Tôi Sẽ Không Thích Anh - Hạt Thư

Chương 80




Mấy tiếng trước, tin nhắn wechat gửi cho Trần Thương đều bặt vô âm tính không người trả lời, An Du vội làm ra một bản hợp đồng nhằm che mắt mọi người rồi chạy thẳng lên phòng họp ở tầng trên cùng.

Cửa phòng họp đóng kín, những bước chân nôn nóng đang tiến đến phòng họp được che giấu bởi tấm lót thảm sàn. An Du bước đi đầy mệt mỏi, áp lưng dựa vào tường, giày cao gót bị cô cởi ra thả lỏng cho bắp chân đau nhức.

Từ trong phòng họp đóng kín cuối cùng cũng chiếu ra chút ánh sáng màu trắng, Hà Thế Lạc bưng khay nước đi ra thấy An Du thì ngạc nhiên nói: “An Tổng? Cô vẫn chưa đi?”

An Du mang lại giày, hỏi: “Trần Tổng đâu?”

Hà Thế Lạc đóng cửa phòng lại: “Họp cả ngày hôm rồi, đến chín giờ mới tan họp được.”

An Du nghe thấy thế, ra vẻ tò mò hỏi: “Đang nói về cái gì mà lâu thế?” Cô quơ quơ những tờ giấy trong tay. “Có một phần hợp đồng cần chữ ký của anh ấy.”

“Nội dung bí mật nên không tiện tiết lộ, hôm nay tổng giám đốc cũng có mặt.”

Hà Thế Lạc hạ thấp giọng: 

“An tổng, cô tan việc trước đi, ngày mai hẵng tìm anh ấy ký tên cũng như nhau mà.”

Âm thanh điện thoại rung lên, là tin nhắn của Trần Thương: “Thức ăn anh để trong ngăn thứ hai tủ lạnh, em hâm nóng hai phút là ăn được.”

Ý câu nói là muốn cô đi về trước. Cho dù Trần Thương vẫn chưa chính thức thăng chức, nhưng những đồng nghiệp cùng cấp ban đầu sớm đã cư xử như cấp trên cấp dưới với anh. An Du chỉ có thể gật gật đầu với Hà Thế Lạc: “Vậy ngày mai tôi tới tìm anh ấy sau, làm phiền anh truyền đạt lại giúp tôi.”

Trong căn hộ ở chung cư, chỉ có một chùm đèn đang phát sáng trong phòng khách, tỏa ra một vòng tròn màu cam ở góc phòng.

Tuyết Cầu đang ngủ trên đùi An Du, phát ra tiếng ngáy khò khò thoải mái dễ chịu. An Du vuốt ve nó, ánh mắt lại nhìn về bản án tham ô trên màn hình máy tính nhưng lại không có nhiều giá trị tham khảo, cô tìm đọc lướt qua cả đêm nên hai mí mắt từ từ nặng trĩu rồi ngủ thiếp đi lúc nào không hay.

Một nụ hôn nhẹ rơi trên trán, An Du ngủ không sâu nên mở đôi mắt còn đang lim dim tỉnh giấc. 

Trần Thương đặt hai tay bên người cô, cơ thể ấm áp che phủ cô, chắn hơn nửa ánh sáng. Anh nói: “Về phòng ngủ đi em.”

“Không, em không buồn ngủ.”

An Du dụi dụi mắt, nhìn đồng hồ đã gần một giờ sáng, cô oán than anh: “Anh càng ngày càng bận, bây giờ chúng ta thật sự giống như bạn cùng phòng thôi đó. Khoảng thời gian này toàn là em ngủ rồi anh mới quay về, em tỉnh giấc thì anh đã đi làm sớm. Đến công ty cũng không thấy bóng dáng anh đâu, không bằng anh qua đêm ở phòng làm việc cho xong.”

Trần Thương vừa nghe xong liền bật cười, cưng chiều nựng nịu mũi cô: “Mới ba ngày thôi mà thành anh lạnh nhạt em rồi sao?”

An Du chọc chọc cánh tay anh: “Cho nên hôm nay đặc biệt đợi anh quay về.”

Cảm xúc của cô không được tốt cho lắm, rõ ràng là lời nhõng nhẽo nũng nịu như người yêu, nhưng biểu cảm thì lại lạnh nhạt. An Du nói xong rồi nhìn chằm chằm, khoé môi trĩu nặng, giống như muốn bắt đầu chất vấn điều gì đó hoặc có thể chỉ là muốn trò chuyện.

Tuyết Cầu tỉnh dậy, nhảy xuống khỏi đùi An Du, quay qua dính vào lòng Trần Thương. Anh cúi đầu chọc ghẹo con mèo một lát, mới nhướng mày ung dung nói: “Em muốn nói gì?”

“Hàn Nam” An Du đi thẳng vào vấn đề: “Chuyện cậu ấy bị đình chỉ để điều tra, tại sao không nói với em?”

“Dương Mạn Ni nói với em sao?”

Ngữ khí Trần Thương mang theo sự không bằng lòng với việc tin tức bị rò rỉ từ cấp dưới, lạnh giọng nói: “Trước khi chuyện này được điều tra rõ ràng, ngoại trừ những nhân viên tham gia điều tra, còn lại những nhân viên khác của Lôi Thịnh đều được giữ bí mật.”

An Du ngồi thẳng lên: “Cậu ấy hiện đang ở đâu?”

Trần Thương thở dài, ngưng khoảng hai giây mới trả lời cô: “Đang bị tạm giam, trước mắt là tạm giữ hành chính.”

“Tạm giữ? Đã định tội ngay lập tức sao?”

An Du hướng mặt về phía anh, gấp gáp nói: “Mời người “uống trà” trong trại tạm giam cũng cần thời gian, không hỏi trắng đen rõ ràng mà đã tạm giam luôn rồi sao?”

“An An,em đừng quá kích động.”

Trần Thương rất bình tĩnh, kéo một cái chăn bông đắp lên hai cánh tay lạnh ngắt vì ở bên ngoài quá lâu của cô.

“Nếu như cậu ta trong sạch, cảnh sát tự nhiên sẽ thả người”.

“Bắt đầu khi nào?”

An Du không tình nguyện chấp nhận: “Chứng cứ đâu?”

“Có người báo án.”

Trần Thương không nói rõ cụ thể thời gian chi tiết, anh nhấc tay di chuyển con chuột trên màn hình, tắt màn hình bảo vệ, dựa vào quyền hạn đăng nhập vào mạng nội bộ tải tệp đính kèm xuống, nhấp vào mở hàng chục trang tài liệu điện tử.

“Vốn dĩ anh vẫn chưa tin, nhưng chứng cứ vô cùng xác thực.”

Anh kiên nhẫn nói rõ: “Thứ nhất, cậu ta liên lạc với người đứng đầu nền tảng bộ phận KOL, lợi dụng cách chơi trò chơi làm phương pháp đặt cược ngẫu nhiên, từ đó các chủ biên mở một căn phòng nhỏ để tổ chức đánh bạc, ăn chia tiền với nhau. Thứ hai, việc thi đấu PVP trong <Yêu ma ký> vẫn chưa bắt đầu nhưng Hàn Nam đã làm giả con số, hoán đổi tiền vốn hạng mục dưới danh nghĩa xếp hạng công hội. Thứ ba, các sản phẩm bên ngoài do <Yêu ma ký> cách chơi bị biến thành phương pháp đặt cược ngẫu nhiên, liên kết của kênh bán hàng cũng bị thay đổi, toàn bộ khoản tiền đều chảy vào nhà xưởng mà người đại diện pháp lý của nhà xưởng có qua lại cá nhân với cậu ta. Các kênh chính thống có doanh thu rất ít nên bị người chơi phía sau phàn nàn rất nhiều, gây ảnh hưởng xấu không nhỏ đến game, nếu không phải đồng nghiệp phụ trách hoạt động bên ngoài lưu ý, e rằng sẽ còn nhiều kẽ hở khác.”

An Du mím môi không nói, bản ghi nhớ và email giữa Hàn Nam với nhà cung ứng không phải giả, giọng nói bị nhận ra chính là giọng nói của cậu ấy không thể nghi ngờ.

Trần Thương xử lý chuyện này âm thầm lặng lẽ, chỉ ngắn ngủi vài ngày đã thu thập một lượng lớn số liệu và văn bản, tốc độ nhanh chóng quá không bình thường.

Kích động quá lớn, An Du không suy nghĩ sâu xa, chỉ nhắm mắt lắc đầu: “Em không tin cậu ấy sẽ làm như vậy, Hàn Nam ở Canada cũng có kinh nghiệm công việc, cậu ấy không phải là người không phân biệt được trắng đen.”

“An An, em cho rằng em hiểu cậu ấy, nhưng em nhận biết cậu ấy cũng mới chỉ là ở vẻ bên ngoài.”

Trong ánh đèn vàng mờ, Trần Thương không thể hiện biểu cảm, thần sắc lạnh nhạt, giọng điệu với cô vẫn có sự khoan dung, bất lực, anh nói: “Anh nghĩ trước những sự thật khách quan, em không nên trộn lẫn tình cảm riêng mà tin tưởng cậu ấy vô điều kiện.”

“Nhóm dự án tổn thất bao nhiêu?”

Thật lâu sau, An Du mới nhẹ giọng hỏi.

“Vẫn còn đang báo giá.”

An Du nước mắt lưng tròng, vừa thất vọng với Hàn Nam lại vừa thêm lo lắng, ít nhất là không hy vọng nhìn thấy sự nghiệp của mình thậm chí là phần còn lại cuộc đời của mình bi hủy hoại.

Tiếng nói của Trần Thương tuyệt đối có trọng lượng với cô, cô vòng vo: “Nếu như tổn thất không lớn, có phải chỉ cần bù đắp tổn thất là được không? Nghe Mạn Ni nói, cậu ấy sẽ bị phong tỏa trong toàn ngành công nghiệp…..”

“Chuyện này không thể nào chỉ dựa vào quyết định của anh.”

Trần Thương nhìn ra ý đồ của cô: “Niêm phong và bồi thường là thủ tục cần thiết, còn lại chờ phán quyết, nếu không sẽ không thể giải thích với KOL cùng những đối tác khác.”

“Anh biết em rất khó chấp nhận.” Trần Thương duỗi cánh tay ra ôm cô vào lòng, “Pháp luật rất công bằng, An An.”

An Du đầu óc trống rỗng, đôi mắt mở to không nói nên lời, nhớ lại hình ảnh Hàn Nam hoàn toàn khác lúc bình thường.

Cô cho rằng mặc dù cậu ấy khôn khéo cáo già vẫn sẽ tuân thủ nguyên tắc, nhưng trong hồ sơ tư liệu, lời nói bộc lộ rõ ràng lòng tham không đáy.

Trần Thương tắt mạng và máy tính, dùng ngón tay cuộn tròn một lọn tóc của cô, cầm đuôi tóc lướt nhẹ chóp mũi cô, chọc ghẹo: “Thời gian riêng tư như thế này,,chúng ta không nên nói chuyện công, đúng không?”

An Du miễn cưỡng cười một tiếng, nụ cười miễn cưỡng treo lên của cô bị anh nhìn thấy, môi lưỡi mềm mại của cả hai quấn lấy nhau, hơi nóng từ phòng khách lan đến phòng tắm.

Anh kéo cô vào biển dục vọng, vừa hôn vừa cười: “Hôm nay không lạnh nhạt em nữa.”

Một tuần trôi qua, trong lòng An Du đều mang đầy tâm sự, suy đi nghĩ lại, luôn cảm thấy chuyện của Hàn Nam có một số điểm nghi ngờ, ví dụ như mốc thời gian, giá trị của số tiền liên quan đến vụ án và cả quá trình thu thập chứng cứ.

Mấy lần cô muốn trò chuyện cùng Trần Thương nhưng đều bị anh lảng tránh sang những chuyện khác.

Hỏi quá nhiều thì Trần Thương nghiêm túc nhắc lại: “Anh không hy vọng trong cuộc sống riêng tư chúng ta còn nhắc về chuyện này.”

Khi ăn sáng cùng nhau, cả hai cũng không trò chuyện, An Du lơ đãng không tập trung ăn, nhìn anh rồi lại nhìn thức ăn, muốn nói lại thôi.

Giống như biết An Du khi mở miệng sẽ nhắc tới chuyện Hàn Nam, Trần Thương cắt lát bánh mì rồi phết bơ lên xiên một miếng đút cho cô, đẩy phần còn lại đến trước mặt cô.

“Anh đi trước, tối gặp.”

Anh lại bỏ đi trong im lặng không mấy vui vẻ. Nhà cung ứng chịu trách nhiệm về việc xuất bản văn kiện bên ngoài đã bị trả lại bản thảo lần thứ năm, An Du vốn dĩ đã cáu kỉnh, lúc này hoàn toàn mất kiên nhẫn, gõ bàn phím vừa mạnh vừa nhanh, sau cùng phát âm thoại: “Anh là người máy sao? Yêu cầu tôi nói lúc trước anh nghe không hiểu à? Từng bước từng bước làm sao nhập mật mã cần phải dạy anh viết thế nào, làm thế nào anh mới biết làm hả? AI còn tốt hơn cả anh đấy.”

Dương Mạn Ni hiếm khi thấy An Du nổi giận, không có chuyện gì đều bộc phát ra bên ngoài, đợi An Du bình tĩnh lại mới thám thính hỏi: “An tổng, có phải cô phiền não chuyện của Hàn Nam không?”

“Không có.”

An Du nặng nề thở dài, điều chỉnh giọng nói mềm mại viết tin trả lời nhà cung ứng: “Xin lỗi, vừa rồi tâm tình không tốt, làm phiền các anh thay đổi lại bản mới. Vất vả các anh rồi.”

Dương Mạn Ni đưa cho cô một thanh chocolate: “Tâm trạng không tốt nên ăn chút đồ ngọt đi.”

An Du cắn một miếng trong miệng, vị ngọt ngấy tan trong miệng, chỉ cảm thấy mọi chuyện không suôn sẻ. Dương Mạn Ni nói chuyện phiếm với cô: “Thật tình mà nói, Hàn Nam rất có nhân duyên, trong đội của cậu ấy gửi email cầu xin cho Trần Ma, đại khái là nhiều người ký tên đồng ý, tôi cũng ẩn danh ký tên tham gia náo nhiệt. An tổng, cô thật sự lo lắng thì cũng có thể thử xem. Nói cho cùng Hàn Nam là người từ bên mình đi ra, quan hệ với cô cũng rất tốt nữa”.

Cô bị kẹp giữa Hàn Nam và Trần Thương, về công cô không thể nói, về tư……….An Du cười khổ: “Thôi bỏ đi.”

Hôm nay lại tách riêng với Trần Thương về nhà, Trần Thương buổi chiều mở cuộc họp lại ngồi cách xa cô nhưng thỉnh thoảng lại ho vài tiếng.

An Du trên đường đi làm về mua vài trái cam, về nhà trước, dự tính chưng cam trứng cho anh.

Tài nghệ nấu ăn của cô rất dở, có một lần cô bị viêm cổ họng, Trần Thương cũng làm món này cho cô ăn, cô cảm thấy ăn rất ngon, nên cố ý ghi chép lại cách làm.

Cam cắt một lát nhỏ ngay cuống, vét hết ruột cam ra, cho thêm lòng trứng, sữa, đường trắng vào trộn đều, rồi đổ vào phần vỏ cam đã rỗng.

An Du tay chân vụng về, riêng vét ruột cam ra đã mất không ít thời gian, mọi thứ chuẩn bị xong xuôi, cô cẩn thận dùng màng bọc thực phẩm bọc miệng quả cam, dùng tăm chọc thủng rồi cho vào nồi hấp.

Khi Trần Thương về đến nhà, cam hấp còn nóng hổi, vị thơm ngọt bay ngào ngạt. Anh cố nén cảm giác khó chịu trong cổ họng lúc ban ngày, ho nhẹ hai tiếng, thấy An Du trong phòng bếp, rất ngạc nhiên: “Hôm nay em xuống bếp sao?”

“Không tính là xuống bếp, thấy cổ họng của anh không thoải mái.”

Thành chén nóng phừng trên tay cô, An Du bưng ra, nhéo nhéo vành tai giảm độ nóng trên đầu ngón tay, gọi anh: “Anh mau lại ăn.”

Trần Thương vô cùng kinh ngạc, khoảng chục giây sau mới định thần bước tới gần cô, nhẹ giọng cười nói: “Đại tiểu thư của tôi ơi, chuyện gì đang diễn ra vậy?”

“Quan tâm anh đó.”

An Du lấy một cái muỗng nhỏ bằng thép không gỉ, xúc một ít cam hấp trứng nhét vào miệng anh.

“Ăn ngon không?”

Không đủ đường, sữa thì quá nhiều, ruột và thịt cam thì lẫn lộn.

Trần Thương không lên tiếng, gật gật đầu nuốt xuống: “Tạm ổn.”

Trần Thương tắm rửa xong, ra khỏi nhà tắm tìm áo khoác lên người.

An Du đứng bên cạnh tủ quần áo, đang cầm bàn ủi ủi quần áo, nhìn đống chiến lợi phẩm trên giường thì thấy cô đã ủi thẳng thớm ba bốn cái áo sơ mi nam. Hơi nước nóng hừng hực, An Du xịt hơi nước ngay vị trí áo nhăn nhúm nhiều nhất rồi ủi đi ủi lại nhiều lần đến khi thẳng thớm mới chuyển sang chỗ khác.

So với khi xuống bếp lúc sáng thì động tác bây giờ của cô còn thông thạo hơn, nhưng hình ảnh làm việc nhà lại không phù hợp với hình tượng ngày thường của cô. Trần Thương vô cùng ngạc nhiên: “Hôm nay em làm sao vậy?”

An Du không ngẩng đầu mà chỉ nói: “Em chỉ đơn giản là muốn chăm sóc anh, không được hay sao?”

Trần Thương quỳ xuống, xoay vặn công tắc đóng mở, điều chỉnh chế độ treo đối với chế độ vải cotton và vải lạnh, sau cùng suy nghĩ dứt khoát tắt cho xong.

“Làm gì vậy? Cái này còn chưa ủi xong.”

Trần Thương vươn tay dựng thẳng bàn ủi: “An An, em làm quá nhiều rồi”.

An Du nghẹn lời: “……Em chỉ muốn học cách chia sẻ.”

Trần Thương nở nụ cười dịu dàng: “Vậy thì rất cảm ơn đại tiểu thư của anh.”

“Anh không thích khi em làm những việc này sao?”

An Du chỉ chỉ chỗ quần áo trên giường. “Hôm nay em xúc phân của Cầu Tuyết, chơi với nó rất lâu, sau đó đem quần áo dơ đi giặt rồi phơi sạch sẽ, cũng lau nhà luôn….”

“Không phải không thích.”

Trần Thương xoa xoa đỉnh đầu cô, giọng điệu nhàn nhạt nói: “Mà là không giống em.”

Anh để lại đơn giản ba từ, quay người ra khỏi phòng. An Du biết anh chuẩn bị làm việc, đại khái là lại xử lý chuyện của Hàn Nam, nghe ngóng được tin từ Dương Mạn Ni, ngày ra tòa đã cận kề. Nếu như Trần Thương tình nguyện không truy cứu…..

Cô duỗi hai cánh tay, hai bàn tay đan chéo, ôm anh từ phía sau: “Như thế nào thì mới giống em?”

Trần Thương không nhúc nhích, cô càng dùng lực ôm chặt anh hơn.

“Trần Thương, anh nói không muốn em nhắc chuyện đã qua, vậy anh nói xem, như thế nào mới giống em? Em làm sao? Anh…..Có thích em của hiện tại không?”

An Du không nhắc tới từ “yêu”,cô không chắc chắn quan hệ giấu giếm che đậy này của hai người, tình yêu giữa hai người liệu có bao nhiêu chứ? Cô chỉ dám nói từ “thích”,hình dung mức độ như vậy an toàn hơn.

Cô không thấy biểu cảm của Trần Thương, nhưng cảm nhận được cơ bắp phập phồng lên xuống do thay đổi trong nhịp thở của anh, Trần Thương trầm lặng, thấp giọng nói: “Không chỉ như thế.”

“Không chỉ vậy…..” An Du do dự một lúc, từ câu trả lời ngắn gọn của anh có được phân nửa tự tin: “Có thể anh không muốn nghe, nhưng em vẫn phải nói.”

Cô tường thuật lại giống như chị dâu Tường Lâm đã nói: “Tỉnh lại từ tai nạn xe, cả mặt em đầy thương tích, khi mở mắt ra chỉ thấy màu trắng xóa, nhìn thấy bác sĩ tóc vàng mắt xanh, em nghĩ mình đã chết và đi đến thiên đường rồi.”

“May mắn chỉ là mất trí nhớ, đây đã là kết quả tốt nhất. Nhưng mà Hàn Nam nằm kế bên, bộ quần áo màu xanh nhuộm đẫm máu, khiến con người ta rợn người.”

“Không phải em muốn nói với anh rằng cậu ấy tốt bao nhiêu, cũng không phải em cố bào chữa những chuyện sai cậu ấy đã làm. Nhưng mà……Nếu không có cậu ấy có lẽ em không xuất hiện trước mặt anh bây giờ, dù là sinh mạng hay tinh thần, cậu ấy là một trong những người có ơn với em.”

Trần Thương tựa như muốn xoay người, An Du không cho anh nhúc nhích, đầu dán chặt sau lưng anh, càng ngày càng gần nhau hơn, kề sát nhau hơn. Nhưng cũng rất xa,quá xa để có thể đối mặt với anh.

“Từ sau khi bà nội qua đời, anh và cậu ấy là hai người quan trọng nhất với em.”

Cô thấp thỏm lấy hết can đảm dũng khí nói một lèo: “Anh có thể nào, nhìn vào điểm này……Mà chỉ khai trừ cậu ấy, để cậu ấy bồi thường tổn thất kinh tế thôi có được không? Lần dạy dỗ này sẽ cho cậu ấy một bài học rất lớn, một khi toàn ngành phong sát thì cậu ấy sẽ hoàn toàn thất nghiệp. Em tin rằng cậu ấy sẽ hối cãi triệt để, làm lại từ đầu……”

“An An.”

Trần Thương lạnh lùng cắt ngang, đè nén, kiềm chế sự phẫn nộ trong giọng nói.

“Anh đã nói rồi, quan hệ chúng ta không nên để Hàn Nam ngăn ở giữa.”

“Hôm nay em chịu làm những việc này, chỉ vì muốn để anh cảm động, dùng chiêu bài tình cảm lớn nhất thay cậu ta cầu xin tha tội, có phải không?”

“Không phải……”

Anh tránh khỏi vòng ôm của cô, xoay người đối mặt với cô, tóc mái ngắn rơi xõa đang che đi hàng chân mày.

Bình thường, dáng vẻ như vậy của Trần Thương khiến anh trông mềm mại hơn một chút, nhưng tâm trạng hiện tại toàn bộ đều bị giấu dưới lớp tóc đen kia: “Hàn Nam đã cứu em, anh rất cảm kích cậu ta.”

“Em xem cậu ta là người quan trọng, nhưng cậu ta không có giá trị với anh, là nhóm dự án cần phải loại bỏ tai họa ngầm.”

“Thật ra, anh có cân nhắc đến cảm nhận của em, anh đã cho nhiều cơ hội, nhưng cậu ta không hề trân trọng.”

“Quan hệ giữa em và cậu ta thế nào, giữa em với anh ra sao, cậu ta cư xử thế nào trong công việc, là ba chuyện khác nhau hoàn toàn.”

Tiếng ho của Trần Thương càng trầm trọng hơn khi anh nói, giọng nói nghe có vẻ rất nghiêm khắc, thái độ dứt khoát sắc sảo.

An Du muốn giơ tay xoa vỗ lưng cho anh nhưng anh lại lùi một bước né tránh.

Vạt áo rộng khẽ đung đưa, lần trước anh mặc cái áo này hình như không rộng như thế.

Cánh tay khựng lại trong không khí rồi từ từ hạ xuống, cô nhắm mắt, cắt ngang ánh mắt ai đó làm cô đau đến nhói lòng.

“Cần phải dồn cậu ấy đến đường cùng như vậy sao? Số tiền vài triệu đối với cá nhân là số nhiều, nhưng đối với tổng doanh thu mà nói thì không ảnh hưởng gì mấy……”

“Bất động sản và vốn lưu động được bán đi để gom trả vẫn còn thiếu một phần nhỏ, em có thể giúp Hàn Nam bù vào.” 

An Du biết lời hùng biện của bản thân rất không chuyên nghiệp, trong lúc vội vàng, cô chỉ muốn giảm nhẹ mức độ nghiêm trọng việc tham nhũng của Hàn Nam, cô đưa ra giải pháp nhìn có vẻ song toàn: “Những tổn thất tình cảm và những thứ khác, em cũng sẽ nghĩ cách tự trả tiền. Anh cũng sắp nhận chức nhà sản xuất rồi, có thể……”

“An tổng.”

Trần Thương một lần nữa cắt ngang, đem cách xưng hô công sở đến căn phòng thân mật nhất, vừa xa lạ vừa lạnh nhạt.

“Em nên nhìn vấn đề một cách lý trí, chứ không phải xử trí theo cảm tính, vì tình riêng mà làm trái pháp luật.”

“Em không cần dạy anh làm thế nào, sự việc sớm đã có định đoạt, đừng lãng phí tâm tư hay miệng lưỡi nữa.”Lực đóng cửa chỉ phát ra tiếng động nhỏ, nhưng cách cửa gỗ không dày không mỏng này không chỉ đơn giản ngăn cách họ thành hai không gian vật lý khác nhau, hơn thế còn là cảm xúc vô tinh ngăn trở hai con người thân mật nhất trên đời.