Tôi Sẽ Không Thích Anh - Hạt Thư

Chương 5: Liên quan gì tới anh




Phòng làm việc của Trần Thương cũng đơn giản như ảnh đại diện Wechat của anh vậy. Thảm trải nền màu xám, tường trắng, mặt bàn và ghế dựa màu nâu sẫm, thậm chí cả ghế sô pha tiếp khách cũng là ghế sô pha bọc da màu đen, ngoại trừ cạnh cửa sổ có đặt mấy chậu cây xanh ra thì không còn màu sắc gì khác. 

Nếu không phải chiếc tủ kính bên trái bức tường bày đầy nhân vật game, mấy tấm áp phích tuyên truyền của “Yêu Ma Ký” treo trên tường làm tăng thêm nét trẻ trung, An Du còn cho rằng mình đang ở trong phòng làm việc của một ông chủ doanh nghiệp tư nhân hơn 50 tuổi. 

Trần Thương lên tiếng: “Bắt đầu đi.”

An Du nhớ lại lần đầu tiên họ hẹn nhau tại chỗ ở của cô, hai người đưa mắt nhìn nhau ngại ngùng. An Du cũng nói “bắt đầu đi”, Trần Thương mỉm cười, ôm chặt eo cô từ từ hôn dần lên phía trên. 

Mỗi lần trầm luân theo nhịp điệu, cô lại cảm thấy thú tính của mình bị kích thích, những chuyện như vậy chẳng phải là giữa những người vô cùng thân mật mới làm hay sao? Họ không có tình cảm, vì sao cô còn chìm đắm trong sự vui vẻ đó? 

Sự nam tính không đến mức khiến cô đầu óc choáng váng tới tận bây giờ, nhưng cô khinh thường chính sự sa đọa của mình, lại đi chìm đắm trong niềm vui sướng như vậy, và cô không thể không thừa nhận – đó là khoái cảm của sự chinh phục. 

Làm động vật không tốt sao, muốn làm gì thì làm, không cần lo nghĩ tương lai, không có xiềng xích phức tạp trong mối quan hệ tình cảm như con người, cho dù là một con chó lang thang, không có nhà để về cũng còn tự do, thoải mái hơn cô. 

Lúc gần lên đến cao trào, Trần Thương cúi xuống hôn lên bả vai cô, hỏi: “Anh có làm em đau không?” An Du lắc đầu, khẽ trở mình. 

Ở phương diện này cô phải cảm ơn Trần Thương, ít nhất là sau khi bắt đầu mối quan hệ với anh, cô không còn phải uống thuốc điều trị trầm cảm nữa.

“Giám đốc An?”

An Du định thần lại mắt đối mắt với anh, trong đôi mắt  Trần Thương chỉ có nghi hoặc và thắc mắc, không hề chứa một chút tình cảm cá nhân nào. 

Cô nhanh chóng bước vào trạng thái làm việc: “Phương án chủ yếu cần điều chỉnh những mặt sau: giảm thiểu việc tuyển dụng người chủ trì của các kênh tổng hợp, trong từng lĩnh vực tìm người có ảnh hưởng tầm trung truyền tải nội dung, chặt chẽ, chính xác đến mục tiêu người dùng. Các quảng cáo cứng* của kỳ trước có thể dần dần chuyển sang đặt đơn quảng cáo mềm*, văn hoá người hâm mộ của trò chơi phát triển nhanh, khiến việc sáng tạo nội dung loại hình KOL thúc đẩy độ hot của trò chơi. Sau khi phổ biến rộng rãi sẽ thu hút người chơi mới và những người được họ giới thiệu: cốt lõi của game dựa vào tương quan với văn hoá Trung Quốc, người chơi giới tính nữ khá nhiều, có thể tìm một ngôi sao nam thích hợp với phong cách cổ đại làm người đại diện cho trò chơi; về phương diện phát triển IP, có thể cùng Cố Cung hoặc một số bộ phim hoạt hình và phim chiếu rạp có bối cảnh yêu ma, quái vật Trung Quốc đang chiếu trên đài X liên kết hợp tác, người chơi tham gia các hoạt động ngoại tuyến có thể đạt được các phúc lợi trong trò chơi.”

(*Quảng cáo cứng: là kiểu như mấy cái poster, tờ rơi, những cái thứ cầm nắm đc.

*Quảng cáo mềm: Quảng cáo trên website, tivi, các màn hình quảng cáo, qua người đại diện, qua người nổi tiếng…

Ở Việt Nam không chia loại quảng cáo như vậy. Cho nên đành phải dùng theo thuật ngữ bên Trung)

Trần Thương vừa nghe vừa lướt PPT An Du giao nộp, cô trình bày tường tận bước phát triển ngắn hạn, dài hạn cho từng thời kỳ và đánh giá ngân sách, mọi thứ đều rành mạch rõ ràng. 

“Có thể phê duyệt.” Trần Thương đợi cô nói xong nhanh chóng đưa ra lời khẳng định. 

“Trước tiên cứ thực hiện theo từng thời kỳ của quý một, kế hoạch tiếp theo sẽ dựa vào phản hồi của người chơi mà tiến hành điều chỉnh, có mang văn kiện phê chuẩn tới không?”

Người An Du hơi ngửa ra phía sau, không dám tin anh lại phê duyệt nhanh như vậy.

Trần Thương rút chiếc bút máy từ trong ống đựng bút ra gõ gõ mặt bàn, chân duỗi dài ra, lưng dựa vào chiếc ghế da nhìn cô, như là đang chờ động tác tiếp theo của cô. 

“Thật nhanh…” An Du thầm nói, cô lấy tờ xin phê duyệt từ túi văn kiện ra.

Chiếc bút máy như có lực xuyên qua tờ giấy tạo ra tiếng ma sát trên mặt bàn.

Trần Thương ký tên xong liền đưa cho cô, An Du liếc nhìn nét chữ rồng bay phượng múa, bộ chấm thủy lên xuống, nét móc chữ Thương nguệch ngoạc cao hơn chiều cao của cả chữ. 

An Du cũng kí tên lên phần người xin duyệt, từng nét chữ ngay ngắn gọn gàng.

Hai bên đối lập nhau, cô lại cảm thán bên phía đối tác quả nhiên ngân sách dồi dào, ngay cả việc ký tên cũng khí chất ngời ngời. 

Chăm chú nhìn nét bút của Trần Thương trong giây lát, cô cảm thấy có chút quen thuộc, cứ như là cô đã làm bạn với nét bút này trong một khoảng thời gian dài, nhưng ký ức rời rạc và hỗn loạn, cô không nhớ ra là khoảng thời gian nào. 

“Cảm ơn giám đốc Trần!” An Du cất giấy tờ đi. 

“Không cần cảm ơn!” Ánh mắt Trần Thương chuyển hướng lên màn hình máy tính, không tiếp tục nhìn cô nữa. 

‘Lạnh lùng như vậy, ngay cả một câu chào hỏi cơ bản cũng không có, anh ta không phải là mất trí rồi chứ?’ An Du nghĩ.

Cô xoay người ra ghế sô pha ngồi, tay chống cằm nhìn anh làm việc. 

Trần Thương phát giác ra điều đó, hỏi cô: “Còn chưa đi?”

Ra lệnh đuổi khách? An Du vẫn còn chưa hiểu ra sao thì lại bị câu nói kia của anh làm cho tức giận, dù sao thì tên anh cũng đã ký rồi, tiền cũng duyệt rồi, bây giờ cô không cần làm bên hèn mọn bảo sao nghe vậy nữa. 

Cô nói: “Giám đốc Trần, mặc dù sản phẩm là 1, kinh doanh là số 0 đằng sau, nếu không có số 1 thì có nhiều số 0 đi nữa cũng vô ích mà thôi. Anh là người làm bánh kem, tôi là người đóng gói bánh kem, mọi người đều là thương nhân, mục tiêu chung của chúng ta là bán chiếc bánh ngọt này đi, đạt được lợi nhuận cao nhất.” 

Trần Thương nhíu mày: “Ừ? Cô nói không sai, rốt cuộc cô muốn nói cái gì?”

An Du ôm cánh tay chống cằm, lần đầu tiên kiêu căng như vậy trước mặt đối tác: “Vì vậy, theo lý mà nói, chúng ta chỉ là ở những bộ phận khác nhau với các chức năng khác nhau, còn về cấp bậc thì ngang nhau.”

Mặc dù anh là bên chủ đầu tư đương nhiên sẽ lấn át tôi, nhưng chúng ta là quan hệ hợp tác, anh đừng có đối xử với tôi như là cấp dưới của anh, hiểu không? 

Đương nhiên An Du không nói thẳng ra như vậy, cô chỉ mỉm cười nói rằng: “Tôi hy vọng chúng ta có thể hợp tác, trao đổi vui vẻ một chút.”

Trần Thương cũng cười, dừng công việc trong tay lại, “Có chỗ nào không vui vẻ? Giám đốc An không ngại thì nói ra thử xem.”

An Du nghe vậy sững người, cô cẩn thận hồi tưởng lại, với tư cách bên nhận đầu tư, Trần Thương đã làm tròn trách nhiệm của mình: yêu cầu rõ ràng, phương hướng chính xác, hiệu quả làm việc vô cùng cao. 

Thái độ đối với cô cũng rất bình thường, không cố ý gây khó dễ, cũng không phải là không tín nhiệm, ngược lại là sau khi nghe xong phương án sửa đổi của cô liền vung tay để toàn quyền cho cô quyết định, lần đầu tiên gặp mặt trong phòng họp là do cô chuẩn bị không tốt, cũng không thể đổ hết lên đầu Trần Thương được. 

Nói thẳng ra rằng mọi sự khó chịu này đều là do cô luôn canh cánh việc đã từng có sự giao tiếp thân mật về thể xác với anh, nhưng anh có nghĩa vụ gì để nhớ mãi mối quan hệ bèo nước tình cờ gặp nhau “đặc biệt” này với cô hay là “thân thiết hơn so với người khác” cơ chứ, là do cô quá nông nổi mà thôi. 

An Du bỏ tay xuống, chớp mắt, nhả ra hai chữ: “Không có.”

Trần Thương nhướng mày, đầu nghiêng một góc hướng ra phía ngoài cửa.

Nếu còn không đi thì hai chữ xấu hổ này sắp tan thành bụi bặm chui vào cô luôn rồi. 

An Du cười gượng hai tiếng, sau đó liền quay lưng đi về phía cửa, đột nhiên nghe thấy Trần Thương nhàn nhạt nói: “Vốn dĩ tôi không tin một người có đời sống rối ren như vậy sẽ làm ra được phương án tốt đẹp gì, nhưng hôm nay giám đốc An đã làm thay đổi quan điểm của tôi rồi.”

An Du ngay lập tức dừng bước, trong đầu nổ “Bùm” một tiếng. Nửa câu sau nghe có vẻ như là khen kế hoạch của cô tốt, nhưng bị anh thờ ơ soi mói đời sống riêng tư như vậy, lửa giận đang cháy bừng bừng sao có thể triệt để dập tắt được cơ chứ. 

Hóa ra người đàn ông này không hề mất trí nhớ, có phải toàn thân anh đều là một cái túi?

Cô quay đầu lại nhìn anh, cơn gió lốc trong đôi mắt như càn quét, khuôn mặt đỏ bừng, cổ họng như bị nghẹn lại, ấp úng “anh” một hồi lâu cũng không nói ra được. 

Trần Thương không bị ảnh hưởng, mắt vẫn nhìn máy tính, ngón tay nhàn hạ nhấn con chuột: “Phiền cô đóng cửa lại giúp tôi.”

Cứ như là đang nói chuyện với không khí vậy.

Cô đóng cửa rất mạnh, khi kéo khóa cố gắng khống chế lực của mình để cửa không va chạm vào khung cửa phát ra tiếng động lớn. 

Ai bảo đây chính là Lôi Thịnh chứ, nếu như là Bùi Thị thì cô đã phá cửa từ lâu rồi. 

Trần Thương rất có bản lĩnh, quả thật là đang nhảy múa trên sự tức giận bùng cháy của cô. Cách cư xử đúng mực cùng với tính nhẫn nại hoàn toàn không còn sót lại chút gì, cô tức giận mở cuộc trò chuyện với Trần Thương ra, gửi đi cái nhãn dán một người đàn ông cao to vạm vỡ tết tóc đuôi ngựa hai bên: liên quan gì tới anh. 

Vốn dĩ mặt bàn sẽ khuếch đại tiếng rung của điện thoại, sau khi An Du nghe thấy tiếng rung trong phòng Trần Thương liền vội vàng gỡ tin nhắn đó đi. 

An Du đứng ở ngoài cửa véo cái người mà tự cho mình là bên B (bên nhận đầu tư) hoàn hảo, đánh không đánh lại, mắng không đáp trả lấy một câu, mới bị chế nhạo vài câu thì đã làm sao, cô có thể duỗi ra thì cũng có thể co lại, cứ đưa tiền là được. Nếu như chế nhạo cô vài câu liền phê duyệt tiền thì cô có thể cho anh chế nhạo đến phá sản thì thôi. 

Tự véo đến in dấu móng tay, cô lại thay đổi chủ ý. Để lấy được tiền phê duyệt, cô cần phải tiếp tục nhẫn nại, Trần Thương tốt nhất không nên biết vốn từ ngữ dự trữ của cô lớn tới mức nào. 

Dương Mạn Ni thấy sắc mặt An Du u ám quay trở lại chỗ ngồi, liền hỏi: “Giám đốc Trần không duyệt kế hoạch của cô sao?”

An Du nặng nề ngồi xuống, mặt không biểu cảm nói: “Duyệt rồi.”

“Lợi hại! Nhanh như vậy đã được duyệt rồi mà cô vẫn không hài lòng, giám đốc Trần cũng coi như là người dễ nói chuyện!” Dương Mạn Ni đút một miếng bánh kem vào miệng, đồng thời cũng thúc giục An Du cùng ăn: “Ăn chút đi, vui lên nào!”

Bánh mì sừng bò, sữa gạo hạt óc chó là những món ưa thích của cô. 

Vẻ mặt An Du dần nguôi giận, xé vỏ ống hút ra chọc vào đồ uống nóng hổi: “Bữa sáng này cũng là do Lôi Thịnh cung cấp hàng ngày sao?”

Cô nghĩ khi trở về cô sẽ đề xuất ý kiến với Bùi Cảnh Ngôn, Bùi thị cũng nên có phúc lợi tốt cho nhân viên và sự quan tâm nhiệt tình như vậy mới đúng. 

Miệng Dương Mạn Ni phồng lên, vừa cúi đầu uống một ngụm trà sữa lớn, vừa chỉ về phía phòng làm việc của Trần Thương, nói: “Không phải, là giám đốc Trần vừa mời bộ phận chúng ta.”

“Bốp”, ống hút của An Du bị cô chọc gãy, chưa kịp vào trong, sữa gạo đầy ắp cứ thế tràn ra qua lỗ nhỏ trên phần nắp, mặt bàn chỗ An Du bị ướt một mảng, vừa nhớp nháp vừa lộn xộn. 

Dương Mạn Ni mau chóng đưa khăn giấy cho cô lau, sau đó lại đưa cho cô một cái ống hút mới: “Dùng cái này đi.”

An Du mất kiên nhẫn chép miệng một cái, hất tay ra: “Không uống nữa.” Cô đưa bánh mì cho Dương Mạn Ni: “Cô ăn đi.”

Nhìn xem, đồ ăn có liên quan đến Trần Thương thì ngay cả nước uống cô cũng nuốt không trôi. 

Của bố thí là không thể động vào được.