Sợi day thần kinh như bị cắt “phựt!” cái, trong đầu như có tiếng nổ tung, hai chữ “mong ngóng” của cô dường như đã hoàn toàn bị dập tắt, kết thúc rồi, là anh đã tuyên án cho cô.
Cái kết này đã bắt đầu từ mười tháng trước rồi, cả hai người họ đều rất rõ.
Nhưng khi đối mặt với Trần Thương, An Du cố tình bịt mắt bịt tai, lừa dối lòng mình mà rút lui, sau đó ấn nút tạm dừng, cho rằng mình có thể mãi ở trong giấc mộng cũ hão huyền đó.
Đôi vai gầy run rẩy như chiếc lá đơn độc trước gió, nước mắt lăn dài không tự chủ được mà tụ lại trên cằm một giọt nặng trĩu.
“Em đã từng làm rất nhiều chuyện xấu, em xin lỗi.” Sau hai lần nghẹn ngào nói một câu, An Du dùng từ “xấu ” để tóm tắt vô số vết thương khủng khiếp, ít nhất có thể dùng lời xin lỗi như một tấm vải để che hết đi, mắt không thấy tâm không phiền nhìn vào một khoảng không mới: “Chúng ta có thể làm lại từ đầu …”
“An An, đừng nói xin lỗi.”
Vẻ mặt của Trần Thương rất rõ ràng, anh dừng lại, vẫn không chịu nổi, ngậm ngùi lau đi vết ướt trên mặt cô rồi nói: “Anh đã nhận thành ý của em trong thời gian này, nhưng … “
“Em biết anh đang trách em.”
An Du không cảm thấy yên lòng trước cách cư xử nhẹ nhàng của anh, cô sợ nhất là chuyển liên từ, vội vàng cướp lời và cô không thể nhìn xa, nhìn gần: “Email đó khiến anh suýt mất việc, bị công ty coi là vật hi sinh để làm gương cho người khác, em cũng biết anh rất thất vọng mới có thể vứt bỏ những bản thảo đó… “
Cô lấy mu bàn tay che mắt, liên tục khóc nói rõ: “Mail, mail đó không phải do em gửi…”
“An An, anh không trách em.”
Trần Thương gấp thêm vài chiếc khăn giấy rồi nhét vào tay cô, sau khi cô run rẩy yếu ớt hơn một chút, anh nói: “Ban đầu anh rất tức giận, cũng rất bàng hoàng.”
An Du mấp máy môi, như là biết cô sẽ lại xin lỗi, Trần Thương lắc đầu cười: “Sau đó anh nghĩ, em sẽ không làm chuyện như vậy, nên rốt cuộc là ai gửi cũng không quan trọng.”
Anh dịu dàng nói: “Một công việc để kiếm sống dù có mất đi cũng không phải là vấn đề gì to tát. Lúc đó em cũng không biết gì cả, nên đừng tự trách mình.”
“Đó là do em, em không đủ tin tưởng vào anh.” An Du thấp giọng tự trách mình.
Cô nhắm mắt, nhớ lại rằng Trần Thương đã nhắc nhở cô nhiều lần về những động cơ và sở hở của Hàn Nam, nhưng cô luôn bác bỏ và không bao giờ phòng ngự. Từ lâu anh đã biết rằng cô là Quảng Tạp, vì cô gián tiếp làm hết công việc, cắt đứt liên lạc của cô cùng Hàn Nam, không muốn cô đau buồn sau khi biết chuyện, dùng mọi thủ đoạn để bảo vệ thể xác và tinh thần của cô, nhưng lại bị cô ác ý bóp méo mọi mục đích tốt đẹp của anh, làm sao có thể không bị tổn thương đây?
An Du nghẹn ngào nói xin lỗi, không khỏi ho khan: “Sau này em mới biết được sự thật, em không nên nghi ngờ anh, vu khống anh…”
Người phục vụ dọn món ăn, lịch sự không nói nhiều. Trần Thương chỉ ly nước chanh ý muốn đổi thành nước ấm rồi đẩy nửa cốc còn lại tới trước mặt cô.
“Đừng khóc.”
Anh thở dài: “An An, em thật là ngoan cố, đừng đánh tường nam đừng ngoảnh lại.”
“Tuy nhiên…” Trần Thương nghĩ đến điều gì đó, anh cười cười rồi nói nhẹ nhàng: “Đây cũng là sự dễ thương của em.”
“Nhưng chuyện này không phải lỗi của em, nghe anh nói, được không?”
Anh càng nhẹ nhàng, lượng thứ bỏ qua tất cả cho cô càng khiến cô day dứt, An Du thà để anh đổ lỗi cho mình còn hơn để nỗi đau giằng xé cô ngày đêm chẳng bao giờ nguôi ngoai.
Cô không muốn nghe, đưa tay vén lại lọn tóc dài xõa trước trán, dù có kéo thế nào cũng không thể giải tỏa được sự tắc nghẽn.
Nước mắt An Du trào dâng, quá khứ không thể cam chịu: “Có phải là vì từ xưa đến nay, lần nào cũng luôn là em bỏ rơi anh, chà đạp lên tất cả những gì anh làm cho em, lòng anh có hận phải không? Em sẽ thay đổi, không, em sẽ lại đi theo con đường riêng của mình, bất kể anh cảm thấy thế nào…”
Chiếc đèn tường màu vàng ấm áp đang ôm lấy khuôn mặt của Trần Thương, nước da của anh ấy mềm mại, đôi mắt rũ xuống, lông mi anh mềm mại trên khuôn mặt càng thêm tuấn tú.
Nhắc đến chuyện quá khứ, anh im lặng vài giây như xuất thần, mũi nhẹ nhàng xoa dịu, mới nói: “An An, quá khứ đã qua lâu. Sau này anh mới biết em từng được trị liệu tâm lý. Anh tin biểu hiện của em lúc đó hoàn toàn không phải xuất hiện từ ý định ban đầu.
“Nhưng anh cũng phải thừa nhận…” Trần Thương hiếm khi thành thật: “Điều đó thực sự ảnh hưởng sâu sắc đến cách anh đối xử với em.”
Anh cụp mắt xuống, nén chặt nỗi đau đang dần nảy lên.
“Việc lựa chọn giấu em, hoàn toàn tước đoạt quyền biết tình tiết sự việc, những thứ thuộc về em không nên bị che đậy.
“Nhưng … Anh rất sợ em lại tự làm tổn thương đến tính mạng bản thân để có thể thoát khỏi. Chuyện của Hàn Nam, anh đã xử lý không tốt, anh không nghĩ ra cách nào tốt hơn, đây là vấn đề của anh.”
“Lúc đó anh nghĩ, có lẽ đợi em bình tĩnh lại, một thời gian sau, khi mọi chuyện lắng lại, rồi từ từ nói cho em biết trong phạm vi chịu đựng rồi để em từ từ chấp nhận. Đối với điểm này, anh cũng quá độc đoán và lý tưởng hóa, người nên xin lỗi là anh.”
Trần Thương cười nhẹ nhõm.
“Kết quả chứng minh anh đã sai rồi, anh không đủ hiểu em, còn đánh giá quá cao mối quan hệ giữa chúng ta. Vì suy nghĩ độc đoán của mình, anh mang đến cho em rất nhiều đau đớn và nghi ngờ. Lần này trở lại, anh rất vui khi thấy em vẫn còn khỏe mạnh và năng động.”
Khóe miệng anh hơi cong lên, thành khẩn nói: “An An, chia tay đối với chúng ta không hẳn không phải là một lựa chọn tốt.”
An Du đã nhìn thấy rất nhiều khía cạnh chưa biết của Trần Thương, nhưng lần đầu tiên cô biết rằng dù biểu hiện và giọng điệu nhẹ nhàng đến đâu, cô cũng có thể bị bóp nghẹt như một sợi chỉ xoắn nhọn hoắt, không nhìn thấy máu, nhưng vô cùng đau đớn.
“Không, không…” Cô vội vàng lắc đầu phủ nhận, dùng cánh tay vượt qua bàn, nắm lấy lòng bàn tay anh.
Khớp khuỷu tay đánh đổ một chiếc cốc, cốc úp trên một ngọn nến, ngọn lửa tắt ngấm.
An Du siết chặt ngón tay Trần Thương, dùng ngón tay cái xoa xoa lên mu bàn tay sạch sẽ gân guốc.
“Trần Thương, anh không muốn em uống thuốc, em sẽ không uống, em sẽ không để mình rơi vào trạng thái tự đánh mất bản thân. Nó khỏe mạnh nhờ anh … “
Chân mày Trần Thương nhăn sâu vài cái, cười sửa câu nói của cô: “Không phải do anh đâu, An An. Là do em tự mình cố gắng.”
Anh tiếp lời: “Quá nặng nề để chịu đựng sự sống hay cái chết của một người. Nếu anh đóng bất kỳ vai trò nào trong quá trình cổ vũ em, đó hoàn toàn không phải là ‘động lực toàn diện’, bất kỳ người nào đều không nên vì ai đó mà đi quyết định ý nghĩa của cuộc sống và sinh mạng của chính mình.”
Đầu lưỡi đắng ngắt, thậm chí nước miếng đặc quánh, An Du quay lại đầu câu chuyện của họ, khó khăn nói: “Vậy có phải, ngay từ đầu em đã lợi dụng anh …Để giải quyết áp lực, anh cảm thấy em rất qua loa? Em biết em nói như vậy rất vô lý, nhưng nếu không là anh, em sẽ không bắt đầu… “
Thần giao cách cảm và những thứ tương tự giống như một sự minh oan không thuyết phục. Khi đó, cô chỉ cần quan hệ thể xác, Trần Thương hoàn toàn thuận theo cô, để mặc mình sống trong ký ức của hai thế giới, để lại cho cô một sự khoan dung thoải mái, không cần thận trọng.
“Đừng nghĩ lung tung.”
Trần Thương cười bất lực, hai bên cánh mũi có nét cạn.
“Anh đã nói anh làm cái gì cũng đều là tự nguyện. Anh chưa bao giờ nghĩ nhất định phải có kết quả gì đó với em.”
Anh nhìn An Du một hồi, nói như thể biết điều đó: “Có vẻ như anh sẽ tiếp tục đoán già đoán non nếu em không bày tỏ thái độ. Vậy thì, anh tha thứ cho em. An An, đừng trách bản thân nữa.”
An Du hiểu ý của anh, Trần Thương muốn cô quên hết đi sự trói buộc, tình cảm của hai người, trả lại cho nhau sự bình yên.
Cô khóc không thành tiếng, không ngừng nức nở: “Anh nói không trách em, cũng không trách anh. Trần Thương, nếu anh không sai, em không sai, tại sao chúng ta không thể bắt đầu lại?”