Tôi Sống Chung Với Một Hồn Ma

Chương 12: 12: Nói Chuyện





Hai người đi được một lúc thì anh quay qua nói với cô:
"Tìm nơi nào thoáng mát ít người qua lại để nói chuyện"
"Ok"
Cô đi một lát gặp cái nhà vệ sinh thì đi vào, đi được một khúc cô không thấy anh đi theo thì quay trở ra nói:
"Sau anh không vào
"Cô đi vệ sinh thì tôi vào làm gì"
"...." "Ý tôi là chúng ta vào đây nói chuyện đi"
"Hết chổ nói chuyện rồi hay sau mà phải chuôi vào đó"
"Ở bên ngoài quá nguy hiểm, nhỡ như người khác theo dỗi và nghe cuộc nói chuyện của chúng ta thì sau"
"Bây giờ bọn họ vẫn chưa biết đến cô và nhìn thấy tôi thì theo dỗi kiểu gì."
"Vậy chúng ta nói chuyện ở ngoài luôn đi, chúng ta tìm chổ ít người để làm gì"
"..." Sau cô gái này ngốc quá vậy.
"Cô nên nhớ người ta không thấy tôi.

Ở nơi nhiểu người người ta nhìn thấy tưởng đây cô bị điên rồi nói chuyện một mình thì rất phiền"
"Ở tôi quên mất dụ này"
"Cô vỗn dĩ có nhớ đâu mà quên"
"Cùng là đông đội với nhau anh có cần nói thẳng ra như vậy không"
"Cần"
"....." Cái tên này nói chuyện đúng là không ưa nỗi.

.................
Sau khi rời khỏi nhà vệ sinh thì hai người trực tiếp đi ra khu đất nhỏ phía sau bệnh viện.

Nơi này dường như không có ai và không khí cũng rất mát.
"Này tôi cảm thấy cứ để thân xác này của anh ở đây hoài cũng không phải là cách.

Hôm nay mặt dù tôi đến cứu anh kịp nhưng sau này sẽ không mai mắn như thế đâu"
"Vậy nên bây giờ chúng ta phải đưa thân xác của tôi rời khỏi đây"
"Đưa được thân xác của anh ra khỏi bệnh viện là một vẫn đề lớn, hơn nữa nếu như thật sự đưa được thân xác của anh ra khỏi bệnh viện thì tôi phải để ở đâu.

Chẳng lẻ đưa về cửa hàng của hàng của tôi"
"Chúng ta cần sự giúp đỡ của Châu Khải Hiên"
"Anh ta là ai"
"Một người trợ lí, một người anh em và cũng là một cánh tay phải đắt lực của tôi"
"Ò vậy chúng ta mau đi thôi, mà khoan đã anh có biết phòng bệnh của anh ta ở đâu không"
"Cô đứng ở đây chờ đi để tôi đi kiếm"
Sau đó anh bay đi, cô đứng chờ một lúc thì đột nhiên nghe có tiếng bước chân người.

Theo bản năng cô cố gắng núp vào một cái hốc đầy bụi bậm gần đó.
Nhìn thấy hai người đến đây chính là mẹ và em trai của anh.


Đột nhiên cô nhận thức được có chuyện gì đó nên lấy điện thoại từ trong túi ra rồi bậy chế độ video.
Trước đây cô nghe anh nói hai con người này rất là nguy hiểm, hai người họ cũng chính là người sau này cô phải đối phó.

Thấy hai người họ đến nơi hoang vắng này nên cô nghi cuộc nói chuyện của họ sẽ có nội dung gì đó quan trọng vì thế bây giờ cô phải nắm bắt cơ hội này.
"Chuyện Hàn Chiêu Dạ hôm nay là do con làm có đúng không"
Đối mặt với lời câu hỏi của mẹ mình thì Hàn Vân Nam tỏ ra không quan tâm, anh cứ hờ hững rồi lên tiếng"
"Đúng vậy"
"Con có biết làm như vậy rất nguy hiểm không, lỡ như có người phát hiện ra con sát hại cậu ta thì con có nghĩ đến hậu quả không"
"Việc con làm tốt nhất là mẹ không nên quản."
Nói xong thì Hàn Vân Nam bỏ đi.

Lệ Noãn thấy vậy thì cùng rời khỏi đây.
Lúc này cảm thấy đã an toàn thì Diệp Viên Hi mới tắt máy quay rồi bước ra từ cái hốc.
"Phù bọn họ đúng là ác độc, vì tiền mà có thể hại chính người nhà của mình."
"Cô mới từ đâu chui ra vậy
Nghe tiếng của anh mà cô hoảng hồn suýt chút nữa là đánh rơi điện thoại.
"Anh đừng có xuất hiện bất thình lình nữa được không, tôi bị yếu tim đấy"
Nói với anh xong thì cô quay qua phủi bụi bẩn trên người mình rồi qua nói với anh:
"Lát nữa về nhà tôi sẽ cho anh xem cái mà tôi mới quay được còn bây giờ chúng ra đi gặp trợ lí gì đó của anh.

Mà chắc anh ta không tin chuyện bây giờ anh là một hồn ma và tôi có thể giao tiếp được với anh đâu"
"Một lát cô hãi nói....."
"Ukm ok"
Hai đi qua dọc vài cái hành lang, lên mấy tầng lầu, quẹo phải quẹo trái được một lúc thì cũng tới được phòng bệnh của Châu Khải Hiên.