Vùng trời cam đỏ của chiều tối dần biến mất, được thay thế bằng màn đêm trải khắp Lôi Thành.
Gần một tháng qua, tòa nhà ký túc xá 2219 theo đúng lịch sáng đèn vào lúc chập tối.
Mái tóc được An Du tùy ý buộc lên, trên sống mũi là cặp kính chống tia bức xạ, cô vừa nhìn màn hình vừa cầm chiếc bút cảm ứng phác thảo những đường nét trên bảng vẽ điện từ. Tay và mặt đều đã đổ mồ hôi, trên tấm bảng cọ xát có cả những vết dính.
An Du sốt ruột nhướng mày, lấy khăn giấy nhúng một chút nước để lau tay và dụng cụ vẽ, sau đó lại nhấc bút phát thảo đường nét ngũ quan của nhân vật. Điện thoại rung lên, là bác sĩ Tô gọi đến.
Sau khi xác nhận sức khỏe thể chất và tinh thần của An Du gần đây vẫn tốt, bác sĩ Tô nghiêm túc nói: “Mẫu thuốc viên mới mà lần trước em gửi đến có chứa hàm lượng aflatoxin B1 cao, đừng uống nó nữa, chỉ tuân theo kế hoạch điều trị hiện tại thôi.”
Các đường vẽ trên lớp layer đột nhiên xiên loạn, An Du đờ ra trong vài giây rồi nhấn nút cúp máy như chưa có chuyện gì xảy ra. Tuy rằng trong lòng sớm đã có đáp án nhưng lần nữa xác nhận vẫn làm cô hoảng sợ.
*
Vài ngày trước, Hàn Nam đến trước cửa Lôi Thành để nhận bưu kiện chuyển phát từ Canada rồi cầm đến tầng sáu đưa cho cô.
Chiếc hộp được bọc nhiều lớp bọc chống sốc trông rất sạch sẽ và an toàn.
An Du mở lời mang tâm tư thăm dò: “Hàn Nam, Vừa đúng lúc…Em có biết trong sản phẩm chăm sóc sức khỏe này có những thành phần gì không? Bây giờ già rồi, mua đồ ăn vặt đều phải xem thành phần và lượng calo, trước kia chị uống bao nhiêu chai nhưng chưa từng xem kỹ.”
Hàn Nam lắc lắc đầu: “Em cũng không rõ, anh Bùi rất quan tâm đến chị, đặc biệt dựa vào bệnh tình của chị mà tìm một nhà máy dược cung cấp.”
“Nhưng mà sau khi em về nước, nhìn sắc mặt chị hồng hào, đầy sức sống như vậy.” Hàn Nam dựa vào bàn máy tính của cô, ném những cái túi bóng không dùng đến nữa vào thùng rác, sờ vào đuôi tóc của cô, “Tóc cũng tốt lên rồi, những sản phẩm chăm sóc sức khỏe này đều là lừa người thôi, nếu có thể không uống thì đừng uống.”
An Du gật đầu: “Để đây sau dùng.”
Hàn Nam tỏ vẻ tiếc nuối, “Cũng đúng, trước đó chị hay đau đầu mất ngủ, thường xuyên đập đầu vào tường và cột nhà mà nổi lên mấy cái u, khoảng thời gian đó thật kinh khủng mà.”
Miếng giấy thiếc dán trên miệng chai bị xé toạc, An Du nắm chặt chai rồi đậy lại, đặt chai thuốc xuống góc bàn.
Khi cô cuối đầu sau đó ngẩng lên, sự hoảng loạn đã bị chôn sâu rồi. Cô quay người quan tâm nói với Hàn Nam: “Đã làm việc ở vị trí mới hơn nửa tháng rồi, em có muốn hoàn toàn gia nhập vào Lôi Thành không? Sẽ có cách đãi ngộ khác biệt đối với thành viên trong công ty và nhân viên bên ngoài đấy.”
Hàn Nam lộ vẻ ngạc nhiên, “Tất nhiên là em muốn có cơ hội này rồi. Hiện tại cũng rất tốt, tài nguyên anh Bùi giúp đỡ và công việc ở Lôi Thành phối hợp với nhau rất tốt.”
“Em hình như vô cùng nghe lời Bùi Cảnh Ngôn nhỉ?” Giọng của An Du có chút lạnh lùng, lại cười cười: “Lần sau chị sẽ giúp em hỏi giám đốc Trần, xem có thể cho em gia nhập Lôi Thành không, đừng ở Bùi thị chạy tới chạy lui công tác bên ngoài như thế nữa, áp lực rất lớn.”
Hàn Nam nghi hoặc nhìn cô, “Tiên nữ, chị đang nói chuyện gì vậy? Chị nói đùa phải không? Anh Bùi rất tốt với em, em chỉ nói nói vậy thôi, không phải thực sự nghĩ vậy.”
“Chậc, chị cũng chỉ nói vậy thôi, em vẫn cần phải cố gắng! Để đến một này có thể bước ra khỏi Bùi thị hay bất cứ đâu.” An Du ra vẻ tùy ý nói, vẫy tay để cậu ấy về lại lầu hai nghỉ ngơi, “Sau này không cần mang đồ đến cho chị, phiền phức.”
Hàn Nam cười gian xảo, từ biệt cô: “Vì tiên nữ cống hiến sức lực, việc nên làm!”
*
An Du lắng nghe những lời nói của bác sĩ Tô xong, vừa cúp điện thoại thì tâm trạng làm việc cũng không còn.
Nhiệm vụ bản thảo chất thành đống, bút cảm ứng như có nghìn cân nặng, cô đứng dậy dùng khăn lau thật mạnh lên mặt, gọi điện cho Trần Thương: “Anh vẫn ở văn phòng tăng ca sao?”
Trần Thương: “Ừm.”
An Du: “Khi nào anh về?”
Trần Thương: “Bây giờ vẫn còn một ít tài liệu chưa đọc.”
<Yêu Ma Ký> phiên bản điện thoại cũng đang trong quá trình phát triển và thử nghiệm trên PC, dự kiến sẽ thử nghiệm công khai trong một tháng, công việc hàng ngày của nhóm dự án lại tăng thêm: Chơi thử và báo cáo lỗi.
Cô nghĩ Trần Thương đang bận rộn với việc ra mắt bản PC.
An Du mở trò chơi đang treo trên máy tính lên, Trần Thương cũng đang ở thành phố chính.
Tài nguyên nghệ thuật trên bản PC đã được chỉnh sửa và trau chuốt hơn rất nhiều so với phiên bản game di động. Chất lượng hình ảnh sống động và rõ ràng. Ánh nắng ban mai ở thành phố chính thật rực rỡ và tràn đầy sức sống.
An Du điều khiển nhân vật sát thủ của mình cắm cờ đấu võ xung quanh, Trần Thương bị cuốn vào trận đấu mà không hề được báo trước.
Bên kia có tiếng kích chuột, giọng nói kinh ngạc của Trần Thương vang lên: “Em đang làm gì vậy?”
An Du nhấn vào bàn phím, phát ra vài chiêu, “Ám Y” hai đao rời tay, bay một vòng quanh “Tố Thủ”, thanh máu của Trần Thương đã vơi đi một nửa, cô cười nói: “Đánh một trận.”
Anh sau khi phản ứng lại linh hoạt tránh đi, “Em đang đánh lén.” “Tố Thủ” vừa bơm máu vừa tấn công “Ám Y” ở tầm xa, An Du lăn lộn đuổi theo mấy lần mà không đến gần được anh, nội lực cạn kiệt, ra chiêu thức lại bị vồ trượt. Cool down vẫn đang đếm ngược thời gian, cô chỉ có thể vừa chạy vừa thực hiện những chiêu thức đơn giản, không lâu sau máu đã không ngừng rớt xuống.
“Chơi lại!” An Du không phục, trút hết cảm xúc của mình vào thế giới ảo này, “Em với anh cùng cấp hạng, anh lần này chỉ do may mắn thôi.”
Trần Thương còn bình tĩnh hơn lần trước, thậm chí cố ý để “Tố Thủ” chạy sát “Ám Y”. An Du vừa xuất chiêu là anh đã vừa vặn nghiêng người tránh né, trêu chọc một hồi rồi cười khiêu khích: “Anh đến đây.”
Hành động của “Tố Thủ” như trói kẻ địch bằng nút dây hoa, nhấc lên trên cao rồi ném ngã xuống.
Vậy là sau hơn mười hiệp, An Du đã chơi tốt hơn nhiều, nhưng tư thế mỗi lần chết của “Ám Y” đều rất khó coi: Mặt úp xuống đất hoặc ngã chỏng vó.
Khó lắm mới luyện được danh hiệu “Kiếm sư võ thuật” vậy mà lại bị Trần Thương đánh đổ “Tám bậc”.
“Trần Thương! Anh thật ác độc!” An Du tức giận đập bàn, “Một chút phong độ cũng không có, không thể nhường người ta tí được sao?”
“Đã chịu đánh cược thì phải thừa nhận thất bại.” Trần Thương cười một tiếng, nói: “Làm gì có đạo lý chọc tức người khác trước lại muốn người khác nhường em. Sao đột nhiên muốn tìm anh hơn thua vậy?”
“Đánh anh, là muốn đánh anh đó, còn phải có lý do sao?” An Du phóng một ám khí vào người anh, mỗi lần chỉ làm anh mất một giọt máu nhưng cô cũng thấy vui vẻ, Cô lẩm bẩm: ”Muốn đánh bại anh đó.”
Trần Thương nhấn vào phím tắt shortcut, nhân vật “Tố Thủ” cắt kinh mạch “tự sát”, chàng trai áo trắng chỉ đứng vài giây sau đó ngã khụy xuống, nhân vật và anh ấy đều mang vẻ hờ hững, không nhanh không chậm hồi phục lại, “Hôm nay anh chủ quan, em thắng rồi.”
“Hừ.”
Vừa định thoát khỏi game thì trên màn hình hiện lên một cửa sổ: “Tố Thủ” khởi xướng lời mời ôm “Ám Y”.
An Du đứng hình trong hai giây, nhấn vào chấp nhận.
Khuôn mặt anh hùng của nhân vật nữ trở nên xấu hổ, cô ấy bước tới với nụ cười, lao vào vòng tay của nhân vật nam đẹp trai và đưa tay lên ôm cổ anh ta.
Nhân vật nam ánh mắt ấm áp, vòng tay ôm eo lấy nhân vật nữ rồi xoay người.
Chiếc áo choàng xanh trắng khác biệt, một đậm một nhạt tung bay và đan vào nhau trong vài giây trước khi họ tách ra một cách miễn cưỡng.
Những người thua cuộc “PK võ thuật” nhanh chóng rút lui, An Du cười cười, trên môi mang theo bất bình: “Đạo đức giả, đạo đức giả.”
“Tố Thủ” biến mất trước mặt cô, Trần Thương offline, anh cười nhẹ: “Cúp máy nhé, sau khi xong việc sẽ cho em xem người thật.”
Cái ôm là giả, nhưng cảm xúc dâng trào lại là thật, thật thật giả giả dường như không cần phải phân biệt.
An Du vỗ vỗ mặt, tạo một tab khác để điều chỉnh tâm trạng, trong đầu hình thành ý tưởng về một bức tranh.
Không khó để cô có thể tự tay vẽ một trái tim: Hoa đào đang nở rộ và những cánh hồng rơi hoang vu nơi thảm cỏ trải dài.
Một nam một nữ là hình tượng nghệ thuật của “Tố Thủ” và “Ám Y”, ôm chặt lấy nhau bên hồ nước trong xanh, trong khi người phản chiếu dưới nước mặc trang phục thời hiện đại, tay ôm lưng, ai cũng không quan tâm,
Các khối màu được sắp đặt một cách đại khái và theo quan niệm nghệ thuật, An Du tự lẩm bẩm trong khi chỉnh sửa nó: “Tư thế và hình ảnh phản chiếu trên bờ bị đảo ngược… Có vẻ cũng được.”
Tối nay nghỉ ngơi, không vẽ bản thảo công việc. Cô ấy đăng một bài viết giống như nhật ký trên Weibo.
Không có nhiều thông tin cập nhật trên tường nhà, ngoài trừ các đối tác giao nhận và các bức vẽ thương mại không thường xuyên của đồng nghiệp, không có màu sắc cá nhân nào, “Bỏ lệnh cấm rồi (cute)” là từ thường xuyên xuất hiện nhất trên Weibo của cô.
Ngay khi bức ảnh đậm chất truyện này được tung ra, lượng bình luận của người hâm mộ đã tăng lên cực kỳ nhanh chóng, nội dung đa phần là: “Bà chủ, bà yêu rồi ạ?”, “Bà chủ có động tĩnh, nhất định là tình duyên trong game xuất hiện rồi!”, “Bà chủ không còn là bà chủ của chúng ta rồi, bị bắt cóc rồi!” An Du chọn ra một vài lời bình luận được thích nhiều, trả lời bằng ba hình trái tim, không phủ định cũng chẳng thừa nhận.
*
Trần Thương trở về căn 2219 đã là nửa đêm, máy tính tự động hiển thị màn hình, An Du cầm lấy điện thoại kiểm tra tin nhắn.
Cánh cửa “Cạch” một tiếng mở ra, An Du phản ứng nhanh, nhìn máy tính và điện thoại đều tắt mới yên tâm cười với anh “A! Em tưởng anh sẽ không về cơ.”
Tháng này Trần Thương hầu như không về 2219. Nên cô ở trong này tung hoành làm bản thảo không lo bị bắt.
“Lén lén lút lút.” Trần Thương ở cửa nhà thay giày, đến gần nhìn cô một chút, tháo kính cô xuống, nói:” Buổi tối ăn gì rồi?”
“… Quên mất.” Trần Thương nói xong mới cảm thấy đói, An Du xoa xoa bụng, khui một gói lẵng vị tiên*, “Em ăn cái này.”
Lẵng vị tiên
Trần Thương cầm lấy gói đồ ăn vặt của cô, dùng hai tay đem cô ôm vào lòng, ra lệnh: “Ôm cổ anh.”
Bây giờ và hành động mời “Ôm” của anh và trong game giống y hệt nhau, ôm cô vào lòng và quay một vòng.
Khi chạm chân xuống nền nhà An Du mới bừng tỉnh, “Anh làm xong việc rồi sao?”
“Tạm thời thôi.” Trần Thương cau mày bước nhanh vào trong bếp, sau một hồi xoong nồi vung lên, anh bưng ra một bát mì, để đũa trên bát đưa cho An Du, “Ăn đi.”
Có món mì nấm đông cô và rau xanh đơn giản, An Du không ngừng khuấy lên rồi cho vào miệng, hai má phồng lên hỏi: “Anh ăn chưa?”
“Ăn rồi, em ăn chậm lại.”
Trần Thương ngồi bên cạnh giúp cô buộc tóc, không để lọn tóc rơi xuống bát mì.
Nhạc chuông điện thoại đứt quãng, Trần Thương sau khi nhận được chỉ nói ngắn gọn “Tôi biết rồi.” sau đó tắt máy, vẻ mặt anh tuấn nghiêm nghị, quanh người toát ra sự lạnh lẽo.
Trần Thương mặc lại chiếc áo khoác vừa cởi ra, đi tới cửa, dặn dò: “Em ăn xong rồi đi ngủ sớm, bệnh viện gọi, anh đi xem tình hình ba anh.”
“Em đi cùng anh!” An Du đặt bát xuống, lo lắng đứng lên, đụng phải bàn làm ly nước trên bàn rung lên, “Tình hình của chú như thế nào ạ?”
“Tình hình ổn định, em không cần đi.”
Trần Thương lùi lại hai bước, lại ôm cô, “Anh đi đây.”
An Du cau mày, trực giác cảm thấy không được tốt lắm, cô siết chặt góc quần áo, dừng lại vài giây rồi cúi đầu, dùng hai tay ôm chặt lấy eo anh, “… Anh chú ý an toàn.”
“Ừm.”
Cô trở nên dài dòng: “… Cũng phải kiểm soát cảm xúc bản thân nữa.”Trần Thương mỉm cười, “Được.”