-Hà Vũ vốn dĩ cũng có một gia đình bình thường. Ba mẹ của Vũ gặp nhau khi cả hai còn rất trẻ, sau đó họ cưới nhau. Chú Huy rất chiều chuộng vợ, dù chú biết rằng người đó lấy mình chỉ vì tiền.
-Cuộc hôn nhân không xuất phát từ tình yêu của cả hai phía, nên chẳng bao lâu đã xuất hiện vết nứt. Năm Vũ được một tuổi, công ty của chú Huy gặp vấn đề tài chính nghiêm trọng, khó giải quyết được. Trong lúc dầu sôi lửa bỏng, người vợ mình vẫn luôn yêu thương lại thẳng thừng đưa đơn ly hôn, sau đó bỏ đi theo một người có tiền khác, cả con gái cũng không cần. Công ty của chú cuối cùng phá sản, thiếu nợ khắp nơi, cả giấy tờ nhà cũng đem đi cầm. May thay sao đó được mấy người bạn lúc xưa tốt bụng cho mượn tiền trả nợ, trong đó có ba của anh và Hưng. Lúc đã vượt qua khó khăn, chú Huy qua mượn được vốn qua Mỹ làm ăn, càng ngày càng phát đạt. Hà Vũ từ khi mẹ bỏ đi vẫn ở lại căn nhà cũ, được người giúp việc chăm sóc, số lần được gặp ba chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.
-Chú Huy không phải không thương con. Nhưng khi nhìn đứa con lại nhớ đến người phụ nữ vô tình kia, nên muốn trốn tránh. Còn Hà Vũ, từ nhỏ đã không được sống với ba mẹ, không được ba mẹ yêu thương, người giúp việc cũng bận rộn. Lúc đầu mỗi khi được gặp chú Huy cũng rất thích quấn quít lấy ba, nhưng không bao giờ được ba ôm, được ba dỗ dành. Sau đó nó cũng không nhõng nhẽo nữa, bắt đầu trở nên yên tĩnh, thu gọn bản thân. Ba tuổi con bé vẫn không nói một chữ, chỉ quanh quẩn chơi một mình. Phát hiện con mình có xu hướng tự kỉ, chú Huy liền gửi nó vào nhà trẻ, nhưng Vũ gần như cô lập với mọi người, không đứa trẻ nào để ý đến nó, nó cũng không để ý đến bất kì ai, cứ như đang ở trong thế giới của riêng mình.
Lòng tôi cảm thấy đau xót, tầm mắt không tự chủ được hướng về phòng bếp nơi có thân ảnh kia đang hồn nhiên vui đùa. Vũ của tôi đã làm thế nào để trải qua những việc đó?
-Lần đầu tiên anh với Hưng gặp Vũ là lúc tụi anh đang đi chơi trên đường, vô tình nhìn thấy một đứa trẻ đang quanh quẩn chơi một mình ở trong sân, tay cầm viên gạch vẽ những đường dài ngoằn nghoèo kì lạ trên mặt đất. Bọn anh kêu thử mấy tiếng, đứa nhỏ cũng không để ý.
-Tụi anh tốn không ít công sức mới dụ dỗ được nhóc con này mở lòng với mình nha. Không biết đã cho nó hết bao nhiêu đồ chơi, bao nhiêu bánh kẹo. Haizz.... Vũ lúc đó rất ngoan ngoãn rất dễ thương, đi theo sau lưng gọi "Anh Hưng", "Anh Mạnh". Sau này nó mới có nhiều bạn bè. Nhưng nó vẫn cứ dính lấy anh và Hưng.
-Mùa hè năm con bé 8 tuổi, anh và Hưng có theo gia đình đi du lịch. Hà Vũ một mình ở đây, không biết đã trải qua thế nào, mà lúc gần nhập học tụi anh trở về, thấy con bé đột nhiên trở nên tiều tụy, yếu ớt, nhưng gặp bọn anh vẫn lập tức chạy tới ôm chặt không buông. Nghe bác sĩ nói rằng nó có vấn đề về tâm lý, thường hay thiếu cảm giác an toàn. Cũng từ đó, anh với Hưng cũng không dám tuỳ tiện đi đâu chơi, có đi cũng phải mang nhóc con này theo. Sau này anh đi du học, Hà Vũ lúc đầu còn có chút khó khăn, thấy hoảng hốt lo sợ, thường xuyên gọi điện thoại cho anh bất kể ngày hay đêm. Mất một thời gian nó mới ổn định lại, sinh hoạt bình thường.
Tôi lẳng lặng tiếp tục nghe câu chuyện. Chợt nhớ ra có một khoảng thời gian, tôi mới quen biết Hà Vũ được không lâu, Vũ có những thái độ rất kì lạ. Cô ấy hay lôi kéo tôi muốn đi chơi, hoặc đi vòng vòng ngoài đường một mình, tâm trạng hình như khá tồi tệ, nhưng lại không chịu nói ra bất cứ điều gì. Giờ tôi mới hiểu ra, lúc đó Hưng quen bạn gái, không còn thời gian cho cô ấy, dẫn đến tinh thần Vũ hay bất an, không ổn định.
-Kha, em hãy quan tâm đến con bé nhiều hơn.
................................
Đợi Hà Vũ rửa chén bát xong, chúng tôi nhấc ghế ra vườn ngồi nghỉ. Nhìn cô nhóc nào đó yên bình nhắm lại hai mắt, tôi hơi ngồi dịch lại gần, tay khẽ vuốt ve mái tóc dài có chút rối. Nhẹ nhàng dùng ngón tay gỡ từng lọn tóc, tôi cất giọng hỏi:
-Tôi có nghe anh Đình Mạnh kể về chuyện trước đây của cậu.
-Vậy sao?-cô nhóc mở to hai mắt, ngốc nghếch nhìn tôi.
Tôi gật đầu, tay dịu dàng nâng Hà Vũ dựa vào người mình.
-Hồi nhỏ, có lần tôi đang ở một mình, nhà đột nhiên bị cháy. Tôi rất sợ, rất sợ. Trong lúc đó tôi mới nhận ra, mình chỉ có một mình. Lúc gặp nguy hiểm cũng không có ai giúp đỡ cả.
-Tôi hoảng sợ vọt ra ngoài sân, nhìn lửa dần lan ra toàn bộ căn nhà. Hàng xóm chạy tới, có người ôm tôi ra ngoài, đưa tôi đi khỏi đó. Lúc tôi được trở về, nơi đó hầu như cháy hết chẳng còn gì.
-Những chuyện lúc nhỏ, tôi không còn nhớ gì nhiều. Mà tôi nghĩ cũng không cần thiết phải nhớ đến. Tôi chỉ nhớ trấn hoả hoạn đó, cùng người đã ôm tôi ra khỏi nơi đó.
Tôi hơi nhíu mày, Vũ nhận được ánh mắt của tôi, từ từ kể tiếp:
-Anh Đình Mạnh, anh ấy đã đưa tôi ra khỏi đó. Nhà tôi cháy, không thể ở, tôi về đây để sống với anh ấy, với Hưng. Dần dần tôi nảy sinh tâm lý ỷ lại hai người họ. Không có bọn họ tôi sẽ thấy bất an. Nhưng sau này tôi có cậu, có các bạn, sự sợ hãi đó cũng dần biến mất. Bây giờ thì tôi rất ỷ lại vào cậu đó nha. Ngày nào không được gặp cậu tôi sẽ không chịu nổi.-cô nhóc ôm lấy cánh tay tôi cười, vẻ mặt không có chút gì đau khổ, còn tôi thì lại đau lòng muốn chết.
-Vũ, thật ra cậu đối với Đình Mạnh là cảm giác gì?-tôi bỗng dưng nghĩ ra điều gì đó, hơi căng thẳng, nôn nóng hỏi. Cô nhóc cũng không che giấu, nói thẳng:
-Anh ấy là mối tình đầu của tôi.
Tôi im lặng, nắm chạt tay người bên cạnh. Dường như nhận ra sự cứng nhắc của tôi, cô nhóc mỉm cười:
-Đừng nghĩ nhiều. Cậu chỉ cần biết hiện tại người tôi thích là cậu.
Hiện tại? Vậy còn tương lai? Ai có thể đảm bảo được chứ?
Cuối cùng tôi lựa chọn im lặng. Ôm người kia vào lòng, trong đầu suy nghĩ làm sao cho cô nhóc của mình không tiếp xúc nhiều với Đình Mạnh. Quá khứ của Vũ tôi đã không có mặt, vậy thì bắt đầu từ bây giờ tôi sẽ chăm sóc cô ấy thật tốt.
************************