Diệp Viên Hy nghe người đàn ông này khen mình mà đột nhiên của người cô run nhẹ, cả da gà cũng nổi hết cả lên nhưng bên ngoài cô vẫn tỏ ra bình thường mà đáp lời:
"Cảm ơn Hàn tổng đã quá khen, tôi đây thấy Hàn tổng đây cũng là một người hoàn hảo, luận về nhan sắc hay năng lực anh cũng đều hơn người"
An lão gia nhìn anh và cô cứ đứng đó tâng bốc nhau còn con gái mình thì đứng đó với nét mặt như sắp có bão đến nơi thì lên tiếng:
"Cũng gần đến giờ làm lễ rồi, các cậu mau mời mọi người tập trung khách lại đi"
Những nhân viên phục vụ nghe vậy thì liền đi ra ngoài thông báo cho mọi người.
Ở bên trong An lão gia cũng nhanh chóng lên lễ đài đọc vài lời về quá trình phát triển rồi những khó khăn thách thức và chúc mừng kỷ niệm thành lập một trăm năm của công ty.
Cô hôm nay mang một đôi giày cao gót tám phân nên đứng một lúc đã mỗi chân vì thế nên cô quyết định di chuyển đến một nơi ít người chú ý rồi ngồi xuống.
"Chào cô, tôi có thể ngồi ở đây được không"
"Nếu anh thích thì cứ ngồi"
Nhận được sự đồng ý của cô thì Hàn Chiêu Dạ liền ngồi xuống:
"Gần đây tôi nghe nói bên Pháp sắp chuẩn bị một cuộc thi về trang phục thời trang, không biết Diệp tổng đây có hứng thú không"
"Anh muốn hợp tác với chúng tôi để tham gia cuộc thi đó sao"
"Đúng vậy"
"Tôi nghĩ với năng lực của các anh thì việc đoạt được giải nhất của cuộc thi đó về cho công ty là chuyện có thể, vậy tại sao anh còn muốn hợp tác chia lợi nhuận với tôi làm gì"
"Thay vì đối đầu nhau thì chúng ta nên cùng nhau giành chiến thắng thì sẽ tốt hơn có phải không"
"Nghe cũng rất hợp tình hợp lý đấy"
Khi cô vừa dứt tiếng nói thì phía trên kia có một tràng vỗ tay và nhạt bắt đầu được bật lên, mọi người cũng bắt đầu tản ra nhảy múa, cả hát và vui chơi nói chuyện.
Ngay giờ phút này thì bửa tiệc mới thật sự bắt đầu.
Nhìn những đôi trai gái cùng nhau khiêu vũ giữa sân khấu thì đột nhiên cô cũng muốn ra đó gớp vui nhưng với cái trình độ nhảy của cô thì không ổn lắm.
Đang miên man trong suy nghĩ của mình thì cô đột nhiên nghe phía bên cạnh mình có tiếng nói:
"Anh Chiêu Dạ, anh có thể nhảy cùng em một bài được không"
An Tú Hân nghe anh nói thì gương mặt đang vui vẽ bống trở nên ỉu xiều rồi quan sát xung quanh:
"Cô gái nào có thể nhảy được với anh ngoài em chứ"
Sở dĩ cô nàng này nói như vậy là do cô biết từ trước đến giờ con người của Hàn Chiêu Dạ không thích chạm vào phụ nữ, chỉ những người thật sự thân thiết với anh thì mới có thể đứng nói chuyện mà thôi còn muốn chạm được vào anh thì có gần như là không thể.
Như An Tú Hân thật sự tin rằng trước kia được ông cụ Hàn thương yêu và hai người có quen biết từ nhỏ với lại khi nãy cô có thể ôm được anh nên giờ có mời anh khiêu vũ thì cũng không quá đáng.
Nhưng cô nàng đâu hề biết người đàn ông này chỉ xem cô như là một người em gái và cho cô đi du học ở phương tây nên mới học theo thói quen ôm nhau để chào hỏi mà thôi nên rất nhanh anh đã có câu trả lời:
"Tôi đã có bạn nhảy của mình rồi"
Xong anh đứng dậy đi đên trước mặt cô rồi đưa bàn tay của mình ra:
"Cô có thể nhảy một bài với cô được không"
An Tú Hân không thể nào ngờ được ngươi mà anh muốn nhảy cùng lại là cô.
Lúc đầu Diệp Viên Hy định từ chối lời mời của anh vì cô khiêu vũ không giỏi nhưng khi nhìn thấy ánh mắt nhìn mình như muốn ăn tươi nuốt sống mình của cô nàng nào đó lại cộng thêm cô không muốn anh mất mặt nên cuối cùng đã đồng ý mà đưa bàn tay của mình ra rồi nhẹ nhàng để lên bàn tay của to lớn của anh mà bước ra sân khấu.
Hai người hòa vào các cặp đôi khác mà cũng nhau khiêu vũ một cách nhẹ nhàng, trong thời gian đó hai người chẳng ai nói chuyện với ai cả.
Cho đến khi bài hát kết thúc thì cô chẳng nói gì mà tách ra khỏi anh rồi sau đó đi lẫn vào buổi tiệc.
Mỗi lần ở gần bên cạnh người đàn ông này thì cô lại có cảm giác quen thuộc nhưng cô lại chẳng nhớ gì cả.
Nếu như nói trong khoảng thời gian cô mất trí nhớ có thể đã từng quen biết thì chuyện này là không thể nào vì cô nghe nói lúc trước anh ta từng bị tai nạn giao thông rồi trong lúc hôn mê bị người ta đánh cấp thân xác rồi từ đó hoàn toàn biến mất cho đến gần đây thì anh ta mới xuất hiện.
.