Tôi Sẽ Không Thích Anh - Hạt Thư

Chương 47: Hộ Ma Bảo




Sự kiện “Yêu Ma Ký” xảy ra lỗi đang gây xôn xao, kéo theo đó là hàng loạt phản ứng dây chuyền. Những vấn đề lớn nhỏ được tích tụ trước đó giờ như bao tải đựng đầy gạo bị thủng một lỗ lớn, thù mới hận cũ ùn ùn kéo đến.

Các gamer liền nhân cơ hội này làm ầm lên, từ chuyện không công bằng giữa các môn phái đến chuyện các đạo cụ bị định giá quá cao. Từ tỉ lệ đồ rơi ra quá thấp đến việc săn vàng quá tốn thời gian, tới tới lui lui cũng hơn chục điều, đến cả dịch vụ khách hàng chưa kết nối trong vòng 10 phút cũng bị coi là một điểm đáng lên án.

Những điều bị phóng đại lên còn nhiều nữa, nhưng nếu cuốn ‘Sổ tội trạng’ này cứ tiếp tục như vậy thì sẽ khiến tình hình ngày càng xấu hơn. Người chơi trở nên càng thêm phẫn nộ và giận dữ. Họ điên cuồng đánh giá 1 sao ứng dụng “Yêu ma ký” trên Appstore, dọa xóa game và yêu cầu hoàn tiền đã nạp lại cho họ. Công ty đối thủ thì thừa nước đục thả câu, mua rất nhiều thủy quân vào tấn công, phóng đại những sai sót của tổ dự án “Yêu Ma Ký” trên các phương diện truyền thông. Các KOLs lý trí cùng với streamer chính của trò chơi lên tiếng kêu gọi người chơi giữ bình tĩnh thì bị những gamer cực đoan chế giễu thành “Hộ Ma Bảo”.*

*Hộ Ma Bảo: Người lên tiếng bảo vệ Yêu Ma Ký.

Tuyên bố mới sẽ được công bố nhanh nhất có thể sau khi được An Du và Trần Thương thảo luận sửa đổi và thông qua. Văn thư gửi đến người chơi lời xin lỗi chân thành, cũng nhấn mạnh việc bảo vệ quyền và lợi ích của người chơi bình thường, đồng thời phái bên bộ phận chuyên môn kiểm tra lại các lỗ hổng, sau đó xử lý mọi việc công bằng và công khai. Cùng với đó là lời hứa sẽ phân phối các vật phẩm đền bù cho toàn server.

Thái độ tha thiết, chân thành, lễ vật bồi thường phong phú. Dưới sự dẫn dắt của các KOL lâu năm, sau hai ngày, dư luận có vẻ lắng xuống rất nhiều. Cuối cùng An Du phát lên Weibo bản thảo đã viết sẵn mà cô lưu lúc trước, còn viết thêm một câu đùa dí dỏm: “Làm thế từ đầu có phải tốt hơn không? Thêm 10 gói lễ vật thì tôi sẽ tha cho các người.”

Có fan kinh ngạc: “Quảng Tạp phu nhân sống lại rồi! Phu nhân cũng chơi trò này á?” *dụi dụi mắt*

Các fan khác đáp lại: “Nhìn qua biết ngay ông là fan fake rồi, tất nhiên phu nhân có chơi chứ, các cảnh chính trong game là do phu nhân vẽ mà! Awsl*! Phu nhân nói tin bên đó một lần thì thử xem vậy, dù sao đi nữa tôi cũng chỉ chơi để liếm tranh** thôi.”

*Awsl = Ah i am dead = A Nguỵ đã chết, ngôn ngữ mạng thể hiện sự phấn khích khi thấy cái gì đó yêu thích, dễ thương…kiểu tui chết mất, tui đi chết đây…

**Liếm tranh: ở đây người comment là fan của họa sĩ An Du, ý của anh ta là chơi game chỉ để thưởng thức đồ họa mà An Du vẽ.

An du cong cong khóe môi, tâm trạng cũng dịu xuống một chút.

***

Phục hồi một khu rừng đã bị lửa tàn phá nặng nề là điều không dễ dàng, dù cho những ngọn lửa lớn bao quanh đã bị dập tắt, nhưng không có gì đảm bảo những đốm lửa nhỏ sẽ không bùng lên lần nữa.

Trương Giai quản lý blog chính thức, cô suốt ngày phải đối mặt với những lời chửi rủa không ngớt, vô cùng áp lực. Có một hôm cô ấy đã suy sụp đến mức bật khóc ở chỗ làm vào giờ nghỉ trưa.  An Du vừa xé bịch rau củ của ly mì, liền nghe được cô ấy đang thút thít. Cô vội vàng lấy tờ khăn giấy đưa cho cô ấy, an ủi: “Giai Giai, ráng nhịn thêm chút nữa thôi.”

Trương Giai vừa tốt nghiệp một năm, còn chưa có nhiều vốn sống, nghe được chữ ‘nhịn’ thì vành mắt cô càng đỏ, lắc đầu rơi từng giọt nước mắt: “An tổng à, em thật không nhịn nổi nữa, sao mà… sao mà có thể nói đến khó nghe như vậy? Chỉ vì chúng ta thuộc dự án này nên phải chết mới đền tội được sao?”

An Du tắt màn hình máy tính của cô đi, màn hình tối đen lại, cách ly những sắc thái cảm xúc biến hoá không ngừng của các dòng bình luận với thế giới bên ngoài. Cô kéo ghế ra ngồi xuống trước mặt Trương Giai, thấp giọng khuyên nhủ: “Giai Giai à, tất nhiên là không phải rồi. Đây chỉ là một phần công việc của em thôi. Hiện đang là giờ nghỉ trưa, em tạm thời để nó sang một bên nhé. Oan có đầu, nợ có chủ, mọi người chỉ đang tức giận nên tìm một nơi để phát tiết mà thôi. Tất cả ngôn luận này không nhắm vào em, mà nhắm vào lần sai sót này.”

Trong phòng họp ở góc hành lang, Trần Thương vẫn còn đang họp với các nhân viên R&D*, giam mình trong căn phòng nhỏ có tường kính trong suốt, trạng thái làm việc liên tục này cũng đã duy trì gần một tuần nay.

*Viết tắt của cụm từ Research and Development có nghĩa là nghiên cứu và phát triển sản phẩm.

Màn hình powerpoint ngẫu nhiên chiếu đến mặt Trần Thương, in vài hình ảnh loang lổ lên khuôn mặt. Anh cầm bút dạ viết lên bảng trắng, dáng người cứng ngắc vì mỏi mệt, các nhân viên lập trình, copywriting, đồ hoạ ngồi xung quanh anh, người gật đầu, người ghi chép lại.

An Du nhìn sang bên đó một chút rồi nói: “Mọi người đều đã tận lực sửa chữa rồi, những gì chúng ta nên làm cũng đã làm. Sáng hôm nay tôi xem lại blog của mình thì thấy người chơi đã nguôi giận rất nhiều, mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi.”

“Cám ơn An tổng.” Trương Giai lấy mắt kính đeo vào, miễn cưỡng cười một cái: “An tổng, thật lòng em rất thích tổ hạng mục chúng ta, nhưng em cảm thấy mình sắp bị chửi đến không xứng đáng làm người nữa rồi.” Nụ cười cố tỏ ra mạnh mẽ của Trương Giai khiến An Du thấy rất quen, dường như nó cũng từng xuất hiện trên khuôn mặt người thiếu nữ bướng bỉnh nào đó.

“Giai Giai em đúng là đại diện cho câu nói ‘có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu đấy’.” Cô nói đùa rồi đứng dậy đi về chỗ ngồi, đổ gói bột nêm vào ly mì: “Em có ý thức tập thể rất tốt nhưng em không có sự kiên định trong việc nhận thức về giá trị của bản thân. Như vậy sự hiểu biết về bản thân em cũng sẽ bị hạn chế bởi những lời đánh giá từ người khác. Đây không phải lỗi của em, em không cần tự tạo áp lực cho mình…”

Những đạo lý mà An Du nói ra đã thu hút sự chú ý của Trương Giai. Cô ấy chống cằm, không giấu nổi sự ngưỡng mộ mà khen ngợi An Du: “An tổng, trong tổ hạng mục của chúng ta, má Trần là soái ca, còn chị thì vừa đẹp vừa soái, phu thê tình thâm của hai người sẽ kéo chúng em qua ải này!”

“Thôi dẹp đê, đừng có chọc ghẹo chị nữa.” Cái nĩa nhựa trong tay An Du xém tí nữa là rơi xuống đất rồi, đôi môi mím lại đến nỗi nhân trung cũng bị kéo dài theo. Cô đặt cái nĩa gấp lên ly mì, bẻ cong nó lại, sau đó tập trung nhìn vào hơi nước bay lên từ khe hở, mi mắt cô khẽ rủ, nhìn dịu dàng vô cùng. Cô nói tiếp: “Bên sản phẩm cũng không dễ dàng gì, bên marketing cần hết sức phối hợp, em giúp đỡ cho họ nhé.”

***

Sau bao ngày bận bịu thì bên nghiên cứu và phát triển đã cho ra mắt tài liệu về môn phái mới để hâm nóng trò chơi. Bộ phận tiếp thị vẫn đang bận rộn lo liệu quan hệ công chúng sau sự cố lần trước. Sự việc cơ bản đã giảm xuống ngưỡng mà An Du dự liệu. Sự tổn thất không thể tránh khỏi của “Yêu Ma Ký” được thể hiện trên bản thống kê lưu lượng, từ hạng nhất bị tuột xuống tận hạng 5.

“Cứ từ từ mà tiến thôi, xuống rồi lại lên ấy mà.” An Du nhẹ thở dài rồi đóng trang theo dõi lại. Cô ngẩng đầu lên nhìn xung quanh phòng làm việc, chỉ có chỗ ngồi của cô vẫn sáng đèn.

Lúc chiều Trần Thương cưỡng chế cho toàn thể nhân viên tổ hạng mục về nhà nghỉ ngơi, tầng lầu thuộc hạng mục “Yêu Ma Ký” vì vậy mà trở nên vắng vẻ. Cô nhìn đồng hồ, đã hai giờ sáng rồi, đồng hồ sinh học của cô sớm đã rối loạn, thôi thì thức cả đêm rồi cố chịu đến tối hôm sau lại ngủ còn hơn, vừa hay điều chỉnh lại giờ giấc sinh hoạt.

Khi bận rộn thì không có cảm giác gì, bây giờ mọi việc đã ổn thỏa, tự nhiên cô cảm thấy dạ dày hơi trống. An Du nhét miếng bánh mì nướng duy nhất còn lại vào miệng, cái túi đựng không được đóng kĩ, bánh mì có hơi khô và cứng, chỉ còn lại vài trái nho khô cũng gọi là to, miễn cưỡng lưu lại trong miệng chút vị ngọt. Cô lau vụn bánh mì trên tay và khóe miệng đi, đầu ngón vò nhàu cái túi đựng sandwich thành một cục. Tiếng sột soạt trong phòng làm việc yên tĩnh nghe rõ ràng đến có chút cô đơn.

Mặc áo khoác vào, An Du xuống lầu đi ra siêu thị tự phục vụ mua một bao đồ ăn lớn. Khi cô đang trên đường xách về thì thấy trên xích đu nơi ngã rẽ của tòa nhà xuất hiện một bóng đen quen thuộc. Bóng đen đó đang biếng nhác tựa lưng trên ghế gỗ, trong tay đang cầm lon nước, cứ một hồi lại đưa lên miệng uống một ngụm.

Trang phục mấy ngày nay chủ yếu theo phong cách thoải mái, An Du cũng không để ý đến vấn đề ăn mặc này cho lắm. Trên người cô mặc chiếc áo khoác rộng, có mũ trùm kín đầu, quần bò màu xám khói ôm gọn đôi chân thon dài, dưới chân mang đôi bốt ngắn, nhìn qua có vẻ đầu to chân tay teo khá buồn cười. 

An Du lén tiến lại gần, cố gắng không để túi nilon và chân phát ra tiếng động. Bóng đen lên tiếng, kèm theo nụ cười: “Sớm đã phát hiện ra em rồi, dọa không được anh đâu, thập thò làm gì đó?”

“Chậc.” An Du kéo mũ ra, hai ba bước từ phía xích đu vòng qua, đến trước mặt anh: “Trần tổng đây là mượn rượu giải sầu sao?”

“Coca.”

Trần Thương đưa lon nước trong tay ra lắc lắc, lại vỗ vào chỗ trống trên ghế: “Ngồi xuống đi.”