Tôi Sẽ Không Thích Anh - Hạt Thư

Chương 99




Ánh sáng từ trên trần nhà dần dần trầm lạnh, bàn ghế và đồ vật xung quanh được phủ một lớp màu xanh lam. Ban đêm trời mưa rả rích, những giọt nước nhỏ bắn ra từ mép cửa sổ bằng đá cẩm thạch, đèn đuốc nhà dân cũng trở nên trơ trụi.

Trần Thương im lặng một lúc, cầm dao nĩa lên, cắt miếng bò bít tết sắp nguội thành kích cỡ vừa đủ, chuyển đĩa cho An Du ăn.

An Du ăn không vào, biết rằng anh sẽ dùng thức ăn để xoa dịu tâm trạng của cô, dùng khăn ướt lau sạch mắt, mũi, miệng và mặt, lắng nghe những gì anh nói.

Lúc này ngược lại rất có cảm giác ngầm hiểu đối phương.

Trần Thương khẽ thu cằm, trầm ngâm nói: “Hôn nhân bao gồm hai phần, quan hệ tình cảm và quan hệ xã hội, cuối cùng sẽ phát triển thành lợi ích chung. Vì vậy, sự chung thủy trong hôn nhân không chỉ là điểm hấp dẫn của hai giới tính, con người chịu trách nhiệm về cảm xúc, nhưng cũng bao gồm các quan hệ xã hội trên phương diện hỗ trợ lẫn nhau.”

Trao đổi với nhau về hôn nhân và tình yêu trên cả khía cạnh lí trí và thực tế, đây cũng là lần đầu tiên, An Du ngước mắt, thần sắc nghiêm túc.

Anh cười cười, tiếp tục: “Dù chưa đến mức đó, nhưng không thể thoát khỏi ràng buộc của hai mối quan hệ này. Bất luận mối quan hệ nào bị tổn thương, cũng đều khiến cho hai người không cách nào tồn tại. Bộ phim truyền hình Mỹ “House of Cards”, em từng kéo anh đi xem, nhớ không? Mối quan hệ vợ chồng của Frank và Claire gần giống như một kiểu hợp tác. Họ tốt với nhau, không hẳn xuất phát từ tình cảm, mà quan trọng hơn là duy trì lợi ích chung, vì vậy mà ổn định.”

An Du gật đầu đồng ý, chậm rãi nói: “Em biết là em đã từng sai lầm trong tình cảm, trong sự nghiệp của anh, cũng gián tiếp phản bội anh. Anh cho rằng em đã không coi anh là cộng sự đúng không? Cái đó và việc nhớ lại hay không không liên quan đến nhau.”

Cô thấp thỏm hỏi: “Anh có thể cho em biết, em phải làm như thế nào thì mới có thể bù đắp…”

“Ngốc quá!” 

Trần Thương bật cười trước hành động nhận lỗi lặp đi lặp lại của cô.

“Có muốn anh đem “Anh không trách em”, Không phải lỗi của em” ghi âm lại rồi nhét vào tai em nghe không?”

“An An, em không cần luôn ôm lấy áy náy, nợ nần và mang tâm lý muốn bồi đắp với anh. Nhà tâm lý học Hawkins sắp xếp xấu hổ và tội lỗi ở hai mức thấp nhất trong phân tích các mức năng lượng cảm xúc khác nhau, bởi vì đây là cảm xúc tổn thương nhất của một người đối với chính mình.”

“Đừng để bản thân bị ràng buộc bởi những điều này, và cũng đừng để mình nhầm lẫn với tình yêu. Tình yêu không phải là em nên, em nhất thiết, em phải có trách nhiệm mà là khi em chịu chấp nhận vào biết trao đi. Nó không nên được xây dựng dựa trên cảm giác tội lỗi và xúc độn nhất thời.”

“Chúng ta đã phải trả giá cho sự thiếu thành thật và thiếu tin tưởng của nhau. Nếu tiếp tục, chúng ta sẽ chỉ lặp lại vết xe cũ mà thôi.”

Giọng điệu Trần Thương mềm mỏng lại ân cần, đi thẳng vào trọng tâm, không có khuyên can, càng cho thấy sự quyết đoán không thay đổi của anh.

An Du đưa tay chống má, xoa thái dương, run giọng thở dài, cuối cùng ngồi thẳng người, lông mi động vài cái, chăm chú nhìn anh, chấp nhất truy tìm căn nguyên: “Vậy anh đối tốt với em…” vì lý do gì?

Trần Thương ngừng động tác uống nước, lãnh đạm nói: “Lúc đó anh đối với em tốt, đương nhiên không phải vì bất kỳ lý do gì khác, bởi vì anh yêu em.”

Ba chữ này, lần đầu tiên cô được trực tiếp nghe thấy, ấm áp và ngây ngốc, trực tiếp đập vào vách tường trái tim.

Anh nói rất bình thường và tự nhiên, cứ như chuyện “yêu cô” là thiên kinh địa nghĩa, như ăn ngủ, là thói quen khắc sâu vào cuộc sống.

An Du nhạy bén nắm bắt thời điểm quá khứ mà anh ấy thêm vào.

Cô giống như một người phụ nữ vì yêu mà loạn trí bình thường nhất trên đời, không cam lòng mà khóc truy hỏi: “Còn bây giờ thì sao? Anh không còn yêu em nữa sao?”

Trần Thương không trả lời, mím nhẹ đôi môi mỏng, trong khoảng thời gian anh im lặng, An Du suy đoán, có lẽ màn trình diễn lần này của anh, là sau khi cố gắng sửa chữa và chấp nhận cô, hiện tại anh thấy rằng anh không thể tiếp tục được nữa, về sau anh sẽ thu lại tình yêu. Cũng có thể, anh chỉ muốn đơn giản là rời xa cô, thoát khỏi những gì đã từng giày vò cuộc sống anh, bắt đầu một cuộc sống mới.

Dù thế nào, cơn đau cũng lên thẳng mức cao nhất, như bị móc xương móc tủy.

Anh cười một tiếng, nói lời chúc phúc: “Không có anh, em vẫn có thể sống tốt, em phải tin vào điều này, anh hy vọng em luôn có thể tự tin như lúc trước, là một đại tiểu thư đầy kiêu hãnh”.

Trần Thương đứng dậy đi đến quầy thanh toán.

“Chúng ta dừng ở đây.”

Luồng khí nhẹ lướt qua cơ thể, An Du nắm lấy cổ tay anh một cách chính xác, từ phía sau kiên quyết nói: “Nếu em nói, em cũng yêu anh?”

Trần Thương dừng bước, để lại cho cô một nửa khuôn mặt, nét cười nhạt hơn, cuối cùng im lặng rời đi.

*

Trên hành trình trở về mưa rơi có dải ngân hà buông xuống, sợi tơ trắng nối liền trời và đất, lá cây đung đưa, thảm thực vật tươi tốt vào mùa xuân cũng có chút gì đó trầm mặc.

An Du lên xe trước, cầm vô lăng, đợi Trần Thương ra khỏi tiệm.

Trần Thương gõ cửa kính xe bên cạnh cô, “Không phải nói tay đau sao? Để anh lái.”

Cô kìm nén nỗi buồn, gương mặt lạnh lùng, nói không chút biểu cảm: “Không cần, em không cần sự dịu dàng và quan tâm đ*o đức giả của bạn trai cũ. Chia tay là coi đối phương chết rồi, nghe chưa? Em hẹn anh ra đây như thế nào thì sẽ đưa anh trở về như thế ấy, lên xe.”

Trước sau không tới năm phút, thái độ của An Du thay đổi nhanh chóng khiến Trần Thương thoáng kinh ngạc, anh sửng sốt nửa giây, hơi nhướng mày nói: “Tùy em.”

Một hộp trà, được đóng gói trong một ống giấy cứng màu xanh lá cây, đậy kín. Đây là đồ cô đem từ vườn trà trong lần đi lễ hội với Trần Thương hơn một năm trước.

Cô không thích uống trà, thuận tay để trên xe, vẫn chưa mở ra nếm thử.

Theo sự xóc nảy của xe, hộp trà chòng chành lăn qua lăn lại trên bảng điều khiển trung tâm, An Du thi thoảng bị phân tâm liếc mắt nhìn, trong lòng cười khẩy.

Trần Thương khó hiểu không nói gì, duỗi tay giúp đỡ, cắm vào rãnh cố định.

Chiếc xe chạy qua trước khu chung cư, nhưng không dừng lại, ngược lại rẽ ngoặt, lao thẳng vào rừng cây phía sau tòa nhà. Cô tắt đèn sương mù, kéo phanh tay.

Trần Thương nhướng mày, nhìn lướt ra ngoài cửa sổ, không rối rắm, mục đích không rõ ràng, cô lựa chọn dừng lại ở đây.

“Cũng được, anh đi theo đường nhỏ.”

Cởi dây an toàn, các đầu ngón tay chạm vào ghi đông, ổ khóa xe bị người ta khống chế, phát ra tiếng “cạch” chắc chắn.

Trần Thương quay đầu nhìn An Du.

“Sao?”

An Du dường như không nghe thấy, nhìn thẳng về phía trước, phớt lờ anh, ba giây sau mới chậm chạp phản ứng lại anh, “Ồ? Ổ khóa bị hỏng, anh không đi được, đúng không?”

Cô mỉm cười thân thiện với Trần Thương, nghiêng người qua, “Em giúp anh xem.”

“Ừm, em cũng không biết sửa thế nào.” An Du sờ sờ xe qua loa rồi thu tay lại, toàn bộ thân trên áp vào ngực Trần Thương, vài sợi tóc dài mềm mại quấn quanh cúc áo của anh.

Trần Thương hơi ngả người về phía sau, không gian của ghế phụ chật hẹp, cằm anh không tránh khỏi chạm vào đỉnh đầu cô, mùi thơm thoang thoảng tản ra, anh nín thở.

An Du lúc này vẫn còn đang lưu luyến, ngón trỏ chơi đùa cúc áo của anh, “A, tóc của em bị móc vào … Hả? Âm thanh gì đây? Ôi, nhịp tim của anh nhanh quá.”

Đây rõ ràng không phải gỡ tóc mà cách một lớp áo ăn đậu hũ của con trai nhà người ta, anh đầu lắc lắc, mặt cô cách một lớp áo sơ mi mỏng cọ xát vào ngực anh.

Khi sức nặng trên ngực anh cuối cùng cũng được giải trừ, một thân thể mềm ấm xuất hiện trên đôi chân anh.

An Du đột nhiên ngồi khóa chặt trên người anh, Trần Thương quá mức kinh ngạc, tay chân bị khóa chặt ở ghế phụ, không thể động đậy.

Khuôn mặt cô ở cách anh rất gần, con ngươi sáng ngời như viên hắc diện thạch ngâm nước, An Du hơi nâng cằm lên, dụ dỗ: “Sao lại nín thở? Đừng nhịn.”

Trần Thương sắc mặt lạnh lùng, ánh mắt va vào nhau, “Em định làm gì?”

“Em chỉ muốn xác nhận một chuyện.”

An Du mỉm cười, cẩn thận mới có thể nghe thấy trong giọng nói của cô có một chút thấp thỏm, “Đêm nay, những gì anh nói đều đúng, em đồng ý với quan điểm của anh về hôn nhân và tình yêu.”

Trần Thương híp mắt: “Cho nên?”

“Cho nên…” 

Hai tay An Du nắm chặt, vòng tay qua cổ anh và hung dữ mà thỉnh cầu anh: “Em muốn anh nhìn vào mắt em, thời gian không dài, ba mươi giây, nói rằng anh không có cảm giác gì với em, không yêu em nữa.”

Mất trí nhớ không phải là mất trí tuệ, An Du cười thầm trong lòng, một năm qua kỹ năng quan sát của cô không lùi mà tiến, khả năng nhận biết chi tiết cũng không còn đờ đẫn.

Nếu Trần Thương thực sự muốn kết thúc, anh ấy sẽ không tranh giành những thứ tầm thường trong tiệc cưới, lại càng không ướt sũng ở phòng trưng bày, đợi cô ở phòng nghỉ. Với mức độ xử lý mọi việc có chừng mực của anh, sẽ không cùng cô vương vấn mập mờ mấy lần.

Thái độ và cuộc trò chuyện lãnh đạm lại kiên quyết, là để buộc cô phải đạt được sự đồng thuận trong việc chung sống với anh, rõ ràng chú ý sợ cô làm xáo trộn cảm xúc, nhưng không trực tiếp nói thẳng, mà tràng giang đại hải kích thích không cho cô đáp lại.

Anh hiếm khi bộc bạch, quả thực là thu được không ít.

Trần Thương thường xuyên như vậy, lời nói và việc làm trái ngược nhau, An Du bó buộc suy nghĩ trong tim anh, tựa như nghi thức xối nước lên đầu để phản công tại chỗ.

An Du khẽ đọc số tính giờ, ánh mắt anh quả nhiên là tối sầm lại, nghiêng đầu nhắm mắt.

“Anh không đấu được với em.”

Còn chưa đến số năm, An Du môi cong lên: “Trần Thương, chưa tới năm giây.”

“Còn gì chưa xong không, nếu có thì làm nốt đi.”

Mông An Du đè xuống dưới, hơi thở phun vào tai anh, cô lấy ra một gói giấy nhỏ, dúi vào lòng bàn tay anh.

Trần Thương tay nắm lấy, không nhìn cũng biết đấy là cái gì, cười nhạo: “Trên xe em cái gì cũng có nhỉ?”

An Du đoán yết hầu anh nhất định là khô rồi, nếu không thì tại sao hầu kết lại chuyển động lên xuống như vậy.

Cô càng thêm tự tin, một tay vén quần áo của anh, tay kia khoác lên vai anh, thân trên lồi lõm, đường cong tinh tế.

“Anh ghen à?”

“Trong đầu anh chứa thứ gì vậy?”

Ngón tay cô chậm rãi trượt dọc xương quai xanh của anh, tiến sâu vào làn da nóng bỏng.

Chiếc áo khoác của An Du để hở một nửa, để lộ bờ vai óng ánh thuần khiết, đầu cô hướng về một chỗ áp sát, cuối cùng vươn lưỡi ra, ở chỗ yết hầu anh, nhẹ nhàng liếm một cái.

“Cùng anh kết thúc, em có thể sẽ như thế này với những người khác.”

Trần Thương im lặng không nói, mi mắt vẫn nhắm nghiền, không nhúc nhích, hơi thở nặng nề.

An Du cười khẽ: “Nhưng không phải ai khác, em đang nghĩ đến một ngày nào đó có người từ Nam Phi trở về, sau đó em đón anh ấy ở sân bay, nói với anh ấy, em rất nhớ anh ấy.”

Cô tiếp tục vạch trần: “Trần Thương, anh nhiều chân quá.”

Động tác tay càng trở nên táo bạo hơn, An Du chạm vào làn da của anh, đúng như dự đoán, cảm giác có thứ gì đó cương cứng ở dưới mông.

“Đôi mắt của anh, hơi thở của anh, còn có…” Cô ấy giống như một yêu tinh, “Đều bán đứng anh, chúng đang nói, anh yêu em.”

“Bạn học Trần, hồi trung học thành tích ngữ văn của em không kém, anh đã chứng kiến ​​rồi.” 

An Du hôn lên chóp mũi, khóe môi, giữ chặt cằm, đổi cách xưng hô: “Giám đốc Trần, anh có biết không, cùng anh làm việc lâu như vậy, em có khả năng trong một đêm viết ra bản thảo kế hoạch, bởi vì khả năng khái quát của em tốt, cho nên, có thể đáp ứng chính xác yêu cầu của anh.”

Cô thần sắc ngay thẳng, đôi mắt đẹp như dâng trào, trịnh trọng nói vào tai anh ba chữ: “Em có thể phân biệt rõ ràng cái nào là áy náy, cái nào là tình yêu.”

“Em sẽ không vì áy náy, muốn bù đắp, mà cùng người khác như thế này.”

Cô chủ động mở váy, cởi áo khoác, đốt ngón tay trên thắt lưng anh mà cởi.

An Du dường như rất phiền não, càng lặp lại sự đe dọa: “Nhưng đã nói sau này không được rồi, sẽ cùng ai đây..”

Ngoài cửa kính xe mưa bụi mịt mù, hạt mưa lộp bộp trên nóc xe bằng sắt, hòa cùng máu huyết và mạch đập di chuyển, trộn lẫn tạo thành tiếng động ồn ào.

Trần Thương đột nhiên mở mắt ra, siết chặt lòng bàn tay, thả bằng chiếc ghế, An Du cảm thấy thắt lưng đau xót, thân hướng xuống dưới, kinh hô chưa được nửa câu, đã cùng anh lộn ngược.

Anh duy trì sự bình tĩnh suốt đêm, trầm ổn, thờ ơ, kéo mặt đất sụp đổ mục nát.

Khóe mắt Trần Thương đỏ hoe, lửa giận dồn vào trong, nặng nề đè trán vào cô, nghiến răng nghiến lợi hỏi: “An Du, em nhất định phải bức anh, làm anh phát điên, đúng không?”