Cuộc sống không thể nào thiếu tình yêu, khi yêu ta sẽ cảm thấy cuộc sống thật đẹp, mọi thứ đều trở nên huyền ảo trong mắt ta.
Tình yêu đến lung linh và huyền ảo biết bao. Thật tuyệt vời hi ta được đắm mình vào " làn nước"" được gọi là tình yêu.
***
Sự huyền ảo của màn đêm công thêm ánh đèn neon rực rỡ màu sắc lại càng thêm phần sa hoa. Trong phòng ăn tại khu dinh thự nhà hắn, chỉ còn Nó với bầu không khí tĩnh lặng khác hẳn với bầu không khí lúc trước. Hắn vừa nổi trận lôi đình xong lên phòng rồi, để nó một mình bơ vơ, trơ trọi với gian bếp.
Vang đỏ sóng sánh ánh lên những sắc màu quyễn rũ, riệu sampanh trút tràn ly....
Trong gian bếp của phòng ăn, một cô gái thanh nhã, nhẹ nhàng đeo chiếc tạp dề đỏ đang bắt đầu nấu ăn. Tiếng giao, thớt cọc cạch làm nhộn nhịp hẳn lên.
Chưa đầy 30" gian bếp đầy mùi thức ăn thơm phức, mùi thức ăn khiến hắn tỉnh giấc.
***
Trên tầng hai hắn vịn tay lên lan can nhìn thẳng xuống phòng bếp, quan sát tất thảy mọi chuyện. Rất nhanh hắn đi xuống chỗ nó, ngồi vào bàn ăn.
Ở gần đó nó đang mải dọn bàn ăn, ánh mắt nó khựng lại trên người hắn.
- "" Nhanh lên, tôi đói rồi."" - Bộ dạng hắn lúc này so vỡi ban nãy thì khác một trời một vực.
-"" Xong rồi đây."" - Nó đáp một cách thoải mãi.
Đồ ăn nó nấu toàn là món Bắc Kinh, Hắn ngồi đối diện nó.
Có lẽ đây là lần đầu tiên nó nhìn hắn một cách chăm chú, thú thật diện mạo của hắn còn đẹp hơn cả phụ nữ. Ở khoảng cách gần như vậy nó mới sợ hãi than thầm, ""Thì ra diện mạo con người có thể tinh tế đến vậy.""
Cảm thấy có người đang nhìn mình, hắn ngẳng đầu không chút sợ hãi nhìn thẳng vào mắt nó. Khuân mặt hắn dần dần sát lại gần trong lòng dâng lên cảm giác bất an không thể lý giải....
-"" Cô cứ nhìn chằm chằm vậy, sao tôi ăn được?"".- Ẩn dưới những sợi tóc dày là cặp mắt hẹp dài của hắn đang lóe lên những tia bỡn cợt.
-"" Hả.... Tôi..., Tôi... Đâu có nhìn anh. ""- Nó chột dạ, lắp bắp nói.
-"" Đồ ăn cô nấu ngon thật đấy.""- Hắn nói. Khóe miệng đẹp đẽ nhìn gần không có lấy một chút tì vết, hơi cong lên để nộ nụ cười ủy mị như thể rất hài lòng.
-"" Thật hả,""
-"" uh.""- Hắn khẽ gật đầu. Tiếng nói êm tai, giống như không khí trong lành nơi rừng rậm, toát ra sự thoải mãi khó tả.
-"" Vậy từ ngày mai tôi sẽ nấu cơm coi như trả tiền nhà và tiền ăn."" - Nó cười tươi nói- nụ cười thật rạng rỡ.
- " Tôi không thiếu thốn đến nỗi lấy tiền của cô.""- Hắn nói
-"" Nhưng tôi không thể ăn không thể cứ thế ở nhà anh một tháng trời được. Hiện tại anh chưa tìm được đầu bếp mới thay thế, mà có vẻ anh rất thích đồ ăn tôi nấu mà..... ""- Nó ngập ngừng nói.
-"" Rồi sao....,"" - Hắn dửng dưng nói.
-"" Thế lên hãy để tôi làm đầu bếp cho anh."" - Nó nói nhỏ dần, dường như can đảm của nó dồn hết vào cân nói đó.
-"" Nếu tôi không đồng ý thì sao?""
-"" Tôi sẽ lập tức chuyển về nhà tôi. Nói anh bắt nạt tôi. Để xem anh nói sao với ba mẹ tôi."" - Nó đe dọa.
-"" ha,.... ha..... ha. Vậy cứ thử đi để xem họ có tin cô nói không?"" - Hắn cười giòn.
-"" Xin anh đấy, cho tôi chút lòng tự trọng đi, tôi không muốn cứ ăn không ngồi dồi trong nha anh.""- Nó da diết cầu xin, ánh mắt toát lên vẻ cầu khẩn.
Nó biết hắn nói đúng, ba mẹ nó tát nhiên sẽ tin hắn hơn nó. Nó biết hắn đã hứa với bố mẹ nó trong một tháng này sẽ chăm sóc tốt cho nó. Hắn không muốn nó vất vả nấu lướng cho hắn. Nhưng quả thực nó không thể cứ ăn nhờ ở đậu ở nhà hắn mà không làm gì cả. Và lại hắn rất thích đồ ăn nó nấu.
Hắn tiến lại gần nó, đôi môi tà mị của hắn khẽ nhếch lên, lộ ra vẻ quỷ dị nhẹ nhàng thổi hơi nóng bên tai nó: " Vậy vất vả cho cô rồi"" - Dứt lời hắn đi thẳng lên phòng.
---------------- Lời tỏ của tác giả-----
Những người đang đọc truyện của tôi. Xin hãy hãy đọc những điều tôi viết bằng cả trái tim. Bởi vì những điều tôi viết ra đều từ trái tim mình. Cũng như tình yêu, hãy yêu bằng cả trái tim chứ đừng yêu bằng lý trí.
~ Jung hyo seo ~