Lúc nhận được điện thoại từ trường của Lạc Lạc, là lúc Trầm Viện vừa từ trong phòng mổ bước ra.
Nghe giọng trầm trầm mời anh đến xử lý chuyện gì đó của học sinh Thôi ở trường. Anh nhíu mày, cảm giác có điều gì đó không ổn. Nghĩ là vậy, nhưng Trầm Viện vẫn gấp đến nỗi thậm chí suýt chưa kịp thay quần áo đã xách xe chạy bay đi.
Anh nghĩ Lạc Lạc đang gặp chuyện gì đó rắc rối ở trường. Và dường như mọi chuyện đúng như anh đoán. Khi hai học sinh nữ đứng một góc ôm mặt khóc hu hu, người đàn ông ngồi trên bàn hiệu trưởng chống cằm nheo mắt. Thậm chí có sẵn hai giáo viên cùng một học sinh khác.
Thấy Trầm Viện bước vào, mặt lạnh như băng, Lạc Lạc người run lên, đầu càng cúi thấp, cố gắng che giấu sự tồn tại của bản thân.
Nhĩ Thường và Phỉ Phỉ lúc Trầm Viện chưa bước vào đã cúi đầu, vờ xoa xoa mấy vết đỏ trên cổ tay hay mặt, rơm rớm khóc như rất đau. Ai ngờ lại nghe một giọng nam trầm ấm quyến rũ, đều không hẹn mà ngước đầu.
Không ngước thì thôi, vừa ngước, đã quên cả khóc.
Ai ai ai ai... ai vậy...?
Anh trai của Lạc Lạc? Chú của Lạc Lạc? Hay cậu của Lạc Lạc?
Không phải! Lạc Lạc làm gì mà có người thân đẹp trai rạng ngời thế kia? Nó rõ ràng chỉ là một con nhỏ hôi thối nghèo kiết xác, bánh mì cũng không có để gặm cơ mà?
Nhưng người đứng trước mặt lại có gương mặt góc cạnh, đẹp trai, mang theo vẻ bình ổn thâm trầm của người trưởng thành đã trải qua mưa gió, vẻ bình tĩnh nhàn nhạt. Là loại đẹp đầy sức hút mà không phải mấy tên nhóc loi choi có thể có được.
Nhất thời, cả Nhĩ Thường và Phỉ Phỉ đều há hốc mồm, quên cả việc trả vờ khóc.
Mà Trầm Viện từ những phút đầu tiên lướt mắt qua hai cô gái trong góc phòng, thì hầu như không hề nhìn lại. Sau khi ngồi xuống chiếc ghế đối diện hiệu trưởng không xa, ánh mắt sắc bén ẩn sau cặp kính bắt đầu kín đáo liếc khắp căn phòng. Lập tức nhìn thấy Lạc Lạc đứng co mình ở một góc.
Anh nhíu mày, mấp máy môi, giọng trầm khàn...
- Tiểu Lạc! Mau lại đây!
Thân người nhỏ bé mỏng manh của Lạc Lạc khẽ run, cứ như chỉ cần có một cơn gió thoảng qua, cũng có thể làm cho Lạc Lạc bay mất. Nhìn yếu đuối đến kỳ lạ. Không hiểu sao trong giây phút đó, Trầm Viện lại cảm thấy tim hơi đau...
Lạc Lạc rụt rè định bước tới, sau đó lại do dự rụt chân lại, lắc đầu nguầy nguậy. Và trong toàn bộ quá trình đó, Lạc Lạc tay vẫn nắm chặt gấu váy, đầu cúi gằm.
Trầm Viện bắt đầu khó hiểu, nhăn mày, định đứng lên bước lại phía Lạc Lạc. Ai ngờ anh còn chưa kịp rời khỏi ghế, hiệu trưởng đã trước một bước lên tiếng.
- Học trò Thôi. Em đứng xa như vậy chúng ta không thể nói về chuyện của em được... à, cho phụ huynh của em!
Nói rồi, ông cười hòa ái quay sang Trầm Viện...