Tôi Sẽ Không Thích Anh - Hạt Thư

Chương 48: An ủi




Trăng sáng trong veo dịu dàng, đèn đường cũng tản ra ánh sáng trắng nhạt, cây cỏ và đường đi trong công viên đều phủ một sắc trắng lạnh lẽo. Trần Thương Liếc nhìn An Du, rồi sau đó nhanh chóng thu hồi ánh mắt, cảm xúc không rõ ràng. Anh ngẩng đầu uống một ngụm nước ngọt lạnh, khuôn mặt giãn ra, thờ ơ nhìn mặt đất trước mặt, tư thế vẫn ung dung, nhưng lại mang một dáng vẻ chán nản khó hiểu.

Một Trần Thương mà trước nay cô chưa từng thấy.

An Du ném nhẹ túi mua sắm lên ghế xích đu, quay người ngồi xuống. Lực đạo hơi mạnh khiến xích đu khẽ đung đưa, sự xáo động nhẹ từ bên ngoài khiến Trần Thương quay đầu lại nhìn cô.

“Tâm trạng anh không tốt hả? Một lon coca cũng có thể khiến anh tu một hơi như uống rượu vậy.” An Du nhướng mày, lấy ra một hộp bánh su kem vị chanh, mở hộp bánh rồi giơ ra trước mặt anh nói: “Ăn không? Đồ ngọt sẽ giúp tâm trạng tốt hơn.”

Vài sợi tóc con đen tuyền trên đỉnh đầu của cô được nhuộm bằng ánh bạc mỏng, nhẹ đung đưa trong gió. Trong cái lạnh của đêm khuya, mũi cô ửng đỏ, đồng tử sáng đen láy, đôi mắt con cong ánh cười,toàn bộ người được bao bọc trong áo khoác lông màu be, bánh su kem đang được ngấu nghiến trong miệng. Trông cô giống như cô gái nhỏ lén lút chia sẻ đồ ăn vặt thời học sinh, hoặc như một con chuột lông nhỏ hiền lành ngoan ngoãn.

Sắc mặt Trần Thương có phần thả lỏng, nhưng lại cự tuyệt cô: “Anh không ăn đồ ngọt.”

“Haiz!” An Du thở dài: “Thật ra mà nói có rất nhiều đối thủ cạnh tranh game “Yêu Ma Ký” muốn mô phỏng giả mạo hoặc nói sẽ vượt mặt chúng ta, nhìn lại thì có bao nhiêu nhà tạo được nên thành tích?” Cô bĩu môi lắc đầu, tự nói một mình: “Em xem bọn họ đều không được đâu.”

Trần Thương bị cô chọc cười thành tiếng, ngón tay miết nhẹ khoen mở của lon coca, lúc quay lúc ngừng thuận theo chiều kim đồng hồ. 

An Du nuốt miếng bánh su kem cuối cùng, mở miệng nói: “Anh không thể đem hết trách nhiệm lên người mình. Trần Thương, anh hiểu điều này rõ hơn em, kết quả thành công của một dự án thuộc về công lao nỗ lực của tất cả mọi người, vậy thì thất bại cũng cùng nhau gánh vác.” Thấy Trần Thương không có phản ứng, cô phỏng đoán anh một chút: “Anh nhất định là rảnh rỗi lại lên mạng xem tin tức có phải không?”

Trần Thương vẫn không trả lời.

An Du cầm lấy hộp bánh rỗng xếp gấp lại, lấy ra một hộp bánh pocky khác, vừa ăn vừa nói: “Tại sao thời cổ đại đa phần đều là hoàng đế chủ trì triều chính, trị vì giang sơn, còn hậu cung có hoàng hậu quản lý. Nếu như hoàng đế ngay cả những chuyện vặt trong hậu cung cũng phải quản, như vậy không phải mệt chết hay sao.” 

Cô ngậm lấy một thanh que bánh trong miệng, cắn phần có chocolate trên đầu thanh que: “Anh là người đưa ra quyết định, anh là người khống chế kiểm soát chất lượng sản phẩm, đây là ưu thế của anh. Nhưng để xoa dịu dư luận và đối phó với những chuyện bên ngoài thì phải giao cho những người có chuyên môn, ví dụ là em.”

Cô tiến gần về phía Trần Thương, hai ngón tay kẹp lấy thanh que pocky, làm điệu bộ đang hút thuốc, nheo mắt lại rồi  thổi vào một bên mặt của Trần Thương,  phun ra một vòng khói, bộ dáng như thể đã nhìn thấu thế sự, còn có cả sự tự mãn.

Trần Thương sầm mặt, rút thanh que pocky ra khỏi ngón tay cô, lạnh giọng hỏi: “Em học hút thuốc từ khi nào?”

“Haiz!” An Du giữ lấy cổ tay anh, ánh mắt gấp gáp giải thích: “Không ăn thịt heo cũng thấy heo chạy rồi mà!” Cô đẩy anh ra, hờn dỗi nói: “Thấy anh không vui nên chọc anh thôi, anh cũng không đón nhận gì hết trơn.”

Gương mặt của Trần Thương giãn ra một chút, đem que bánh trả lại cho cô. An Du cúi đầu, dùng miệng đón lấy, đắc chí nói: “Có phải đạo lý em nói lúc nãy rất đúng không?”

“Ha!” Trần Thương nhếch môi: “Quan hệ của chúng ta là đế hậu sao?”

“Tất nhiên không phải, chỉ là ví dụ thôi.” An Du ngẩng đầu nhìn lên trời: “Khả năng nắm bắt trọng tâm của anh…”

“Anh biết rồi.” Trần Thương xoay người lại, một tay vịn lấy vai cô, nhướng người há miệng cắn phần đầu kia của que pocky, hai chóp mũi chạm lấy nhau rồi lại tách ra. Dưới đất phản chiếu hình bóng hai người đang quấn lấy nhau. Tiếng gãy nhẹ của thanh que phát ra, An Du chớp chớp mắt, nghe thấy tiếng Trần Thương cười thầm: “Em nói không sai.”

Điện thoại vang lên hồi chuông báo cuộc gọi đến. An Du tỉnh người, nhanh chóng ăn hết thanh que, nhận lấy điện thoại nghe. Các vấn đề về bản thảo phản hồi của các KOL dựa trên nội dung sáng tạo được kết nối rất tốt. An Du gật gù: “Ừ, ừ, vất vả cho cậu rồi, tối vậy mà vẫn còn bận bịu, thật ngại quá.”

Bên kia điện thoại bàn xong chuyện chính, nửa thật nửa đùa nhắc tới bug* lần trước, An Du ngước mắt lên nhìn Trần Thương, nhẹ giọng nói: “Tôi biết bên nghiên cứu và phát triển sẽ đưa ra cho các bạn cũng như những người chơi có lượng vàng cao một số danh hiệu đặc biệt, các sự kiện offline cũng sẽ mời các bạn sớm nhất có thể. Cảm ơn các bạn đã bao dung chúng tôi. Game rất cần các bạn, tôi xin cảm ơn lần nữa.”

*Bug: Lỗi phần mềm. Là một lỗi hay hỏng hóc trong chương trình hoặc hệ thống máy tính khiến nó tạo ra kết quả không chính xác hoặc không mong muốn hoặc hành xử theo những cách không lường trước.

Đợi cô thu hồi ánh mắt, Trần Thương đã sớm khôi phục lại gương mặt lạnh lùng không biết cười của anh. Đôi môi mỏng mím chặt lại,mí mắt sụp xuống, không biết đang nghĩ gì.

An Du cho rằng tâm trạng anh lại bị tuột dốc, lấy vai mình đẩy vai anh: “Anh có nghe qua câu “Bản chất của sự ghen tuông chính là ghen tị với danh lợi, chẳng ai ghen với kẻ xui xẻo cả đời chưa từng gặp may” chưa? “Yêu Ma Ký” được đón nhận, nhận được nhiều sự quan tâm vượt xa những game cũ. Với lượng người dùng đông đảo cùng nền tảng tốt như vậy, có lẽ sự cố lần này cũng không tệ như chúng ta nghĩ đâu.” Cô chỉ vào điện thoại, nói tiếp: “Nhưng vừa rồi KOL phản hồi rằng tài nguyên không mở, khó đáp ứng được yêu cầu của chúng ta, hiệu quả rất thấp.”

Thấy Trần Thương vẫn giữ bộ dáng thờ ơ, cô lại tiếp tục than thở: “Em nói mà, anh nên đi làm nghiên cứu học thuật, nghiên cứu mấy cái công trình khoa học đi. Anh lúc nào cũng khắt khe và cứng đầu.”

An Du ngẩng đầu về phía một vòi chữa cháy bên kia đường: “Nói về cái vòi chữa cháy này đi, mặt chính hứng lấy ánh sáng, mặt sau là bóng tối bao vây. Game chơi ở đây càng lại có mặt đỏ đen, nơi anh không nhìn thấy được còn rất nhiều những lời nghị luận khó nghe. Anh có thể không đồng ý với em đi tìm KOLs và nhà báo khống chế tình hình, nhưng những chuyện cần làm thì vẫn phải làm, bắt buộc dùng thủ đoạn thì vẫn phải dùng. Công ty đối thủ đang sát sao canh chừng chúng ta. Nếu chúng ta không hạ thủ vi cường thì chỉ có thể trở thành cá thịt nằm trên thớt mặc cho người ta chém giết.”

“Kết quả cuối cùng của sản phẩm là gì? Chỉ cần có thể kiếm được tiền, phương hướng và mục tiêu không bị ảnh hưởng thì chút rắc rối này không đáng nhắc tới. Anh cần phải đọc nhiều hơn những bình luận của người chơi thật lòng yêu thích game ”Yêu Ma Ký”, thậm chí những tài nguyên sáng tạo mà em đã nói với anh, chưa chắc không phải là ý tưởng của những người mới gia nhập.”

“Lúc anh phụ trách “Truyền thuyết Âu thần” có thể không gặp phải chuyện thế này, nhất thời không thể chấp nhận được cũng là điều bình thường.” An Du kéo lấy tay Trần Thương để lên đùi mình, vẽ một khuôn mặt cười trong lòng bàn tay anh: “Một Trần tổng kiêu ngạo, ý chí mạnh mẽ, chiến lược tinh thông không nên có bộ dáng như thế này.”

Quảng cáo

An Du nói thao thao bất tuyệt, dường như muốn đem hết những lời an ủi bày tỏ hết ra trong một đêm. Đôi lông mày mảnh dẻ để lộ sự dịu dàng hiếm có, giọng nói có chút mệt mỏi nhưng tràn đầy niềm tin không ngừng vang lên. Đầu ngón trỏ mảnh khảnh vẽ mắt, mũi và cuối cùng vẽ đường cong lớn lên trên lòng bàn tay khô ấm của Trần Thương, An Du ngước đầu nhìn anh cười: “Tặng anh, cười nhiều lên một chút nào.”

Trần Thương nhân lúc cô rút tay về thì giữ chặt lấy tay cô, khoé môi cong lên: “Em đang cảm thấy anh đang vì chuyện này mà tinh thần suy sụp, ở đây suy nghĩ chuyện đời chuyện người sao?”

An Du rụt cổ lại, lộ ra cái cằm chẻ, nghi ngờ hỏi: “Không phải sao?”

Trần Thương nhướng mày cười nhẹ: “Đây không phải là chuyện anh không thể giải quyết được, anh không cảm giác rằng có bất kỳ sản phẩm nào có thể đánh gục được “Yêu Ma Ký”, anh cũng đã lên kế hoạch cho phần phát triển hậu kỳ. Chuyện chưa vừa rồi mặc dù đã được giải quyết nhưng vẫn chưa hoàn toàn lắng xuống, nhưng anh cũng không vì vậy mà lo lắng.”

“Vậy thì vì lý do gì? Lúc nãy bộ dạng của anh thất thần cứ như mất hết hồn vía vậy.” An Du nheo mắt nhìn Trần Thương. Cô lùi về phía sau, bắt chước lại bộ dạng cùng biểu cảm lạnh lùng khi nãy của anh.

Trần Thương nhẹ nhàng đặt lon nước ngọt xuống đất, quay người đi một góc độ khác, tập trung nhìn về hướng cô. Ánh mắt thăm dò khó hiểu, giống như nhìn thấy được một con người khác bên trong cô.

“Đừng nhìn em thế này!” Một lúc sau An Du mới nhận thức ra, lập tức ngồi thẳng người và nhìn ra xa, mặt hướng lên trời. Nhưng sắc trời tối đen một màu, cô nhắm mắt nói: “Em không dám làm phiền anh nữa, chẳng thà ngắm ánh trăng trên trời, vừa trắng vừa sáng còn tốt hơn.”

Mấy giây trôi qua,Trần Thương khẽ thở dài, sau đó lại thấp giọng cười.

“Cười cái gì?” Giọng nói có phần cứng ngắc, tức giận hỏi: “Nghĩ tới người trong lòng nên khó chịu sao? Em sao mà xui xẻo thế, còn phải làm người giải tỏa vết thương tình cảm cho anh? Vậy anh nói về cô ta thử xem nào, xem em làm sao khai sáng cho anh.”

“Em muốn biết?” Trần Thương hỏi.

An Du không thể giữ nguyên phong độ vốn có, âm dương quái khí nghĩ ra những tính từ hình dung: “Để xem…Rất dịu dàng, rất xinh đẹp, nói tóm lại là thể loại người anh thích…”

“Đừng đoán bậy bạ.” Trần Thương dùng sức giữ chặt tay cô, cử chỉ tinh tế chặn lại sự suy nghĩ trong đầu của cô. Anh thần sắc buồn bã, nhưng không trốn tránh ánh mắt của cô: “Anh đang nghĩ nếu như cô ấy gặp phải chuyện giống như vậy, cho là có phản đối nhiều đi nữa, e là giết địch một vạn tổn thất tám trăm, cũng nhất định phân cao thấp, làm cho minh minh bạch bạch, cũng không cúi đầu trước kẻ xấu, cũng không nhẫn nhịn khi bị công kích, sau đó lại nói với anh là không cần để ý.”

“Quá ngây thơ đi chứ”, An Du trong lòng tràn đầy khinh thường đối với “người trong mộng” của Trần Thương. “Đây là một phần công việc, đã chọn lựa thì phải chấp nhận rủi ro có thể xảy ra. Trừ nhân dân tệ ra, không có cái gì có thể làm con người chấp nhận và yêu thích. Nếu ngay cả người không quen thuộc mà anh cũng quan tâm những suy nghĩ của họ thì mỗi ngày anh sẽ sống đau khổ thôi.”

Cô đưa ra kết luận: “Người trong lòng của anh cũng rất có cá tính nha, nhìn không ra đó.”

“Uhm, nhưng cô ấy và em…”

“Đừng nói nữa, em không muốn nghe.” An Du che tai lại: “Đừng so sánh em với người khác.” Sự ghen tỵ trong lời nói lời nói của cô ngày càng lộ rõ: “Cô ấy không yêu anh, anh nên quên cô ấy đi.”

Trần Thương yên lặng không lên tiếng.

An Du bĩu môi, đem phần còn lại của hộp bánh pocky cho hết vào miệng, nhai rất nhanh và chuyên tâm. Khi hộp bánh trống không An Du há miệng lắc lắc cái hộp, một tấm vé cào nhỏ rơi xuống. Cô cạo đi lớp xám bạc, đầu ngón tay cái rít lên vài tiếng vì dính lớp keo bạc, sau đó hiện ra hai chữ  “Cám ơn”. Cô bèn ném tấm thẻ cào đó vào thùng rác, giọng khô khan “Không trúng.”

Trần Thương nhặt tấm thẻ cào lại: “Vẫn chưa cào đến cuối cùng mà đã ném đi rồi?” Anh cào hết toàn bộ lớp bạc, cười cười, đọc hàng chữ trên tấm thẻ cào: “Cám ơn đã tham gia, chúc mừng bạn có thêm một hộp phần thưởng.”

An Du nhướng mày, vươn tay qua khỏi tay anh định thần nhìn, kích động lên tiếng: “Đúng thật, không giống bình thường nha. Bình thường tới cám ơn là em không tiếp tục cạo nữa.”

“Nếu ném đi rồi không phải tổn thất một hộp sao?” Trần Thương thích thú cười, bất lực nói: “Em lúc nào cũng nghe một nửa nhìn một nửa.”

“Cái gì là lúc nào cũng? Anh rất hiểu em à?” An Du cúi đầu chùi sạch tay: “Em không muốn lúc nào cũng gánh chịu thêm chi phí ngoài lề.”

Trần Thương trả cô tấm thẻ cào, thay đổi chủ đề: “Em với anh hai có quan hệ rất tốt?”

An Du ừ một tiếng: “Cũng tính là tốt, lại nói anh trưởng như cha, em nghe lời anh ấy khá nhiều. Bùi Văn Đình và em quan hệ không tốt lắm. Anh ấy đối xử em tốt hơn Bùi Văn Đình. Sau khi gặp tai nạn xe, đúng lúc chuyên môn của tụi em là chế độ 2+2, anh ấy trực tiếp đưa em qua Canada nghỉ dưỡng, cũng thường xuyên bay qua thăm em.”

“Lúc em mới bắt đầu làm việc, vì quá thật thà mà đắc tội với rất nhiều khách hàng, anh ấy chỉ em cách để giao tiếp….”

“Nhưng bây giờ….” khuôn mặt của Tôn Y Y hiện lên trong đầu cô. An Du ngừng lại không nói tiếp chuyện đó nữa: “Bỏ đi, em cũng không nói rõ ràng được.”

“Anh hỏi đến anh ấy làm gì?” An Du liếc mắt. 

Trần Thương lắc đầu: “Không có gì, anh chỉ hỏi vậy thôi.”

An Du vẫn còn thấy đói, cô lục lọi tìm kiếm trong túi ăn vặt, cầm lấy và xé bịch bánh Oreo ra, đưa anh một miếng: “Nói lâu vậy rồi không đói sao?”

Trần Thương hơi bối rối, cơ thể cứng ngắc, nhất thời không có động tác gì.

“Hửm?” An Du nhét bánh vào tay anh: “Bạn thân Oreo! Anh đã từng nghe qua chưa? Hôm nay em an ủi anh nhiều như vậy, làm người yêu không thể, bạn bè có thể chứ? Xấu tốt gì cũng cùng nhau vượt qua hoạn nạn khó khăn rồi mà phải không?”

“……Ăn”. Trần Thương nhận lấy, đồng thời cầm lấy lon coca đã bay hết hơi gas, chỉ còn lại nước đường hoà chung với vị vani, mùi vị không được tốt cho lắm. Anh ăn rất chậm, ăn vị ngọt kỳ lạ này dường như anh chưa từng thử qua.

An Du uống cạn bình trà sữa, hai tay nắm lại với nhau rồi vươn thẳng người lên trên duỗi người. Mệt mỏi cũng không tan biến qua cái vươn eo này, mà còn trở nên nặng nề hơn. Cô dụi dụi mắt: “Bắt đầu ngày mới nhất định phải sống khỏe mạnh!” Thần thái tỉnh táo đôi chút, cô đứng dậy: “Được rồi, em về phòng làm việc đây.”

Trần Thương nắm cổ tay cô lại, cùng kéo cô đứng lên, bình tĩnh gọi tên cô: “An Du.”

“………?” Cô bị cánh tay nhẹ nhàng và chắc chắn ôm vào vòm ngực rộng rãi và ấm áp, sau lưng là hai cánh tay bắt chéo, tư thế bị kìm chặt, cằm của Trần Thương tựa lên vai An Du.

Cách lớp quần áo mùa đông dày cộm, đầu ngón tay của anh hơi dùng sức xoa bóp lưng cô, nói: “Anh không có…không có người trong mộng như em nghĩ.”

Trong phút chốc An Du giống như một viên đá đã được mài dũa đi các góc cạnh sắc nhọn, ngạc nhiên hỏi: “Không có người trong mộng? Vậy nãy giờ tại sao anh lại không ngừng nói với em về cô ta?”

Cô giơ tay lên ôm lại anh, dùng sức đánh từng cái từng cái trên lưng, phát tiết: “Vậy đó là nốt ruồi đỏ* rồi! Sau này không được nghĩ tới cô ta nữa!”

*Chuyện về “Hoa hồng đỏ”: Thứ khiến con người ta xao động luôn là thứ không có được: Người ta nói “Có lẽ bất kỳ người đàn ông nào đều từng có hai người phụ nữ như thế này trong đời, ít nhất là hai. Cưới một đóa hồng đỏ, lâu dần, nàng thành vết máu muỗi trên tường còn hồng trắng vẫn là ánh trăng sáng. Cưới đóa hồng trắng, nàng như hạt cơm dính trên áo còn hồng đỏ là nốt ruồi chu sa trên ngực”.  Khi chưa có hồng đỏ với người đàn ông hồng đỏ là nốt ruồi son rực rỡ, diễm lệ in hằn nơi lồng ngực gần nhất với trái tim, không thể xóa mờ. Thế nhưng khi có được hồng đỏ sự mãnh liệt ấy lại khiến bản thân mệt mỏi, nặng nề. Lúc này đối với người đàn ông ấy hồng đỏ như vệt máu muỗi trên tường, cũng là mang sắc đỏ như nốt ruồi son, cũng bé nhỏ như nốt ruồi son, nhưng nhìn sao mà chướng mắt, dơ dáy…

Trần Thương khẩy mũi cười,không đáp trả cũng không lên tiếng, cọ tay vào miếng trang trí hình vuông bằng kim loại trên áo của cô, mặc cho góc đó chạm vào đầu ngón tay anh. Anh buông cô ra, lấy từ trong túi áo một thẻ phòng: “Ký túc xá nhân viên của Lôi Thịnh, phòng của anh là 2219.”

An Du đón lấy tấm thẻ lật trái lật phải xem: “À, phúc lợi của anh được lắm, mấy ngày nay anh ở đây à?”

“Ừ, mới xin.” Trần Thương nhẹ nhàng trả lời: “Khi tăng ca em có thể ở lại đây. Tấm thẻ này cho em, đừng có lúc nào cũng ngủ ở trên bàn của phòng làm việc.”

“Anh thì sao?”

Đang nói dở thì điện thoại của Trần Thương đổ chuông. Anh nheo mắt nhìn tên người gọi đến, trên mặt thoáng qua một tia thiếu kiên nhẫn. Tiếng chuông lặp lại ba lần anh mới từ từ bắt máy: “Mẹ?”

Đêm khuya tĩnh lặng, tiếng còi hú của xe cấp cứu cùng giọng nói lo lắng của người phụ nữ phát ra rõ ràng qua tai nghe: “Trần Thương, mẹ không làm phiền giấc ngủ của con chứ? Ba con tối nay….”

Dưới ánh mắt tò mò của An Du, Trần Thương đi ra xa nghe điện thoại, cặp lông mày nhíu chặt hơn.