Những phiến đá màu nâu xanh, tiếng nước sông chảy róc rách xa xăm, khu chợ phía nam là một con hẻm dài rộng, hai bên là dãy nhà thấp theo phong cách kiến trúc cổ xưa thanh nhã.
Thị trấn Tầm vốn là nguyên mẫu tham khảo của một trong những bản đồ thị trấn nhỏ trong <Yêu Ma Ký> nơi mà gần giống khung cảnh trò chơi mà không cần thêm bất kỳ trang trí phức tạp nào.
Những thương gia ăn mặc như lái buôn và dân thường trong trò chơi đóng quân phía trước, những người chơi hoặc khách du lịch tham gia hoạt động hầu hết đều ăn mặc quần áo cổ phong hoặc Hán phục.
Hơn một chục quầy hàng trên đường phố và ngõ hẻm khôi phục lại cách chơi trò truyền thống, bói quẻ xem toán, đạo sư bắt yêu, giải đố trao thưởng… Giống như một quy mô phố phường giang hồ thật.
Hai đoạn phố nhỏ là ranh giới vượt thời gian quá khứ hiện tại, An Du và Trần Thương đi xuyên giữa đoàn người đi bộ, trái lại có chút lạc nhịp.
*
“Từ lần đầu biên tập <Yêu Ma Ký> đến hiện tại đã gần một năm, kế hoạch tổng thể hoạt động ngoại tuyến lần này được thực hiện ở cấp độ lễ hội,” An Du vừa đi vừa giải thích với Trần Thương, “Trên đường còn chuẩn bị sẵn mã miễn phí cho người chơi, chỉ cần quẹt ID của mình là được. Hoạt động giờ mới chỉ bắt đầu một tiếng nhưng đã có phản hồi rất tích cực.”
Từ đầu ngõ tới cuối ngõ, người chơi đi bộ cưỡi ngựa ngắm hoa, lướt qua chỉ mất chưa đầy mười phút.
Trần Thương đại khái xem qua, nhẹ nhàng bình thản nhận xét: “Không tệ.”
“Nói thêm hai câu khen tốt chết ai hả.” An Du ai oán mấy từ nhẹ như tơ của anh, khiến cô nhớ lại dự thảo, “Bung tay chơi lớn vài triệu thế này mà! Nhìn thấy một thành phẩm tuyệt vời như vậy mà biểu cảm của anh không đặc sắc hơn một chút sao?”
Trần Thương cười, “Vậy anh nên phải như thế nào?” Anh hướng về không xa vài thiếu niên khoảng mười mấy tuổi rượt đuổi chạy qua những gian hàng, tiếng cười vang cao, “Giống như bọn họ sao?”
An Du khó mà tưởng tượng được dáng vẻ Trần Thương vui cười như thế, cạn lời nói: “Uốn nắn quá tay thì không cần thiết.”
Cô kéo anh vào một hàng Hán phục khác, “Phải tự bản thân thử nghiệm, mới được xem là đã đi qua.”
*
Có sự hợp tác giữa các công ty Hán phục và thị trấn Tầm, trang phục của một số nhân vật nổi tiếng trong trò chơi cũng có mặt ở đây, cách phối màu vẫn được giữ nguyên, nó được cải tiến thành phục sức mang yếu tố Trung Quốc phù hợp với thẩm mỹ hiện đại. Quần áo may sẵn không có nhiều trong tiệm, An Du lựa chọn một lúc, lựa cho bản thân một bộ đơn giản trang nhã theo kiểu trang phục thời Tống.
Cổ áo màu đỏ son ánh bạc, họa tiết hoa và chim trên tay áo của vạt áo trước tinh xảo, phối với chiếc váy liền thân màu hồng đậm càng thể hiện rõ khí chất tao nhã và dáng người mảnh mai của cô.
Bà chủ tiệm quần áo cất lời khen ngợi: “Thật khéo chọn, chỉ còn lại bộ này theo phong cách Sở Ngư, cô là người bận đẹp nhất mà tôi từng thấy.” Bà quay đầu nói với Trần Thương: “Nam thì mặc Diệp Khuynh Xuyên nha.”
Sở Ngư với Diệp Khuynh Xuyên là đệ tử của hai môn phái Ám Phục và Tố Thủ, hai người bạn cùng chơi thuở nhỏ theo tuyến cốt truyện, vì tác động bên ngoài mà hai người lạc vào hai phe đối địch nhau. Khi trùng phùng hai người tương sát tương ái, sau khi nhận ra nhau hai người tay nắm tay lui về sống ẩn.
Sát thủ và thầy thuốc, Sở-Diệp là tổ hợp cặp đôi có nhân khí cao nhất trong nhóm người chơi game.
Trần Thương không ý kiến, thân áo trên trắng tinh với tay áo rộng, thanh khiết tuấn tú, mắt phượng mày kiếm.
Cô nhìn Trần Thương trong gương, thở dài nói: “Phối cho anh quạt xếp rồi quay một đoạn phim ngắn bỏ lên mạng, nói không chừng sẽ nổi như cồn, bà chủ nói xem đúng không?”
“Đẹp trai.” Bà chủ buồn cười, cảm giác chủ ý không tệ, giao dịch thành công hai bên mua bán, lại cho họ thêm hai quạt xếp giấy.
Trần Thương cầm quạt chắp tay thi lễ với An Du, đọc lời kịch Diệp Khuynh Xuyên:
“Thầy thuốc chẩn bệnh mãn tính
Cứng đầu, không vấn đúng sai.”
“Anh nhập kịch cũng nhanh thật.” An Du được nhân viên trong tiệm giúp cô búi tóc trên đỉnh đầu phù hợp thời cảnh, ngũ quan thanh lệ xinh đẹp hoàn toàn lộ ra, dung nhan thêm yêu kiều duyên dáng.
Cô mỉm cười kéo vạt tay áo của anh, hào sảng đáp trả: “Khuynh Xuyên ca ca, đi thôi, cùng nhau thưởng cảnh núi sông nào.”
*
“Bước đầu tiên là kiếm tiền đồng.” An Du nhắc nhở.
Lúc đi vào trên tay mỗi người có một xâu tiền đồng. Trong quá trình trải nghiệm du ngoạn chơi game <Yêu Ma Ký> có độ phù hợp cao, trong chợ phiên, muốn mua đồ vật hay thức ăn chỉ có thể dùng tiền đồng trong game làm đơn vị tiền tệ lưu thông tiến hành giao dịch.
“Ném mũi tên vào hũ, chơi một lần tốn một đồng tiền, trúng liên tiếp ba lần được ba đồng, tỷ lệ giá thành cũng không tệ, vậy chơi cái đó trước.” An Du chỉ đến quầy hàng ném mũi tên vào bình rượu.
“Nếu như không trúng thì chúng ta phá sản mất.” Trần Thương phủ định, đảo mắt một vòng, dẫn An Du đi ngược lại tới nơi lật bài đáp đề, “Chúng ta chưa đủ vốn, cần phải ổn định nguồn vốn trước tiên.”
“Ê, ở đây nhiều người quá…” An Du còn chưa nói xong nửa câu còn lại, đã bước ba bước chạy theo Trần Thương.
Cô nhìn bốn phía, ngoại trừ ánh mắt đánh giá của người qua đường vốn không quen biết, không có ai chú ý đến bọn họ.
Danh sách các nhà cung ứng hầu như đều là người lạ nên cô không có gì phải lo.
Giữa ban mặt ban ngày, hai bàn tay nắm lấy nhau được giấu trong tay áo, hai người họ vừa lén lút, cũng đông thời vừa quang minh chính đại.
*
Số người ở khu lật thẻ rất đông, số lượt lại có hạn. Đề bài không khó, bọn họ với tư cách là nhân viên nòng cốt phía sau hậu đài nên rất quen thuộc những văn bản này, tất nhiên là trả lời thuận lợi.
Sau khi cùng nhau kiếm được sáu đồng tiền, An Du dẫn đầu chơi một trò chơi đầy may rủi.
Chơi ném mũi tên hai lần, một lần An Du đều ném không trúng, nên không muốn chơi thêm nữa.
Mũi tên sau cùng lại ném rơi ra ngoài, cô tức giận, nói với Trần Thương: “Cái này không hợp với em, chúng ta đi nơi khác đi.”
“Em vẫn có thể tiếp tục thử mà.” Trần Thương tung hứng bốn đồng tiền trên tay, rồi đưa cho cô một đồng, “Dám không?”
An Du mím môi,nhìn chằm chằm đồng tiền nhỏ, “Lỡ như không trúng, đến miếng bánh ngọt cũng không mua nổi.”
“Sợ gì, một miếng bánh ngọt chỉ tiêu một đồng, đủ cho em mua tận ba miếng ăn.” Trần Thương gật gật đầu, biết rõ cô đang viện cớ trốn tránh, “Ồ hay là em cảm thấy kỹ thuật của mình quá tệ, cho nên không dám.”
“Khi nào em nói là không dám? Em chỉ sợ thua trắng tay. Hơn nữa cái gì mà kỹ năng quá tệ? Cái này đang xem may mắn!” An Du bị kích tướng thành công, cướp một đồng xu đưa cho nhân viên, rồi lấy ba mũi tên mới, “Nếu biến thành nghèo nàn thì tính lên đầu anh hết đấy.”
An Du đứng phía ngoài vạch, nheo mắt, ngón cái và ngón trỏ cầm chặt thân mũi tên ngắm chuẩn bình rượu. Đang chuẩn bị động tác ném thì sau lưng đột nhiên có một thân hình áp lên người cô.
Áo đỏ bào trắng, hai vạt tà áo màu sắc hòa hợp làm một. Tay chuẩn bị ném mũi tên bị một lực nhẹ nhưng ổn định giữ chặt, do Trần Thương dùng lực điều khiển, mũi tên phóng khỏi tay, cắm trực tiếp vào giữa miệng bình rượu sứ men xanh, tiếng lạch cạch lanh lảnh vang dội.
“Góc độ nhắm phải chuẩn, tay cũng phải buông nhanh.” Trần Thương vừa nói vừa cầm hai mũi tên còn lại chỉ cô cách ném, hai người dựa vào nhau thân mật hơn, lưng cô dựa trọn vào người anh.
An Du hơi nghiêng đầu, chăm chú nhìn bên sườn mặt anh, Trần Thương không nhận ra, ánh mắt thâm trầm khóa chặt mục tiêu.
Mũi tên rơi vào hũ, bách phát bách trúng.
Lấy lại cả vốn lẫn lời, ba miếng tiền đồng quay trở ngược vào túi.
“Nhìn cái gì?” Trần Thương quay đầu, môi dưới cọ ngang qua má cô, hạ thấp giọng hỏi.
“… Trần Thương, anh biết ném như thế tại sao trước đó không ném? Thấy em xấu mặt mới ra tay tương trợ à.”
An Du nhích người, né xa hơi thở của anh, khuôn mặt không mấy vui vẻ, liếc xéo anh, đánh vỗ lên bàn tay đang vòng qua eo cô, ai oán nói: “Vốn dĩ vẫn có thể lấy thêm bốn đồng nữa! Tổn thất nhiều quá.”
“Đây là trò chơi em chọn”, Trần Thương cười, “Mũi tên lúc nãy là từ tay em phóng ra, anh không có chạm đến, phải tính là em kiếm được. Bây giờ vẫn là sáu đồng, có mất gì đâu.”
Cô thu tay, khoảng cách hai người từ thân mật trở lại xa cách. Lông mày An Du vẫn không giãn ra, không biết là vì nuối tiếc vài đồng tiền hay là vì cô không kiên định tiến lùi.
Trần Thương đứng thẳng lưng, còn rất ra vẻ “soạt” một tiếng, động tác mở quạt rất tiêu sái.
“Cứng đầu.” Anh lắc đầu rồi bước đi, tay chắp sau lưng móc nhẹ ra hiệu cho An Du đi theo, nói với cô: “Để bụng bốn đồng tiền đó làm gì, thì anh dẫn em đi kiếm đem về là xong.”
Khuôn mặt anh tuấn hiện lên sự khinh bỉ khi khoé miệng nửa bên cong lên, giống hệt công tử phong lưu ăn chơi.
“Trần Thương, tạo hình nhân vật của anh hỏng mất rồi.” An Du đánh giá anh từ trên xuống dưới, nhăn mũi khinh thường, bước nhanh đến gần, cầm lấy cánh tay anh.
Sức lực không hề nhỏ, chẳng những không dịu dàng, mà tư thế giống một kiểu kiềm chế kỳ dị, cô ra lệnh: “Anh bình thường một chút được không!”
Trần Thương linh hoạt xoay cổ tay, thoát khỏi bàn tay cô, mười ngón tay đan chặt vào nhau rồi dắt cô đi tới góc tường nơi không người.
Anh hơi nghiêng đè lên cô, phần quạt chưa được khép lại che khuất mặt của hai người.
Trần Thương nhanh chóng liếm mút vành tai cô rồi rời đi, nhỏ giọng hỏi: “Ở đâu không bình thường?”
An Du muốn nói là cái vẻ mặt băng sơn mỹ nam của anh ý, còn ngừng tiếp tục trêu chọc cô đi, song lại cảm thấy mình bị trêu đùa không ít, đành cúi đầu rũ mắt nhìn quần áo phía dưới, nghiêm túc nói: “Diệp Khuynh Xuyên là chính nhân quân tử, anh mặc y phục, cũng tính là cosplay một nửa, lời nói hành động phải phù hợp với nhân vật.”
“Vậy thì càng dễ làm, Diệp Khuynh Xuyên và Sở Ngư làm chuyện gì cũng thiên kinh địa nghĩa, đạo lý hiển nhiên.” Trần Thương càng cúi thấp đầu, gặm cắn môi cô dứt khoát gọn lẹ.
Giống như cảm giác tê dại khi kiến bò qua, An Du chuyển từ phòng thủ sang tấn công,nửa đầu lưỡi nhô ra quấn lấy lưỡi anh, trực tiếp nhiệt tình, đòi hỏi tình cảm từ hai phía.
Tiếng người vang vọng sau bức tường, cô chỉ có thể nghe thấy hơi thở gấp gáp của họ, nụ hôn trở nên dịu dàng, không biết từ lúc nào hai tay cô đã quấn lấy cổ anh.
Cô từ từ mở hai mắt, hai hàng chân mày giãn ra, đôi mắt mơ màng kết hợp với cánh môi mọng nước, nhìn thật đáng yêu.
Trần Thương vén tóc xõa xuống quai hàm của cô, cười hỏi: “Hết giận rồi?”
“Có giận gì đâu.” An Du rụt đầu lên vai anh, phủ nhận: “Ăn nói lung tung.”
Trần Thương cười cười nhàn nhã không vạch trần, “Ừm.”
*
Gian hàng đổ xúc xắc có rất đông người xem xung quanh, giống như một sòng bạc thu nhỏ, ném nhiều điểm hơn sẽ thắng.
Có năm loại xúc xắc đặc biệt, phân rõ là:
A. Xúc xắc hình khối mười hai mặt có số điểm từ một đến mười hai điểm;
B. Đồng xu có bốn điểm và sáu điểm ở cả hai mặt;
C. Có thể tự do viết số điểm nhưng tổng phải bằng hai mươi mốt điểm xúc xắc;
D. Có hai mặt là ba điểm, ba mặt là bốn điểm, bốn mặt là năm điểm, năm mặt là sáu điểm, sáu mặt là bảy điểm của một khối xúc xắc mười hai mặt;
E. Xúc xắc có sáu mặt đều là năm điểm.
Chỉ cần giao cho nhà cái hai đồng tiền bằng đồng, nếu thắng bạn sẽ được sáu đồng, nếu thua chỉ cần trả nhà cái bốn đồng. Có thể nói trong số nhiều trò chơi, trò nào mang nhiều lợi nhuận nhất cũng có nhiều rủi ro nhất.
An Du chóng mặt hoa mắt, cáu kỉnh nói: “Rối tung cả lên, chỉ có chơi game thôi mà, chẳng lẽ em phải đi học toán lại sao? Không chơi nữa.”
Trần Thương suy nghĩ một lúc, nói: “Cho anh hai đồng.”
An Du nắm chặt túi tiền, “Không, anh lại nữa rồi.”
“Cho dù là tài sản chung thì anh cũng có phân nửa, anh muốn dùng phần của anh.” Trần Thương đưa tay về hướng cô.
“Lật thuyền thì sao?” An Du có chút không tình nguyện đưa hai đồng tiền cho anh, “Đàn ông tụi anh có phải ai cũng thích chơi đánh bạc không, Hàn Nam cũng thích.”
“Anh không phải là cậu ta.” Trần Thương lạnh giọng.
Trần Thương chọn C, nhận xúc xắc từ tay nhà cái, sáu mặt trống rỗng, anh viết lên năm mặt đều là một trăm, mặt thứ sáu viết là âm bốn bảy chín, cộng lại tổng số là hai mươi mốt điểm.
So với những chọn lựa khác, tỷ lệ thắng xúc xắc là năm trên sáu, thắng lại tiền đồng không tốn nhiều sức lực.
An Du vui vẻ cười giống một đứa trẻ, bắt lấy cánh tay lắc qua lắc lại, “Ai da, lợi hại lợi hại!.”
“Dễ ợt.” Trần Thương thần sắc nhẹ nhàng, ngón tay thả ra, sáu đồng tiền rơi toàn bộ rơi hết trong lòng bàn tay cô, “Anh sẽ không thừa sức làm chuyện thất bại.”
An Du cong mắt cười, cầm giữ những đồng tiền bằng đồng trên tay phát ra âm thanh leng keng của kim loại, ngây ngô đuối lý nói, “Đúng đúng, anh Trần Thương là thiên hạ đệ nhất!”
Nụ cười cô chói lóa tỏa sáng không thua gì ánh nắng mặt trời, răng trắng môi đỏ, xinh đẹp mê hồn.
Trần Thương cúi mắt ngắm cô một lúc, lại cười nói thầm: “Nhưng cũng không phải chuyện gì cũng có thể nắm chắc.”
An Du xốc xốc túi tiền trên tay: “Ví dụ như?”
Trần Thương thu hồi ánh mắt, “Nói không hết.”
*
Đi chơi hết một vòng, đồng tiền gom góp tích lũy càng nhiều, túi tiền cũng càng nặng lên.
Sắc chiều chạng vạng, đoàn người bắt đầu thưa bớt, nói: “Ôi, nên tiêu tiền rồi, tối chút nữa là hàng quán sẽ đóng cửa, tiền đồng nhiều mà không dùng cũng vô dụng!”
Hai đứa trẻ khoảng sáu bảy tuổi, cũng mặc y phục Sở Ngư, trong tay cầm con diều giấy chạy nhảy cười nói, bước vào ngôi nhà treo biển: Miếu Hôn Nhân.
Các nhân viên hóa trang làm đạo sĩ cầm cờ trước cửa và tuyên truyền, “Xin quẻ, xem bói năm đồng một lần.”
Giao dịch đắt nhất trong những cửa hàng chung quanh.
Lúc trước cô tiết kiệm dành dụm và chỉ lo kiếm tiền đồng, thì bây giờ lại muốn tiêu càng sớm càng tốt.
Trần Thương không ý kiến gì đến chuyện tiêu xài tiền đồng. Mặc cho An Du tính toán, hai người họ theo hai đứa nhỏ đi vào Miếu Hôn Nhân.
Trong này có nhân viên phân diễn vai Nguyệt lão trong <Yêu Ma Ký>, y bào đỏ, râu tóc dài bạc trắng, khuôn mặt rạng rỡ.
Nguyệt lão quan sát hai người, so sánh hai đứa trẻ đút cho nhau ăn kẹo ngọt trong miếu, cười tít mắt nói: “Ồ, lớn lên chúng sẽ trở thành giống hai người.”
An Du cười, đưa mười đồng tiền cho hai cơ hội xem xăm, “Chúng tôi tới xin xăm.”
Nguyệt lão dựa vào mép bàn với cây quyền trượng, lấy một ống tre chứa đầy xăm gỗ ra, lắc lên xuống nhiều lần: “Rút xăm đi.”
An Du rút một xăm, trên xăm viết: “Chuyện xưa cũng đã đi, chỉ nên quan tâm hiện tại.”
“Thượng xăm.” Nguyệt lão vuốt ve hàm râu, giải đáp: “Những chuyện đã qua, nên quên hết. Không thể hồi tưởng dư vị được. Cổ nhân ám chỉ hôm qua là đã chết, phải sống cho hôm nay. Mọi thứ hôm qua đã kết thúc rồi, hãy bắt đầu từ hôm nay và quyết định cho mục tiêu mới phía trước, đừng nhìn về phía sau.”
Xin xăm giải đáp là chuyện nếu ta tin thì có, không tin thì không có, hơn nữa đây chỉ là trò chơi, nhưng cũng làm An Du nghe giật mình ít nhiều, hơi bị ngớ người.
Cô hồi thần nói: “Nếu như tôi kiên định muốn nhớ lại thì sao?”
Nguyệt lão giải thích trắng ra: “Đã là xăm hôn nhân, làm trái lại hướng dẫn của ý trời, thượng xăm biến thành hạ xăm không chừng, chuyện nên quên thì quên.”
An Du mím môi, rõ ràng không tin, “Chỉ là một trò chơi game, bị lão nói giống như xem quẻ chuyên nghiệp.”
“Cô gái à, chơi trò gì cũng nên nghiêm túc chứ.” Diễn viên Nguyệt lão cười ha ha, lại đưa hũ quẻ xăm cho Trần Thương chọn, “Đến phiên anh rồi.”
Trần Thương rút xăm, quẻ xăm không tốt bằng quẻ của cô, chỉ là quẻ trung:
“Kỳ ngã hồ Tang Trung, yêu ngã hồ thượng cung, tống ngã hồ kỳ chi thượng dã*.”
*”Ước hẹn với ta ở đất Tang Trung
Đón ta ở đất Thượng Cung,
Rồi đưa ta đi đất Kỳ Thượng.”
Bài thơ “Tang Trung” trong Kinh Thi, nói về cuộc hẹn hò của nam nữ thời xưa.
“Hớ? Hôm nay có hơn một trăm cặp đôi tới, đều là thượng thượng đại cát, hai người cũng vậy?” Nguyệt lão nhíu mày thở dài, đáp: “Tình cảm chân thành, hai bên đều không vui, miễn cưỡng không có ích.”
Lão đem hai quẻ của Trần Thương và An Du xếp cùng một chỗ, nhìn nhìn rồi vờ làm như thật, nói: “À ta hiểu rồi.”
Trần Thương nhíu mày, chờ đợi lắng nghe Nguyệt lão nói tiếp, An Du cũng chăm chú nghe, tựa hồ như tiếp theo thật sự có thể đoán được vận mệnh của họ.
“Hai người không thể giải đáp riêng lẻ, hợp lại mới được tính.” Nguyệt lão gật gù, “Nếu muốn hỏi kết quả là gì, thì toàn bộ nằm ở tin tưởng, thành thật với nhau. Nếu như chỉ là thoả mãn tình cảnh mà quên đi tiền căn, tự cho là thông minh hơn người, thiếu niềm tin và nỗ lực, tâm trí hao tổn, ắt có bắt đầu không có kết thúc, sẽ có hối tiếc. Đừng trở thành cặp đôi oán hận nhau!”
An Du thần sắc không vui, không khách sáo nói: “Thủ đoạn giang hồ lang băm.”
Trần Thương bình thản đáp: “Nguyệt lão hơi quá lời, chúng tôi không phải là ‘cặp đôi’, kết quả giải đáp không được tính.”
“Không phải cặp đôi?” Nguyệt lão kinh ngạc, “Nếu đã không phải là tình nhân, vậy tới miếu hôn nhân xin quẻ làm gì?”
“Tiền nhiều quá tiêu không hết, chỉ là chơi game, chúng tôi ai cũng không cho là thật.” An Du lạnh giọng, vẻ mặt u ám, xin quẻ lại không xin được quẻ tốt, lời nói của Nguyệt lão và Trần Thương khiến cô ủ dột chán nản, sau càng thêm tồi tệ.
Cô xoay người bước tới bàn ăn băng ghế dài, tay sờ sờ quai hàm, nhìn ra hướng không xa hai đứa trẻ ngây thơ hồn nhiên chơi đùa.
Bài “Dư Quân Thư” phát ra từ loa âm thanh trong miếu, lời bài hát vang lên “Cười cùng cười, cánh diều giấy lắc lư cùng mặt đất” một lúc sau lại hát “Giai nhân tới tuổi cập kê, thiếu niên trước lễ hành gia quan, những kỷ niệm xưa vẫn còn lưu giữ”* Lời ca ngọt ngào nhưng khi chú ý nghe, đơn giản mà nói là không vung nào khớp với nồi nào.
*Tác giả có viết sai lời bài hát “Dư Quân Thư” trong bản raw, bản edit đã sửa lại theo lời gốc.
Trần Thương cũng đi theo, ngồi trước mặt cô, cười và gõ gõ bàn, chọt chọt má cô, nói: “Sao lại giận rồi?”
An Du không trả lời, cũng không nhìn anh.
Nhân viên đóng vai Nguyệt lão sắp đến giờ tan làm, thấy An Du không vui, Trần Thương thấp giọng dỗ dành, thấy chút manh mối.
Anh tháo tóc giả, thay thường phục, đem cho hai người họ hai chén tráng miệng, an ủi nói: “Mời hai người ăn phần bách niên hòa hợp, quẻ xăm lúc nãy cho là tôi nói lung tung, giả thôi mà.”
Khoai môn hấp chín được nặn thành hình tròn, thêm bột củ sen vào nước, bổ sung đường hoa quế, rắc thêm vài lát hoa bách hợp thơm mát, ngọt thơm tan mềm trong miệng.
An Du ăn được hai miếng, vị ngọt làm tan vị chát, tâm trạng cũng vui vẻ hơn chút.
Cô lấy hai đồng tiền bỏ túi lưu niệm, đem toàn bộ tiền đồng cho nhân viên vai Nguyệt lão, đại khái có ý xin lỗi: “Làm phiền rồi, những đạo cụ này để lại chỗ anh đi, cứ cho rằng hôm nay anh lời to.”
Trần Thương mỉm cười nhẹ gật đầu, Nguyệt lão càng chắc chắn phán đoán trong lòng, đợi bọn họ ăn xong lại mặc vào quần áo nhân vật vào, dẫn vào một nơi tương tự như lễ đường, nói: “Vào miếu có thể làm toàn bộ nghi lễ, trò chơi game cũng giống vậy, hai đứa bé lúc nãy cũng làm như thế, cái này mới thật ý nghĩa.”
Tấm vải lụa đỏ, chữ hỷ đỏ, một góc hiện cảnh kết hôn trong <Yêu Ma Ký> vô cùng kín đáo, đây là nội dung cốt truyện nhân vật, là nơi mà Diệp Thanh Xuyên và Sở Ngư bỏ trốn để thành hôn.
“Nhất bái thiên địa.” Nguyệt lão cất tiếng cao giọng. An Du nhìn Trần Thương, Trần Thương nghiêm túc khom người hướng ra cửa, An Du vò vò tóc, trì hoãn hai giây rồi cũng đứng lên.
“Nhị bái Nguyệt lão.” Động tác hai người trở nên đồng nhất.
Nguyệt lão cười tươi rạng rỡ, chủ trì nói: “Không có cao đường, trực tiếp… Phu thê giao bái đi.”
Trần Thương nở nụ cười với cô, mặt đối mặt với cô, khom người bốn mươi lăm độ. Không có mũ phượng hoàng, cũng không có kiệu hoa, đây chỉ là một hình thức sơ sài, chỉ mang tính chất tượng trưng, thực sự không được tính có giá trị gì.
An Du cụp mắt xuống, do dự một hồi, rập khuôn theo anh khom lưng bái.
“Thành lễ!” Nguyệt lão cười, nhét cho Trần Thương một hộp đồ trang sức, thâm thúy nói: “Giúp anh đến đây thôi, tôi còn phải tan làm.”
Anh thỏa mãn mang theo cảm giác giúp người rời đi.
*
Rời khỏi miếu hôn nhân, mặt trời ngả về tây, rực đỏ cả một góc trời.
Hai người tìm một mái nhà, bò lên bậc thang gỗ, yên tĩnh ngồi tắm nắng hoàng hôn.
Xa xa, những cánh đồng hoa cải rộng lớn đang nở rộ, từng chùm xanh vàng, làn gió buổi tối se lạnh, những du khách trong y phục cổ trang nối đuôi nhau đi về, hoạt động ban ngày tạm thời kết thúc.
An Du nhớ đến câu chuyện “Xuyên Ngư”, tâm trạng trĩu nặng, mím môi hỏi Trần Thương: “Lúc nãy Nguyệt lão cho anh cái gì vậy?”
“Anh cũng không biết, để xem.” Trần Thương mở hộp, là một cặp nhẫn đôi trong trò chơi.” Chỉ là đồ nhữa được phủ lớp màu bạc, rất nhẹ, vẻ ngoài rất chỉnh chu.
An Du đeo lên ngón tay không tên, độ lớn nhỏ rất vừa vặn với ngón tay, Trần Thương cũng đeo lên thử, cũng là ngón không tên, vừa khít.
Cả hai đều không tháo xuống nhẫn đồ chơi này.
“Nhà cung cấp cũng lắm trò.” An Du đưa tay lên, nhẫn đồ chơi dưới ánh nắng mặt trời lấp lánh rực rỡ cũng không nhìn ra là hàng giá rẻ, “Lang kỵ trúc mã lai.
Nhiễu sàng lộng thanh mai.
Đồng cư Trường Can lý.
Lưỡng tiểu vô hiềm sai.”*
*”Chàng cưỡi ngựa xe lại.
Chạy quanh giường nghịch ném quả mơ xanh.
Cùng sống ở làng Trường Can.
Hai trẻ nhỏ không hề có tị hiềm.”
Bài thơ “Trường Can Hành” của Lý Bạch
Anh ngắm bộ quần áo trên người, “Câu chuyện của Diệp Khuynh Xuyên và Sở Ngư rất đẹp, đáng tiếc thăng trầm hiện thực cuộc sống, lúc trước chúng ta tuy đóng giả vai nhân vật, không thể nào đồng cảm và cảm nhận thực sự nhưng có thể trải nghiệm qua cuộc sống ảo về họ. Từ bình minh đến hoàng hôn, hành hiệp trượng nghĩa, sống cuộc sống quy ẩn sơn lâm, hình như cũng không tệ.”
Tiếng cười của An Du mang vẻ buồn lạnh, nhỏ giọng lặp lại nói: “Diễn thôi mà, giả không thể thành thật. Xác suất xảy ra chỉ có một trên một trăm.”
Không khí yên lặng chốc lát, chỉ còn tiếng gió vi vu.
“Em làm sao chắc được đây chỉ là diễn thôi, mà không phải là sự thật?” Trần Thương thong thả bình tĩnh trả lời, trái ngược với thái độ xin xăm quẻ hôn nhân, nhích lại gần khi đang nói chuyện.
Rất gần, gần đến khi hơi thở và môi quấn quýt không rời.
Nụ hôn chạm khẽ dần trở nên say đắm, hòa quyện trong nắng chiều vàng rụm.