Tôi Sẽ Theo Đuổi Cậu!!!

Chương 77




-Lần này anh thật sự hại chết em rồi.

Tôi ngồi trên ghế vò đầu bứt tóc, nhỏ giọng than oán, hoàn toàn khác xa hình tượng lạnh lùng lúc nãy. Đối phương vẫn dịu dàng mỉm cười như gió xuân, dường như không để ý tới tôi.

-Chừng nào em sang Mĩ?-Đình Mạnh chợt quay sang hỏi tôi.

-Ừm, ngày mai sẽ đi.-tôi tiếp tục nằm dài trên ghế, lười biếng trả lời.

-Không định nói với tên nhóc kia sao?

-Anh không thấy tình hình của bọn em sao? Tất cả đều tại anh. Tự dưng bám theo em về đây làm cái gì?

-Nè, nè. Thái độ gì thế hả? Lâu rồi anh chưa có đến nhà em, hôm nay định ghé qua một chút. Anh đâu có biết em đã hẹn với người ta. Mà này, định chia tay thật đấy hả?

Tôi lắc đầu:

-Lúc nãy em chỉ bực mình mới nói thế. Em chắc Kiến Kha cũng không chấm dứt đâu. Nhưng em cần cậu ấy phải tin tưởng em không, chứ nếu cứ như thế này thì sau này tình cảm rất dễ đổ vỡ, hai bên không muốn gặp mặt nhau nữa.

-Vậy bây giờ tính sao?

Tôi thở dài, hết sức sầu não nói:

-Chẳng biết nữa. Thôi đợi lúc về rồi sẽ tính.

-Không sợ qua bên đó rồi mất người yêu sao?-Anh khẽ cười, ánh mắt ôn hoà nhìn tôi. Tôi hơi lắc đầu, thành thật bảo:

-Không sợ. Em đi có một tháng thôi. Rất nhanh.

Nếu hắn thật sự thay lòng chỉ có thể nói do tình cảm không đủ sâu, rung động mới dễ dàng phai nhạt, lúc đó tôi chỉ có thể yên lặng chấp nhận sự thật này. Nhưng tôi cảm nhận được, vị trí của mình trong lòng hắn không hề nhỏ, nếu không lúc nhìn thấy tôi ở chung với Đình Mạnh hắn sẽ chẳng tức giận đến thế. Tôi tin, chuyện tình cảm của chúng tôi sẽ không kết thúc như thế.

-Mai mấy giờ lên máy bay? Anh ra tiễn.

-Thôi đi. Em rất nhanh sẽ về. Tiễn làm gì mất công.

-Con nhóc này. Lớn rồi chẳng còn cần anh nữa.

Anh gõ lên trán tôi một cái, dịu dàng xoa đầu tôi. Tôi cười, bỗng chốc yên lòng hẳn. Tuy bây giờ tôi không còn nhớ cảm giác thích anh như thế nào nữa, nhưng người này vẫn luôn là người chăm sóc lo lắng cho tôi, vẫn luôn là người anh tôi yêu quý tôn trọng.

************************

Trong phòng bệnh chỉ có một người y tá đang kiểm tra cho ba, ngoài ra không còn ai. Ngồi đợi một lát thì có người đẩy cửa đi vào, tôi liền hỏi:

-Ba sao rồi?

-Lúc nãy đã tỉnh. Nhưng mệt quá nên lại ngủ thiếp đi. Nhưng xem ra ông ấy tốt lắm, đầu óc vẫn bình thường. Phải rồi, con đã ăn gì chưa? Dì có mua đồ ăn.

-Ăn rồi.-tôi không để ý lắm trả lời.

-Vậy con ở lại xem ba, dì ở phòng bệnh kế bên, có gì con cứ qua gọi dì.

Nói xong, người kia liền ra khỏi phòng. Tôi biết dì ấy là y tá, phải lo cho rất nhiều bệnh nhân khác, không thể cứ mãi túc trực ở đây được.

Ba vẫn phải dùng máy thở, khuôn mặt vô cùng xanh xao tiều tuỵ. Tôi khẽ thở dài. Cứ tưởng là mình rất hận ba. Suốt những năm qua, tôi chán ghét ông không quan tâm đến mẹ con tôi, oán hận ông không cần tôi, bỏ rơi tôi. Nhưng lúc nghe thấy tin ông bị tai nạn, trong thoáng chốc, những oán hận chán ghét đó bỗng trở nên không thực. Tôi đã hoảng sợ, vô cùng hoảng sợ. Nếu ông mà không qua khỏi, tôi...tôi thật sự chẳng dám nghĩ nữa...

Tôi xem như đã hiểu rõ, không gì có thể thay đổi được sự thật chúng tôi là cha con, cùng chung một huyết thống. Ba xảy ra chuyện tôi cũng không thể nào vui vẻ được.

...................................

Đứng ở cổng chờ nửa ngày mà không thấy người kia về, gọi điện cũng không có người bắt máy. Tôi lo lắng gọi cho Hưng, lại nhận được tin Hà Vũ đã sang Mĩ. Lúc đầu tôi bị giật mình, hoảng hốt. Hưng phải nhấn mạnh mấy lần cô ấy chỉ đi có một tháng sẽ về lại, tôi mới bình tĩnh. Ít ra cô nhóc không bỏ tôi đi luôn.

Đi cũng không báo trước với tôi một tiếng. Chẳng lẽ thật sự muốn chấm dứt? Nghĩ tôi sẽ đồng ý sao? Nghĩ tôi sẽ buông tay dễ dàng vậy sao? Không có đâu.

Nếu hiện giờ Vũ ghét tôi, cùng lắm tôi sẽ mặt dày bám theo người ta. Tôi chỉ biết, tình cảm của chúng tôi sẽ chưa kết thúc ở đây.

Chắn chắn là vậy.

***********************

-Bà Tư.

-Cậu chủ đến rồi. Ông chủ đang ở trong đó.

-Dạ, lát nữa con vào.-tôi gật đầu đáp.

Bà Tư là người giúp việc của gia đình mười mấy năm nay. Bà đang mang khay đựng đồ ăn vào phòng thì bỗng như nhớ đến gì đó, quay lại nói với tôi:

-Cậu chủ có thời gian không? Nói chuyện với bà Tư một lát.

Tôi hơi kinh ngạc, nhẹ gật đầu sau đó ngồi yên tại chỗ.

-Nói cái này, đừng có trách bà Tư nhiều chuyện. Không biết cha con hai người đang làm gì nữa. Cậu về nước, không muốn ở nhà ông chủ liền chiều theo mua cho cậu một căn nhà khác. Trường của cậu đang học cũng là một trong những trường tốt nhất ở đây, tốn nhiều công sức mới xin vào được. Tiền học, tiền sinh hoạt hàng tháng ông đều lo đầy đủ. Ông ấy yêu thương cậu như vậy, tại sao cậu vẫn còn bất mãn?

Tôi cúi đầu, nhỏ giọng nói:

-Bà Tư không hiểu. Ông ấy vốn dĩ không cần con.

-Cậu nói gì vậy? Sao ông ấy lại có thể không cần?

-Năm đó, sau khi mẹ mất, ông ấy nhanh chóng lấy người khác, sau đó lại bắt con đi ra nước ngoài, rõ ràng vội muốn xây dựng gia đình mới, không cần đứa con này nữa.

-Không phải đâu. Năm đó cho cậu đi du học là ý của bà chủ mà.

-Sao? Của mẹ con?

-Có vẻ như cậu vẫn chưa rõ một số chuyện năm đó.-bà Tư thở dài.

.............................

Ba vừa mới uống thuốc xong liền thấy tôi đi vào, ngẩn người một lúc mới hỏi:

-Con đến thăm ba đó sao?

-Ba thế nào rồi?-tôi gật đầu, hỏi.

-Đỡ hơn rồi. Chỉ có đầu cứ đau mãi.

-Vậy thì tốt. Ba chịu khó ăn uống nghỉ ngơi một chút, sẽ sớm khỏe thôi.

Tôi cúi đầu, trầm mặc không nói gì. Ba tôi khẽ ho một tiếng, vẻ mặt tò mò hỏi:

-Vũ đâu, sao nó không tới thăm ba?

-Cậu ấy có việc qua Mĩ rồi. Khoảng một tháng mới trở lại.

-Vậy con bị người ta bỏ rơi?

Ba tôi bộ dáng "vui sướng khi người gặp hoạ" tiếp tục trêu chọc tôi.

-Thời gian này rảnh con có dự định gì không?

Tôi chần chờ một lúc mới nói:

-Ba, con muốn tìm việc làm.

-Sao lại nghĩ đến tìm việc?

-Con lớn rồi. Với lại hè cũng không có gì làm.

-Được rồi. Ba sẽ nhờ dì để ý giúp con.

Tôi khẽ mỉm cười, vào nhà vệ sinh rửa mặt một chút. Chuyện tìm việc làm tôi đột nhiên nghĩ đến gần đây. Giờ đang hè, Vũ cũng đã đi Mĩ, tôi chẳng có gì làm nên rất nhàm chán. Tìm việc làm vừa giết thời gian vừa có tiền, lại vừa có thể rèn luyện bản thân. Thật sự rất tốt.

********************

-Bé Tin, lại đây với chị nào.

Tôi vỗ vỗ hai tay, hướng về phía thằng bé. Nó cười khanh khách, ôm chiếc xe đồ chơi bước từng bước về phía tôi. Bé Tin đi đã khá vững, đôi khi cũng sẽ bị ngã nhưng lập tức cựa quậy đứng lên, không hề nhõng nhẽo. Tôi ôm bé ra ngoài sân sau đi hít thở không khí trong lành. Dì với ba cũng đang ở ngoài đó.

Sau tiệc đầy năm của bé Tin tôi vẫn tiếp tục ở lại đây. Chuyện của tôi với Kiến Kha, hai người đều đã biết, tôi cũng không có ý định giấu giếm. Dì thì dĩ nhiên chẳng có ý kiến, chỉ có ba vẫn hay sưng mày sưng mặt với tôi. Nhưng tôi biết ông ấy không phải ghét hắn, chỉ không tán thành việc tôi yêu sớm.

-Con tính chừng nào về?-dì chợt hỏi tôi.

-Dạ. Con đợi đến ngày nhập học rồi về luôn.

-Vậy cũng được. Để lần này dì sẽ tẩm bổ cho con. Ăn học gì lại gầy đến thế này chứ?

Sao ai cũng nói tôi gầy vậy nhỉ?

Lại không biết tên đáng ghét kia bây giờ thế nào rồi nữa? Lúc tôi đi nhìn thấy hắn cũng không được bao nhiêu cân thịt. Tôi lặng lẽ thở dài, trong lòng thầm mắng bản thân thật không có tiền đồ. Mới xa nhau có mấy ngày thôi mà giờ đã nhớ đến hắn.