Tôi Sẽ Không Thích Anh - Hạt Thư

Chương 72




Nơi ở của Chử Tú Phương nằm ở phía Bắc thị trấn Tầm Đường, An Du gửi hành lý ở quầy lễ tân của khách sạn rồi cùng Trần Thương ngồi thuyền lênh đênh tiến thẳng đến mục tiêu.

Những đám mây mù mịt nhường chỗ cho ánh nắng ban mai rực rỡ, bầu trời cao trong xanh, mặt trời nhô lên tròn trĩnh, mặt nước cùng hơi sương mờ ảo ánh lên những vệt vàng lấp lánh. Người chèo thuyền đưa mái chèo rất chậm, so với việc vội vã chèo thuyền thì càng giống như đang đi du lịch đi ngắm thắng cảnh hơn.

“Cô cậu đến đây nghỉ lễ đúng không? Mấy ngày nay trong thị trấn rất đông người, buổi sáng phong cảnh ở đây mới là đẹp nhất, nếu không vội tôi sẽ đưa hai người dạo quanh một vòng.” Người chèo thuyền là một người đàn ông trung niên hoạt bát, tiếng phổ thông của ông ấy khá lưu loát, cõ lẽ nhờ king nghiệm nhiều năm trò chuyện với du khách.

Chèo được một đoạn, ông ấy đưa tay áo lên lau mồ hôi, trên khuôn mặt sạm đen bỗng nở một nụ cười thân thiện.

“Rất nhiều đôi tình nhân đều thích tới chỗ chúng tôi chơi.” Ông thấy hai người Trần Thương và An Du ăn mặc gọn gàng, sạch sẽ, ngoại hình khí chất xuất chúng thì chỉ vào vị trí sạch sẽ trong mui thuyền bảo họ ngồi: “Cẩn thận không lại bẩn quần áo của hai người.”

Nhiều ngày nay An Du vẫn luôn làm việc bận rộn đến tận hai giờ đêm, hiếm khi có tâm trạng thoải mái ngắm nhìn cảnh đẹp sông nước như vậy, mặc dù dậy sớm nhưng lại không thấy buồn ngủ chút nào, cô mỉm cười quay đầu lại đáp một tiếng: “Vâng.”

Ánh mắt cô và Trần Thương giao nhau, môi anh hơi cong lên, khoé mắt cũng mang theo chút ý cười không rõ.

Chiếc thuyền khá nhỏ, hai người ngồi đối diện, đầu gối liên tục chạm vào nhau, chỉ cần mũi chân hơi hướng ra phía trước chân hai người lại càng xích gần nhau hơn.

An Du khẽ ho một tiếng, chân hơi lùi về phía sau, động tác nhỏ ấy chưa xê dịch được bao nhiêu thì đã bị Trần Thương vươn tay giữ chặt rồi kéo về phía trước, kẹp vào giữa hai chân.

Chiếc quần Tây cọ xát vào bắp chân trần của cô, vừa mềm mại lại vừa có cảm giác hơi ngứa. An Du hơi nghiêng người, nắm đấm tay gõ đầu gối anh, hạ thấp giọng nói: “Anh làm cái gì vậy!”

Người chèo thuyền nghe thấy tiếng họ, quay đầu thoáng nhìn qua liền biết ý mà rời tầm nhìn đi chỗ khác, cười nói: “Cô gái à! Bạn trai cô sợ cô lạnh ấy mà!”

“Ừ, sợ em lạnh.” Trần Thương lặp lại lời của người chèo thuyền, nhướng mày cười cười với cô, không hề có ý định rút tay về.

Bàn tay khô nóng ngày càng táo bạo, vuốt nhẹ dọc theo bắp chân cô, trượt dần xuống dưới, cảm giác ngứa ngáy và hơi nóng ngày càng mãnh liệt, anh rõ ràng đang cố ý châm lửa gợi tình.

An Du co rúm lại xê dịch sang bên cạnh, nhưng cô muốn trốn cũng không thể trốn được, ngược lại hai chân còn bị siết chặt hơn. Cô trừng to mắt nhìn, đối diện với vẻ mặt thờ ơ đùa cợt của anh.

“Không chấp nhặt với anh.” An Du không mắc bẫy để anh tiếp tục trêu đùa mình nữa, cô quay đầu nhìn ra bên ngoài.

Con thuyền đi qua vòm cầu, lại lướt qua những cành cây rủ xuống, phía trước là những ngôi nhà mái bằng lát ngói ánh vàng, người dân trong thị trấn nhỏ lần lượt bắt đầu làm việc, nơi đây yên tĩnh như chốn bồng lai tiên cảnh giữa nhân gian nhộn nhịp.

An Du nở một nụ cười tươi, giơ điện thoại lên điều chỉnh góc máy ảnh rồi chụp một bức ảnh thật đẹp về thị trấn Tầm Đường.

Chiếc váy dài không biết từ lúc nào đã phủ xuống tận dưới bắp chân cô, bàn tay Trần Thương vẫn còn đặt ở đó, nhưng chỉ đơn giản là truyền đi hơi ấm chứ không hề có ý định làm xằng làm bậy như vừa nãy.

Có hơi ấm truyền đến cô mới thấy quả thực là lạnh, quần áo thì mỏng manh, buổi sớm mùa xuân lại vẫn còn hơi lạnh, cô cúi đầu “Hắt xì!” một cái rõ to.

“Đến rồi.” Người chèo thuyền hô, Trần Thương ra khỏi thuyền lên bờ trước, sau đó cúi người đưa tay về phía An Du.

Anh từ trước tới giờ vẫn luôn như vậy, lần trước ở công viên tổ chức hoạt động <Yêu Ma Ký> anh đứng ở dưới thấp, lần này anh đứng trên cao, hai mùa đông xuân qua đi, vạn vật đều thay đổi, thời gian cũng đã thấm thoắt trôi qua gần nửa năm rồi, thứ duy nhất không thay đổi đó chính là luôn có một bàn tay rắn chắc, kiên định hướng về phía cô.

Thân thuyền lắc lư, An Du sợ rơi xuống nước, chân vẫn còn do dự, trong chốc lát liền bị anh kéo ngã nhào vào một vòm ngực ấm áp.

Áo khoác gió bên ngoài của anh trùm lấy cả hai người, Trần Thương giở khăn giấy ra lau sạch vết nước ươn ướt còn đọng lại trên mũi cô, “Em cần đẹp hơn cần ấm sao?”

“Đi bộ một lúc thì sẽ ấm lên thôi mà!” An Du kiếm cớ cho qua chuyện này, được anh ôm một lúc, cô không còn thấy lạnh nữa.

Có mấy học sinh cấp hai đang trên đường tới trường đi ngang qua, chúng còn tinh nghịch hướng về phía họ huýt vài tiếng sáo, tên đi đầu mạnh dạn hô to: “Hôn nhau đi!”

Mấy đứa nhóc đi sau cũng nhao nhao theo: “Hôn nhau đi!”, “Hôn nhau đi!”

Nơi mà họ đến là một thị trấn nhỏ có văn hóa cổ kính. Cách thể hiện tình cảm của những đôi tình nhân ở đây khá là kín đáo, vì vậy mới khiến cho những thanh thiếu niên đang ở độ tuổi vị thành niên này hào hứng, phấn khích như nhìn thấy một việc gì đó mới lạ vậy.

Những hành động như ôm nhau hay các cử chỉ thân mật khác từ trước tới giờ họ chưa từng thể hiện trước mặt người khác, An Du có chút không thoải mái, cúi thấp đầu nhẹ giọng nói: “Bị vây xem rồi.”

“Vậy thì để bọn nó xem cho đã đi.” Trần Thương cười, anh cúi xuống phủ lên môi cô, bốn cánh môi mềm mại quyện chặt vào nhau.

Tiếng vỗ tay của mấy đứa nhỏ xa dần.

Ban ngày bầu trời nắng ấm.

Cái ôm và nụ hôn chính diện không né tránh hay lén lút, họ giống như bao cặp tình nhân bình thường khác, nhưng tình cảm của họ cũng lại quá đỗi đặc biệt trên thế gian này.

*

Chử Tú Phương là bậc thầy về thêu thùa vô cùng nổi tiếng tại thị trấn, từ sau khi nổi tiếng, giới truyền thông không ngừng tranh nhau đến phỏng vấn, nhưng cuộc sống của bà lại vô cùng giản dị.

Trong nhà bày trí một chiếc lồng bàn bằng nhựa, những bức tranh thêu tỉ mỉ từng đường kim mũi chỉ, một vài vật dụng trong nhà được quét một lớp sơn trắng… Cách bài trí trong phòng bà mang đậm màu sắc cổ xưa.

An Du bước vào cửa, đưa đồ ăn và hộp quà trong tay cho Chử Tú Phương, cười nói: “Cháu chào bà Chử ạ!”

“Đến rồi à!” Chử Tú Phương sống một mình, thằng cháu trai thì đi học ở xa, biết họ đại diện cho tổ dự án <Yêu Ma Ký> đến đây nên bà nhiệt tình tiếp đón, mời họ ngồi chơi ăn hoa quả, uống nước, rồi lại tiếp tục bận rộn với công việc thêu thùa còn đang dang dở.

An Du nhìn thấy tác phẩm thêu tuyệt đẹp được treo trên tường bèn hỏi: “Bà ơi, cái này bà phải thêu mất bao lâu vậy ạ?”

Chử Tú Phương vẫn còn rất nhanh nhẹn và khoẻ mạnh, bà giơ sáu ngón tay lên, giọng địa phương mềm mại uyển chuyển: “Hơn sáu mươi năm!”

“Đó là chồng bà phải không ạ?” An Du thấy phòng khách bày hương, nến, hoa quả và bức ảnh đen trắng phóng to một người đàn ông anh tuấn liền hỏi.

Chử Tú Phương ngước lên nhìn, mỉm cười gật đầu, “Đúng vậy. Tôi với ông ấy quen biết nhau từ nhỏ, sau đó ông ấy tham gia nhập ngũ rồi không bao giờ quay về nữa.”

Người mất cũng đã lâu rồi, bà không còn cảm thấy đau thương hay buồn bã nữa, lời nói và vẻ mặt chỉ còn là sự tự hào, “Hi sinh vì Tổ quốc là vinh quang! Con trai tôi cũng đi lính rồi!”

Chử Tú Phương hiếu khách, mà An Du lại nói chuyện vô cùng ăn ý với bà, vừa nhắc tới bà liền thao thao bất tuyệt nói về câu chuyện thanh mai trúc mã của mình và chồng.

Bà giở bộ sưu tập những tác phẩm mà mình từng thêu trước đây ra, chỉ vào một bức có hai đứa trẻ, một nam và một nữ đang ngồi bên bờ sông ngắm đôi chim uyên ương và nói: “Tôi thích nhất bức này, tôi thêu nó vào năm bốn mươi tuổi, nhưng đáng tiếc là ông nhà tôi lại không thể nhìn thấy nó.”

An Du khẽ chạm lên từng đường kim mũi chỉ tỉ mỉ và những sợi tơ mịn màng, cô có thể cảm nhận được sâu sắc niềm thương nỗi nhớ được giấu kín trong bức tranh, từ sâu thẳm đáy lòng bỗng dâng lên một cảm giác buồn man mác.

Trong đầu cô đột nhiên thoáng qua một ý nghĩ, cúi xuống nói: “Bà Chử, nếu như bà đồng ý thì tổ dự án chúng cháu sẽ dựng câu chuyện của bà thành một phần nhỏ và đưa vào trong trò chơi được không ạ? Đó cũng coi như là kỷ niệm cho tình yêu của bà và ông.”

Chử Tú Phương nghe vậy liền vui vẻ nhận lời ngay, “Được chứ, bà thật sự cảm ơn những thanh niên trẻ tuổi như các cháu.” Bà nhìn An Du rồi lại quay qua nhìn Trần Thương, đứng dậy lấy hai túi thơm do tự tay mình thêu đưa cho họ: “Cô gái à, cháu và bạn trai cháu mỗi người một túi, chúc hai cháu trăm năm hoà hợp, dù có đi đến đâu đi chăng nữa cũng sẽ mãi bên nhau, không bao giờ chia xa.”

Tiến độ kết hợp di sản văn hoá phi vật thể và trò chơi đã được bộ phận kinh doanh tiến hành gần như là xong xuôi, chuyến thăm lần này trên danh nghĩa là trưng cầu ý kiến nhưng trên thực tế thì đã được quyết định rồi, chuyện hợp tác nắm chắc như đinh đóng cột, không thể thay đổi được nữa.

An Du với Trần Thương đưa mắt nhìn nhau, cả hai đều không phủ nhận, chỉ nhận lấy túi thơm rồi cảm ơn bà và nhân tiện nhắc tới một số điều khoản cho lần kí hợp đồng tiếp theo, sau đó liền không làm phiền bà Chử nữa, họ chuẩn bị rời đi.

Chuông cửa nhà Chử Tú Phương bỗng reo lên, là Mã Chính Quân – bí thư của làng, trước đây từng là sinh viên đại học giờ quay trở về xây dựng, đóng góp cho quê hương, anh thường xuyên đến thăm hàng xóm láng giềng, thăm những người già sống thui thủi một mình, xem cuộc sống của họ có cần giúp đỡ gì hay không.

Trong thời gian lên kế hoạch chuẩn bị cho lễ hội hoa ở thị trấn Tầm Đường, An Du đã từng liên hệ với anh ta, sau khi cả hai nói ra tên của mình, Mã Chính Quân liền vô cùng phấn khích bắt tay cô, đáy mắt đều là sự kinh ngạc, trên khuôn mặt nghiêm chỉnh không che giấu nổi sự ngại ngùng: “Chào giám đốc An, cô đúng là đại mỹ nữ tuổi trẻ tài cao.”

An Du mỉm cười, cũng lịch sự bắt tay lại anh ta, “Tôi cũng không ngờ anh vẫn còn trẻ như vậy, vốn dĩ tôi còn nghĩ rằng anh sẽ là một…”

“Ông chú trung niên đúng không?” Mã Chính Quân tiếp lời, liên tục xua tay, “Cái tên của tôi mới nghe rất dễ khiến người khác hiểu nhầm, nhìn thì tôi trông giống ông cụ non hơn.”

“Không đâu, nghe rất nghĩa khí mà.” An Du nở nụ cười tán thưởng chân thành, “Bí thư Mã lựa chọn quay trở lại quê hương làm công tác xoá đói giảm nghèo, quả là một người có lý tưởng cao cả.”

Mã Chính Quân cười ngây ngô, lúc này anh ta mới để ý đến Trần Thương từ đầu đến cuối không nói lời nào đứng ngay sau An Du.

Màu xám phối cùng màu hồng sẫm, Trần Thương với An Du kết hợp vô cùng ăn ý… Mã Chính Quân nghĩ lại tiết học tự chọn môn thưởng thức và đánh giá mỹ thuật hồi còn học đại học, mới nhớ ra đây là một nhóm màu hài hoà thuộc trường phái phối màu Morandi*.

*Phối màu Morandi là phối những gam màu trang nhã, sang trọng và thấm đậm hơi thở hiện đại. Phong cách này chú trọng đem lại cảm giác êm dịu, trầm lặng.

Ngoại hình, chiều cao và khí chất đều tương xứng với nhau.

Trần Thương không có ý chủ động làm quen với anh ta, ngoài mặt dù vẫn tỏ vẻ tươi cười nhưng lại vô cùng thờ ơ lạnh lùng.

Mã Chính Quân hơi ngừng một chút, quay sang hỏi An Du: “Anh này là?”

“Đồng nghiệp của tôi.” An Du liếc Trần Thương một cái rồi đáp lại.

Mã Chính Quân liền thở phào nhẹ nhõm, không che giấu nổi sự vui mừng muốn nhảy cẫng lên, anh ta lập tức mời An Du dùng cơm: “Giám đốc An định ở lại đây bao lâu? Đợi tôi xong việc, chúng ta cùng ăn bữa cơm được không? Bà Chử cũng có tuổi cả rồi, nếu hạng mục có thông tin gì cần trao đổi với bà ấy thì có thể tìm tôi, chúng ta thêm Wechat được chứ?”

An Du đồng ý, đang định đưa mã QR Wechat ra thì điện thoại đột nhiên bị lấy đi.

Trần Thương từ đầu vẫn luôn không lên tiếng liền lấy điện thoại của cô đổi bằng điện thoại của mình và nói: “Chào bí thư Mã, tôi là Trần Thương – Người phụ trách sản phẩm <Yêu Ma Ký>, những việc liên quan tới hạng mục cứ liên hệ với tôi là được.”

Từng câu từng chữ nhả ra vô cùng hợp tình hợp lý, ngữ khí nghe rất xa cách, mũi An Du phát ra một âm thanh vô cùng nhẹ, giống như thể đang cười.

Mã Chính Quân vội gật đầu, quét mã QR của Trần Thương, sau đó gửi lời mời kết bạn, Trần Thương không xem, chỉ gật đầu nhẹ với anh ta rồi cất điện thoại vào túi.

Chử Tú Phương chuyên tâm thêu, không biết được rằng bầu không khí giữa ba người họ dần trở nên vô cùng ngượng ngùng.

Mặc dù không hiểu tại sao, nhưng trong lòng Mã Chính Quân biết rõ lần này anh ta không có chút hi vọng sẽ có tình cảm riêng tư gì với An Du hết, vì vậy nên muốn lưu lại kỉ niệm, anh ta nói với Trần Thương: “Vậy… Giám đốc Trần, có thể phiền anh giúp tôi chụp bức ảnh chung với bà Chử và giám đốc An được không?”

Anh ta quay sang nở nụ cười thân thiện với An Du: “Giám đốc An, có thể chụp chung bức ảnh không?”

An Du vui vẻ nhận lời: “Tất nhiên là được rồi.” Cô hơi hất cằm với Trần Thương, “Chụp giúp đi mà.”

Chử Tú Phương đứng ở giữa, Mã Chính Quân và An Du đứng hai bên, họ chỉ mất vài giây đã tạo dáng xong.

Mặt Trần Thương không chút biểu cảm gì, anh không nói rằng sẽ nhận lời nhưng cũng không từ chối, chỉ cầm lấy chiếc điện thoại Mã Chính Quân đưa, lùi lại phía sau vài bước.

Ngón tay Trần Thương gõ gõ trên màn hình, cau mày nói: “Điện thoại hết pin rồi.”

Anh trả điện thoại cho Mã Chính Quân, sải bước đi về phía cửa, khiến An Du cũng buộc phải đi theo: “Giám đốc An, không còn sớm nữa, chúng ta vẫn còn việc khác cần kiểm tra. Bà Chử, lần sau chúng cháu đến thăm bà sau.”

Chử Tú Phương cười vẫy tay tạm biệt họ, Mã Chính Quân tuy có chút tiếc nuối nhưng cũng không tiện giữ họ lại, “Hoan nghênh hai người lần sau lại tới, giám đốc An lần sau nhớ liên lạc với tôi đấy nhé!”

An Du chỉ kịp gật đầu, vẫn chưa nói ra được chữ “Ok” thì đã bị Trần Thương kéo cánh tay lôi đi.

“Này! Này! Này!” An Du bị Trần Thương kéo đi, đường đá không bằng phẳng, gập ghềnh khó đi, giày da giẫm lên cũng không được thoải mái, cô không theo kịp bước chân của anh nữa liền hét lớn: “Trần Thương! Anh đứng lại cho em!”

Họ đi đến một con đường nhỏ phía sau ngôi nhà bỏ hoang, Trần Thương mới dừng lại.

An Du nhíu mày nói: “Anh cũng kì cục thật đấy, lại dám vượt quyền hành của mình, việc liên kết này rõ ràng là công việc của em cơ mà!”

Đang nói thì hòm thư của cô bỗng nhận được một bức ảnh, trong ảnh chỉ có Mã Chính Quân và Chử Tú Phương, bố cục nhân vật rất kì lạ, ngay cả một góc áo nhỏ của An Du cũng không lọt vào ảnh.

Trong hòm thư, Mã Chính Quân viết: “Có lẽ tôi phải đổi điện thoại mới thôi, pin vẫn đầy, không hiểu sao lại tự động tắt máy. Tiếc là không chụp được với cô bức nào cả. Giúp tôi gửi lời cảm ơn đến giám đốc Trần nhé, làm phiền anh ấy rồi.”

An Du thực sự cạn lời, nhếch miệng cười, giơ điện thoại phóng to bức ảnh đưa cho Trần Thương xem: “Anh nói xem anh làm như vậy, em biết trả lời như thế nào đây?”

Trần Thương dựa vào tường, liếc mắt qua một cái, lãnh đạm nói: “Em thích trả lời như thế nào thì trả lời.”

“Đồ lòng dạ hẹp hòi.” Miệng An Du nói Trần Thương, còn tay thì đang gõ chữ trên bàn phím gửi cho Mã Chính Quân: “Giám đốc Trần nói không cần cảm ơn anh ấy đâu, kỹ thuật chụp ảnh của anh ấy vẫn còn tệ lắm, xin lỗi nhé, sau này chúng ta vẫn còn cơ hội chụp cùng nhau mà.”

“Trả lời xong rồi?” Trần Thương thấy cô tắt màn hình, lạnh lùng hỏi.

Anh không đợi cô trả lời, duỗi tay về phía cô nói: “Đưa điện thoại cho anh.”

“Để làm gì? Điện thoại anh đâu?” Cô đang nói thì Trần Thương đã ôm chặt lấy cô, mở camera chụp một bức ảnh.

“Ảnh công việc.” Trần Thương trả điện thoại cho cô, lạnh giọng nói: “Nhân viên đi kiểm tra mỗi một hoạt động offline đều phải chụp ảnh lại để báo cáo, làm việc phải có hiệu quả và mục đích, đừng lãng phí thời gian tham gia những hoạt động xã giao không cần thiết.”

An Du xem ảnh anh vừa chụp, đây là bức ảnh đầu tiên hai người họ chụp chung, biểu cảm của cả hai người đều không được đẹp lắm, cô đặt tay lên vai anh, anh đặt tay lên eo cô, hơi cúi đầu xuống, còn cô thì lại ngẩng lên, nhìn họ giống như là chuẩn bị hôn nhau vậy.

Công ty nào, ảnh công việc gì mà như vậy chứ?

An Du đảo mắt một vòng, mặt tỏ vẻ khiêu khích nói: “Anh dám gửi đi thì mới được gọi là ảnh công việc.”

“Vội gì chứ?” Ý giễu cợt cùng với tiếng cười nhàn nhạt, Trần Thương tiến lại gần cô hai bước, “Dù gửi hay không gửi thì tấm ảnh này cũng là do anh duyệt. Bây giờ anh đang giúp em cắt bớt công đoạn, có phải là em nên cảm ơn anh hay không?”

“Cảm ơn cái gì, thấy em nhẫn nhịn, anh liền được nước lấn tới hả. Chụp ảnh với em 100 tệ một bức!”

An Du kiễng chân lên, tay phải ôm vai và cổ anh, tay trái giơ điện thoại bấm chế độ chụp liên tục, tiếng chụp ảnh kêu tách tách như tiếng súng liên thanh, cô vui vẻ chụp hơn 200 bức, “Được rồi, giảm giá cho anh, không tính những bức lẻ ra, tổng cộng 200 bức là  20.000 tệ.

Trần Thương véo má cô, nói: “Gian thương.”

*

Đang cười đùa vui vẻ, bỗng có một cô gái tầm tuổi đôi mươi, tết tóc đuôi sam theo kiểu người Giang Nam, đi giày vải bệt, có vẻ như là muốn đi đưa đồ cho người thân ở trong chợ, tay xách một giỏ bánh bao và trứng gà vội vội vàng vàng chạy, nhất thời không để ý đến hòn đá nhô lên, lúc dừng lại gấp thì bị ngã.

“Cô có sao không?” Trần Thương và An Du đồng thanh lên tiếng tiến lên trước, duỗi tay về phía cô gái.

Cô gái nằm sõng soài trên mặt đất, không bị thương, chỉ có điều thức ăn đã bị rơi vãi tung toé khắp cả. Cô gái ngẩng lên nhìn hai người họ, do dự mất hai giây, sau đó mím môi nắm chặt cánh tay Trần Thương đứng dậy.

Lúc ngẩng lên lần nữa, đôi tai và gò má trắng nõn của cô gái đỏ bừng, không hề có chút dáng vẻ nhếch nhác sau khi bị ngã, cô gái nhìn Trần Thương, nhẹ nhàng nói: “Cảm ơn anh.”

Rõ ràng An Du cũng giúp, nhưng cô gái lại chỉ cảm ơn một mình Trần Thương.

An Du giúp cô gái nhặt đồ ăn rơi khắp mặt đất vào trong giỏ, không chút biểu cảm nói: “Em gái à, dù vội cũng phải cẩn thận, chú ý an toàn, nếu không lần sau… Sẽ không có anh trai đỡ em dậy như thế này đâu.”

Cô gái chưa từng bị ai thẳng thừng trêu chọc như vậy, ngượng ngùng cúi mình chào hai người họ rồi nhanh chóng rời đi.

“Trai tài gái sắc, đúng là một câu chuyện hay, gặp được tình duyên nhờ việc bị ngã… Chậc chậc chậc.” An Du ôm cánh tay cười khẩy, đi đi lại lại chậm rãi trước mặt Trần Thương, cô không nhìn thẳng vào mắt anh, “Giám đốc Trần, lần này đi Giang Nam có phải được mẻ thu hoạch lớn rồi không, nếu lượm được cô gái ấy mang về thì còn gì tuyệt hơn nữa.”

Những vệt nắng thưa dần, những chiếc lá xanh rờn trên đỉnh đầu đung đưa trong gió, con ngõ nhỏ vẫn còn thoang thoảng mùi thơm của hoa.

Cảnh vật tươi mới, xung quanh không một bóng người.

“A a a…!” An Du đột nhiên bị một lực mạnh ép đến mép tường đất, mặt tường đều tăm tắp nhưng thô ráp, xù xì. Sau gáy cô được anh đỡ lấy, có vài sợi tóc dính trên tường vôi.

Khuôn mặt Trần Thương gần trong gang tấc, anh véo nhẹ eo cô, nhướng mày nói: “Bây giờ lượm được một cô rồi.”

Nụ hôn sâu vô cùng hung hăng, táo bạo, không cho phép cự tuyệt, Trần Thương ngậm lấy đầu lưỡi cô, cánh môi quyện vào nhau, tiếng nước giữa kẽ răng mơ hồ truyền vào tai, lòng bàn tay cọ xát lên xuống vùng eo và hông mẫn cảm của cô.

An Du bị anh ép chặt vào tường, không thể chạy thoát, nhưng cô không chịu thua kém anh, cũng ôm chặt phần eo săn chắc của anh dùng sức kéo mạnh về phía mình.

Môi, ngực, quần và váy, cơ thể hai người không chỗ nào là không dính sát lại với nhau, cho dù là cách hẳn hai đến ba lớp quần áo, bộ phận nào đó vẫn trở nên vừa cứng, vừa ướt là dự báo cho việc giật súng cướp cò.

Hậu quả của việc quá lâu không sinh hoạt là mới hôn nhau có tí hai cơ thể đã bén lửa.

Sau nụ hôn cuồng nhiệt đó, An Du không ngừng thở hổn hển, Trần Thương cũng không khá hơn là bao, anh phải mất một lúc mới điều chỉnh lại được nhịp thở của mình, cười nói: “Anh không cười với người khác, cũng không chụp ảnh chung với người khác, em giận gì chứ.”

“Anh đúng là thích trêu ong ghẹo bướm, đỡ người ta dậy thôi mà cũng…” An Du định cắn ngón tay anh, ai dè lại cắn trúng môi mình, cô đau điếng người kêu lên một tiếng, sau đó lại tiếp tục lảm nhảm: “Chỉ riêng số lần em nhìn thấy mười ngón tay cũng không đếm được hết, còn những lần em không thấy thì không biết là còn bao nhiêu nữa!”

“Em bị mắc chứng hoang tưởng đấy à.” Trần Thương cười ra tiếng, ngón tay cái xoa nhẹ đôi môi hồng hào căng mọng của cô, bỡn cợt nói: “Tháng này không chịu trách nhiệm dập lửa cho em, là anh không đúng. Hay là bây giờ chúng ta về phòng dập lửa rồi tiếp tục đi dạo, tránh việc trên đường đi em lại coi anh là cái bia bắn.”

An Du chỉnh lại tóc, khuôn mặt vẫn còn ửng hồng vì động tình: “Còn lâu mới làm những chuyện xấu hổ như vậy với anh giữa ban ngày ban mặt! Em đến để du sơn ngoạn thủy, anh đừng phá hỏng tâm trạng của em!”

“Giám đốc Trần, chân thành mời anh tới kiểm tra ạ.” Trần Thương đứng thẳng người, bắt chước dáng vẻ ngoan ngoãn mời mọc ngày hôm đó của cô: “Bây giờ người này lại không hề chân thành một chút nào cả.”

“Em rút lại lời mời rồi, là tự anh muốn đến chứ.” An Du trừng mắt với anh, cũng học theo anh lạnh lùng, cao ngạo đáp lại: “Người ta không biết còn tưởng anh là hoàng đế, lại còn ‘Cứ để đó’ nữa chứ, anh tưởng anh đang phê duyệt tẩu chương sao? lêu lêu.”

Khi cô vừa lè lưỡi ra, Trần Thương liền bắt lấy cơ hội nhẹ nhàng hôn cô một lần nữa, đợi cô nguôi giận anh mới cười cười dỗ dành: “Đúng là tự anh muốn đến được chưa, tiểu tổ tông của anh.”

Nét mặt căng thẳng do An Du cố ý bày ra trong chốc lát biến thành nụ cười rạng rỡ, bầu không khí tình tứ, lãng mạn giữa hai người không kéo dài quá lâu, điện thoại An Du reo lên một cuộc gọi video khẩn cấp.

Vẻ mặt Hàn Nam lộ rõ sự mệt mỏi, nhìn có vẻ như là cả đêm không ngủ, cậu ta quay điện thoại quay phòng tắm và sàn nhà có rất nhiều vũng nước trong căn hộ của cô, nói rằng: “Tiên nữ! Căn hộ của chị hình như bị rỉ nước rồi!”

“Đã bao lâu chị không về đây rồi hả? Chắc phải gần hai tháng rồi đúng không?”

An Du không có tình cảm lưu luyến gì với căn hộ đó, nghĩ một hồi mới đáp lại: “Ừ, bận quá nên lâu rồi chưa về đó.”

“Chị đang ở đâu?” Hàn Nam ngáp ngắn ngáp dài, hỏi cô.

An Du liếc nhìn Trần Thương, anh đứng cách hơi xa một chút nên không lọt vào máy ảnh, nhìn cô nhếch miệng cười.

An Du đáp lại Hàn Nam: “Đang đi công tác ở thị trấn Tầm Đường.”

“Được rồi, nhân cơ hội này chị cứ từ từ chơi cho đã đi.” Hàn Nam xoa mặt: “Chìa khoá dự phòng của căn hộ ở đâu? Hôm nay sau khi tan làm em tìm người sửa cho chị.”

“Nhân viên quản lý căn hộ có chìa khoá, cậu đi tìm họ mà hỏi.” An Du đáp, cô thấy sắc mặt Hàn Nam vô cùng kém, liền quan tâm hỏi han: “Đầu tóc cậu nhìn như ổ gà thế kia, sắc mặt sao cũng xanh xao, vàng vọt vậy?”

“Giám đốc Trần giao cho em chủ đề thảo luận hợp tác IP, còn có cả phát trực tiếp nữa, bây giờ lượng truy cập quá lớn, mà hai hôm nữa em phải báo cáo rồi, giờ phải tăng ca mới làm xong được, đã ba ngày em không được chợp mắt tí nào rồi.”

“Nhiệm vụ giám đốc Trần giao cho cậu quả là nặng lại quá nhiều đúng không?” An Du liếc xéo Trần Thương: “Nhưng cậu cũng không thể không ngủ như thế được chứ? Nói với anh ấy lùi thời gian báo cáo lại.”

“Không được, em sợ chất lượng không đạt chuẩn.” Hàn Nam lấy khăn đá đắp lên mặt, sau đó nở nụ cười với cô, “Em làm việc tiếp đây, tạm biệt chị.”

Hàn Nam tắt video.

Ánh mắt An Du nhìn Trần Thương mang theo cả sự trách móc trong đó, “Trần Thương, anh không nên sắp xếp công việc như vậy, thật vô lương tâm.”

Trần Thương không còn dáng vẻ dịu dàng như khi thân mật với cô nữa, lạnh lùng nói: “Giám đốc An, anh sắp xếp độ khó và lượng công việc cho cậu ta dựa theo năng lực mà em nói, cậu ta nên cố gắng hoàn thành tốt nhiệm vụ được giao. Cái mà anh muốn thấy bây giờ chính là thực lực của cậu ta. Nếu như cậu ta có điều gì không hài lòng với cách sắp xếp công việc hoặc gặp khó khăn gì trong khi hoàn thành nó thì nên trực tiếp nói với anh, chứ không phải là dựa vào quan hệ cá nhân đi kể lể với em.”

“Anh có thể từ từ mà…” An Du thả lỏng, ngữ khí mềm mỏng không biết là do đau lòng cho Hàn Nam hay là muốn xin xỏ anh việc gì nữa, “Em không hiểu rõ về công việc anh giao cho cậu ấy, nhưng cứ tiếp tục thế này, cơ thể cậu ấy sẽ không chịu nổi mất.”

Trần Thương hạ giọng chậm rãi nhấn mạnh, “Bây giờ cậu ta không thuộc quyền quản lý của em.”

“Được rồi được rồi, anh đừng khoe quyền lực ở đây nữa, em tin Hàn Nam có thể làm được.” An Du nhướng mày, rồi sau đó nhìn Trần Thương cười trừ, chọc vào eo anh, đẩy anh đi về phía trước, như thể muốn lấy lòng anh.

Trần Thương không hề bị nụ cười của cô mua chuộc, vẻ mặt anh vẫn lạnh băng, quay đầu hỏi cô: “Vậy em có tin anh không?”

An Du ngớ người ra một lúc, lông mày bất giác nhăn lại, cô vô thức gật đầu.

Đi ra khỏi con đường nhỏ hẹp, bỗng dưng có một chiếc xe mô tô ba bánh lao như bay phóng vụt qua, Trần Thương nhanh tay vòng cánh tay dài qua người cô, kéo cô ôm vào lòng.

Sau khi thoát khỏi tình cảnh nguy hiểm như vậy, cô vỗ lồng ngực miệng thầm lẩm bẩm “Ôi mẹ ơi”, Trần Thương thở phào nhẹ nhõm, để cô đi vào lề đường phía trong, tay anh vẫn không có ý định buông ra.

“…” Trần Thương nhỏ giọng nói gì đó.

“Hả?”

Trần Thương vác ngang cô trên vai, bước lên con thuyền đi về phía Nam, trong tiếng cười của anh có mấy phần bất lực chịu thua, “Không có gì, để sau rồi nói.”