Tôi Sẽ Không Thích Anh - Hạt Thư

Chương 12: Chị em




Thấy bản thân mình sắp phát tài, suốt quãng đường về nhà An Du cứ lẩm bẩm hát. Từ sau khi đi làm, tổng giám đốc Dịch Mỹ Trân nói nhà họ Bùi cũng có một phần là của bà, An Du không cần dốc sức làm việc như thế, nhưng cô chưa từng nghĩ quá nhiều về những lời này.

Chắc chắn Tống Mộng sẽ lo liệu cho anh em nhà họ Bùi, An Du thì chẳng để tâm đến số tài sản đó. Nhà, xe cô đều có thể tự mua, cổ phần công ty đối với cô mà nói lại không dùng được. Cô lật mở báo cáo tài chính của Bùi thị, rồi kiểm tra số dư trong thẻ ngân hàng. Cuối cùng cô thoải mái nở nụ cười, rất nhanh thôi cô sẽ thanh toán xong với nhà họ Bùi.

Sau khi về đến nhà, bỏ đi bộ quần áo rét lạnh, An Du vừa ngâm mình trong bồn tắm vừa nghịch điện thoại.

Vài tiếng sau Sữa Canxi mới nhắn lại “….”. An Du xem lại lịch sử trò chuyện giữa mình với Sữa Canxi, tốc độ trả lời tin nhắn của cô ấy càng ngày càng chậm, nội dung cũng càng ngày càng giống cho có lệ.

An Du: “*Mắt long lanh* Mình cảm giác bạn dạo này không để ý tới mình, gần đây bạn rất bận sao?”

Sữa: “*Ôm* Ừ.”

An Du: “Vậy bạn thấy đề nghị lúc trước của mình thế nào? *Cười xấu xa* He he, cuối tuần sau mình rảnh, chúng ta đi suối nước nóng Cực Lạc nhé? Vừa ngâm mình vừa nói chuyện!”

Sau một phút đồng hồ trong trạng thái nhập tin nhắn, cuối cùng Sữa Canxi gửi tới một dòng “…”.

An Du nghĩ liệu có phải lần đầu khỏa thân trước mặt người khác nên Sữa Canxi xấu hổ, cô rủ rê lần nữa: “*Nghĩ ngợi*…  nếu bạn thấy không tiện thì chúng ta đi ăn lẩu tự phục vụ nhé.”

Sữa: “*Đáng yêu* Không có gì đâu, có thể đi tắm nước nóng trước sau đó đi ăn lẩu.”

An Du: “Hay lắm! *Vỗ tay* Thời gian địa điểm bạn chọn đi nhé!”

Đang vui vẻ thì một cuộc điện thoại chen ngang, là của Trần Thương. An Du nhíu mày nghe máy: “Giám đốc An, có vấn đề với hai bản thảo. Nội dung video sắp công chiếu trên đài D và X nghi ngờ đã bị lộ. Làm phiền cô cùng tác giả sửa chữa sau đó gửi lại cho tôi.”

An Du vốn còn một nửa người trên không ở trong nước, nghe vậy bỗng ngả hết người bịch phát xuống khiến nước ào ào chảy ra. Cô không che giấu nổi sự tức giận sau khi bị hụt hẫng: “Sao anh không nói sớm! Quảng cáo đã thỏa thuận xong, chẳng lẽ lại muốn tôi vì anh mà quỳ lạy mấy ông lớn khó tính kia? Nói sửa là sửa, anh có thể theo kế hoạch không!”

Trần Thương im lặng vài giây, anh không những không bị sự tức giận của cô dọa mà ngược lại cười một tiếng: “Cô đang tắm?”

Giọng nói trầm thấp đầy từ tính như một dòng điện xuyên qua làm chấn động màng nhĩ của cô, trong đêm khuya tĩnh mịch lại có vài phần dịu dàng, An Du bị đình trệ trong giây lát, giọng nói bất giác trở nên nhẹ nhàng hơn: “Ừ, anh muốn tôi liên hệ với họ ngay bây giờ à?”

“Ngày mai nói cũng được, đột nhiên xảy ra nhiều chuyện quá, còn nhờ giám đốc An giúp đỡ.”

An Du gạt đi lớp bong bóng dày đặc, cách dùng từ của Trần Thương càng làm nổi bật lên vẻ mất lịch sự của cô, cô giội nước lên người, cảm thấy hối hận vì sao vừa gặp Trần Thương cô chợt mất đi miệng lưỡi khéo léo khi thương lượng với khách hàng.

“Tôi biết rồi. Ừmmm…”

An Du đang tự hỏi bản thân có cần xin lỗi vì mình tự dưng nổi giận hay không thì Trần Thương lên tiếng: “Không cần xin lỗi, không sao cả.”

Anh nhẹ nhàng cười hai tiếng: “Cô vẫn tắm lâu như thế, đoán chắc cô còn muốn… ngâm thêm mười lăm phút nữa.”

Khoảng dừng ở giữa câu của anh không thể nói không có ý chế nhạo.

An Du nhớ tới một lần bọn họ ở trong phòng tắm, Trần Thương nâng cằm cô lên cắn vào môi cô, chỗ ấy của anh nhô cao lên. Ánh sáng trong gương mờ mịt nhưng trong nước lại sáng ngời, An Du liếc mắt một cái khuôn mặt đã đỏ bừng. Trần Thương híp mắt, cũng là dùng giọng điệu như vậy cộng thêm một chút uy hiếp: “Cô bỏ rơi tôi bao lâu chúng ta sẽ làm bấy lâu.”

Trời đất làm chứng, hôm ấy cô ngâm nước quá thoải mái nên ngủ quên thôi, cô còn không so đo anh phá hỏng cánh cửa phòng tắm của cô.

“Trần Thương!!” An Du tức giận vỗ mặt nước, ngay cả điện thoại cũng bị bắn một ít nước lên. Cô lau nước rồi quấn khăn tắm: “Tôi tắm xong rồi, anh đừng tự cho mình là đúng.”

“Tùy cô.” Trần Thương lại cười: “Không bị cảm là được, nếu không thì làm sao cô kiếm được 500 vạn?”

“Tạm biệt.” Không đợi cô trả lời anh đã cúp máy.

An Du kéo Trần Thương từ “bạn” trên WeChat vào mục “chặn xem nhật ký” rồi đặt điện thoại lên bồn rửa tay.

Sau khi gội đầu, tóc dài ướt sũng được vắt lên vai, An Du dùng khăn lau khô, chà xát từng lọn tóc nhỏ. Cô cuộn những sợi tóc rụng lại rồi vứt vào trong thùng rác.

Lau sạch mặt kính bị hơi nước làm mờ, cô nhìn vào gương, trừ đi quầng thâm ở mắt và trên trán có nốt mụn bọc, thì da dẻ khắp người cô vẫn trắng mịn trơn nhẵn. Cô chạm nhẹ nốt mụn đó, vừa bôi thuốc chống viêm lên, vừa lấy lý do mình rụng tóc nổi mụn đều đẩy hết lên người Trần Thương.

Cô không nhận ra rằng khuôn mặt của mình nhuốm vẻ giận dữ, rất khác với tình trạng đầu gỗ khi cô theo dõi dự án trước đây.

Sữa Canxi cuối cùng cũng trả lời tin nhắn bằng một biểu tượng: *doge và OK*.

An Du gửi tin nhắn thoại cho cô ấy: “Để mình nói cho mà nghe, Trần Thương cũng thật là, yêu cầu của anh ta thật kỳ quái cứ như là màu đen mà còn đòi vẽ cho sặc sỡ vậy. Vốn là mình còn do dự xem có nên dùng nick phụ để nhận đơn hay không, nhưng giờ mình đã quyết định, mình phải lấy tiền trong tay anh ta! Nói vậy thôi, đến lúc ấy tiền sẽ vào thẻ của cậu, he he he.”

_______________________

Những ngày mệt mỏi khiến An Du nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Giấc mơ vẫn mờ mịt giống như cách mấy tầng sương mù trong bóng tối vậy.

Một chàng trai và một cô gái trẻ không thể thấy rõ khuôn mặt và kiểu tóc của họ, chỉ có thể mơ hồ nhận ra rằng họ đang mặc đồng phục của cùng một trường cấp hai, ngồi xổm trong góc tường cười nói.

Cô gái che miệng cười trộm: “Vậy sau này anh sẽ chuyển về?”

Chàng trai lấy món oden vừa mua cho cô: “Nghe em nói trốn học rất thú vị.”

“Hì hì.” Cô gái cầm lấy một xiên nấm hương: “Đó là bởi vì trường học trên thành phố của các anh rất nghiêm khắc!”

Bước chân của giáo viên giám thị đến gần, đèn pin chiếu khắp nơi. An Du đang muốn nhắc nhở bọn họ đi mau, vừa tiến lên vài bước chàng trai đã kéo cô gái kia lại: “Có người đến, chúng ta chạy mau!”

Cô gái bị anh nắm cổ tay chạy được một đoạn đường, chàng trai vẻ mặt căng thẳng, lại sợ tốc độ quá nhanh sẽ làm cô bị thương, chân có hơi chùn bước. Cô gái dứt khoát nắm lấy tay anh đi về hướng khác: “Ngốc, bên kia không có đường, chúng ta trốn vào trong ngõ đi!”

Chàng trai và cô gái biến mất trước mắt An Du.

An Du đi qua một đám mây trắng, trong nháy mắt tới sân thượng tòa nhà dạy học.

Vẫn là chàng trai ấy, anh quay lưng về phía cô, đang nói chuyện cùng một cô gái có mái tóc xoăn dài.

Tiếng khóc của cô gái tràn đầy sự không cam lòng: “Anh thật sự thích An Du? Lời đồn trong trường đều là thật à? Tại sao?”

“À, em nghe được ở đâu?” Chàng trai khinh thường cười nói, lại giống như là đang xoa dịu cô: “Đương nhiên là tin đồn không đúng.”

“Anh không thích cô ấy.” Thanh âm của anh so với gió đêm còn lạnh hơn.

Chàng trai quay đầu lại, lúc này An Du mới có thể nhìn rõ mặt anh ta, không phải Trần Thương thì là ai?

Dường như là phát hiện ra An Du, anh có hơi ngạc nhiên sau đó bước nhanh tới chỗ cô. An Du theo bản năng muốn né tránh, cô lui về sau một bước lại bị trượt chân rơi từ trên mái nhà xuống.

“A” Cảm giác mất trọng lượng trong mơ làm cho An Du bừng tỉnh. Đèn trong phòng chưa tắt, cửa sổ nhỏ khép hờ, gió từ bên ngoài vù vù thổi vào, bắp chân cô co lại đau nhức.

“Trúng tà rồi.” An Du nắn nắn bắp chân đau nhức, sau đó đứng dậy khép kín lại cửa sổ: “Mơ lung tung cái gì thế này cơ chứ?”

Với thói quen tỉnh lại là sờ di động, An Du mở kết nối bạn bè, cô nhìn thấy hai phút trước Trần Thương chia sẻ một bài trên trang công khai, tiêu đề là “Bàn luận về sự thành công của Yêu Ma Kí dẫn dắt ngành sản xuất trò chơi.”

“Đồ cuồng công việc.” An Du âm thầm đổi lại tên của anh trong điện thoại, khẳng định nói: “Đã quá nửa đêm, tôi cũng phải làm cho cấp trên xem chứ.”

Hai ngón tay ấn phím, cô chia sẻ bài viết này với dòng nhận xét: “Thật vui khi dự án hoàn thành, cảm ơn sự tin tưởng của các công ty đã tín nhiệm đầu tư. Mọi người đều rất xuất sắc, nhóm nhỏ chúng mình phải cùng nhau cố lên!”

Sau khi nhận được lời khen từ những con cú đêm của Lôi Thịnh và nhà họ Bùi, An Du mới đắp chăn tiếp tục ngủ.

________________

Chỉ ngắn ngủi một tháng, mức doanh thu của Yêu Ma Kí đã lên tới một trăm triệu, lên thẳng top 1 xếp hạng game di động trên nền tảng IOS cùng đó là cả Android nữa. Thậm chí có thể thấy được mọi người cầm điện thoại chơi ở khắp nơi trên tàu điện ngầm. Weibo, LOFTER, đài X đều nói Yêu Ma Kí sẽ thịnh hành trong một thời gian khá dài, độ hot luôn luôn đứng đầu, truyền thông lớn nhỏ đều đổ xô đưa tin về hiện tượng trò chơi di động cấp quốc gia này.

Chủ tịch Lôi Thịnh đã gửi email tới toàn thể công ty và gửi lời khen tới thành viên chủ chốt của nhóm dự án Yêu Ma Kí. Trần Thương và An Du đương nhiên cũng nằm trong số đó.

An Du nhanh chóng lợi dụng lúc dự án hoạt động ổn định xin nghỉ năm ngày.

Cô sẽ cùng Sữa Canxi gặp mặt như đã hẹn.

Trước thời gian hẹn mười phút An Du đã tới câu lạc bộ suối nước nóng Cực Lạc. Sữa Canxi nói cô ấy đang trên đường cao tốc, gấp rút đi đến điểm hẹn. Cô ấy bảo An Du không cần chờ mình, cứ tự chơi trước đi.

An Du nhắc cô ấy chú ý lái xe chậm rãi an toàn sau đó vào phòng tắm cho nữ.

Tùy ý ngâm mình trong nước nóng có công dụng mát xa và vệ sinh, An Du mặc áo tắm, gọi một ly sữa dâu tây đến khu nghỉ ngơi chờ Sữa Canxi.

Đang nằm trên chiếc sô pha êm ái thì cô nghe thấy một giọng nữ thanh thúy gọi:

“A? Kia có phải An Du không? An Du! Đã lâu không gặp!”

An Du ngước mắt nhìn người phụ nữ trang điểm tinh tế không thấm nước trước mặt, nghĩ thầm ngâm nước cũng không muốn để trôi lớp trang điểm, mái tóc nhìn như tùy ý cột đuôi ngựa trông thật bồng bềnh, ánh mắt hẹp dài quyến rũ, khuôn mặt trái xoan được khéo léo trang điểm đầy vẻ lẳng lơ.

Cô đang định trả lời lại nhìn thấy Trần Thương từ sau lưng cô ta xuất hiện, mỗi tay cầm một lon coca. Anh đưa cho người phụ nữ một lon sau đó nói với An Du: “Thật trùng hợp.”

“Giản Văn Xu…” An Du đứng dậy, chỉnh lại chỗ áo bị nhăn: “Đã lâu không gặp.”

Giản Văn Xu tiến lên nắm lấy tay An Du rồi nhìn vào Trần Thương vui mừng nói: “Hôm nay thật tuyệt, ba người chúng ta vừa vặn thành một nhóm bạn học tụ họp nha!”

An Du cố gắng nhớ lại quan hệ của mình với Giản Văn Xu nhưng không rõ, thân thể lại tự giác tránh xa khỏi cô ta.

An Du cười nói: “Tụ họp để hôm khác nói sau, hôm nay tôi đến đây chơi với chị em.”

Giản Văn Xu giật nhẹ tay áo Trần thương: “Anh để cô ấy đi cùng chúng ta đi! Trần Thương, anh có phiền không?”

Trần Thương nhìn An Du, giống như đang đợi cô tỏ thái độ.

An Du nhìn chằm chằm vào tay Giản Văn Xu nhíu mày, đặt ly sữa đã uống hết về chỗ cũ: “Không được, mọi người cứ đi chơi đi.”

Cô bước đi: “Tôi thấy phiền, và chị em của tôi chắc chắn cũng thấy phiền.”

Giản Văn Xu làm nũng với Trần Thương: “Nhiều năm qua An Du vẫn giữ cái tính đó à?”

Trần Thương trả lời không đúng trọng tâm: “Tôi cũng đang đợi người, xin lỗi vì không ở lại được, lần sau chúng ta lại họp mặt.”