Tôi Sẽ Không Thích Anh - Hạt Thư

Chương 82




An Du kiểm tra người nhận email, xác nhận lại thư từ chức đã lưu trong tài liệu trước đó, đặt chuột vào nút gửi rất lâu, cuối cùng hạ quyết tâm, nhấn gửi.

Thực ra, cô đã sớm có ý định nghỉ việc hoặc chuyển chức vị, các vị trí tiếp thị đòi hỏi năng lực giao tiếp với nhiều loại khách hàng và hóa giải các cảm xúc tiêu cực của họ, theo đuổi những vấn đề nóng và nghĩ các phương án càng làm hao mòn nhiệt huyết sáng tạo.

Nhờ vào thận phận họa sĩ của Quảng Tạp, An Du có thể nhận được không ít yêu cầu vẽ bản thảo với mức lương cao, so với việc hết lần này đến lần khác đáp ứng yêu cầu công việc bằng vẻ bề ngoài bóng bẩy, cô thích việc tự mình làm hơn, dùng toàn bộ thời gian để sáng tạo ra các bản vẽ.

Hơn nữa, yêu đương với đồng nghiệp là vi phạm nội quy của Lôi Thịnh, sau khi ở bên Trần Thương, cô đã suy nghĩ kỹ càng, sau các hoạt động mở rộng của thị trấn Tầm Đường, cô đã soạn xong đơn từ chức, chỉ đợi cơ hội thích hợp để nộp lên.

Trước đây vì lo lắng hành vi kỳ quái của Bùi Cảnh Ngôn, An Du không dám nộp đơn, từ khi chiến tranh lạnh với Trần Thương, bất luận là ở chung cư hay ở công ty đều phải đối mặt với anh, ngay cả báo cáo thường ngày cũng như ngồi trên lửa, mỗi biểu cảm nhỏ đều không khỏi bị phóng đại, mỗi giờ mỗi phút đều như bị dày vò, không cách nào có thể chuyên tâm.

Vì nhiều nguyên nhân nên từ bỏ công việc hiện tại là lựa chọn tốt nhất.

Chỉ là không ngờ rằng, vốn dĩ viết đơn từ chức là vì tự do và tình yêu quang minh chính đại, đến cuối cùng vì nhiều nguyên nhân phía sau khác mà nó trở thành sự trốn tránh của cô.

Bùi Thị phê duyệt rất nhanh. Mặc dù chức vụ không thấp, nhưng cô cũng chỉ là nhân viên bên ngoài được phái đến Lôi Thịnh, ngoại trừ lời giữ chân và khen ngợi khách sáo, thì quá trình được rút ngắn hơn nửa so với bình thường.

An Du chỉ cần đợi bàn giao công việc trong một tháng liền có thể nghỉ việc hoàn toàn.

*

Dương Mạn Ni thấy An Du bắt đầu bàn giao lại công việc cho đồng nghiệp trong bộ phận, mới cảm thấy cô thực sự muốn rời khỏi tổ dự án.

Vẻ mặt cô không nỡ: “An tổng, chị thật sự phải đi sao? Vậy ai sẽ thay thế vị trí của chị?”

“Em đó.”

An Du nói đùa: “Bộ phận tiếp thị bây giờ là thiên hạ của em rồi đó.”

“Như vậy quá nhanh rồi, bộ phận tiếp thị không có chị không được, em càng sợ hơn, một mình em đối phó không nổi với má Trần.”

An Du đang in đơn nghỉ việc, nghe vậy động tác lấy giấy ra hơi chậm, không khỏi nghĩ đến lần đầu cô đối đầu với Trần Thương, mặc dù không coi là ngang sức ngang tài, nhưng cũng có thể vui vẻ so tài.

Quan hệ càng gần gũi càng khó tránh khỏi lòng tham không đáy, càng khó thoát khỏi những mong đợi phi lí, càng khát vọng chiếm hữu hoặc đồng hóa, càng dễ bị kiểm soát bởi sự thất vọng kéo theo.

Máy in in ra giấy ấm mang theo mùi mực, An Du nhất thời chưa cầm được, giấy rơi xuống đất.

Cô nhặt lên, ngẩng đầu lên thấy Dương Mạn Ni bày ra vẻ mặt khóc lóc, cười nói: “Ai rời khỏi ai thì trái đất vẫn quay.”

Cô cầm đơn đi khắp mấy tầng xin chữ ký, cuối cùng đến phòng nhân sự đóng dấu, đúng lúc wechat của Trần Thương nhắn đến: “Được phê rồi?”

Dường như anh không ngạc nhiên chút nào, đối với anh mà nói cô ra đi hay ở lại đều không quan trọng, bất luận là bầu bạn trong cuộc sống hay công việc.

Cô trả lời: “Ừm.”

Trần Thương: “ Em nên bàn bạc với anh.”

An Du: “Chuyện của bản thân em, không cần thiết.”

Nghĩ lại, cô gửi thêm: “Khoảng thời gian này em không về chung cư của anh nữa, phòng mới vẫn chưa đến xem qua, tối nay em đến đó ở.”

Đặc biệt nhấn mạnh chủ sở hữu của căn chung cư, tin rằng anh sẽ hiểu suy nghĩ của cô.

Vài phút sau, Trần Thương mới trả lời: “Được.”

Giống như vô cùng tôn trọng quyết định ra sống riêng của cô, thực ra là không quan tâm.

Ngón tay cái trượt lên trượt xuống, hiện ra lịch sử trò chuyện, cuộc trò chuyện thân mật qua wechat lần gần đây nhất là hai tháng trước, sau khi Dịch Mỹ Trân qua đời, khoảng thời gian đó cô làm việc qua máy tính tại nhà.

Hôm đó anh ít khi mở lời: “Đang làm gì vậy?”

An Du vẫn còn buồn ngủ, trả lời: “ Có việc gì cần em hoàn thành sao? Bây giờ em vẫn muốn ngủ.”

Trần Thương: “Cần em nhớ anh.”

An Du mỉm cười tỉnh táo, gửi nhãn dán [ ôm chồng]

Trần Thương gửi một đoạn ghi âm dịu dàng: “Về nhà ôm.”

Đổ vỡ tình cảm cũng như cà phê thêm đường, lúc nóng thì luôn thấy ngọt, lúc nguội rồi thì vị đắng ban đầu không thể che giấu được nữa.

An Du nhìn vào cuộc trò chuyện của anh một lúc mới phát hiện hình đại diện của anh đã thay đổi từ lúc nào, từ hai đường ngang song song ban đầu thành những đường thẳng cắt nối nhau chi chít.

Lúc bình thường, cô nhất định sẽ hỏi ý nghĩa của ảnh đại diện mới là gì, sau đó dựa vào câu trả lời của anh mà trêu chọc một chút.

Bây giờ quan điểm bất đồng khó mà cùng ý, nếu đã lựa chọn cách giải quyết lạnh nhạt, thì sự quan tâm những chi tiết nhỏ này tạm thời không cần thiết.

Thời hạn của từ “tạm” là bao lâu thì không có câu trả lời rõ ràng.

An Du không chút biểu cảm, ném điện thoại vào túi.

*

Căn phòng mới không thiếu gì, ngay cả mùi hăng hắc của đồ mới cũng không còn, góc phòng khách còn có hương thơm tao nhã của hoa bách hợp. Diện tích rộng hơn căn chung cư trước đây, đổi sang màu trắng thuần, tông màu chủ đạo ấm hơn, tươi sáng và sống động hơn, là phong cách trang trí mà cô yêu thích.

Tâm trạng u sầu đã đỡ hơn chút, sự sắp xếp của Bùi Cảnh Ngôn vẫn chu đáo như xưa.

Điều đáng ngạc nhiên là cô không có cảm giác bị bỏ rơi khi trở lại nhà họ Bùi trong đêm giao thừa, mà cô có cảm giác yên tâm khi nhận được sự chăm sóc của anh trai mình.

Có lẽ thành phần thuốc đã đóng gói nhầm trong xưởng thuốc? Bùi Cảnh Ngôn cũng không hề biết rõ tình hình? Lúc đó cô đã kiểm tra rất nhiều tài liệu cũng có hỏi qua bác sĩ Tô, xác định thuốc bị ẩm cũng sẽ sản sinh ra aflatoxin.

Tóm lại bản thân không bị thương bởi chất độc, An Du không nghĩ nữa, nhanh chóng dẹp bỏ chuyện từng khiến bản thân lo lắng và sợ hãi.

Trần Thương gọi điện đến, như thường lệ quan tâm cô ăn ngủ tốt không, nhẹ nhàng như thường ngày nhưng lại không phải.

Động vật của phi xã hội hóa chỉ quan tâm đến sinh tồn và bỏ đi nhu cầu tình cảm. 

An Du lạnh nhạt trả lời mình vẫn ổn, ôm chăn nằm xuống.

“Em phải ngủ rồi” —— Lời kết thúc vạn năng.

Trần Thương không làm phiền, chúc cô ngủ ngon, im lặng đợi cô tắt máy trước.

An Du không do dự tắt máy, nhìn lên trần nhà không quá 10 phút, đã chìm vào giấc ngủ.

*

Cảm xúc mất cân đối trong lòng khiến cô thao thức, trằn trọc trở mình vài lần, mi mắt không che được ánh sáng đèn ngủ, mơ hồ duỗi tay muốn tắt đèn.

Mặt tường nhẵn bóng, không thể nào sờ được công tắc, An Du vội gọi: “Trần Thương, sáng quá rồi.”

Không ai trả lời.

Lúc mở nửa mắt nhìn thấy căn phòng trang trí không quen thuộc, mới nhận ra mình đang ở đâu.

“Haizz…” An Du thở dài, 2:45 sáng.

Trên điện thoại có một tin nhắn chưa đọc, là thông báo Thiều Nãi chuyển khoản tiền thù lao đến thẻ của cô.

“Nhận được tiền rồi, cảm ơn nha![yêu bạn]” An Du gửi tin nhắn đi.

Hình đại diện màu xám nhanh chóng đổi màu, Thiều Nãi trả lời rất nhanh: “Cậu vẫn chưa ngủ sao?”

“Nửa đêm tỉnh giấc, giờ không ngủ được.” An Du tâm sự với cô: “ Gần đây rất buồn phiền.”

Thiều Nãi: “Cậu nói đi.”

An Du suy nghĩ cách diễn đạt, hỏi một vấn đề chung chung: “Thiều Nãi, nếu bạn thân của cậu phạm tội, mà bạn trai cậu lại đúng lúc là đại diện nguyên cáo, bọn họ lúc này lại đối đầu nhau, nhưng bạn trai cậu có đủ khả năng giúp bạn thân cậu giảm nhẹ hình phạt, nhưng anh ấy không giúp, cậu có trách anh ấy không? ”’

Sau khi An Du bình tĩnh lại, lúc rảnh rỗi cô luôn suy nghĩ lại liệu những yêu cầu của cô đối với Trần Thương có vô lý quá không.

Lý trí và tình cảm mãi mãi đấu tranh giằng xé, cuối cùng khiến mình đầy thương tích.

Thiều Nãi luôn trong trạng thái đang nhập tin.

An Du bổ sung thêm: “Có lẽ khiến anh ấy rất khó xử đi, hình phạt của bạn thân rất nặng tôi không đành lòng, nhưng hình như cũng không có tư cách đòi hỏi anh ấy, chỉ là khó tránh khỏi việc hi vọng tình cảm của anh ấy đối với tôi mà có thể chiếu cố cho bạn thân tôi.”

Cô không đợi Thiều Nãi trả lời, tiếp tục tâm sự: “Tôi vẫn cho rằng, pháp luật vô tình, nhưng con người có lòng nhân ái. Tôi cần thời gian để chấp nhận kết quả này.”

Thiều Nãi trả lời bằng một dòng dài: “[ôm ôm,nếu thời gian có thể giải quyết phiền muộn hiện tại của cậu, không bằng buông bỏ trước, quan tâm đến sức khỏe của bản thân nhiều hơn, ăn ngủ đúng giờ mới có thể khôi phục tinh thần và tâm trạng.”

An Du cảm thấy nhẹ nhõm hơn.“Ừm, tôi sẽ cố gắng hiểu cho anh ấy.”