Tôi Sẽ Không Thích Anh - Hạt Thư

Chương 93




Bản nhạc giao hưởng “Wedding March”* của Mendelssohn trang trọng và thiêng liêng vang lên ở đại sảnh, ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về một phía. 

*Wedding March là hành khúc đám cưới của nhà soạn nhạc người Đức Felix Mendelssohn, nằm trong vở kịch “Giấc mộng đêm hè” của William Shakespeare. 

Cánh cửa đại sảnh từ từ mở ra, những chiếc đèn công suất lớn được bật sáng, người chủ trì nghi thức của buổi lễ nhiệt tình chỉ dẫn, Từ Hàng Chi đứng ở phía cuối bục lễ đài để chờ đón cô dâu của mình.

Người ta nói rằng tình yêu làm con người trở nên khờ dại và hôn nhân khiến họ trưởng thành.

Hơn nửa năm không gặp, Từ Hàng Chi nay đã khoác thêm bộ lễ phục lên người, giống như chín chắn hơn năm tuổi. Anh từ cậu bé hay cười đùa nghịch ngợm nay đã trở thành người đàn ông gánh vác một gia đình nhỏ.

An Du vỗ tay chúc mừng, nhìn hai người họ tuyên thệ rồi hôn nhau, cô gửi lời chúc phúc cho họ từ tận đáy lòng.

Giữa sảnh, từng cánh hoa được thả từ trên cao xuống, nghi lễ kết thúc, tiệc cưới dần trở nên náo nhiệt, tiếng ly chén đan xen nhau vang lên.

Các hoa đồng sau khi làm xong nhiệm vụ thì xách giỏ hoa trống chạy đuổi nhau khắp sảnh, tiếng cười lanh lảnh như tiếng chuông ngân.

Cô nhớ lại tờ “nhật ký” hết sức trẻ con và ngây thơ được cất trong hộp cùng cuộc thảo luận “hôn nhân là gì” với Trần Thương hồi còn nhỏ; sau khi bọn họ yêu nhau, một lần nọ An Du đọc được một bài viết của tờ tạp chí lá cải đưa tin về “Đám cưới thế kỷ của các ngôi sao” với những tiêu đề hài hước nhằm phô trương sự giàu có và xa xỉ. Cô cười mỉa khinh thường, tỏ ý rằng mình hoàn toàn không cần tổ chức một đám cưới rườm rà, mà được đi du lịch vòng quanh thế giới cùng chồng mới là điều lý tưởng nhất.

Trần Thương nghe thế thì ghé sát vào, tiện tay véo má cô và nói mọi chuyện đều nghe theo cô.

Lúc ấy chắc do có gì đó khiến cô không được tự nhiên nên An Du bĩu môi: “Em không có nói chồng em là anh nha, anh thích nghe ai thì nghe.”

Trần Thương rút mất cuốn tạp chí từ phía sau lưng cô, dùng tay nâng cằm cô lên, rồi xoay đầu cô lại, cúi xuống hôn cô thật sâu, “Em còn muốn là ai nữa?”

An Du sẽ không bao giờ chịu thua ngay tức khắc, “Em không biết.”

Anh hôn cô sâu hơn, không để cô thở, cũng chẳng để cô quay đầu lại, lông mày và âm cuối đều cao lên, “Em không biết?”

Cô không chịu nổi nên đưa tay cù lét anh, sửa lại lời nói: “Em biết!”

Trong giai đoạn yêu đương mặn nồng, dù cho thỉnh thoảng cũng có những khát khao, nhưng An Du cũng chưa từng suy nghĩ sâu xa về chuyện “hôn nhân”, cô tin vào chủ nghĩa duy tâm tối cao, tin vào tình yêu và hôn nhân mang tính ràng buộc lẫn nhau, dù kết cục là có phải bước tiếp trong bế tắc hay là sẽ bồi đắp cho mối quan hệ đôi bên thêm bền chặt hơn thì hai người đi cùng nhau trên một con đường hiển nhiên là phải có chung một lựa chọn.

Chìm đắm trong đoạn ký xưa, An Du nghĩ đến đây thì cúi đầu cười khẽ, khuôn mặt lạnh tanh của cô tràn đầy xúc cảm, dịu dàng hiếm thấy.

Đồ hiếm thì quý, những ai sở hữu vẻ ngoài nổi bật bắt mắt thì hiển nhiên sẽ được không ít người săn đón và theo đuổi.

Những người ngồi cùng với cô ở hai bên trái phải đều rời bàn đi chào hỏi nhau, An Du nhẹ nhàng quay đầu lại, phía sau chẳng có lấy một bóng người. Cô vừa định giương mắt tìm kiếm thì mùi nước hoa cologne của nam giới bỗng ngập tràn trong không khí.

Hạ Tề Tu ngồi vào ghế trống, không mời mà đến bắt chuyện với cô: “Cô An.”

An Du nhìn qua, phải mất mấy giây mới thích ứng được mùi hương nhân tạo nồng nặc này, “Vẫn khỏe chứ, giám đốc Hạ.”

Anh ta dùng hai ngón tay xoay cái bàn xoay bằng thủy tinh, chuyển đĩa bánh củ năng (giống bánh da lợn) đến trước mặt An Du rồi nói: “Tôi thấy cô cả buổi tối chả ăn gì nhiều, không hợp khẩu vị à?”

Áo sơ mi xanh xám, nụ cười ấm áp kèm giọng điệu quan tâm, cả ba yếu tố đó tạo nên con người anh ta.

An Du nhớ lại, khoảng thời gian duy nhất mà hai người qua lại với nhau là khi cô khăng khăng muốn thực hiện phương án của Trần Thương, còn Hạ Tề Tu thì ngược lại, cho đến khi cô rời khỏi Tần Hướng Đông mới ngăn lại được cửa ải giả định của anh ta.

Kết quả đã rõ như ban ngày, sự ủng hộ Trần Thương từ nhiều phía đã giúp <Yêu ma ký> thoát khỏi số phận bị ghẻ lạnh, giờ đây nó đã hot trở lại nên Hạ Tề Tu liền thay đổi thái độ, tỏ ra vui vẻ hòa nhã đối với cô  – tIền đề được nâng lên thì đương nhiên sẽ chẳng thể có được mấy phần thật lòng, An Du thấy rằng đây là đang cố tình thể hiện sự quen biết và lịch thiệp.

Cô thức thời gắp một cái, từ tốn cắn một miếng rồi để vào đĩa, mỉm cười nói: “Cảm ơn anh”.

Hạ Tề Tu nhìn ngắm góc nghiêng của cô, anh ta ngừng một chút rồi đưa ra lời mời: “Cô An này, chúng ta đã phối hợp vô cùng ăn ý trong lần thực hiện kế hoạch trước. Theo sự sắp xếp của công ty, tiếp đến tôi sẽ phụ trách một tựa game MOBA mới, không biết cô có hứng thú tham gia tiếp không, hai người chúng ta cùng nhau tạo nên một IP mới.”

An Du vừa nghe liền hiểu ra, tuy Trần Thương để lại quyết sách và bản kế hoạch nhưng chúng không phải của một mình anh, trong khoảng thời gian mà anh rời đi này, Hạ Tề Tu đã phụ trách chúng, toàn bộ kết quả thực hiện đều được quy dưới tên Hạ Tề Tu.

Những người trong nội bộ của nhóm dự án ai cũng biết sự khác biệt giữa hai người họ, bản thân Hạ Tề Tu luôn cà lơ phất phơ đến hớt tay trên hứng tay dưới một cách dương dương tự đắc, làm ngư ông đắc lợi.

Cô cười khẩy trong lòng, trả lời anh ta bằng giọng điệu châm biếm: “Giám đốc Hạ quá khen rồi, trong công việc marketing và kế hoạch mà tôi làm, có lẽ cũng đạt được chút thành tích nhỏ nhoi nhưng cũng cần có một người phụ trách sản phẩm sáng suốt, biết lên kế hoạch và quyết định mới có thể đạt được như ngày hôm nay. Nói đến chuyện hợp tác thì tôi và anh không thích hợp ấy chứ nhỉ?”

Hạ Tề Tu bị cô từ chối không chút nể nang mà như bị chẹn họng, thiện cảm anh TA dành cho cô vừa mới âm thầm nảy nở trong lòng đã lập tức biến thành thẹn quá hóa giận.

Chủ đề bàn tán khó quên của chín tháng trước, người người đều thích thú tham gia và anh ta cũng không ngoại lệ, vốn đã quên đi mùi vị từ lâu, giờ đây nó lại trở thành đòn phản công của anh ta.

“Xem ra cô An vẫn còn lưu luyến chưa dứt nhỉ.” Vẻ mặt Hạ Tề Tu không tốt lành gì, ác ý khơi mào: “Nếu cô chỉ thừa nhận giám đốc Trần, thì cần gì phải làm ra chuyện như vậy? Muốn cứu vãn chuyện không mấy tốt đẹp của mình thì cô cũng phải xem người ta có cảm kích không đã chứ.”

Anh ta chua chát nói: “Vả lại thành bại của Trần Thương đều do một người phụ nữ định đoạt thì thực lực của anh ta chẳng qua cũng chỉ có nhiêu đó mà thôi.”

“Giám đốc Hạ không cần lấy chuyện cá nhân để thăm dò châm chọc, Tôi chỉ bàn chuyện công thôi mà sao anh lại vội vàng bôi xấu như thế nhỉ?”

An Du vô cùng thản nhiên, hời hợt nói: “Những chi tiết tích lũy được trong <Yêu ma ký> không dễ gì mới có, anh lên làm thay anh ấy chưa đầy một năm mà lại không biết quý trọng giữ gìn nó, tôi đã tận mắt chứng kiến hạng mục ấy phải trải qua sóng gió gian truân, nên giờ nhìn không thuận mắt việc có người không làm mà đòi có ăn, phung phí bao nỗ lực của người đi trước.”

“Đã có người khác xây cầu giúp mình thì giám đốc Hạ chỉ cần từng bước một thu phí người qua cầu thôi, đến cả chuyện cỏn con này mà cũng không làm được,” An Du giễu cợt, lắc đầu cười: “Thôi, hai ta giữ cho nhau chút mặt mũi đi, thứ phế vật và loại bất tài đều là cùng một từ loại đó, nghe chả hay tí nào.”

Mặt mũi Hạ Tề Tu sa sầm xuống: “Cô!”

“Kẻ ghen ăn tức ở lại đi đánh giá thực lực của người khác, đúng là chúa hề.” An Du chẳng để anh ta kịp nói lời nào, nhẹ nhàng chặn họng: “Giám đốc Trần luôn hướng đến mục đích chung, hướng đến những điều mà mọi người mong muốn, Tần tổng sớm muộn gì cũng mời anh ấy trở về thôi.”

Hạ Tề Tu định mở miệng nói gì đó thì Từ Hàng Chi nắm tay vợ mình bước đến, mời rượu họ, “Giám đốc An, giám đốc Hạ.”

Ánh mắt anh dừng ở phía sau An Du, hào hứng chào hỏi: “Má Trần, đã lâu không gặp!”

*

Sự gặp gỡ bất ngờ này khiến An Du mất đi vẻ tự đắc khi nghe lén lúc trước, sững sờ trong phút chốc.

Cô lập tức ưỡn thẳng lưng sau đó mới từ từ đứng dậy, cô hơi bối rối tìm một ly rượu rồi nhấc lên, điều chỉnh hơi thở gấp gáp của mình nhẹ nhàng trở lại, vì không kịp xoay chuyển ngón chân nên vẫn bị kẹt dưới bàn.

Một hơi thở mát lạnh lướt qua người cô, An Du rũ mắt xuống, chỉ thấy được phần đuôi áo đang đong đưa của anh.

Sau một vòng tới lui, trên mặt Từ Hàng Chi đã phảng phất men say, anh ấy chỉ nhìn chăm chăm vào An Du và Trần Thương, mếu máo giả vờ khóc, không gì cản được lời anh: “Má Trần, giám đốc An, tôi nhớ các người nhiều lắm!”

Hạ Tề Tu thấy thế thì cười một tiếng rồi điềm tĩnh nâng ly, “Có vẻ như hôm nay không chỉ là ngày ăn mừng đám cưới của tiểu Từ mà còn là ngày hội ngộ của nguyên đội ngũ <Yêu ma ký>, Giám đốc Trần, chúc mừng anh nha.”

Từ Hàng Chi làm gì còn sức để phân biệt được lời nói mỉa mai mà khách sáo của Hạ Tề Tu, bất chấp nói luôn chuyện không nên nói, gật đầu nói thêm: “Má Trần và giám đốc An là bất khả chiến bại!”

Dương Mạn Ni lén kéo áo của Từ Hàng Chi, nhỏ giọng nhắc nhở: “Cậu uống say rồi đấy à, bớt nói lại đi!”

An Du mím môi, nở nụ cười hết sức tự nhiên, đối mặt với Trần Thương, cô nhẹ nhàng nâng ly rượu trắng trong tay lên mà uống cạn.

Đôi mắt cô sáng ngời như ánh trăng, cất lên giọng nói trong veo: “Mừng anh trở lại.”

Bốn chữ này như làm tiêu hao hết thảy sức lực của cô, An Du cố giấu đi bao lời không thể nói ra, dáng vẻ nghiêm túc như đang phân tích kết cấu trong giờ mĩ thuật trước kia, chỉ chăm chú nghe giảng mà lướt nhanh qua khuôn mặt Trần Thương.

Đã lâu rồi cô không đứng gần như vậy mà quan sát anh, hai gò má Trần Thương hơi hóp vào khiến đường quai hàm càng rõ nét, mày cao mũi thẳng hết sức tuấn tú chẳng hề thay đổi, khí chất còn chuẩn anh đẹp trai hơn xưa.

Trần Thương hơi thu cằm lại, ánh mắt dừng trên người cô vẻn vẹn vài giây rồi rời đi không chút lưu luyến. Anh chỉ đáp lại Hạ Tề Tu: “Vất vả cho giám đốc Hạ khi phải thay tôi phụ trách công việc của <Yêu ma ký> rồi.”

“Đâu có, đâu có đâu, giám đốc Trần vốn dĩ phải thăng chức thành nhà sản xuất Trần…” Hạ Tề Tu cố ý dừng lại: “Thật đáng tiếc.”

Hứa Am thăm dò tình hình qua sau lưng Trần Thương, cô để lộ nụ cười nịnh nọt như thể nghé mới sinh không sợ hổ, đang chờ đợi chỉ thị của Trần Thương.

Ánh mắt cô trong veo thuần khiết luôn dõi theo ánh nhìn của Trần Thương, có thể dùng “Thiên lôi chỉ đâu đánh đấy” để hình dung cảnh tượng này.

Hạ Tề Tu bật cười: “Là tôi suy nghĩ nhiều thôi, sự nghiệp và chuyện tình cảm của giám đốc Trần đều như “Nắng hạ gặp mưa rào”, rất đáng để thảo luận và học tập đó.” 

“Thất bại là mẹ thành công, làm phiền anh nhọc lòng rồi.” Trần Thương khẽ nhướng mày, hờ hững nhếch môi, “Chắc là khi giám đốc Hạ tiếp quản công việc đã phải chịu nhiều điều không vừa ý nên mong anh rộng lượng mà bỏ qua.”

Anh tránh nặng tìm nhẹ không phơi bày sự thật rằng Hạ Tề Tu làm việc kém cỏi ra, lại còn phủi sạch mối quan hệ tốt với cấp dưới của mình. Hạ Tề Tu nghẹn họng, chỉ hừ nhẹ một tiếng trong mũi.

Trần Thương lùi lại một bước, nhường cho Hứa Am tiến lên trước, sau đó anh giới thiệu cô với từng đồng nghiệp đang có mặt, chỉ bỏ qua mỗi mình An Du.

Anh nghiêng người về phía Hứa Am dặn dò: “Sở trường của cô ấy là nói được nhiều thứ tiếng, vậy hãy mau chóng làm quen với các đồng nghiệp và văn hóa doanh nghiệp trong nước đi.”

Hứa Am gật đầu rồi khom lưng cúi chào mọi người, lúc đối mặt với An Du, cô do dự ngẩng đầu lên, nhẹ giọng cầu cứu: “Boss, vị này là…”

Trần Thương không trả lời, chỉ dịu dàng cười bảo, “Tôi đã tự mình đào tạo ra cô nên hy vọng cô có thể đảm đương được các chức vị ở thị trường nước ngoài.”

An Du đứng gần họ nhất, anh buông ra một câu mang hàm ý sâu xa mà chỉ có ba người họ nghe thấy, ở gần thì có thể mập mờ, nhưng đã lui ra thì cũng cần phải minh bạch, tất cả đều phụ thuộc vào cách người nghe lí giải nó.

Quả nhiên là Hứa Am nghe theo, không còn vướng mắc về thân phận của An Du nữa, mà chỉ lặng lẽ cười với An Du.

An Du cao hơn Hứa Am một chút, gương mặt góc cạnh cũng vượt trội hơn, vì cô nghiên cứu tâm lý con người và hay quan sát những điều nhỏ nhặt nên đến cả đầu tai phiếm đỏ của Hứa Am cô cũng không bỏ qua mặc dù chẳng dễ phát hiện.

Dương Mạn Ni lên tiếng giảng hòa, “Tiểu Hứa, đây là giám đốc An-An Du, trước đây là boss bên bộ phận marketing của chúng tôi.”

An Du liếc Trần Thương một cái, bình tĩnh nói với Hứa Am: “Chào cô, tôi là … Đồng nghiệp cũ của boss nhà cô. Tôi đã rời đi lâu rồi, rất vui được gặp cô.”

Cô kéo cao cổ tay áo, nhìn chăm chú vào kim đồng hồ, thấy giờ không còn sớm nữa nên cười nói với mọi người: “Cũng không còn sớm, có ai muốn tôi chở về không?”

Mọi người đều nhao nhao tỏ vẻ không cần làm phiền đến cô, An Du chúc Từ Hàng Chi mấy câu rồi cúi đầu sửa lại túi.

Trần Thương cong khuỷu tay lại theo thói quen, chắc là muốn xem giờ nhưng cổ tay lại trống trơn, anh hơi dừng lại rồi thả tay xuống.

Hứa Am cẩn thận, lo lắng hỏi: “Boss ơi, đồng hồ của anh mất rồi à? Lúc nhập tiệc vẫn còn mà, có phải rơi chỗ nào rồi không? Để tôi đến chỗ lúc nãy tìm giúp anh nhé?”

Mái tóc dài che phủ mặt cô nhưng không che được tai. An Du mím môi, gần như không thể thấy gì.

Trần Thương không có bất kỳ biểu hiện nào, “Không thấy thì thôi vậy, chả có gì to tát đâu, mua lại cái khác là được.”

Hứa Am nghe thế liền sửng sốt, “Hả? Cái đồng hồ này chẳng phải là …”

Cô nhớ rằng lúc trước họ gặp phải bọn ăn cướp ở Nam Phi, nói thế nào Trần Thương cũng không chịu đưa đồng hồ cho chúng, còn xảy ra xô xát với mấy tên da đen lực lưỡng, sau đó, anh ấy đeo nó suốt ngày cũng đủ cho thấy tầm quan trọng của nó. Bây giờ anh lại lấy lý do lảng tránh khiến cô không theo kịp.

Trần Thương sải bước rời khỏi bữa tiệc khiến Hứa Am cũng phải đi theo, “Thế nhé, chúng tôi cũng về sớm chút đây.”

*

Thường ngày Trần Thương không bao giờ để lộ cảm xúc của mình, lúc nào cũng thâm sâu khó lường, cũng có đôi khi xung quanh anh sẽ tỏa ra sự lạnh lẽo bức người, Hứa Am không hiểu nên đánh bạo hỏi: “Boss à, có phải tâm trang anh đang rất tệ không?”

Trần Thương im lặng, không nói một lời. Hứa Am gãi đầu, mỉm cười nói đại: “Ừm … Boss ơi, tôi mới vào làm thì còn cần chú ý cái gì không? Nếu có chỗ nào làm không đến nơi đến chốn khiến anh mất mặt thì không hay lắm ạ.”

Trần Thương cau mày liếc nhìn cô ấy, mau mồm mau miệng và luôn khuấy động bầu không khí chính là tính cách của cô bé Hứa Am này: “Nhắc đến mới nhớ giám đốc An đẹp ghê, lúc nãy tôi còn không dám trả lời cổ ấy chứ, tiếc là cô ấy đã không còn làm ở đây nữa, nếu ngày nào cũng có thể gặp mặt đại mỹ nhân ấy thì làm việc vui biết mấy!”

Đi được hai bước thì cô quay đầu lại, ngắm nhìn bóng lưng mảnh mai của An Du rồi khen tiếp: “Thật đẹp quá mà.”

Trần Thương không thể chịu nổi nữa, “… Tôi có mắt mà, cô không cần phải nhấn mạnh mãi vậy đâu.”

“Hứa Am à, ở nước ngoài cô có thể nghĩ gì nói đấy một cách tự do thoải mái mà không sợ đắc tội với người khác, nhưng ở Trung Quốc thì không giống vậy, kỹ năng giao tiếp là việc bắt buộc phải học.”

Anh dừng lại, lạnh lùng bảo: “Nếu cô không biết cách nói chuyện thì nên giữ im lặng.”

Hứa Am không biết mình đã sai ở đâu, tự giác ngậm miệng rồi gật đầu liên tục như gà mổ thóc.

*

Buổi tiệc cưới kết thúc, khách mời đều đang xếp hàng để chụp ảnh cùng cô dâu chú rể, An Du và Trần Thương được phân thành một nhóm và đứng chờ dưới bục.

Trước mặt An du là hai bậc thang bằng gỗ, khi cô nhấc chân lên thì mũi giày bị vướng phải rìa kim loại nhô ra buộc cô phải rướn người về phía trước để không bị ngã.

Chút động tác cân bằng của bản thân có thể ngăn việc biến cô thành trò cười cho thiên hạ. An Du liếc thấy bóng hình trên mặt đất của người bên cạnh, khứu giác cô nhạy bén đến mức có thể ngửi thấy được mùi xà phòng quen thuộc như có như không kia, cô đã thay đổi ý định của mình ngay lập tức, khua tay sang bên cạnh rồi thở phào một hơi. 

Bóng hình ấy rõ ràng là duỗi tay ra bắt lấy tay cô nhưng giờ lại biến thành một người khác, Hạ Tề Tu ở bên cạnh nhẹ nhàng đỡ lấy eo An Du, nở nụ cười không rõ là ý gì, “Cô An, cẩn thận chứ.”

“Cảm ơn anh.” An Du thử cựa quậy, nhưng Hạ Tề Tu không hề có ý thả tay ra, cô hạ giọng trách: “Giám đốc Hạ, buông tay.”

Trần Thương vẫn giữ nguyên vẻ mặt không quan tâm, chẳng hề nhìn về phía cô, dáng vẻ như chẳng hề liên quan.

“Tôi đang giúp cô kiểm tra chút thôi.” Hạ Tề Tu buông cô ra, cười tủm tỉm bảo: “Cô An à, trên đời này thiếu gì đàn ông chứ?”

An Du khoanh tay ôm ngực, “Giám đốc Hạ này, chuyện gì không nên quan tâm thì đừng nên xen vào. Nếu tin tức của anh nhanh nhạy đến thế thì chắc hẳn phải biết rằng ngay cả Tần Hướng Đông cũng phải nhường tôi ba phần chứ?”

“Anh thật sự cho rằng tôi chỉ là một nhân viên ngoài luồng không quyền không thế sao?” Lời nói của cô mang theo sát ý, nhẹ nhàng cảnh cáo anh ta: “Bớt chanh chua lại đi, Trần Thương mà phục chức thì anh cũng đừng khua môi múa mép, nếu để tôi biết được anh đi rêu rao chuyện của chúng tôi thì tôi nhất định sẽ tìm cách trừ khử anh.”

Cô rất biết ơn cái danh hiệu “Thiên kim tiểu thư của Bùi thị “, lúc cần dùng đến thì dùng thôi.

Đột nhiên bị cường thế trấn áp, dáng vẻ kiêu ngạo của Hạ Tề Tu cũng bị dập tắt, An Du nhướng mày, “Làm người trước làm việc sau, tôi đề nghị anh nên học cách tôn trọng phụ nữ và đồng nghiệp giỏi hơn mình đi.”

Nhiếp ảnh gia và Từ Hàng Chi đều đang thúc giục cô. An Du và Trần Thương tách sang hai bên, bày ra vẻ mặt vui cười tươi tắn.

Ánh đèn flash chớp nháy, nhiếp ảnh gia kiểm tra lại màn hình của máy ảnh, sau đó gọi Trần Thương ở lại khi anh đang chuẩn bị bước xuống bục, rồi bảo anh đứng ở bên trái An Du, anh ta vừa lấy nét vừa nói: “Thế này đẹp nè, giống như hai cặp đôi vậy. “

Trần Thương chạm vào cánh tay cô, ánh mắt anh nhìn thẳng nhưng cũng mình xê ra ba tấc.

An Du không quan tâm, đầu cô hơi nghiêng về phía anh, cười càng rạng rỡ hơn khi nãy.

Nhiếp ảnh gia nhấn nút chụp, “Tốt lắm! Hoàn hảo!”

*

Trên đường trở về, An Du giữ khoảng cách khoảng ba chiếc xe với anh. Hứa Am ngồi ở ghế lái phụ, hai người vẫn cùng vào cùng ra giống hệt như ngày hôm đó.

An Du không có thẻ ra vào nên chẳng thể đi thang máy, cô đi bộ lên lầu, gót giày không chạm đất để tránh phát ra âm thanh.

Hai tiếng mở cửa lần lượt vang lên, kèm theo đó là tiếng mèo kêu nhưng chỉ nghe thấy tiếng Trần Thương vội la lên: “Tuyết Cầu!”

“A, Tuyết Cầu!” Hứa Am cũng kêu lên.

Đi được nửa số tầng là có thể nhìn thấy toàn cảnh, An Du nhắm mắt nín thở một lát rồi vén váy lên, nắm chặt tay vịn và đi tiếp như đã chết.

*

Hành lang sáng sủa yên tĩnh, An Du nhẹ nhàng đẩy hé cánh cửa thoát hiểm, chỉ để lộ ra đôi mắt.

Hứa Am ôm Tuyết Cầu bước ra từ cánh cửa phía đối diện và nói với Trần Thương: “Boss ơi, Tuyết Cầu lén chui xuống dưới ghế sô pha nhà tôi. Tôi dụ mãi thì nó mới chịu ra đó, hình như nó hơi sợ.”

Trái tim treo lơ lửng của cô đã hạ xuống, hóa ra hai người họ không ở chung một phòng mà chỉ là hàng xóm đối diện.

Hứa Am hỏi Trần Thương: “Anh có kéo cắt móng cho mèo không?”

Trần Thương bảo có, rồi đi vào trong lấy.

An Du không ẩn núp nữa mà tiếp tục đi về phía họ.

Hứa Am nhìn về phía tiếng giày cao gót, kinh ngạc nói: “An…”

Tuyết Cầu nằm trong vòng tay của Hứa Am, nó quay đầu nhìn thấy An Du, vì sợ người lạ nên kêu những tiếng “meo meo” dài chói tai.

An Du mỉm cười với Hứa Am và lên tiếng giải thích: “Boss nhà cô làm rơi đồ ở chỗ tôi nên tôi mang đến.”

Trần Thương cầm lấy kéo cắt móng đi ra ngoài thì bất ngờ đụng phải An Du. Anh hơi giật mình nhưng vẫn đưa đồ cho Hứa Am.

An Du nhìn thẳng vào mắt anh, nơi đó sâu thẳm đến nỗi cô không tài nào thấy được chút dao động. Trần Thương dời ánh mắt, chỉ nhìn về phía Tuyết Cầu.

Cả buổi tối hai người nhìn nhau mà không nói gì. Cô cũng hơi ngồi xổm xuống, cúi người, dịu dàng sờ lên đỉnh đầu Tuyết Cầu, nói: “Tuyết Cầu à, là mẹ…”

Lời còn chưa nói hết thì Tuyết Cầu đã hơi run, nó nhạy cảm với mùi của cô nên giơ móng vuốt ra cào vào mu bàn tay cô.

“!” An Du đau điếng kêu lên một tiếng, lập tức thu tay về, vết thương kéo dài từ khe giữa ngón trỏ và ngón cái xuống sườn bàn tay, để lại vết lõm sâu, máu đỏ tươi cũng đã rỉ ra.

Hứa Am buông bàn tay đang vân vê lớp đệm chân của Tuyết Cầu ra, nhẹ nhàng vỗ về rồi vội vàng xin lỗi An Du: “Tuyết Cầu luôn thân thiện với mọi người, và là linh vật của phòng làm việc, lúc về nước chắc do hơi không hợp với khí hậu nên mới vậy, xin lỗi giám đốc An!”

“Không sao,” An Du cười chua chát, hai mắt ngấn nước nhìn Trần Thương, “Con lớn rồi không nhận ra mẹ.”

Trần Thương nhíu mày nói với Hứa Am: “Cô ôm Tuyết Cầu về nhà mình trước đi.”

Hứa Am hết nhìn anh rồi lại nhìn An Du, không biết nên làm thế nào, chỉ đành xoay người về nhà.

Trên hành lang chỉ còn hai người bọn họ, An Du không kìm được nước mắt, giơ mu bàn tay lên, “Xe của em bị dán giấy phạt rồi, phiền anh đưa em đến phòng cấp cứu tiêm thuốc nha.”

*

Cửa thang máy mở ra rồi khép lại, tường kính bên trong phản chiếu hình ảnh hai người. An Du dựa vào góc tường, một tay ôm lấy cánh tay đang buông thõng còn lại, nước mắt vẫn còn vương vấn trên mi.

Trần Thương thở dài, rút khăn giấy ra, ánh mắt ra hiệu cho cô hãy chú ý đến vết thương đang chảy máu, “Đè lên.”

Chỉ hai chữ nhẹ nhàng, sau khi về nước, đây là lần đầu tiên anh chủ động trò chuyện với cô.

An Du nghiêng đầu không nhận, vẻ mặt Trần Thương lạnh lùng, thu tay đút về túi áo khoác, mặc kệ cô muốn làm gì thì làm.

Xe của cô đậu bên ven đường, nhưng đó không phải là chỗ đỗ xe trái phép.

Trần Thương hỏi vặn lại, vạch trần cái cớ của cô, “Đã bị dán giấy phạt hả?”

Giọng nói đều đều mà lạnh lùng, mang theo cả ý cười vô cùng nhạt nhẽo, giống như bọn họ chưa từng trải qua bao đau thương toan tính, An Du đã nghe ra, cắn chặt môi kiềm chế sự chua chát trong lòng.

“Ừm, em bị dán giấy phạt rồi.” Cô hít hít mũi, bổ sung thêm chủ ngữ, nói dối không chớp mắt.

An Du mở cửa xe, giọng nói có chút nghẹn ngào, “Nhưng…Có thể chỉ phạt tiền chứ đừng giam bằng không?”