Chương 45
Từ sáng đến giờ Hà Vũ vẫn không nói chuyện với tôi. Không biết là có phải giận tôi không nữa. Chuyện ngày hôm qua, tôi đâu có phải cố ý, chỉ là tôi thật sự không biết, thật sự không rõ. Liệu tôi có thích Minh Ngọc hay không? Nếu không, tại sao tôi mỗi lần gặp cô bé lại thấy căng thẳng, mỗi lần đứng gần cô bé lại thấy hồi hợp như vậy? Cái thứ cảm giác đó, thật khác lúc ở bên cạnh Hà Vũ. Đây là cảm giác khi thích một người sao?
Vậy thì, còn Hà Vũ, phải làm thế nào đây?
Tôi vô thức liếc sang người bên cạnh, con nhỏ này lại thất thần nữa rồi, không biết đang nghĩ gì đây nữa. Nhìn vào cuốn tập của cô ta lại thấy chằng chịt mấy đường vẽ kì dị, ở giữa còn có cả một đứa con trai bị một đứa con gái đâm một kiếm vào bụng, tôi bất giác đổ mồ hôi hột.
-Vũ... Hà Vũ...
Cô Thư dạy hóa đứng trên bục giảng gọi mấy lần nhưng Vũ vẫn không có phản ứng, tiếp tục vẽ mấy đường chéo lên trên người đứa con trai trong vở. Tôi vội quay sang nhéo cô ta một cái, Hà Vũ quay sang đánh tôi hết mấy cái, tôi chịu trận không dám la lên vì đang ở trong lớp. Sau đó, cô nhóc này mới hồi hồn, liếc mắt trừng trừng nhìn xung quanh lớp, mấy đứa đang hóng chuyện vội vã quay lên, tư thế nghiêm chỉnh nhìn bảng. Vũ thu lại ánh mắt hung dữ vừa rồi, vẻ mặt tươi cười lấy lòng đứng lên, lấy giọng điệu dịu dàng hết sức có thể để nói chuyện với cô:
-Cô gọi em ạ.
Cả lớp, bao gồm cả tôi, ngay lập tức liền trợn trắng mắt khinh thường con người này.
***********************
Tôi và Hà Vũ chầm chạp đi ra chỗ nhà xe, định về nhà, dọc đường cô ta vẫn không nói gì. Ít ra tình hình giữa chúng tôi đã thoải mái hơn rất nhiều. Vũ đeo lên ba lô, leo lên yên sau ngồi, tôi vừa đang định đạp xe đi thì nghe có tiếng người gọi lại. Là Minh Ngọc. Dạo này con bé thường xuyên tới tìm tôi, Hà Vũ rất bất mãn, tôi cũng biết. Thỉnh thoảng lúc Ngọc lại gửi vài cái tin nhắn linh tinh, có khi hẹn đi uống nước Thế nhưng tôi không thể từ chối cô bé được, chính là không nỡ từ chối. Những chuyện này tôi vẫn không dám nói cho "nhỏ đáng ghét" biết. Đôi khi tôi sẽ cảm thấy như mình đang lén lút làm chuyện xấu, cứ như đan chơi trò bắt cá hai tay, nhưng rồi cũng tự trấn an mình là mình và Vũ chỉ là bạn bè bình thường, mình hoàn toàn không có lỗi gì.
-Anh Kha, anh đang định về á?
Tôi còn chưa kịp trả lời thì Hà Vũ đã quay qua đốp chát lại một câu:
-Biết rồi còn bày đặt. Nhiều chuyện.
Sắc mặt của Ngọc khẽ thay đổi, có vẻ xấu hổ, không dám nhìn tôi. Tôi ngượng ngùng nhỏ giọng "xin lỗi" rồi khẽ ra hiệu cho cô ta tạm thời đừng nói gì. Cô ta có vẻ không phục, mặt vẫn hằm hè nhìn người ta, khiến chúng tôi đều thấy mất tự nhiên.
-Em tìm anh hả?
-Dạ, em muốn rủ anh đi ăn. Nhưng mà có lẽ anh bận rồi nhỉ?-nói rồi cô bé liếc nhanh cái người đang ngồi sau xe tôi, nhưng lại bị cô ta trừng mắt một cái, liền sợ hãi nhanh chóng dời mắt đi. Tôi bất đắc dĩ liếc qua Vũ một cái, nhưng không có hiệu quả, cô ta không để ý tới Ngọc nữa, quay sang nói với tôi:
-Cậu có chở tôi về không? Chẳng lẽ đứng đây chờ trời tối sao?
-Nếu anh không rảnh thì thôi vậy. Em về trước. Bữa nào gặp lại anh sau nhé.-cô bé nhỏ giọng đáng thương nói với tôi, sau đó cúi đầu bước đi. Tôi không có cách nào khác, thở dài một cái, lại nghe con nhỏ đáng ghét đứng sau gọi mình:
-Cậu rốt cuộc có về hay không?
Tôi lắc đầu, bất đắc dĩ ngồi lên xe đạp. Thái độ của Hà Vũ đối với Minh Ngọc ngày càng tệ, lúc đầu chỉ là ngấm ngầm, còn bây giờ thì khó chịu ra mặt.
-Cậu đừng có thái độ như vậy nữa được không?
-Thái độ gì chứ? Cậu phải chở tôi về nhà. Chẳng lẽ cậu định bỏ tôi lại mà đi với con nhỏ đó sao?
-Tôi không có ý đó, nhưng mà cũng nên nói sao cho đàng hoàng một chút. Cậu cư xử như vậy sẽ làm Ngọc thấy buồn.
-Chỉ có buồn thôi sao? Biết đâu bây giờ nó vừa đang đi trên đường vừa rủa xả tôi đến không còn gì đấy. Có khi nó còn lấy hình tôi đem phóng phi tiêu.
-Tại sao cậu lại ghét con bé như vậy chứ?-tôi khẽ thở dài.
-Tại vì nó không phải là người tốt đẹp gì. Hơn nữa, nó cứ luôn bám theo cậu.
-Hà Vũ, cậu có thể thích tôi, nhưng mà tôi không nhất định phải thích cậu. Tôi cũng có quyền thích một người khác.
Phía sau xe bỗng trở nên im lặng. Qua một lúc sau mới nghe thấy người kia nói rất nhỏ:
-Vậy bây giờ ý của cậu chính là cậu thích con nhỏ đó chứ gì?
-Không phải, tôi cũng không biết. Nhưng mà tôi chỉ có thể xem cậu là bạn, là bạn mà thôi. Cậu có hiểu không?
-Tại sao? Tại sao chứ? Tại sao cậu không thể thích tôi? Tại sao vậy hả?-Hà Vũ bỗng ôm chầm lấy tôi, đầu đập mạnh vào lưng tôi, tôi giật ình, suýt lạc tay lái.
Tôi bối rối, không biết nên làm gì. Cô nhóc vẫn ôm tôi không buông, đầu vẫn tựa vào lưng tôi, thì thầm nói:
-Tôi vẫn chưa bỏ cuộc đâu. Tôi chờ đến khi cậu chính thức nói với tôi "Cậu thích con bé đó". Bằng không tôi vẫn sẽ làm oan hồn tiếp tục bám theo cậu.
-Sao phải như vậy chứ?-tôi hỏi
-Vì tôi thích cậu, rất rất thích. Từ lần đầu gặp đã thích cậu.-người kia ũ rũ nói, không buồn ngẩng đầu lên, chỉ nhẹ nhàng dụi dụi vào lưng tôi như một con mèo nhỏ.
Tôi chưa bao giờ nghĩ, một cô gái có tính cách như Hà Vũ, khi thích một người lại có dáng vẻ như thế này: trẻ con, dịu dàng, cố chấp, tất cả chỉ vì một người.