Bữa tiệc tối hôm đó, Dịch Mỹ Trân nhớ rõ sở thích ăn uống của từng đứa trẻ, điều hòa bầu không khí: “Cảnh Ngôn và Văn Đình đều thích ăn măng, hai đứa ăn nhiều vào.”
An Du thấy vậy liền gắp giúp, nở nụ cười thân thiện: “Mời anh ăn ạ, em gái cũng ăn đi.”
Món măng khai vị vốn có vị mặn tươi ngon và vị ngọt, nhưng Bùi Cảnh Ngôn lại thấy hơi đắng.
Sau này anh cũng không ăn món đó nữa, thậm chí cũng không thích cái nắng như thiêu như đốt của ban ngày và cơn mưa bất chợt lúc nửa đêm.
*
Bùi Cảnh Ngôn trong một sớm bình minh đã nhìn thấy cậu bé hay đi cùng An Du.
Mùa thu hơi lạnh, người đó đứng dưới gốc cây ngô đồng, nhưng đứng phía sau cũng có thể cảm nhận được khí chất thanh khiết.
Buổi sáng yên tĩnh chỉ có giày của An Du và tiếng chạm đất, cô ngậm nửa miếng bánh mì, mặt dây chuyền hình con cáo trên cặp sách phía sau cô lắc lư, nhanh và hăng hái như bước chân của cô.
Cậu bé quay lại, không ngoài suy đoán, mặt mày thâm thúy, gương mặt rất anh tuấn.
Cô thân mật gọi “Anh Trần Thương”, theo bản năng cậu bé xòe bàn tay đỡ lấy miếng bánh mì cô cắn dở.
Cậu bé nói: “Em có thể ăn xong rồi ra mà.”
An Du làm mặt quỷ, khác với nụ cười gượng chào đón bọn họ về nhà, nụ cười hồn nhiên biết bao…
“Sợ anh nói e chậm chạp.”
Họ đi cùng nhau, thiếu niên tên Trần Thương nói: “Quen rồi.” Có thể nghe ra ý cười trong câu nói.
“Lát nữa chúng ta đi đâu?”
“Rút từ đơn.”
Giọng nói vang xa, khoảng cách giữa hai chiếc áo đồng phục cùng kiểu không quá gần, nhưng cử chỉ rõ ràng ăn ý với nhau.
Lan can trắng như màu chiếc bình sứ nhuốm đầy sương giá, rất lạnh, Bùi Cảnh Ngôn thu tay về và nhìn lại, điều văng vẳng bên tai anh là, từ khoảng thời gian đến khi in sâu vào tim, đều là từ ngữ mà anh không cách nào hi vọng đạt được – “Thói quen”.
Chưa kể, hai từ “huyết thống” đã từ chối mọi suy nghĩ không nên có của anh.
*
Nhưng hai loại dược liệu “không nên” và “tồn tại” luôn có thể tạo thành thạch tín lấn lướt ý chí của con người.
Vào một ngày cuối thu cùng năm, Bùi Cảnh Ngôn đạt được chứng chỉ, được tiến cử bởi tổ chức cao nhất, người người đều ngưỡng mộ.
Không thể đánh giá thấp vị trí của Bùi Thị trong giới kinh doanh, yến tiệc chúc mừng được tổ chức long trọng, dưới ánh đèn rực rỡ là những bộ vest, giày da, cùng nhiều đóa hoa lộng lẫy.
Tống Mộng mặc một bộ lễ phục Trung Quốc, đi cùng anh, tao nhã cầm ly rượu vang đỏ, thủ đoạn giao tiếp giữa giới chính trị và doanh nhân là mạnh vì gạo, bạo vì tiền: “Bùi Cảnh Ngôn của chúng tôi nhất định sẽ tiếp quản công việc kinh doanh của gia đình trong tương lai, còn cần nhiều quan tâm từ các cô chú, anh chị. “
Có vẻ như bà ta mới là nhân vật chính, còn anh chỉ đứng một bên, chẳng qua chỉ là một món hàng xa xỉ có giá trị khoe khoang.
Sự từng trải của anh tuy còn ít, nhưng những lời nói sắc bén cùng giọng điệu lúc cao lúc thấp kia anh vẫn hiểu.
Qúa ồn ào, phiền phức, Bùi Cảnh Ngôn tìm một cái cớ, lặng lẽ rút khỏi cái trò ta tung người hứng này, nhìn chằm chằm vào một đèn chùm pha lê khoa trương, mặt dây chuyền không hề động đậy, giống như vẻ mặt của anh lúc này.
Khói thuốc, rượu và tiếng ồn có xu hướng tan dần, anh từ từ nhắm mắt lại.
Một bàn tay chạm vào trán, vừa lạnh vừa mềm, Bùi Cảnh Ngôn tỉnh dậy và thấy mình đang ở trong phòng khách sạn phía trên sảnh tiệc.
Trong phòng chỉ có hai người, An Du mặc bộ quần áo thể thao bên ngoài bộ lễ phục để giữ ấm rất không ăn khớp, cũng may là cô ấy xinh đẹp và mặc gì cũng đẹp.
Trên đầu giường có một cốc nước và vài viên thuốc, An Du để đó, “Anh hai, nước không nóng đâu, anh mau uống thuốc đi.”
“ Anh…Sao vậy?” Anh nói, cổ họng đau rát.
“Anh bị sốt và ngủ gục trên ghế sô pha.” An Du nói ngắn gọn: “Dù em có gọi cũng không thể đánh thức anh, đành phải để người phục vụ đưa anh lên đây nghỉ ngơi.”
Vẫn nhớ lúc nhỏ anh đã bị sốt và một đêm lạnh buốt, Tống Mộng cố tình không cho anh uống thuốc, không đưa anh đi khám, thậm chí còn đẩy anh ra gió, dùng những biện pháp cực đoan để kéo dài bệnh tình của anh.
Bùi Cảnh Ngôn mệt mỏi, uể oải: “Mẹ ơi, con khó chịu lắm.”
Tống Mộng chỉ nhìn chằm chằm cửa, ánh mắt cố chấp, “Chờ cha mày về đã.”
Anh sẽ luôn là một con tốt, một con tốt mà Tống Mộng đã dùng để dụ Bùi Khải Vân ra.
Lại là một cuộc cãi vã, người phụ nữ đau lòng không cam chịu, đàn ông thì thờ ơ.
“Bùi Khải Vân! Tôi yêu anh bao nhiêu năm! Anh có từng yêu thương tôi không? Một ngày vợ chồng trăm ngày ân huệ, bây giờ chúng ta vẫn là vợ chồng hợp pháp! Bao nhiêu lần ông qua lại với An Sẩm tôi đều nhẫn nhịn, còn ông? Máu lạnh đến nỗi ngay cả con ruột của mình cũng không quan tâm!”
“Tống Mộng, có phải cô quên sạch thỏa thuận ban đầu của chúng ta không? Cô và tôi theo như nhu cầu, cô cần một đứa con, tôi đã phối hợp với cô, nhưng cô lại uy hiếp tôi bằng cách hành hạ đứa trẻ, cô thật đê tiện!”
“Tôi với cô chưa bao giờ là vợ chồng thực sự, quyền lợi của Bùi gia và Tống gia gắn liền với nhau. Cuộc hôn nhân của chúng ta chỉ là một phần lợi ích, nói gì tình cảm? Cảnh Ngôn sinh ra như thế nào cô tự mình biết rõ.” Bùi Khải Vân vừa cởi áo khoác đắp cho Bùi Cảnh Ngôn sắp ngất vừa gọi bác sĩ gia đình.
Ông nổi giận: “Xem chuyện chuyện tốt mà cô gây ra đi!”
Thấy Bùi Cảnh Ngôn bắt đầu nói mớ, lương tâm làm mẹ của Tống Mộng mới trỗi dậy, bắt đầu hoảng loạn, sau khi bình tĩnh mới tìm chiếc khăn đá chườm cho anh để hạ nhiệt độ.
Bùi Khải Vân ôm Bùi Cảnh Ngôn trên đầu gối, thêm một lớp ấm áp cho anh, nghiêm nghị nói với Tống Mộng: “Còn Văn Đình, cô mua chuộc bác sĩ để đông lạnh t*ng trùng của tôi để thụ thai nhân tạo, có hậu quả gì xảy ra, cô tự chịu mọi hậu quả đi! Đừng dùng những đứa trẻ vô tội để lừa tôi nhằm phá hoại cuộc sống của tôi và An Sẩm. “
Cậu bé Bùi Cảnh Ngôn nghe lời cha mẹ nói cũng không hiểu rõ, nhưng hình như qua một năm, Tống Mộng trở nên vô cùng mềm yếu, ít nhất về mặt tư tưởng là như vậy.
Bà nói với cậu rằng, con có một người em cùng cha khác mẹ, và bố con thích em gái đó hơn.
Bùi Cảnh Ngôn bắt đầu ghen tị với cô em gái chưa từng gặp mặt, tình phụ tử, tình mẫu tử, những gì cậu không có được, cô lại có tất cả.
Lại một năm nữa qua đi, khi cậu chín tuổi, cha cậu, Bùi Cảnh Ngôn, người mới chỉ gặp nhau vài lần, đã chết bất ngờ cùng với mối tình đầu An Sẩm.
Bùi Cảnh Ngôn hỏi: “Em gái đó như thế nào? Có phải là trẻ mồ côi không?”
“Con quan tâm nhiều như vậy làm gì?” Ánh mắt Tống Mộng tản mát ra đám lá tàn bay ngoài cửa sổ, quay về phía cậu, bà cúi xuống sờ sờ đầu anh,”Cô bé ấy thế nào, không liên quan gì đến chúng ta.”
Điều gì sẽ xảy ra khi bạn yêu một người mà bạn từng ngưỡng mộ, người đó có cùng cha với bạn?
Bùi Cảnh Ngôn nhận lấy cốc nước và viên thuốc dưới đôi mắt trong suốt và lo lắng của An Du, nhưng không có câu trả lời.
Có lẽ chưa bao giờ có thứ tình cảm nào có thể thực sự thuộc về mình, Bùi Cảnh Ngôn nghĩ.
*
Khi một hạt giống nào đó bị chôn vùi ngày càng sâu, anh cố gắng giữ mầm để ngăn nó đâm vào đất, nhưng khi cái nóng qua đi và cái lạnh ập đến, sức sống của nó ngày càng trở nên ngoan cường, nhất quyết phải vươn lên trở thành cây thuốc phiện ốm yếu.
An Du là một viên ngọc sáng chói, hoạt bát và vui vẻ, Dịch Mỹ Trân thường khoe khoang: “Không ai không yêu thích An An cả!”
Mỗi khi Bùi Cảnh Ngôn nghe thấy, anh chỉ gật đầu, mỉm cười để che đi nỗi thất vọng trong lòng, rồi im lặng.
Làm sao không có ngoại lệ, thiện chí của An Du đã bị Bùi Văn Đình bỏ rơi.
Năm này sang năm nọ, bọn họ sớm tối sống chung dưới một mái nhà, dường như tình yêu trong mắt của cậu với em gái mình, chưa từng thay đổi.
Sự ghen tuông của tuổi mới lớn là ngây thơ nhất, hằn học nhất. Nó được hiện thân như một lời đồn đại, chồng mười đốt sống lưng nhưng được vài tháng lại đẩy An Du trở thành kẻ lạnh lùng, kín tiếng.
Cô và chàng trai tên Trần Thương dường như đã dần xa cách vì chuyện này.
An Du nhất quyết thay đổi họ của mình, gió đêm trong trẻo và lạnh lẽo, cô và Bùi Cảnh Ngôn đang ngồi cạnh nhau trên giàn vườn, vẫy vẫy trước mặt anh tấm chứng minh thư mới nhận lại, nở một nụ cười nhẹ: “Lần này em thực sự họ An rồi, nhưng anh vẫn là anh cả của em.”
Cô rất ít khi khóc, cho dù trời âm u, anh vẫn nhìn thấy tinh khí tràn ra trên khóe mặt lúc nào cũng dựng thẳng, “Đừng để bà nội biết chuyện này, bà sẽ lo lắng, nhưng … Tại sao lại nói như vậy về em và mẹ em?”
Trần Thương và em đi cùng nhau cũng bị nói xấu sau lưng, em đâu xấu xa đến mức như vậy mà, phải không anh?”
Bùi Cảnh Ngôn còn chưa kịp nói “Không”, An Du đã quay người lại, vùi mặt vào vai anh: “Anh à, để em khóc một lúc.”
Anh ngập ngừng muốn ấn cô vào lòng chặt hơn, đây là em gái của anh, trong lòng anh nói, một cái ôm an ủi … không phải là vấn đề lớn, đúng không?
Anh túc không thể chọn hoặc chạm vào, bởi vì chúng là chất gây nghiện.
Một ý nghĩ xiên vẹo dần dần mọc lên, dọc theo các mạch máu của tim di chuyển đến các chi, cắm rễ thật sâu.
Nếu bạn có thể đến gần cô ấy bằng cách này, những tin đồn đó dường như không được giải quyết, nhưng đã phần nào an ủi được cô ấy, đúng không?
“Cái đấy có gì mà đẹp chứ?” Bùi Văn Đình một lần nữa thể hiện sự ghen tị của mình với An Du.
Lần này Bùi Cảnh Ngôn không dừng lại, “An An so với em đẹp hơn rất nhiều.”
Ánh mắt của Bùi Văn Đình dập tắt hận thù của anh, “Anh hai, anh cũng đứng về phía cô ấy sao?”
Bùi Cảnh Ngôn không nói gì, khẽ nhướng mày.
*
Bùi Cảnh Ngôn đã cố gắng hết sức để kiểm soát tình hình, nhưng anh mất kiểm soát nhanh hơn tưởng tượng.
Anh cho rằng mình luôn có thể như thế này, tiếp cận cô một cách bệnh hoạn, nhân danh tình cảm gia đình, cho dù thế giới này không dung thứ.
Cho đến khi anh tình cờ phát hiện ra nét chữ đẹp đẽ trên bức thư thơm mùi hoa hồng, không, phải nói rằng đó là một bức thư tình – người nhận là Trần Thương.
Giữa dòng chữ có những lời cầu nguyện, vài lời giải thích cho sự xa cách gần đây của họ, hoài niệm về quá khứ của họ và một phân tích về những thay đổi trong tình cảm của anh ấy … Lời nói đơn giản, tất cả là sự chân thành của một cô gái.
Ngay cả khi bị mọi người ghẻ lạnh vì những tin đồ đó, con bé vẫn yêu cậu ta sao?
Sau khi đọc bức thư, khuôn mặt của Bùi Cảnh Ngôn rất ảm đạm.
Bùi Văn Đình đã bàn bạc với Giản Văn Thù về kế hoạch đe dọa An Du và anh chỉ vô tình nghe được về nó vào đêm hôm trước.
Anh không biết gì thêm từ em gái của mình, vì vậy anh liên lạc với nhóm xã hội đen được sắp xếp rồi nghe chúng giải thích: Chỉ là đi “hù dọa” và không có hành vi gây thương tích nào cả.
Bùi Văn Đình định tỏ tình vào tối hôm đó, lại nói thêm, nếu bức thư tình bị xé rồi vứt trong thùng rác thì sao?
Nếu An Du đã nhìn thấy tất cả những điều này, liệu cô ấy có còn cho đi tình yêu của mình không?
Đối với anh mà nói làm giả một bức thư tương tự là rất dễ, Bùi Cảnh Ngôn đã cất đi bức thư do An Du viết.
Anh ta đã mạo hiểm, thêm vào ngọn lửa, và cẩn thận vận dụng thời gian của tất cả các sự việc để chia rẽ hai người.
Vượt quá mong muốn của anh ta, đêm đó An Du bị thương, tâm trạng như sụp đổ cố gắng để anh bón từng thìa thuốc, anh nói: “Sau này em chỉ được tin tưởng anh cả của em mà thôi.”
Bùi Cảnh Ngôn tự hỏi bản thân mình, từ khi nào, anh ta trở thành kẻ xấu xa như vậy, những suy nghĩ đó không hề dễ chịu một tí nào.
Mây tụ lại không tan, anh ta chìm vào màn đêm.
*
Thời gian đó khi An Du đang hồi phục, cô liên tục cầm điện thoại một cách ngơ ngác và bàng hoàng, lúc nào cũng đóng kín cánh cửa.
Bùi Cảnh Ngôn đoán rằng Trần Thương vẫn quan tâm cô không ít, nhỉ?
Cô sẽ rung động, vậy thì thế nào chứ?
“An An, hôm nay anh có thể đưa em đi gặp bác sĩ tâm lý không?”
Bùi Cảnh Ngôn gõ gõ cửa phòng bị che khuất của cô. “Em không muốn ăn uống, không nói chuyện với anh cả. Anh rất lo lắng cho em.”
Sau một hồi im lặng, An Du nói: “Vâng.”
Bác sĩ Chu có kinh nghiệm phong phú, “Khuynh hướng tự kỷ do ngày hôm đó gây ra không nghiêm trọng, chỉ cần thường xuyên đến đây để điều trị nhẹ là được.”
Ở những nơi An Du không thể nhìn thấy, Bùi Cảnh Ngôn dùng tiền làm vật dẫn đường, đồng thời thêm một điều kiện khác.
Thật là gian nan và đầy cám dỗ, Bác sĩ Chu do dự mọi bề, nhưng sau cùng, ông đã từ bỏ đạo đức của mình và chấp nhận giao dịch.
“Tôi có phải đeo cái này không?” Tay, chân và đầu của An Du được gắn các thiết bị kim loại kỳ lạ, họ đang dùng phương pháp điện để “điều trị” cho cô.
Bác sĩ Chu dường như đang cắn dứt lương tâm, quay đầu lại bắt gặp ánh mắt của Bùi Cảnh Ngôn, sự lạnh lùng của người thanh niên mới lớn này đủ khiến ông ta bàng hoàng.
Ông ta nhắm mắt lại, “Đúng vậy, rất hữu ích cho việc điều trị của cô.”
Hình ảnh và tài liệu hoàn chỉnh, được bổ sung bằng các gợi ý tâm lý và liệu pháp sốc điện bí mật, cho phép cô liên kết “Trần Thương” với “đau khổ” để hình thành một phản xạ có điều kiện về thể chất và tâm lý.
Dùng ngoại lực cắt đứt gốc rễ cảm xúc, An Du như bị đâm xuyên thấu cả trí óc, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi, nôn ra hết thảy đều là nước chua.
Bùi Cảnh Ngôn quay lưng về phía cô và cố gắng hết sức để không nghe thấy những tiếng động đau đớn như vậy.
Ngọn lửa ma quái bốc lên từ địa ngục thiêu rụi mọi ký ức trong thế giới của An Du thành một vùng hoang vu. Điều đó không quan trọng, chỉ cần anh chọn cây và trồng lại là được.
Lần cuối cùng, An Du thậm chí còn bị sốc khi nghe tên Trần Thương, khuôn mặt phờ phạc và gần như sắp chết.
Bác sĩ Chu không thể chịu đựng được nữa, ông tháo rời tất cả các thiết bị và ném chúng vào góc.
“Anh Bùi, anh đưa tôi bao nhiêu tiền tôi cũng không làm nữa. Điều này sẽ hủy hoại cuộc sống của em gái anh.”
Ông ấn vào vai anh, “Tôi nghĩ, người nên được trị liệu tâm lý là anh.”
Anh ta cũng bị bệnh sao? Có phải anh đã làm sai điều gì không? Cho dù anh không mong đợi gì khác, chỉ muốn có được sự phụ thuộc và tin tưởng của cô, điều này có gì sai không?
Ngày tốt nghiệp đã đến, khuôn viên trường ngập trong ánh hoàng hôn, Bùi Cảnh Ngôn tìm thấy Trần Thương và nói với anh ấy, “An An không muốn gặp anh.”
Trần Thương vẻ mặt lạnh lùng. “Tôi biết.”
Ổ khóa chẳng cần chìa khóa chính xác để mở nữa, nó từ lâu đã bị đập nát rồi.
*
Đám cháy trong phòng vẽ của trường cấp 3 Quận Thành đã được dập tắt, một phòng bốc khói nghi ngút, tường thì cháy đen.
An Du và Trần Thương lần lượt được đưa ra và gửi đến các bệnh viện khác nhau.
Khi Bùi Cảnh Ngôn nhìn thấy chiếc cáng, hai mắt anh nhắm nghiền, đầu và mặt loang lổ khói đen, hơi thở yếu ớt, nỗi đau đớn và hối hận cứ thế tuôn ra trong người anh ta.
Trong tay cô vẫn cầm một nửa tấm ảnh bị cháy, người chụp cùng cô đã hóa thành tro.
Vào đêm Giáng sinh, trên phố có một hàng cây thông Noel, hóa ra cô trông như thế này khi mới mười một tuổi, tươi tắn rạng ngời, chỉ kém xinh một chút so với lần đầu tiên bọn họ gặp nhau trong thư viện.
Bông hồng ấy đáng lẽ sẽ nở bung ra những cánh hoa nay lại bị lửa dẫn cháy xem, trở nên héo úa vào năm mười sáu tuổi – Là chính tay anh ta đã bẻ gãy.
“Anh xin lỗi.”
Bùi Cảnh Ngôn lặng lẽ kẹp một nửa bức ảnh vào album của cô.
Anh ngừng độc đoán, “Bác sĩ Chu, yêu cầu cuối cùng, hãy để cô ấy quên đi vụ cháy phòng vẽ gần đây.”
“Tiếp đó, tôi muốn xem một chút, tôi cần phương pháp điều trị như thế nào.”
*
Trên bàn của Bùi Cảnh Ngôn luôn có một hộp đồ ăn vặt, mặc dù anh không bao giờ ăn; còn luôn có một bức ảnh của An Du chụp cùng với anh.
Như Tống Mộng mong đợi, anh gia nhập Bùi Thị sau khi tốt nghiệp, khởi đầu không suôn sẻ, không ham nắm quyền, thủ đoạn ngây ngô, nhiều lần muốn bỏ cuộc nhưng một ngày, anh nhận được một cuộc gọi bí ẩn.
Cuộc điện thoại ám sát An Du đã bị gọi nhầm vào điện thoại di động của anh ta, và sau khi phân tích một chút, đã có thể hiểu ra, đây là do Tống Mộng ra tay vì anh ta.
“Vậy thì sao?” Giọng Tống Mộng rất nhẹ, “Cảnh Ngôn, con nghĩ mình có thể kết tội mẹ mình dựa vào cuộc gọi này sao? Con thực sự muốn nhìn thấy mẹ mình vào tù sao?
Bùi Cảnh Ngôn mới 23 tuổi, không biết mẹ phát hiện ra bí mật của mình từ khi nào, anh ta đành thỏa hiệp, “Mẹ, mẹ muốn con làm như thế nào?”
Tống Mộng chăm sóc bản thân rất tốt, hơn bốn mươi tuổi, vẻ mặt vẫn trẻ trung như con gái mới lớn: “Bà con còn không nỡ giao hoàn toàn quyền lực cho Bùi Thị, còn có một số cổ đông cứng đầu của Bùi Gia, hừ. Nhưng Bùi Thị có ngày hôm nay, cũng có một phần gia đình của mẹ, Cảnh Ngôn, con biết phải làm thế nào chưa? “
Bùi Cảnh Ngôn nhắm mắt trong vài giây và lặng lẽ gật đầu.
Không ngờ chính là, Tống Mộng nuốt lời.
Khi nhìn thấy An Du lại bê bết máu đứng trước cái chết, mất hết máu, anh ta đã kịp thời đưa cô đến Canada để tĩnh dưỡng và phục hồi sức khỏe, sau đó tìm đường dây liên lạc của Đại học Minh Thành để cho cô nhập học với học sinh 2 + 2 cùng năm.
Khi hai mẹ con gặp lại nhau tại một trận chiến ác liệt, Tống Mạnh cảm thấy có chút xót xa. “Con đừng trách mẹ, mẹ cũng là vì tương lai của con và Văn Đình.”
“Hơn nữa, nếu không phải vì con …” Tống Mộng mệt mỏi, đổi chân lấy chỗ dựa, phớt lờ hành vi của Bùi Cảnh Ngôn trong cửa hàng vào ngày sinh nhật của mình, “An An làm sao mà lại hoảng sợ đến nỗi chạy ra ngoài?”
Bùi Cảnh Ngôn lần đầu tiên quỳ gối khi trưởng thành, “Con hứa với mẹ, trong năm năm, những gì cha nợ mẹ, con sẽ đòi lại cho mẹ.”
Anh dập đầu, đổi lấy danh dự và tự do, “Nhưng, đừng làm tổn thương An An nữa, cũng đừng… Làm tổn thương bà nội.”
Tống Mộng vui vẻ cười: “Được rồi, mẹ sẽ đối tốt với họ.”
*
Những thứ cũ có thể được chôn vùi sao?
Chỉ cần bạn sống, chỉ cần bạn nhớ, những thứ khiến bạn mặc cảm, sợ hãi và trốn tránh sẽ luôn leo lên mạch máu cơ thể bạn trong đêm khuya và cắn xé tâm hồn bạn từng chút.
Mặc dù Tống Mộng dường như đã thực hiện lời hứa của mình và rất hiếu thảo với Dịch Mỹ Trân, cũng không còn muốn giết An Du, nhưng Bùi Cảnh Ngôn vẫn thường xuyên không thể chợp mắt.
Anh ta là đồng phạm trong vụ giết chết An Du.
Bác sĩ Chu đã bồi dưỡng sự hiểu biết ngầm với anh trong nhiều năm. Anh ta là bệnh nhân của cô và là anh trai của bệnh nhân cô. Cô từ lâu đã hiểu được sự vướng mắc giữa họ.
Bùi Cảnh Ngôn nói âm u và không rõ ràng: “Máu tụ trong não cô ấy do tai nạn xe hơi gây ra sớm muộn gì cũng sẽ biến mất, bây giờ chỉ là sự quên lãng ngắn ngủi, nhưng …”
Bác sĩ Chu thở dài: “Tôi biết phải làm thế nào, tôi sẽ không để cô ấy nhớ lại.”
Bùi Cảnh Ngôn đã dành thời gian bay sang Canada xem Hàn Nam có thể khiến An Du vui vẻ, lấy được lòng tin của An Du nên đã không can ngăn mà còn đáp lại.
Vì có cơ hội để Lôi Thành và Bùi Thị thảo luận về hợp tác đa dự án và đa ngành nghề, Trần Thương đã tham dự với tư cách là giám đốc sản phẩm của <Yêu ma ký>, và khi An Du được bổ nhiệm làm giám đốc marketing người nước ngoài, anh ta đã không từ chối.
Xa cách nhiều năm, Trần Thương nâng ly, lông mày hơi nhướng lên, ý cười không rõ, nhưng chắc chắn không phải là thù dai.
“Bùi tổng, hi vọng anh vẫn khỏe kể từ khi chúng ta gặp nhau.”
Dù sao An Du cũng đã quên quá khứ, nếu như Trần Thương có thể cùng cô bắt đầu lại …
Anh ta tin tưởng nhưng vẫn không cam lòng, mười năm xa cách, một giọng nói, có bảy tội thì anh đã phạm phải bốn tội, buông bỏ mới có thể giảm nhẹ tội lỗi của anh ta.
Bùi Cảnh Ngôn đáp lễ, cố nén sức ỳ của mình đối mặt với sự không vui của Trần Thương, khéo léo mỉm cười: “Tôi tin rằng An An có thể học hỏi rất nhiều ở bên cạnh anh, cũng có thể đảm nhiệm công việc mới.”
*
Dịch Mỹ Trân bị ốm nặng, sấm sét và mưa liên tục trong nhiều đêm, không thể gây sốc hơn thông tin mà Trần Thương nói.
Sau khi đối đầu và xung đột tình cảm, Trần Thương vỗ ném báo cáo vào ngực anh ta.
“Tôi không biết vì sao Hàn Nam muốn tấn công An An, anh hãy điều tra đi.”
Anh quay mặt đi và nhìn những gợn sóng bắn tung tóe trên mặt đất.
“Cô ấy đang sống trong nguy hiểm và sự hoài nghi bản thân. Anh hiểu rõ trạng thái tinh thần của cô ấy hơn tôi. Tôi không thể mạo hiểm để cô ấy đi theo vết xe đổ.”
“Đừng nói với An An cho đến khi cô ấy có đủ khả năng chấp nhận.”
Bùi Cảnh Ngôn và mắt anh giao nhau, không có bất cứ âm thanh nào.
Muốn một tay che trời sao, giấy dù dày đến đâu cũng không bọc được nước và lửa.
Trần Thương im lặng một lúc rồi nhẹ giọng: “Tinh thần của cô ấy đã bị hủy hoại một lần rồi. Nếu anh nghĩ mình đang xây dựng lại và bù đắp, vậy thì đừng phá vỡ sự cân bằng hiện tại. Cho dù giấc mơ này có tan vỡ, nếu một ngày tỉnh lại, tôi sẽ hy vọng mở rộng nó càng xa càng tốt.”
Anh nhìn Bùi Cảnh Ngôn, “Chuyện cũ cũng không thể viết lại, tôi nghĩ, đây là nhận thức chung của tôi và anh.”
“Còn tìm được gì nữa,” Trần Thương liếc nhìn báo cáo phòng thí nghiệm rồi chuyển vào tay Bùi Cảnh Ngôn, “Anh định làm gì? Bùi Cảnh Ngôn, anh là một người sáng suốt, nếu đã tỉnh ngộ thì nên ngừng đưa ra những quyết định sai lầm hoặc thiếu quyết đoán đi.”
*
“Mẹ, mẹ đi tự thú đi.” Sau khi trở về từ nghĩa trang, Bùi Cảnh Ngôn đứng ở cửa và nói với Tống Mộng.
Tống Mộng vội đứng dậy, chiếc sườn xám bằng lụa đen chất lượng cao nhẹ nhàng lấp lánh dưới ánh đèn ấm áp và Mazuka vẫn đang hát du dương. Bà ta kéo khăn choàng lông của mình lại, di chuyển các ngón tay trên đầu đĩa và nhạc thay đổi phím, hơi dừng lại.
Bà ta đi về phía anh, vuốt ve cổ áo vest của anh, “Con trai, con đang nói cái gì vậy?”
Bùi Cảnh Ngôn bước sang một bên, vẻ mặt không thay đổi lặp lại: “Mẹ, mẹ đi tự thú đi.”
“Khi An An sáu tuổi, mẹ đã giết cha và mẹ An An, còn có vụ tai nạn xe hơi giữa An An và Hàn Nam khi An An 20 tuổi. Còn có, thuốc của bà nội…”
“Câm miệng!”
Vẻ mặt của Tống Mộng thay đổi đột ngột, nét mặt đoan trang trong nháy mắt trở nên méo mó vặn vẹo, như không muốn nhìn thấy anh, quay người bước lại bàn cà phê, nhấp một ngụm trà thơm rồi đập mạnh tách trà vào chân Bùi Cảnh Ngôn.
Chiếc cốc sứ đắt tiền đập mạnh mở ra, Tống Mộng đi giày cao gót, giẫm phải mảnh vỡ đục đẽo trên mặt đất, tát cho anh ta một cái, “Đồ ngu!”
Bà ta nghiến răng, lộ ra vẻ hung dữ: “Đàn ông Bùi gia nhà các người đều là đồ rác rưởi! Các người sẽ luôn bị người phụ nữ họ An mê hoặc!”
“Mẹ muốn giết ai thì sao nào? Nếu ban đầu bọn họ không phụ mẹ thì làm sao phải chịu kết quả ngày hôm nay? Đáng đời Bùi Khải Vân và An Sẩm!”
Bà ta làm đổ một chiếc bình, nhặt một bông hoa huệ lên và xé từng cánh một, những cánh hoa trắng phản chiếu những chiếc móng tay màu đỏ, như thể chúng bị vấy máu.
“Dịch Mỹ Trân, một người phụ nữ ích kỷ, sao bà già đó mãi không chết đi! Dám lợi dụng tình cảm của tao để dỗ dành bố mẹ đồng ý kết hôn, vừa dùng Tống gia để cho Bùi Thị vượt qua cơn nguy kịch, nhưng cũng lại chấp nhận tình yêu đích thực của con trai mình, trên đời này làm gì có chuyện tốt như vậy?”
“Mối quan hệ mẹ chồng nàng dâu tốt đẹp đó diễn lâu như vậy, sợ là chính bà lão đã tin rồi, tao cũng suýt chút nữa tin rồi.”
Bà ta liếc nhìn cách trang trí trong nhà họ Bùi, “Tao sẽ không bao giờ quên cách mà Bùi Gia đã biến tao từ một cô gái mới đầu hai mươi tràn đầy hi vọng vào tương lai thành một con đàn bà chanh chua ngày nào cũng chỉ có thể đợi chồng trở về!”
“Mẹ, mẹ đang nói cái gì vậy?!”
Bùi Văn Đình đứng ở góc cầu thang dưới cùng, nhìn đống hỗn độn, nghe thấy những lời nói khi bàng hoàng đến che miệng.
“Còn mày! Mày cũng là đồ rác rưởi!”
Tống Mộng nói lớn rồi tiến lên vài bước, đến trước Bùi Văn Đình, nặng nề bóp hai má cô ta.
“Cần ngoại hình không có ngoại hình, cần đầu óc cũng không có đầu óc, cho dù là con gái của An Sầm không có ký ức, mày cũng không bằng nó, thật mất mặt tao!”
Bà ta đẩy Bùi Văn Đình xuống đất, tiếng còi cảnh sát kéo dài vang lên ngoài cửa.
“Mày báo cảnh sát?”
Tống Mộng trừng mắt nhìn Bùi Cảnh Ngôn, xuyên qua vai anh là ô cửa kính lấp ló đèn cảnh báo màu đỏ.
Đáy mắt của Bùi Cảnh Ngôn thoáng nét bi thương, nhưng nhanh chóng biến mất.
Anh ta đưa máy ghi âm trên tay cho viên cảnh sát xông vào và nhắm mắt nói: “Tôi đã ghi âm lại.”
Trong toàn bộ quá trình Tống Mộng bị bắt giữ lên xe, Bùi Cảnh Ngôn vẫn luôn quay lưng về phía cửa, nhìn chằm chằm vào bức chân dung gia đình ở giữa phòng khách, thật lâu không quay lại.
“Anh trai?” Bùi Văn Đình vẫn ngồi trên mặt đất, nghĩ rằng biến cố đó chỉ là một giấc mơ.
“Ừ, mẹ đã phạm tội.” Bùi Cảnh Ngôn đỡ cô ta dậy: “Sau này trong nhà chỉ có chúng ta thôi.”
*
Ký ức quá dài và quá phức tạp khiến đầu óc rối bời, Bùi Cảnh Ngôn châm một điếu thuốc, ngẩng đầu nhắm mắt.
Cái kết của mọi người đã ổn thỏa, về phần Tôn Y Y, anh sẽ đưa cô ấy khôi phục lại hình dáng ban đầu sau khi cô ấy ổn định tinh thần, sau đó sẽ đền bù cho cô ấy cả đời.
Một cá thể lập không nên bị nghiền nát hoặc lạm dụng, cũng không nên bị chuyển giao theo ý muốn của ai đó, hoặc trở thành người thay thế cho ai đó.
Điếu thuốc giữa các đầu ngón tay không hút một hơi, đốt cháy làn da, vết đỏ vụt tắt trước khi rơi xuống đất.
Anh mở mắt ra, và nghe thấy tiếng An Du di chuyển qua bức tường, anh đứng dậy ra cửa, lấy khăn ướt lau tay, lau sạch mùi khói trước khi bước vào.
An Du trước đó đã bị kích thích quá độ nên vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo, chỉ hơi xoay người trên, vươn một cánh tay ra khỏi chăn bông, hạ giọng nói: “Trần Thương…”
Bùi Cảnh Ngôn cầm ghế ngồi ở đầu giường, nắm lấy bàn tay gầy gò của cô.
“Anh là anh trai em.”
An Du nhìn chằm chằm và nhướng mi, ánh mắt hờ hững trong hàng chục giây.
“…Anh trai.”
Cô lập tức thu dọn chuyện trước khi hôn mê, hai tay đột nhiên run lên, “Hàn, Hàn Nam!”
Bùi Cảnh Ngôn giữ cô lại, dùng sức xoa dịu cô và lắng nghe An Du lẩm bẩm: “Chúng ta, chúng ta thực sự đã giết em gái của Hàn Nam sao? Vì sự ích kỷ của em, đề nghị của em, em làm điều đó cho bà …”
“Không phải, An An.”
Bùi Cảnh Ngôn trầm giọng trả lời: “Năm đó bà nội đủ điều kiện phẫu thuật, bà liền nhờ anh tìm nguồn gan cho họ, nhưng với tình trạng thể chất của Hàn Cẩn lúc đó, cho dù cô ấy được phẫu thuật, cũng sẽ có phản ứng bất thường, chỉ có thể sẽ kéo dài một vài ngày. “
An Du vẫn run rẩy, “Nhưng em vẫn nói những điều đó, đúng không? Em cũng đã gián tiếp giết chết cô ấy.”
“Là lúc đó em nóng ruột, An An.” Bùi Cảnh Ngôn cúi đầu, trong lòng khẽ thở dài: “Không phải ai cũng là thánh nhân. Đổi lại ai cũng luôn hi vọng người thân của mình tiếp tục sống.”
“Kẻ sát nhân đã giết bà nội…”
Bùi Cảnh Ngôn nghẹn ngào một lúc, dường như đấu tranh phá đứt mọi liên hệ của mình với Tống Mộng: ” Đã chết rồi.”
Anh chạm vào đầu An Du: “Hãy tha thứ cho bản thân.”
An Du vẫn còn yếu, nói năng rời rạc được một lúc rồi lại ngủ thiếp đi.
*
Sáng sớm, Bùi Cảnh Ngôn ngồi trên đầu giường nhìn An Du cả đêm, vai và lưng cứng đờ, khó cử động, An Du mới chậm rãi mở mắt ra.
Không giống như sự than tỉnh ngắn ngủi nửa đêm, An Du lần này hoàn toàn tỉnh lại, nhưng trong mắt không có tí sức sống nào.
Bùi Cảnh Ngôn hỏi: “An An, em có muốn ăn gì không? Cháo?”
An Du không trả lời, không còn phòng bị, khẽ cau mày chịu đựng sự khó chịu và hỏi anh: “Trần Thương đâu?”
Bùi Cảnh Ngôn mỉm cười, tất cả mọi cố gắng trong những năm qua của anh ta kể từ đêm qua đều tan biến trong câu hỏi của cô.
Thiều Hoa thuộc về họ, bất kể bao nhiêu năm trôi qua, họ sẽ luôn nhận được cùng một kết quả dù quá trình ấy có diễn ra như thế nào.
Anh nói: “ Cậu ấy đang ở Nam Phi.”
_________