Tôi Sẽ Theo Đuổi Cậu!!!

Chương 54




Chương 54

   Chủ nhật là ngày duy nhất trong tuần tôi được ngủ nướng. Sáng sớm lúc vẫn còn chìm trong mộng đẹp, điện thoại di động chợt reo lên. Tôi mơ mơ màng màng cứ tưởng là đồng hồ báo thức, vươn tay ấn lung tung cái bàn phím. Điện thoại tắt, tôi vùi đầu vào chăn định ngủ tiếp. Ai ngờ năm giây sau điện thoại vang lên lần nữa. Tôi tiếp tục tắt, điện thoại lại vang lên. Tôi đã muốn tỉnh ngủ, nhận ra đó không phải chuông báo thức, liền vò tóc ngồi dậy, nhìn di động. Trên màn hình hiện lên tấm hình của một người con trai đang tựa vào ghế ngủ gật, tay còn ôm gấu bông (hình tôi chụp trộm). Là Kiến Kha. Mới sáng sớm hắn đã gọi cho tôi làm chi?

     -Alo. Tôi nghe nè.

     

     -Ừ. Cậu gọi tôi làm gì thế?

     

   Tôi bình tĩnh nhìn đồng hồ, cố gắng áp chế ý nghĩ muốn giết người xuống, hít sâu một hơi, sau đó mới hét lên:

     -Lễ có sớm cỡ nào cũng phải 11 giờ mới bắt đầu. Bây giờ mới có 6 giờ, cậu gọi tôi làm cái quái gì. Đùa nhau à?

   Hét xong tắt điện thoại nằm xuống giường ngủ tiếp. Thế giới tạm thời yên tĩnh được một lúc, cái âm thanh đáng ghét lại một lần nữa vang lên.

     -giọng nói đáng thương từ đầu bên kia truyền qua, tôi hơi ngẩn người, theo bản năng nhẹ ngàng "ừ" một tiếng.

     

   Giọng hắn nghe vô cùng tội nghiệp, vô cùng dễ thương. Tôi nhất thời mềm lòng, dịu dàng nói:

     -Được rồi. Cậu chờ chút đi. Tôi qua đó liền đây.

   Thế là tôi đành phải tạm biệt chăn ấm nệm êm cùng cái giường thân yêu của mình, vọt vào nhà vệ sinh đánh răng rửa mặt, chuẩn bị đi.

   Mọi người cứ việc khinh bỉ tôi đi. Tôi chính là mới trúng "mỹ nam kế" đó, chỉ là, tôi cam tâm tình nguyện trúng phải.

   Mà Kiến Kha có thể được tính là mỹ nam không nhỉ. Thôi kệ, chỉ cần tôi thấy hắn đẹp trai là được.

**********************

     -Cậu dậy sớm thế?-tôi hỏi hắn

    -Ừ. Hôm qua ngủ nhiều nên sáng thức sớm, sau đó thì không ngủ lại được. Buồn quá nên kêu cậu đến chơi.

   Tôi suýt hộc máu. Cậu không ngủ được thì liền bắt tôi phải thức luôn à?

     -Vậy giờ cậu muốn làm gì?

     -Đi ăn sáng trước đã.-hắn tỉnh bơ nói.

   Tôi mặt lạnh ngồi sau xe để hắn chở đi, trong lòng rầu rĩ. Đáng lẽ giờ này tôi còn đang say trong mộng đẹp mới phải. Ngước nhìn cái tên vẫn ung dung ngồi phía trước, tôi buồn bã giơ hai tay vòng qua hông hắn, siết lại. Người kia không có bất kì phản ứng gì, cũng không nói gì. Tôi hài lòng, hai tay siết chặt hơn nữa, thản nhiên đón nhận những tia nắng ấm áp. Tôi ngồi thảnh thơi một lát, chợt thấy khác thường. Hình như nãy giờ hắn đã chạy qua chỗ này mấy lần rồi thì phải?

     -Kha, sao cậu cứ chạy lòng vòng vậy?

     -À...à...ờ. Tôi...

     -Sao thế? Mau nói.

   Hắn vội vàng dừng xe lại trước một cửa tiệm, rồi vội vàng leo xuống, mặt đỏ một cách bất thường, ấp úng trả lời:

     -Tôi chỉ định đi tìm xem chỗ nào bán ngon thôi mà.

   Tôi đưa mặt mình kề sát hắn, thấy khuôn mặt kia càng trở nên đỏ đến lợi hại, lúng túng đến mức không dám thở mạnh.Tôi bật cười ha ha, nhìn bộ dạng dễ thương của đó. Kiến Kha, cậu đây chính là đang ngượng ngùng sao?

   Tôi ngưng lại, bước vào trong quán trước, tránh cho có người vì bị tôi cười nhạo làm cho quẫn bách bỏ chạy mất. Hắn cất xe, lẽo đẽo như cái đuôi nhỏ đi theo sau (rất đáng yêu a). Chủ quán sau đó bưng hai tô phở để trên bàn. Tôi vừa lấy đũa ra, chưa kịp ăn, một cơn gió xẹt qua, và một bóng người xuất hiện trên bàn.

     -Anh! Chị Hà Vũ!

   Tôi "hừ" một tiếng, không để ý vùi đầu ăn, đồng thời ngồi chờ xem hắn sẽ làm gì.

     -À em đi đâu vậy?-hắn lúng túng.

   Tôi ở trong lòng chửi thầm: "Nói thừa. Đến đây để ăn phở chứ chẳng lẽ đến ngắm cảnh."

     -Em đi ăn sáng.

   Mà lại thêm một người rảnh rỗi trả lời câu hỏi vô vị đó nữa, hai người này đúng là nhàm chán. Sau đó trên bàn im lặng, hoàn toàn yên lặng, chỉ có tiếng tôi đang ăn phở. Kha ngồi một bên lúng túng nhìn cái tô. Con bé bên kia ngại ngùng nhìn hắn.

   Tôi ngồi đó cắn đũa giả ngu nhìn chủ quán đang bận bịu. Cuối cùng vẫn là tôi chịu thua trước, thở dài nói với Minh Ngọc:

     -Đã đến thì ăn đi.

   Tên còn lại được dịp hùa theo, hấp tấp nói "Ừ. Đúng rồi", sau đó bị tôi trừng mắt, lại như quả bóng xì hơi ủ rũ vùi đầu vào tô. Tôi vừa lòng, xem ra tên này còn biết nghe lời.

************************

   Đợi lúc Hà Vũ đi vào trong trả tiền, còn lại tôi và Ngọc ngồi tại bàn, con bé tiến lại ngồi cái ghế kế bên tôi, vốn là của Hà Vũ, thì thầm:

     -Anh và chị Hà Vũ đang hẹn hò sao? Cứ thấy hai người dính lấy nhau suốt.-Ngọc nháy mắt, giọng nói của cô bé nghe có vẻ như đang đùa, nhưng tôi vẫn rất chân thành đáp lại:

       -Ừ. Giờ chị ấy là bạn gái anh.

   Sắc mặt cô bé chợt thay đổi, nụ cười trên môi cứng lại, có vẻ hơi ngỡ ngàng, hoàn toàn không ngờ tôi sẽ trả lời như vậy. Ngọc nhìn tôi một lúc, sau đó liếc sang chỗ Hà Vũ vẫn đang đứng đợi tiền thối, nghiêm túc hỏi:

     -Chuyện từ khi nào? Tại sao anh không nói chuyện này với em?

     -Cũng được một thời gian rồi. Anh quên nói với em. Giờ nói chắc cũng không xem là muộn chứ hả?-tôi nói xong, hơi chột dạ nhìn Vũ. Cô ta mà biết tôi nói như vầy có khi nào sẽ bảo tôi đặt điều làm hỏng thanh danh người khác không? Chắc là không, ngược lại có khi cô ta còn sẽ vui mừng, cảm động rơi nước mắt nữa.

      -Mà tiện đây anh cũng muốn nói: sau này em nên ít đi tìm anh một chút. Anh sợ bạn gái anh sẽ ghen đấy.-Tôi muốn nhân cơ hội này nói rõ, dù Ngọc đối với tôi có ý hay không cũng được, chỉ là đừng ngày nào cũng tìm tôi, Hà Vũ sẽ rất khó chịu, mà ngay cả tôi cũng không thoải mái.