô phải quay lại tập luyện rồi nên bây giờ cô nên ngủ để giữa gìn sức khỏe của mình mới được.
Sáng hôm sau vẫn như mọi khi chỉ mới 5h sáng là cô đã thức, tuy hôm nay tay chân của cô còn hơi đau nhưng cũng đã đỡ hơn hôm qua và không có gì đáng ngại.
Sau khi ăn sáng cùng đám người Chước Tư xong thì cô cùng anh đi ra ngoài tập chạy bộ, hôm nay hai người sẽ tập ở bên ngoài biệt thự để thoải mái hơn.
"Bây giờ cô hãy vẫn động cho giãn gân cốt rồi sau đó chạy 5 vòng biệt thự"
"Cái gì anh giỡn chơi với tôi đấy hả"
Tuy căn biệt thự này nó có diện tích tương đối không lớn lắm nhưng nếu bao luôn phần đất ngoài sân rồi khu để xe cộng thêm mấy chổ trồng hoa thì vô cùng lớn.

Chưa kể còn một khu rừng được bao bọc xung quanh đây nữa.
"Thay vì thời gian cô đứng đây than thở thì nên để dành hơi để chạy đi"
"Anh".