Tôi Sống Chung Với Một Hồn Ma

Chương 17: 17: Tiểu Phú Bà





"Cậu làm gì mà mệt mỗi vậy"
"Aaa mình buồn ngủ quá"
"Hôm qua thức nhắn tin với anh nào sau mà bây giờ buồn ngủ thế"
Cậu xàm quá, mình có quen anh nào đâu mà nhắn tin"
"Thật không"
"Thật"
"Tinh" Nghe tiếng chuông điện thoại cô tưởng là có người đặt hàng nên mở điện thoại ra xem.
"Trời ơi là 40 tỉ"
Lâm Mạn Mạn ở một bên nghe cô lảm nhảm thì khó hiểu lên tiếng:
"Cậu nói cái gì cơ"
"Không có gì đâu, chỉ là chúng ta sắp trở thành một tiểu phú bà rồi haha"
/Đây chỉ là số tiền của một lô hàng nhỏ, sau này tiền của lão đại đều chúng tôi đều chuyển khoảng cho cô/

Nhận được tin của Chước Tư mà cô há hốc mồm:
/Cái gì nhiêu đó mà anh bảo là nhỏ đấy hả.

Số tiền này tôi làm cả đời cũng chưa chắc là có được đấy/
/Cô hãy tập làm quen với điều này đi/
/Êk mà bao nhiêu đây là tôi tha hồ lập nghiệp rồi, các anh không cần chuyển cho tôi nữa đâu/
/Bây giờ cô chính là người đại diện cho lão đại nên tiền đưa cho cô giữa là hợp lí nhất/
/Tiền của anh ta nhiều như vậy anh bảo tôi làm sao dám giữa đây/
/Nếu như cô không dám giữa thì sau chúng tôi dám giữa chứ/
/Tôi thấy anh bình thường nói ít lắm mà sau hôm nay anh nói nhiều vậy/
Sau khi cô nhắn câu này xong thì không thấy anh ta không onl nữa.
"Cái con người này sau kì cục quá vậy trời"
"Chuyện gì vậy Viên Hi"
Tiếng nói của Lâm Mạn Mạn đã kéo Diệp Viên Hi quay trở lại thực tại.
Cô lúc này không còn quan tâm đến tin nhắn của Chước Tư nữa.

Mặt cô bây giờ tươi như hoa, nụ cười trên môi không khép lại được.
Diệp Viên Hi trực tiếp bổ nhào lại ôm Lâm Mạn Mạn vào lòng:
Trơi ơi Mạn Mạn ơi chúng ta chuẩn bị đổi cửa hàng và mở a một công ty sản xuất quần áo cho riêng mình thôi.

Sắp tới sẽ có một lô hàng quần áo lớn đặt mai từ chổ chúng ta đây"
"Chuyện này là sau vậy, Viên Hi tại sau cậu lại..."
"Haiz...!chuyện này nói ra thì dài lắm."

Nếu như bây giờ câu mà không nói sự thật cho Mạn Mạn biết thì chắc cô sẽ không sống yên với cô nàng này mất.
Do hai người chơi cũng lâu rồi nên cô biết Mạn Mạn là người kín miệng, không phải kiểu đi nói chuyện lung tung.

Nhưng chuyện này lại có tầm quan trọng rất cao nên cô không biết có nên nói với cô nàng này hay không.
Nhưng mà sau này cô còn phải bận việc tập luyện rồi học tập để kinh doanh và giúp anh quản lí tổ chức sau đó còn đoạt lại Hàn thị đối phó với đám người kia.
Vì vậy mà cô không còn thời gian đâu mà quản lí từng chút từng chút ở cửa hàng và Mạn Mạn sẽ giúp cô quản lí cửa hàng là hợp lí nhất.
Dù gì khi xưa không có ai chơi với cô nhưng Mạn Mạn cô ấy lại chơi với cô, khi cô không có việc làm thì cô ấy là người giúp cô tìm việc làm khi cô bị người ta ức hiếp thì cô ấy cũng đứng ra cùng cô cãi lại đám người kia, đến khi cô nói là muốn mở cửa hàng quần áo thì chính cô ấy cũng đã không ngần ngại mà hùng tiền vào mở cái cửa hàng này cùng cô.
Trong lúc bối rối không biết có nên nói cho Mạn Mạn nghe không thì cô đã nhìn về hướng của anh mà xin ý kiến.
Thấy anh khẽ gật đầu thì cô mới lên tiếng:
Mạn Mạn này những gì mình nói sau đây rất quan trọng nên mình mong sau khi cậu nghe xong thì không được nói với ai nha"
Nhìn sắc mặt nghiệm trọng của Viên Hi mà Mạn Mạn lên tiếng:
"Mình nhất định sẽ không nói cho ai nghe"
........................
Sau khi nghe cô thuật lại chuyện anh là hồn ma và giao ướt của hai người sau đó là số tiền của cô ở đâu mà ra thì Lâm Mạn Mạn trợn tròn mắt:
"Trời ạh trên đời này còn có chuyện như thế sau"
"Mình cũng sẽ không tin nếu như mình không phải là nhân vật chính"

"Viên Hi những chuyện này rất là nguy hiểm đấy"
"Mình biết nhưng lỡ giao kèo với người ta hơn nữa cả tiền cũng vào túi luôn rồi.

Sau khi chuyển qua cửa hàng mới và lập nên xưởng mai đồ xong thì công việc còn lại mình sẽ giao toàn bộ cho cậu.
Thỉnh thoảng mình cũng sẽ giúp cậu giải quyết công việc ở cửa hàng, còn về phần Đặng Duy Khánh thì cứ kêu cậu ta nghĩ việc ở công ty củ rồi về đây làm thiết kế thời trang và giúp bọn mình quản lí công ty luôn cho tiện."
"Việc ở cửa hàng thì mình có thể quản lí được nhưng còn cậu đấy vướn vào mấy cái đó rất là nguy hiểm nên cậu phải cô gắng bảo vệ bản thân nha"
"Mình biết rồi mà cậu không cần lo cho mình đâu.

Ngược lại là cậu đấy, sau này mình không quản lí được cửa hàng giúp cậu, một mình cậu phải vừa quản lí cửa hàng vừa quản lí xưởng dệt nên sẽ mệt lắm đấy"
"Có mệt cũng đâu có bằng cậu"
"Vì một tương lai tươi sáng, vì một tương lai là một tiểu phú bà giàu sang nên hai chúng ta phải cùng nhau cố gắng".