Cả buổi học, đầu óc Vy cứ để ý đi đâu đâu.
Cô hướng ánh nhìn ra ngoài cửa sổ, ngắm chiếc lá rơi, nhìn mây bay, thẫn thờ ngó nắng đâm xuống bức tường...!Tất cả trong đầu cô chỉ có một câu hỏi: Chiếc nhẫn ở đâu? À không, là hai câu: Vì sao hôm nay Mẫn Phương nghỉ học nữa.
Chẳng nhẽ...! Không! Đó là cô bạn tốt! Vy khẳng định trong đầu như vậy, nhưng cô vẫn ít nhiều thắc mắc...
Cuối cùng, trường cũng đánh trống ra về.
Vy vừa vui vừa sợ...!Cả ngày cô đã rức não quá rồi mà không thể tìm ra chiếc nhẫn đó ở đâu!
- Vy!
Nghe tiếng Zac gọi, Vy đi chậm lại.
- Vy!
- Zacky!
- Để Zacky xin anh Erik cho Vy nhé!
Giọng Zac đầy sự thông cảm yêu thương.
Nhưng Vy lắc đầu.
Do cô gây ra, tự cô chịu trận!
- Nhanh lên.
Xuống xe tôi!
Hắn vừa lúc cũng từ trên đi xuống, lướt qua Vy và để lại vài câu ngắn gọn.
Nhưng nghe vậy Vy đau hết sức.
Vì sao đau? Cô chịu!
- Vy đi sau nhé, Zac đi nói chuyện với Erik chút!
Nói xong Zac đi thẳng.
Để lại một mình Vy.
Cô biết Zac rất tốt bụng, nhưng lần này cô làm mất nhẫn...
Vy đi thẳng về mà không đến xe Erik.
Một phần là cô không đủ dũng khí để gắp hắn, phần kia là nếu bố biết hắn chở cô về, cô sẽ không xong với bố đâu!
Đang bước trên đường, chợt Vy nghe tiếng gọi:
- Vy ơi! Vy ơi!
Vy quay đầu lại.
Là...!là Mẫn Phương.
- Phương! Sao cậu...
- Mình đến để đưa bạn cái này.
Chắc là nó quan trọng với bạn lắm!
Vy tròn mắt nhìn Phương.
Cô bé lấy ra...!chiếc nhẫn BW!
- Hôm qua nó mắc vào dây cặp mình khi mình va vào bạn.
Cả hai bọn mình sơ ý quá, vậy mà không nhận ra!
Thấy chiếc nhẫn, Vy mừng khôn tả.
Tìm thấy rồi! Tìm thấy rồi! Tìm thấy rồi!
- May quá! May là bạn cầm đó Phương! Mình còn tưởng nghiêm trọng hơn chứ!
- Ừm! Mình cũng nghĩ là cái đó quan trọng với bạn nên mình đem trả luôn.
- Mà sao hôm nay bạn nghỉ học?
- À...!– Giọng cô nhỏ ngập ngừng.
– Mẹ mình...!hôm nay mẹ mình vào bệnh viện...
- Có chuyện gì à?
Vy lo lắng hỏi.
Mẹ cô cũng từng một lần vào viện rồi nên cô hiểu được cái cảm giác lo lắng ấy.
- Em mình vẫn đi học.
Mình phải vào viện trông mẹ!
- Vậy...!bạn là học sinh học bổng á? – Vy ngạc nhiên nhìn Phương.
- Ừm! Bạn không biết à?
- Không, mình không nghĩ...!Trông bạn xinh quá, nhìn như tiểu thư ấy, thế nên mình không nghĩ là...
Phương cười.
- Thôi, bây giờ mình phải vào viện đây.
Chắc ngày mai mình lại đi học được thôi!
- Ờ! Bye!
- Chào nhé!
Nhưng hai cô bé chưa đi được nửa bước, hai tên đàn ông từ đâu đã tiến tới, bịt chặt thuốc mê.
Vy giằng ra nhưng không được.
Cô đạp, đánh, đá nhưng không ăn thua.
Con đường vắng! Trước khi bất tỉnh, Vy nhìn sang bên cạnh.
Phương đã ngất, sau đó, là cô ngất theo, chiếc nhẫn BW vẫn trên tay!
* * *
12h đêm...
- Chưa 24h chưa báo cảnh sát được đâu anh!
- Nhưng...
Bố Vy định nói gì đó nhưng lại lắc đầu.
Vy chưa về nhà, ông sợ đã có chuyện không hay xảy ra với cô.
- Hôm qua nó có hỏi về Erik…
Mẹ Vy đưa mắt nhìn ông.
Có phải...!
Dù mạo hiểm, hai người vẫn cố bám lấy tia hy vọng này.
Họ nửa đêm lái xe tới biệt thự Sói đêm...!(chắc máu liều là gen di truyền của nhà này!)
* * *
Cả Tứ Vệ đều nghỉ ở biệt thự xa hoa...!
- 12h rồi, còn ai bấm chuống nữa chứ!
Duy Hoàng càu nhàu.
- Bất cứ ai, cho họ vào.
Nghe hắn ra lệnh, cả Tứ Vệ đều hiểu những những vừa bấm chuông là ai.
Họ liền chỉnh lại tư thế.
3 sau:
- Erik!
- Chào bác! – Hắn nhã nhặn chào lại.
- Tôi có chuyện muốn hỏi cậu!
- Có chuyện gì để sau đi! Chúng tôi đang chuẩn bị đi có việc.
Khải Phong chặn đứng.
Cho bố mẹ Vy biết hết mọi chuyện ư?
- Thưa bác, đúng là bây giờ chúng tôi phải đi.
Nói xong hắn đứng dậy, đi lên phòng chuẩn bị đồ.
Để lại vẻ sững sờ của 2 người dưới nhà.
- Bác đừng lo! – Băng nhìn họ.
– Bọn cháu sẽ không để Vy bị làm gì đâu!
Nghe Băng nói vậy, họ thở phào.
BW đã hứa, tuyệt đối sẽ không nuốt lời.
- Vậy bác về trước.
Có gì thì cháu gọi cho bác nhé!
- Vâng!
- Số...
Băng mỉm cười nhìn ông.
Ông giật mình nhưng không hỏi nữa.
- Vậy nhé!
Họ đã biết số điện thoại của ông, còn biết được cả lý do vì sao ông đến đây, mục đích, điều ông lo lắng, và quan trọng nhất là họ biết Vy ở đâu!
* * *
Quả thực, sau buổi học, hắn đã chờ Vy.
Lần đầu tiến hắn có cảm giác chờ đợi một người con gái.
Hắn tự hỏi vì sao phải chờ cô, nhưng hắn muốn chờ cô, muốn đưa cô đến trụ sở chính...!Hắn nói rồi, hắn thích thì hắn sẽ làm thôi! Vấn đề chỉ là...!vì sao hắn thích!?
Nhưng không thấy Vy, hắn bắt đầu nghi ngờ.
Hắn đang muốn hỏi cô về Mẫn Phương, có thể là cô bé đó lấy trộm...!
Hơn 1 tiếng sau không thấy cô, hắn bắt đầu lái xe đi tìm.
Biết cô không có ở nhà, hắn hiểu cô đã gặp chuyện gì.
Quay lại trụ sở chính, hắn bàn chuyện.
Vừa nãy, Kì đã tìm được vị trí của chiếc nhẫn BW bị đánh cắp...
4 siêu xe lao ra ngoài.
Chỉ thấy khuôn mặt hắn tối sầm, báo hiệu điều kinh khủng sắp xảy tới...
* * *
- Á!
Vy kêu lên.
Cô bị trói gô tay chân lại, bị cho vào cùng một chỗ với vài cô gái khác.
Là Hắc Gia ư? Không! Vy nhận ra không phải.
Chỉ là một đám tập kết buôn bán người thôi.
Vy nhìn xuống tay.
Chiếc nhẫn vẫn nằm ở đó, chỉ mong Tưởng Kì tìm ra vị trí của cô...!
À, Mẫn Phương!
Nhỏ bạn cũng bị trói, đặt ở cuối phòng.
Đôi mắt đẫm lệ sướt mướt.
Trong hoàn cảnh này thì sợ là đương nhiên thôi! Nhưng cái Vy cần là một cái đầu lạnh, nên cô bình tĩnh và bắt đầu quan sát chung quanh.
Bốn bức tường bê tông, một cửa sổ hẹp, một cửa ra vào có lính gác.
Cơ hội trốn thoát là 0%!
Cánh cửa kèn kẹt mở ra.
Một tên to béo bước vào nhìn một lượt.
Và hắn dừng lại ở Vy.
- Con nhóc này!
Xong hắn đi ra ngoài.
Con nhóc này? Nghĩa là gì? Không phải hắn sẽ...!Trời ơi thật ư? Cô...
Chẳng có thời gian để nghĩ, Vy loạn xạ ấn chiếc nhẫn.
Chắc chắn trên chiếc nhẫn phải có nút báo tín hiệu.
Cô phải cố tìm ra, cố mà tìm!
Một tên cao to xốc vai cô, bắt cô đi ra cửa.
Hắn rẽ trái, dừng lại trước cửa một căn phòng.
- Đợi!
Xong hắn quay đi.
Vy bị nhốt ở đó.
Cô quan sát.
Một cửa sổ bé tí tẹo dùng để thông gió.
Một chiếc giường sạch sẽ trải ga trắng tinh, và một cửa ra vào.
Vy vẫn loạn xạ tìm một nút nhấn trên chiếc nhẫn.
Loay hoay loay hoay...!
Và "Coong".
Chiếc nhẫn rơi xuống, lắn đâu mất hút!
Có tiếng bước chân nặng nề ngoài cửa.
- Còn tem chứ?
- Chưa bóc tí nào.
Nếu không tôi giả lại ông 200 triệu đã lấy!
- Vậy thì tốt!
Im lặng một lúc.
Sau đó, cánh cửa dần mở ra.
Người to béo lúc nãy bước vào.
- Em gái!
- Tránh xa tôi ra!
Vy đưa mắt nhìn hắn cảnh cáo.
Dù con tim muốn phá vỡ, muốn đạp tung khỏi ngực nhưng cô vẫn bình tĩnh.
Cô phải bình tĩnh.
- Sao vậy? Em sợ à? Lần đầu chứ gì? Yên tâm đi, anh sẽ dạy em đầy đủ từ đầu đến cuối.
Nếu em làm tốt, anh sẽ boa cho en thêm tiền.
Em muốn bao nhiêu, em cưng?
Một tia nghĩ lóe qua đầu Vy:
- Ai nói với ông đây là lần đầu tiên của tôi?
Hắn sững lại.
- Không phải ư?
- Tôi cho ông hay, tôi bị HIV đó, đến đây, để tôi dạy ông thì đúng hơn!
Hắn ngập ngừng nhìn cô.
Ánh mắt Vy rất thẳng, có vẻ cô bé nói thật...!Nhưng làm sao qua nổi mắt một tên nhà nghề như hắn!
- Có ai bị HIV tự nói mình bị không?
- Có tôi, thông báo trước để ông biết thôi!
Hắn cười khẩy.
Ánh mắt lộ rõ vẻ tà dâm.
- Thì kệ cưng! Anh cũng bị HIV mà, mình đi với nhau càng hợp!
Hắn cởi chiếc áo khoác và bắt đầu tháo cúc áo sơ mi, để lộ những tảng thịt mỡ phệ lèo bèo.
Vy kinh hãi.
Tuổi thanh xuân của cô sẽ bị cướp đi ư? Ở đây ư? Bởi hắn ư?
- Dừng lại, tôi nói cho anh biết, tôi là người của BW đấy!
- Ha ha! – Hắn cười như chưa từng nghe chuyện cười.
– Cô em là người của BW á? Thì anh là Erik Sói đêm này, có nhận ra không hả!? Ha ha ha...
Hắn tiến tới gần cô.
- Tôi nói thật.
Ông cứ thử tìm dướu đất mà xem, nhẫn BW ở đó!
Hắn đưa mắt xuống nền nhà, rồi ngẩng lên.
- Ừ, đúng là có thật! Nhưng để anh chơi với em xong rồi anh tìm cho, nhé em cưng!
Hắn bò lên giường, lao đến, vồ lấy Vy như thú được mồi.
Hắn nâng khuôn mặt cô lên, nhìn vào đó.
Hắn cầm vai cô.
Vy lắc mạnh.
- Buông tôi ta! Buông tôi ra! Tôi nói thật! Tôi là người của BW, anh dám động vào tôi xem!
- Đây, anh đang động đây này! Gọi Erik tới cứu em đi! Gọi đi!
Hắn hôn Vy tới tấp.
Vy quay ngoắt mặt đi, thành ra hắn hôn trượt, đập mồm vào thành giường.
- Nhóc cưng láo thật, nhưng thế anh mới thích!
Hắn kéo khóa áo ngoài.
Vy bật khóc.
Cô không muốn...!cô không muốn...!thật sự cô không muốn...!Nước mắt cô lã chã rơi...
- Ha ha ha...
Hắn tươi cười nhìn cô, một nụ cười đến phát tởm.
Hắn đưa tay cởi từng nút áo đồng phục...
- Erik...!Erik cứu em...!Erik cứu em...
Vy rên trong nước mắt.
Người duy nhất cô nghĩ tới lúc này là Erik, cô mong anh đến! Cô mong anh!
- Gọi Erik hả!? Gọi đi!
Một chiếc cúc...
Hai chiếc cúc...
Ba chiếc...
"RẦM"
Cánh cửa phòng bật tung.
Một bóng người cao 1m88 bước vào.
Anh nắm chặt bàn tay, nghiến răng trước những gì anh nhìn thấy.
Anh lao tới tên to béo và đạp thẳng vào bụng hắn.
Hắn bay qua, đập vào tường, hộc máu mồm...
Anh rút súng, chĩa thẳng đầu hắn.
- Không! Erik dừng lại! Cậu không được phép làm thế!
Tứ Vệ lao từ ngoài vào.
Phong và Hoàng thấy vậy giữ chặt tay anh, cố lôi khẩu súng ra.
Tên to béo nằm dưới đất máu me đầy miệng, á khẩu không dám nói.
- Erik dừng lại!
- Để yên!
Hắn gằn giọng.
Nhưng Phong và Hoàng vẫn hết sức cố lấy súng ra.
Erik mắt vằn máu đỏ, gân cổ nổi lên dữ dôi.
Hắn thực sự là một con sói, một con sói vô cùng nguy hiểm, đẫy rẫy cái chết và cái chết ấy sắp phát nổ…
- Tôi nói bỏ ra! Các người …
- Erik! Ngài Joke!
Kì nói.
Câu nói chứa phép thần, khiến Erik bình tĩnh lại.
Anh dần lấy lại nhịp thở, bỏ khẩu súng xuống.
Băng nhìn Vy nằm trên giường, áo xộc xệch.
Cô ứa nước mắt, chạy đến bên Vy.
- Em...!Em...!Có sao không? Hắn có làm gì em không?
Vy lắc đầu.
Trong não cô chỉ tồn tại duy nhất một hình ảnh: Erik đã đến! Anh ấy đã cứu cô!
- May mà Kì dò được vị trí của em! May mà giác quan của Erik có tác dụng...!Em biết không, bọn chị bắt được tín hiệu nhưng đến đây thì không bắt được nữa, tất cả nhờ vào giác quan thứ 6 của Erik đấy!
Vy lặng lẽ nghe, lặng lẽ nhìn
- Ôi em gái chị!
Băng ôm Vy vào lòng.
Nước mắt Vy vẫn vô thức rơi do dư âm chuyện kinh hoàng vừa xảy ra.
Anh ho một tiếng.
Băng hiểu ý, để Vy dựa lưng vào thành giường.
- Em gái chị!
Chị khóc, sau đó cùng Tứ Vệ đi ra ngoài, để lại cô cùng anh trong căn phòng ấy.
Tên to béo cũng đã bị lôi ra.
Anh tiến đến gần, nhìn cô.
Lòng anh đau như cắt.
Anh cởi áo vét đang mặc, choàng lên bờ vai run rẩy của cô.
Anh cúi xuống, cài lại cúc áo cô.
Vy giật mình định lùi xa thì anh hừ một tiếng.
Cô hiểu ý, ngồi im.
Anh cài lại từng cúc áo.
Vy không hiểu sao có anh ở đây, cô lại yên tâm đến thế! Cảm giác như chỉ cần anh thôi, trời có sụp cũng chẳng lo gì cả!
Anh nhìn cô, rồi đưa tay lau nước mắt cô.
Bàn tay anh ấm áp lau.
Cô thẫn thờ...
Anh ngồi xuống, bế cô đặt lên đùi anh.
Anh dựa đầu lên mái tóc cô.
- Sao em không xuống gặp tôi?
Nước mắt cô lại rơi.
Vô thức.
Vy không hiểu vì sao nó rơi, nhưng cô khóc! Vy dụi đầu vào ngực anh khóc nức nở.
Anh ôm lấy cô.
Vòng tay anh rộng lớn khóa chặt cô bên trong.
Cô cứ khóc, cứ thế tuôn nước mắt len qua áo anh.
Anh đau, bất chợt anh thấy đau! Nhưng còn thứ cảm xúc khác nữa! Như là anh vừa giành lại được thứ quan trọng lắm! Chỉ cần chậm một phút nữa thôi, là anh sẽ mất thứ đó! Anh ôm cô chặt hơn.
Cô chìm trong lồng ngực anh, nước mắt đầm đìa.
Cô nhớ lại lúc hắn cởi từng cúc áo...!Cô sợ, thực sự rất sợ.
May mà Erik đến...!Anh đã đến!
- Tôi tới cứu em rồi đây!
Cô mỉm cười.
Ngẩng đầu nhìn anh.
Anh cúi xuống.
Lạnh lùng nhưng ánh mắt anh đã khác, không còn băng giá như trước nữa.
- Sợ gì chứ!
Anh ôm cô chặt.
Anh không muốn cô mất tích thêm một lần nào nữa! Cô cũng choàng tay ôm qua người anh.
Vy đã hiểu, giờ thì Vy đã hiểu cảm xúc cô dành cho anh là gì: Cô yêu anh!
Anh khẽ nhắm mắt.
Một giọt nước mắt rơi xuống.
Nhưng chỉ một giọt thôi!
* * *
Anh bế Vy ra ngoài.
- Tuyệt tự tuyệt tôn!
- Dạ!
Tên vệ sĩ BW vâng lệnh rồi đi ra.
Anh ôm Vy tiến về phía xe BMW đen.
Tứ Vệ đã đợi sẵn ở đó.
- Anh...!Tôi...
- Tôi? – Anh cao giọng hỏi.
Vy đưa mắt nhìn anh.
Sau đó rụt rè:
- Em...!anh gọi taxi được rồi, để anh đưa em về nhà không hay lắm...
- Không hay?
- Bố mẹ em ở nhà!
- Tôi đang muốn gặp bố mẹ em!
- ....
- Vì con gái họ đã dám nhìn tôi quá 1!.