Vẻ mặt Trần Thương chẳng có lấy một chút hoảng loạn khi bị vạch trần, mà vẫn điềm nhiên nhịn cười: “Cuối cùng thì em đã phát hiện rồi à?”
“Cuối cùng cái gì chứ! Anh còn đắc ý quá ha?” An Du nắm chặt chân váy voan, nhe răng múa vuốt nhào tới, ra tay giật khuy áo sơ mi của anh, “Sao anh lại quá đáng như vậy hả Trần Thương! Giả gái giống đến mức khó phân thật giả để lừa em, xoay em quay như chong chóng!”
Cô còn thấy Trần Thương đặc biệt tạo cả một album ảnh, trong đó lưu trữ ảnh chụp màn hình của những cuộc trò chuyện cùng với đủ các thể loại gói nhãn dán. Hầu hết mấy tấm ảnh đó đều là những lúc cô nói xấu anh, An Du có thể nhìn rõ dáng vẻ nhịn cười của anh khi thấy cô xấu hổ.
“Nếu em mà không phát hiện thì anh còn định lừa em đến bao giờ đây?” Cô nhìn lướt qua mấy hộp đựng tóc giả vẫn còn chưa mở kia, “Hôm nay em không cần quà cáp gì hết, anh giả dạng thành nữ cho em xem đi rồi em tha cho anh!”
“Nếu anh vẫn muốn giấu em thì sẽ để em tìm thấy bằng chứng sao?” Trần Thương nắm lấy cổ tay cô và mân mê nó trong lòng bàn tay mình. Anh ung dung cởi bỏ chân váy rồi quẳng lại lên trên sô pha, tay ôm lấy hông cô, nhướng mày rồi thốt ra những lời lẽ vô sỉ: “Anh chưa từng bảo mình là nữ nhé, tại em suốt ngày cứ khăng khăng anh là nữ. Lần đầu tiên kết bạn thì đã gọi anh là ‘chị ơi’, anh chỉ đành “nhân từ” diễn kịch cùng em, vậy mà em còn không biết ơn anh?”
An Du giật mình nhớ lại, trước đây trong lúc dưỡng bệnh, cô đã chơi trò để giải khuây nhưng lại vô trúng một đấu trường có độ khó khá cao. Sữa Canxi là người xuất hiện đầu tiên, chủ động lập đội và dắt cô vượt qua mọi chông gai; tất cả các vật phẩm và điểm Roll có được sau khi hoàn thành vòng chơi đều cho cô hết. Cô vui đến nỗi đốt hết số pháo hoa tình yêu ít ỏi mà mình có cho Sữa Canxi.
Khi đội sắp tan rã, cô cố sống cố chết kết bạn cho bằng được với Sữa Canxi, mừng thầm rằng bản thân đã có thể dựa hơi đại thần hưởng chút lợi lộc, hướng đi của sau này và thậm chí là cả bây giờ…
Những màn bóc phốt Trần Thương vô tội vạ giữa cô và Sữa Canxi lại bị chính anh nhìn thấy không sót một chữ, chỉ cần nghĩ đến đây thôi cũng đủ khiến mặt An Du mặt đỏ bừng, “Anh dùng tài khoản nữ chi vậy, còn đặt cái tên này nữa chứ…”
Cô cúi đầu, liếc thấy chữ “AD” trên chiếc vòng cổ, lại nhớ đến công thức hóa học của “Canxi”, vừa nói vừa tỉnh ngộ, giọng cô dần nhỏ lại, muốn cười nhạo màn chơi chữ ngang ngạnh, vụng về mà thầm lặng này của anh, miệng cô đang cười nhưng không hiểu sao lại bật ra tiếng thút thít, đôi môi cô mím chặt.
*Chữ Thương trong Trần Thương phiên âm là cāng, công thức hóa học của Canxi giống như viết tắt của phiên âm hai chữ Thương – An.
“Anh lừa em, em mặc kệ!” An Du ngước mắt nhìn anh, nước mắt rưng rưng, nghẹn ngào bảo: “Anh hại em mất đi một người bạn tốt…”
Ánh mắt Trần Thương mang theo ý cười. Anh đưa tay lau đi những giọt lệ nóng hổi đọng trên viền mắt cô, “Ai quy định anh không được chơi nhân vật nữ chứ?”
An Du vùng ra khỏi anh, ôm gối ngồi xổm xuống, “Sao anh không nói với em sớm hơn chứ?”
Cô cố ý khiến giọng mình trở nên đầy oan ức để kéo bớt đi sự cảm động trong lòng, An Du chỉ cần suy ngẫm thấu đáo trong giây lát, nguyên nhân đã sáng tỏ, tình cảm này như được đặt dưới kính hiển vi, tất cả hiện ra một cách rõ ràng nhất, những hụt hẫng trong sự hối tiếc của bản thân càng sâu càng lớn.
Hà cớ gì phải hỏi tại sao? Đâu cần dông dài nhiều lời.
Trần Thương quỳ một gối trước mặt cô, nhè nhẹ ôm lấy An Du, dịu dàng đáp: “Lúc đó em không thèm để ý đến anh, hễ thấy anh là chạy mất dép nên anh chỉ đành tránh mặt thôi.”
“Nhưng anh lại không thể yên tâm về em…” Anh nâng cằm cô lên, hôn lên khóe mắt cô, nụ cười lặng lẽ của anh tràn đầy sự ấm áp cùng niềm vui sướng, “Bây giờ anh đã có thể hiểu được em mà không cần dùng đến thân phận khác rồi.”
An Du dứt khoát ngồi xổm trên đất, co người lại trong vòng tay Trần Thương, liên tục lắc đầu, chùi hết nước mắt nước mũi lên vai anh, rầu rĩ nói: “Thì ra người quá đáng là em, trước kia em đã đối xử quá tệ với anh… “
“Lúc trước cái gì chứ? Anh chẳng nhớ gì cả.” Trần Thương khẽ cười hóa giải tất cả, đỡ cô đứng dậy, vô cùng nhẫn nại xoa đầu cô, rồi ôm lấy cô một lúc lâu, dỗ dành cô như dỗ một đứa trẻ: “An An là tốt nhất.”
*
Đạo cụ để chọc phá đã được cất đi, An Du rửa sạch lớp trang điểm rồi thay quần áo, mùi thơm của thức ăn đã phảng phất trong bếp.
Cô không thích những món phức tạp, những món ăn đơn giản hợp ý cô hơn.
Trên bàn là món súp bồ câu được rắc thêm bắp cải cắt sợi ở trên mặt, bình hoa bách hợp tươi dịu cùng món nấm bạch linh thơm ngon và tô mì kéo sợi đã dọn sẵn.
An Du càn quét tất cả mọi thứ trên bàn, sau đó nâng niu tô mì trường thọ trong tay, ăn sạch húp cạn rồi thở dài: “Cái vị anh làm ấy, em vẫn chưa nấu ra được…”
Trần Thương chùi vết nước canh trên môi cô, cười nhạo cô đa sầu đa cảm rồi nghiêm túc bảo: “Anh sẽ không bỏ đi nữa đâu.”
Ăn xong, An Du thấy trong người thư thái hẳn ra, đưa tay xoa xoa cái bụng vẫn chưa no của mình, “Em muốn dành bụng để ăn bánh.”
Trần Thương thu dọn bàn ăn, quay lưng về phía cô, vặn vòi nước, “Bánh ngọt trong tủ lạnh đó, em tự lấy đi.”
Giọng điệu anh vừa căng thẳng lúng túng lại còn nhỏ xíu hòa lẫn trong tiếng nước chảy róc rách, nhưng khi thấy dáng vẻ rửa chén hết sức điềm tĩnh và không có gì bất thường trước mắt, An Du xoa tai mình, đứng dậy mở cửa tủ lạnh.
*
Cô lấy hộp bánh ra, là một chiếc hộp hình chữ nhật đỏ sẫm với kiểu dáng tinh xảo được đặt ở góc trên của tủ lạnh, cực kỳ bắt mắt.
Bề mặt của hộp nhung bị phủ một tầng sương trắng và một lớp lông tơ ngắn, lúc cầm trên tay sẽ thấy man mát do đã để trong tủ lạnh một thời gian.
An Du xoay người nghiêng mắt nhìn anh. Trần Thương đang ngồi xếp bằng trên ghế, đọc một cuốn tạp chí đã quá hạn với vẻ mặt bất biến giữa dòng đời vạn biến. Cô mỉm cười tựa mình vào cửa tủ lạnh, sau khi cân nhắc vài giây mới cầm hộp trang sức lên, mở to mắt nhìn anh chăm chú.
Cô tin chắc anh nhất định cảm nhận được ánh mắt này của mình. Ánh nhìn ấy duy trì hơn mấy giây nhưng Trần Thương luôn kiên định, vẫn tập trung xem tạp chí mà không lật sang trang khác, cũng chẳng nhìn cô. Trong cuốn tạp chí ấy chủ yếu là tranh ảnh nên đương nhiên anh cũng không thể nào là đang xem tạp chí được.
“Ai nha!” An Du không chơi trò thử thách nhẫn nại với anh nữa, tán thưởng món quà lên tận trời mây rồi đeo chiếc nhẫn có đường kính hơi nhỏ vào ngón áp út của mình. Cô đi về phía Trần Thương, dựa sát vào bên hông anh, giơ bàn tay mảnh khảnh của mình lên lật qua lật lại dưới mắt anh, còn giả bộ bình tĩnh nói: “Ồ, quà sinh nhật của em đúng không, vừa khít luôn nè.”
Sự mềm mại và sang trọng được toát lên từ những viên kim cương lấp lánh trong suốt, phía trong chiếc nhẫn mang nét thanh nhã mà không hề mất đi sự lộng lẫy vốn có.
Cô giật lấy cuốn tạp chí của anh, đưa anh một tờ giấy khác rồi nắm chặt cái bàn tay đang đặt ở trên đùi mình, híp mắt ép cung người trước mặt: “Anh, anh có chuyện muốn nói với em phải không?”
“Ừ, đúng vậy.” Trần Thương ho nhẹ hai tiếng, đối mặt với An Du, học theo Sữa Canxi gọi tên cô: “Chúc bà Quảng Tạp sinh nhật vui vẻ, đạt được nhiều thành công trong sự nghiệp”.
“A, em không muốn cái này!” An Du mếu máo đẩy anh ra. Hai mắt cô bỗng sáng lên như có tia sáng vụt qua, “Danh thiếp mà ngày trước em đưa cho anh đâu? Em muốn xem anh điền cái gì ở trong đó!”
Cô lắc Trần Thương cỡ nào anh cũng mặc kệ, chỉ nhếch miệng liếc cô, “Mới vừa nói xong đấy.”
“Đó là ID họa sĩ của em mà, cần anh nhắc chắc?” An Du chụp đùi anh lại, giơ ngón tay như hình súng lục, chĩa vào ngực anh, “Đừng nói với em anh tưởng nó là giấy vụn mà vứt đi rồi đấy nhé?”
“Người hâm mộ đều gọi em là Bà Quảng Tạp.” Trần Thương lật một trang tạp chí ra, tay này thì kẹp một tấm thẻ bọc nhựa và giơ lên cao, tay kia thì vỗ nhẹ vào má cô. Anh cúi đầu nhìn thẳng vào cô, đôi mày kiếm giương cao, tuy là lời đùa giỡn nhưng vẫn nghiêm túc đứng đắn: “Vợ à, em còn muốn gì nữa?”
Mặt mày An Du hớn hở, nhảy dựng lên giật lấy tấm thẻ. Hai chữ giống nhau đều cứng cáp mạnh mẽ, dưới ngòi bút sắc bén tình ý bên trong như sắp tuôn ra.
Cô ôm cổ anh, ngồi trên đùi anh, hôn loạn xạ lên yết hầu, môi và hai má anh, cũng không biết vứt luôn chiếc dép đi đâu.
Sau khi hôn đủ, An Du thúc giục anh: “Mau gọi em là bà Trần đi.”
Trần Thương vây lấy cô, cưỡng hôn cô, cười thầm nói: “Bà Trần.”
*
Những cảm xúc nhẹ nhàng và tình ý tuyệt đẹp này tựa như ngọn đèn chong trước Phật, chẳng bao giờ tắt.
Cơn hoan lạc đi qua, An Du hưng phấn không thôi, cả người cô như dây leo quấn chặt lấy anh, tay chân vắt hết lên người Trần Thương, “Anh Trần Thương ơi, anh nói mấy câu hay hay cho em nghe đi!”
Trần Thương vuốt ve làn da trắng nõn của cô, không nhịn được mà nhìn vào đôi môi trước mặt, nghiêm túc nói: “Hôm nay cắt năm thành, ngày mai cắt mười thành, sau đó được một đêm an nghỉ… Tuy đất đai của các nước chư hầu có hạn nhưng tham vọng của bạo chúa nhà Tần là vô đáy, lại được nhận được sự ủng hộ khắp nơi nên nhà Tần không ngừng mở rộng chiến tranh chinh phạt…. Người xưa nói: ‘Vì đất đai mà phục Tần, còn nối giáo cho giặc, củi cháy không hết thì lửa vẫn chưa tàn’ Lời này rất đúng.”
Anh thuận miệng đọc một đoạn trong “Lục Quốc luận”, còn so sánh cô với “Tham vọng của bạo chúa nhà Tần”, rõ ràng là không muốn để cô vui vẻ mà.
Khi nãy lo cày cấy trên cơ thể cô nên anh đã nói không ít mấy câu bậy bạ. An Du lườm nguýt anh, bực bội vì độ lật mặt của người bên cạnh.
Trần Thương cười, đưa tay nhéo cái miệng đang trề ra của cô, “Không thể nói tiếp, chắc có người vẫy đuôi lên trời mất.”
An Du cắn ngón tay anh, “Trần Thương, anh nói xem, chỗ nào trên người anh lọt vào mắt xanh của em?”
Hàng lông mày của Trần Thương giãn ra, anh nhắm mắt cười khẩy, “Tự hỏi bản thân đi.”
“Được thôi, anh Trần Thương, vất vả cho anh rồi.” An Du đẩy anh nằm sấp xuống, trong đầu rẽ sang một ý tưởng mới.
Cô đè vai và cổ anh xuống giường, bước đi lấy một bộ dụng cụ phát ra tiếng leng keng: “Em nghe nói giác hơi có thể sơ kinh thông lạc, hằng ngày hai ta đều làm công việc bàn giấy nên hôm nay thử cái này đi, xem có tác dụng không.”
Trần Thương cản cũng không kịp. An Du úp một ống giác hơi lên bờ trong của xương bả vai anh, sau đó dùng súng tạo lực hút bơm khí bên trong ra khiến phần da chỗ đó bị căng phồng lên. Giọng điệu cô vô cùng nham hiểm: “Anh đó, không mặc đồ nữ, cũng không nói mấy câu lời hay ý đẹp cho em nghe, tấm lưng đẹp thế này mà lỡ không lấy ống giác ra, khiến nó để lại dấu thì uổng quá.”
“Còn hình phạt nào nữa? Em vốn là có thù oán với anh mà.” Trần Thương móc tay ra sau, rút ống giác hơi ra. Anh cướp lấy dụng cụ của cô, dùng cánh tay dài của mình bắt lấy cô để dưới thân.
“Giác hơi?” Anh vừa mút vừa hôn lên má và vai cô, để lại vài dấu đỏ mờ ảo, nở nụ cười bí hiểm và hỏi: “Hút như này được không?
“Trần Thương, anh…” An Du quay đầu lại, lời còn chưa đến miệng thì đã bị Trần Thương một lần nữa chiếm lấy.
Màn quấn quýt đã làm bùng lên ngọn lửa trong cô. Dòng nước ấm tràn trề lấp đầy con người phía dưới, xâm nhập mọi ngóc ngách trong cơ thể cô. Hai người chơi vài tư thế. Cổ cô cong ngửa ra sau, ánh mắt nhìn vào hư vô.
“Muốn xem sao?” Trần Thương nâng cô lên cao, vân vê âm đế bên dưới, “An An còn muốn nghe gì nữa nào?”
An Du nhấp nhô lên xuống, cô ngậm lấy đôi môi trước mặt và gọi tên anh, “Trần Thương…”
Cá nước thân mật quấn quýt không rời đến mức họ còn chẳng nhớ đã bao lần nữa. Cuộc vui vén màn trăng gió trêu hoa cuối cùng cũng kết thúc, anh thì thầm bên tai cô: “An An, anh yêu em.”
*
Đám cưới hai người phải đong đầy cảm xúc, nhưng cô cũng không muốn làm giống như đám cưới truyền thống, bị mọi người xem như diễn viên, đứng trước bao ánh nhìn mà nước mắt dàn dụa chia sẻ quá trình yêu đương.
Hai người của lúc ấy quá phức tạp, lại còn yêu đương lén lút nên họ không tổ chức đám cưới như thường mà chiếu một đoạn VCR, người chủ trì thì vẫn theo nghi thức cũ lại thêm bao hàm tất cả.
(VCR theo nghĩa hay dùng nhất là chỉ cái video ngắn được chiếu trên màn hình lớn giữa concert, thường dùng để làm giới thiệu chuyển sang bài mới, phần mới hay đơn giản hơn là thứ để kéo dài thời gian cho các nghệ sĩ thay đồ.)
An Du ngồi ở đầu giường, vuốt vuốt hai tờ giấy đăng ký kết hôn đỏ rực, nhìn qua nhìn lại cũng không thấy đủ, cô đá nhẹ vào Trần Thương, bảo: “Chồng à, chúng ta đi hưởng tuần trăng mật nhé? Chỉ có hai chúng mình thôi.”
Trần Thương hiển nhiên không phản đối, “Em muốn đi đâu?”
“Nam Phi.” Cô đã quyết định từ lâu rồi. Nói xong cô ngả người tựa vào vai anh, “Dẫn em đi xem nơi làm việc trước đây của anh nhé.”
*
Chuyến tàu “Rovos Rail” từ lâu luôn được nhiều người biết đến, anh đã đặt vé từ vài tháng trước và hoàn tất kế hoạch đám cưới riêng tư hoàn hảo. Trần Thương xin nghỉ hết kỳ nghỉ tết, mọi thứ đã xong xuôi. Vào một buổi sớm đầu đông đầy nắng, đôi vợ chồng nọ bắt đầu hành trình tuần trăng mật của mình.
Tháng 11 trong nước là thời điểm ngành du lịch trở nên ế ẩm nên người trong ga tàu cũng thưa thớt theo. Khi hai người bước vào thang máy, tình cờ thấy bên trong cũng có một cặp vợ chồng trẻ.
Lúc lên đến tầng hai thì cửa thang máy mở ra, đôi vợ chồng nọ bước nhanh ra ngoài, An Du đang cúi đầu nhìn tờ hướng dẫn du lịch nên cũng bước theo chân họ nhưng bị Trần Thương kéo đai lưng trên áo khoác lại.
Cô vội vàng bảo: “Ấy, đến nơi rồi!”
Anh chỉ chỉ vào bảng hướng dẫn dán trong thang máy, “Cửa của phòng chờ đã được đổi lên tầng ba.”
“Ồ.” An Du cất điện thoại, “Xem ra đôi vợ chồng ấy đi lộn rồi, vậy mà anh cũng không nhắc họ”.
Trần Thương buông tay, “Anh vừa định nói thì bọn họ đã ra ngoài mất tiêu.”
Cửa thang máy lại mở ra, hai người lúc nãy có chút ngượng ngùng. Họ bước vô thang máy một lần nữa, mỉm cười với cặp bên đây và đứng ở trong góc xa.
Trần Thương và An Du mỉm cười đáp lại, Trần Thương lặng lẽ cúi xuống, thì thầm hỏi nhỏ cô: “Em có biết mình và họ khác nhau ở chỗ nào không?”
An Du khó hiểu: “Hả? Khác ở đâu?”
Trần Căng cười đùa, hạ thấp giọng hơn nữa: “Đó là – luôn có một người sáng suốt trong hai ta.”
Lần này là anh khịa cô không tập trung, tâm hồn như treo ngược cành cây.
Cách một lớp áo dày cộm, An Du âm thầm dùng sức nhéo eo anh, “Anh đúng là biết tự dát vàng lên mặt mình ghê.”
*
Khi ấy, tại Nam bán cầu đang là đầu mùa hạ, họ đi tàu hỏa “Rovos Rail” – một chuyến tàu đầy xa hoa và lãng mạn cùng chuyến đi săn mang những nét đặc trưng của thời đại Edward VII. Con tàu khởi hành từ nhà ga Capital Park ở Pretoria.
Các toa tàu ở đây đều được làm bằng gỗ, những bức tường mang đậm phong cách hoàng gia sáng loáng lại cổ xưa, thảm trải sàn có hoa văn hình ngọc lục bảo. Tranh sơn dầu, đèn tường, thậm chí là hoa văn và màu sắc của ga trải giường, khắp nơi đều mang phong cách thời trang tinh tế lộng lẫy của thời Victoria.
Ánh bình minh xuyên qua khung cửa, chiếu sáng mọi góc gách trong phòng. An Du nằm vuốt chân, ngâm mình trong chiếc bồn tắm lớn và ngắm nhìn cánh đồng vàng rực dưới ánh mặt trời. Phong cảnh tuyệt đẹp, giọng cô cũng trở nên lười biếng và thoải mái, cô sai bảo Trần Thương: “Lau người giúp em với.”
Tay Trần Thương không thành thật, động tác vuốt ve dần dịch xuống dưới: “Béo rồi này.”
Đôi chân thon gọn của An Du vắt ngang đùi anh, cô hôn lên khuôn mặt sạch sẽ anh tuấn trước mắt, đưa tay cởi chiếc áo ngủ cổ rộng của anh ra, “Anh nói em béo chỗ nào?”
Hai người quấn lấy nhau không chút kẽ hở, anh tiến sâu vào trong, mỉm cười nhìn cô, bóp nhẹ nơi phì nhiêu mềm mại của cô, răng môi hòa quyền: “Vừa chuẩn.”
Ở hai bên đường sắt thấp thoáng những con linh dương hoang dã chạy theo bầy, chúng băng băng qua trước cửa sổ. Chiếc ô cùng những cành thông đung đưa trong gió, thế giới bên trong và bên ngoài bị chia cắt bởi khung cửa tàu. Mọi sự việc diễn ra ở hai thế giới đều tràn đầy nhựa sống, vạn vật xanh tươi.
Chỉ tiện tay chụp lại một bức mà tông màu của tấm hình cũng tuyệt vời như hình nền máy tính.
Đài quan sát ở tầng trên cùng được thiết kế theo kiểu boong tàu tầm nhìn rộng mở. An Du giang rộng hai tay, làn váy và mái tóc dài tung bay trong gió. Trần Thương ôm lấy cô từ phía sau.
Bầu trời như rực cháy tỏa ra những dải ánh sáng đỏ thắm. Lúc mặt trời lặn, dù không ở trên mũi thuyền nhưng họ cũng bắt chước Jack và Rose diễn lại phân cảnh kinh điển trong “Titanic”, trao nhau nụ hôn thắm thiết.
“Chà! Đúng là tình yêu khiến con người ta quấn quýt!” Một nhiếp ảnh gia người Séc thở dài rồi nhấn nút chụp lại, sau đó tặng tấm hình cho hai người họ.
Tiếng chuông trên đoàn tàu dài vang lên, toàn thế hành khách đều khoác trên mình những bộ lễ phục lộng lẫy kiêu sa để dự bữa ăn tối.
Trong phòng khách của khoang ăn, đèn chùm hình hoa lan chuông được treo san sát nhau, phát sáng rực rỡ tựa những viên đá quý. Các quý bà lộng lẫy trong những bộ trang phục quý phái cùng các quý ông lịch lãm trong những bộ âu phục thẳng thớm tươm tất, toàn bộ khung cảnh như khiến ta trở về thời kỳ phồn thịnh của Hoàng gia Anh.
(衣香鬓影 – Y hương tấn ảnh: là một thành ngữ, có thể hiểu đại khái là ‘quần áo lụa là thơm tho, dáng dấp tóc mai yểu điệu’, thường dùng để chỉ người con gái ăn mặc phục trang hoa lệ.)
Ngón tay An Du lướt trên chiếc váy lụa cột dây ở cổ có màu xanh con công, cô cầm nửa ly rượu vang lên, lắc đều rồi chạm nhẹ vào ly Trần Thương, đôi môi đỏ mọng cong lên: “Cheers!”
Đây không phải là lần đầu tiên cô cụng ly với anh, nhưng vì khung cảnh xung quanh hoàn toàn tách rời với củi gạo dầu muối khói lửa thường ngày, cảnh tượng bây giờ không khác gì trên phim. Cảm giác kiêu ngạo trong tình cảm nam nữ đều bất chợt sinh ra từ những bữa tiệc xa hoa.
“You complete me.” Với cách phát âm chuẩn giọng Mỹ không tì vết, Trần Thương tươi cười đáp lại cô. Cổ tay áo sơ mi của bộ âu phục hơi co lại, để lộ nửa khúc xương cổ tay khỏe khoắn đẹp mắt cùng đốt tay trắng nõn mảnh mai.
“Jerry Maguire hàng thật giá thật sao?” An Du nhướng mày với một nụ cười ngạc nhiên, cô uống nửa ngụm rượu và tặng lại anh lời thoại: “You had me at Hello.”
(Jerry Maguire (1996): bộ phim hài – tình cảm.
Cuối phim là màn bày tỏ tình cảm của nam nữ chính, khi nhân vật Maguire thú nhận với người vợ Dorothy rằng “You complete me – Em là mảnh ghép còn thiếu trong anh”, còn Dorothy xúc động đáp lại: “You had me at Hello – Em đã yêu anh ngay từ câu ‘Xin chào’ rồi”.)
Bữa ăn gồm 3 món trang trí tinh tế, dùng kèm với những ly rượu nho đặc sản của vùng. Bản nhạc điệu waltz cổ điển nhẹ nhàng vang lên.
Tay hai người duỗi ra cùng lúc, lòng bàn tay cái úp cái ngửa. Họ nhìn nhau mỉm cười, Trần Thương cúi người hành lễ, “May I?”
“Sure.” Lòng bàn tay của An Du được anh nắm lấy, Trần Thương hôn nhẹ lên mu bàn tay cô.
Sàn nhảy không lớn, tốp người xung quanh cũng rất ít di chuyển. Hai người ôm lấy nhau một cách từ tốn, chầm chậm lắc lư.
Những bước nhảy tự do chậm rãi và mềm mại, cả hai tiến lên lùi xuống một cách ăn ý. Từng cơn sóng lăn tăn gợn lên trong đôi mắt trong veo của An Du, cô cười hỏi anh: “Lúc trước, khi mới vào lớp mười, môn tự chọn trong tiết thể dục là nhảy điệu waltz, có phải chúng ta cũng từng nhảy với nhau không?”
Trần Thương nháy mắt nhìn cô chăm chú, “Em nhớ lại gì à?”
“Nhớ lại chút chút.” Cô xoay người quanh túi áo bên ngực trái của bộ âu phục Trần Thương đang mặc, trên đó có một bông hồng được nhân viên phục vụ gài lên trước bữa ăn, “Hình như lúc đó rất nhiều nữ sinh nói thẳng rằng muốn làm bạn với anh, em tức lên, bảo là nếu anh không chịu làm bạn nhảy của em thì em nghỉ chơi với anh.”
“Đúng là như vậy.” Bờ môi mỏng lành lạnh của anh chạm nhẹ vào trán cô, anh mỉm cười ra vẻ vô tội: “Anh chưa bao giờ nghĩ đến việc chọn người khác cả.”
Trần Thương giơ tay lên: “Sau này chúng ta cùng nhau luyện tập, em luôn luôn giẫm phải anh, còn không chịu xin lỗi nữa chứ.”
An Du uyển chuyển xoay một vòng nhỏ tại chỗ rồi trở lại trong vòng tay anh. Nghe anh nói vậy, cô liền duỗi mũi giày cao gót ra, giẫm lên phía trước giày anh, lấy đà tiến lại gần hơn và dán sát vào anh, ngấm ngầm để lộ tâm tư năm xưa: “Bởi vì làm vậy mới có thể thừa cơ ôm anh.”
Trần Thương sững sờ trong chốc lát. Ánh đèn ấm áp đi sâu vào mắt anh, một vài cảm xúc trong người nảy nở rồi vụt tắt, đuôi chân mày anh hơi nhướng lên.
Khiêu vũ không giống như nhảy múa, khoảng cách giữa hai người lúc này sát đến mức chỉ đủ nghe thấy tiếng cười rầm rì của đối phương: “Muốn ôm anh thì cứ nói thẳng ra.”
“Em muốn hôn anh ngay bây giờ.”
Đây là một ngày không biết thứ mấy ở trên tàu. Trong lúc họ hôn nhau đắm đuối thì thác nước nơi xa đang cuồn cuộn đổ xuống cũng không bằng nhịp đập dữ dội của hai trái tim trong lồng ngực.
*
Hai người dạo chơi qua năm nước, vượt qua những khe nứt của núi cao hùng vĩ, đó là cuộc hành trình đầy nguy hiểm và khó quên.
Trở lại Cape Town, An Du dành cả buổi để hẹn gặp các đồng nghiệp trong nhóm Trần Thương lúc anh ra nước ngoài làm việc. Cả đám trò chuyện vui vẻ rồi cùng nhau ăn một bữa trưa, hai người họ sẵn tiện báo tin vui và quy trình các bước tổ chức đám cưới vào ngày mai. Vì còn dư dả thời gian nên cô và anh dắt tay nhau dạo mát trên bãi biển Long Beach ở Noordhoek.
Biển trời chạm nhau, màu sắc dần phai nhạt từ dưới lên trên. Trên không là những mảng xanh nhạt gần trắng, rất giống với chiếc áo sơ mi trơn mà anh mặc trong ngày hai người lãnh giấy chứng nhận.
Vào một ngày bình thường như mọi ngày, hai người dẫn nhau đi ăn đồ ngọt, An Du tình cờ đọc được tờ lịch âm trong nhà hàng: “Hôm nay là hạ chí, thích hợp để cầu phúc, kết hôn, đi xa, xây dựng…”
Trần Thương nâng cổ tay lên nhìn đồng hồ, “Cục Dân Chính mở cửa rồi đó, lát nữa mình về nhà lấy giấy tờ tùy thân thôi.”
Chụp ảnh, lãnh giấy chứng nhận, tuyên thệ, mọi thứ đều suôn sẻ như ý.
Vì để quên ví tiền nên Trần Thương ra trễ một tí, An Du đứng trong thang máy, ngẩng đầu chờ anh.
Một cửa sổ trần bên trong sảnh Cục Dân Chính hé mở, ánh nắng mặt trời theo đó mà đổ xuống, dần dần chuyển hướng chiếu lên bề mặt thang máy, rọi thẳng về phía cô.
Trần Thương lạnh lùng đứng bên trên nhìn xuống, mặt mày tươi cười với người bên dưới. Anh nhẹ nhàng bước đến bên cô, nhanh hơn ánh nắng một bước.
An Du ôm lấy anh như giữ chặt hy vọng chuộc lỗi bao năm, “Ôi, giờ chúng ta là vợ chồng hợp pháp rồi, cả đời này chết cũng không buông.”
Mười ngón tay đan nhau, Trần Thương nở nụ cười: “Chúng mình về nhà thôi.”
Suy nghĩ xong xuôi, An Du nghiêng người né anh, cô gửi tin xác nhận sắp xếp cho người lên kế hoạch, cười nói ngọt ngào với Trần Thương: “Ngày mai, sau khi nghi lễ kết thúc, buổi tối anh đừng thay quần áo vội, tụi mình còn việc trọng đại chưa làm, đó là phải chụp ảnh kỷ niệm.”
Trần Thương bảo cô thừa nước đục thả câu nhưng vẫn hưởng ứng một cách nhiệt tình, “Tuân mệnh, thưa đại tiểu thư.”
*
Không có khách khứa nên buổi lễ khá thoải mái. Trong nhà thờ yên tĩnh đẹp đẽ, hai người mặt đối mặt, đọc to lời thề ước, ký tên vào sổ đăng ký có kiểu dáng Âu Tây.
Chủ hôn trao cái ôm cho từng người, chân thành chúc họ mãi mãi hạnh phúc đầm ấm.
Bộ ảnh cưới được chụp trong lúc dừng chân dạo chơi đã hoàn tất, sương mờ lượn lờ trong rừng xanh, mây trắng bồng bềnh trên đỉnh núi, đất nước tươi đẹp lưu giữ tình cảm lứa đôi.
Khăn trùm đầu xuyên thấu cùng ống tay áo tung bay phất phơ, dáng người bất phàm hòa trong mây gió. An Du khoát tay Trần Thương, vô cùng mãn nguyện: “Chúng ta cũng xem như là lần đầu đi chu du khắp nơi.”
Trần Thương để ý đến những sợi tóc mai xõa ra của cô. Anh hôn lên ấn đường cô như nhẹ nhàng hôn một giấc mơ, giọng anh trầm thấp: “Trời đất chứng giám.”
*
Đi về hướng bắc dọc theo bờ biển phía Tây, thẳng đến tận Namibia, sẽ ghé qua một thảm hoa bao la bát ngát cùng một bãi biển yên tĩnh được bao bọc bởi những ngọn núi phủ đầy cây bụi, chúng giúp biển tránh xa dòng người đông đúc ồn ào, và bờ cát trắng mịn được phủ một màu bạc nhạt.
Vầng trăng khuyết hiện ra trên bầu trời, tỏa sáng như nụ cười rạng rỡ. Bên dưới là chiếc sân khấu thấp mộc mạc được dựng bên bờ biển, người quay phim bảo Trần Thương ngồi lên đó và nói với anh: “Vợ anh đã chuẩn bị một tiết mục cho anh.”
Một gương mặt phương đông điển trai trong bộ âu phục xám tro được cắt may theo dáng người vạm vỡ của anh, vì đôi chân dài nên anh phải co lại nhưng phong thái vẫn điềm tĩnh im lặng chờ cô dâu của mình xuất hiện.
Trên sân khấu là cô gái đầy chí khí với kiểu tóc dreadlock nữ cùng những người bạn vô tình quen biết, từ đằng xa vang lên một tiếng huýt sáo.
An Du hóa dịu dàng và duyên dáng khi khoác lên mình một chiếc váy cưới màu bưởi xanh được thiết kế tinh tế, phần đuôi váy xòe ra, lết dài ở phía sau, tạo nên một khung cảnh êm dịu. Mái tóc đen nhánh của cô buộc hờ, trên đầu đội vòng hoa xinh xắn. Gió biển nhè nhẹ thổi qua, làm tấm voan mỏng khẽ lay động.
Ánh đèn led spotlight lấp lánh. Cô xách váy bước lên sân khấu, đi đến trước một chiếc micrô thẳng đứng đặt ở trung tâm, điều chỉnh vài thứ và khẽ gật đầu với người quay phim.
An Du chỉ có thể thấy rõ ánh sáng rực rỡ trong đôi đồng tử của Trần Thương. Cô hít thở sâu, lấy ra một lá thư vốn đã cũ lại còn vừa bị cô nắm chặt trong tay mà trở nên nhăn nheo.
Con sóng vỗ ì oạp vào đá, sau đó là chất giọng trong veo dịu dàng vang lên: “Bức thư này là dành tặng cho chồng tôi, Trần Thương.”
“Trần Thương, sau ngày trực nhật hôm ấy, anh tới hỏi em, tại sao gần đây lại thờ ơ với anh vậy. Em còn chưa trả lời anh thì đã quay đầu bỏ chạy mất, hành động lúc ấy không được lịch sự nên em nhận lỗi với anh trước: Xin lỗi anh.
Bởi vì em không biết phải trả lời như thế nào nên chỉ đành bỏ đi. Có lẽ anh cũng đã nghe qua những lời đồn đại trong trường. Những tin đồn ác ý về đời tư của em mà mọi người hay nhắc đến, em đều có thể bỏ ngoài tai hết nhưng em không thể không để ý đến anh vì anh và em rất thân nhau mà lại còn ở giữa vòng xoáy của dư luận.
Em biết cách giải quyết của em chưa đủ khôn khéo, nhưng em nghĩ, nếu chúng ta không còn thân nữa thì ít nhất có thể giảm bớt phần nào sự ghen ghét của mọi người.
Nhưng vào thứ sáu tuần trước, em nghe thấy một bạn nữ xinh đẹp ở lớp bên cạnh nói rằng cô ấy thích anh với thái độ nghiêm túc và phấn khích. Lúc ấy, em thực sự muốn xông lên trước mặt cô ấy để tuyên bố chủ quyền, rằng ‘Trần Thương là của tôi’.
Có phải em bị điên rồi không? Em tự hỏi bản thân, anh không phải là đồ vật. Tuy anh luôn bảo em là quá láo nhưng nếu không có sự đồng ý của anh thì em cũng sẽ không mạnh miệng vậy.
Anh Trần Thương, sau khi lên cấp 3, em rất ít khi gọi anh như vậy. Hồi còn nhỏ, bà em luôn bảo em phải xưng hô với anh như thế. Sự thân thiết của thời thơ ấu vẫn tiếp tục cho đến bây giờ, nhưng em lại không thể gọi anh một cách tự nhiên như trước.
Thỉnh thoảng, các giáo viên sẽ trêu chọc tên của chúng ta. Khi có ai đó ở bên ngoài lan truyền chuyện xấu “yêu sớm” của hai đứa thì em sẽ mừng thầm. Đúng vậy, trong lòng em, tình bạn của chúng mình đã biến chất, bị thoái hóa nhưng em mong đó không phải là tình đơn phương.
Lúc ấy, chắc là năm lên 6 tuổi, em còn quá ngốc nên đã cưỡng ép lôi anh đến sống trong cô nhi viện hai ngày, sau đó bị cô chú mắng đến khóc. Rõ ràng là tay anh rất đau nhưng vẫn nắm lấy tay em, nói với họ bằng một giọng thật non nớt ‘Con thích chơi cùng em ấy’;
Khi đó, cũng có thể là em chưa làm xong bài tập. Vào cái buổi tối trước lễ khai giảng anh cũng sẽ không ngủ mà ngồi bắt chước chữ viết của em, giúp em hoàn thành tất cả, lo lắng em bị giáo viên phạt đứng;
Lúc ấy, cũng có thể là vào đêm Giáng sinh năm lớp 6, em nói với bà rằng mình đang cùng đoàn đi du lịch, sau đó quyết định lén đến Lâm Thành tìm anh;
… Càng có thể là mỗi một giây gặp lại anh trong năm nay.
Rất nhiều, rất nhiều đến nỗi không đếm được, tất cả những khoảnh khắc em được ở bên anh, em khẳng định rằng em thích anh.
Vì vậy, em không muốn bản thân vì những lời đồn thổi ở bên ngoài mà sống trái lòng mình, phải chôn sâu tình cảm của em dành cho anh.
Emerson nói, “Tình yêu là sự phản ánh giá trị bản thân của một người trong người khác”, em nghĩ đây lại là một loại tình cảm tương thích và hòa nhập với nhau.
(Ralph Waldo Emerson là một nhà thơ, giảng viên và triết gia. Ông đã và vẫn là một trong những nhà văn và nhà tư tưởng có ảnh hưởng nhất của thế kỷ 19.)
Em viết thư này là muốn nói với anh rằng đây không phải là hành vi bốc đồng theo tình cảm nhất thời, nếu anh cũng thích em thì 6h tối mai, rẽ phải ở cửa sau, quán trà sữa thứ ba, chúng ta sẽ gặp nhau ở đó, được không?”
Lời tỏ tình đến trễ mười ba năm, giọng An Du nghẹn ngào run rẩy, nước mắt đầm đìa. Cô chỉ nhận ra một bóng dáng cao lớn đang đến gần mình.
Micrô vẫn còn đang bật, cô đọc thêm bài “Gửi K” của Puskin:
“‘Giữa cô quạnh âm u tù hãm
Dòng đời trôi quằn quại hắt hiu
Chẳng tiên thần, chẳng nguồn cảm xúc
Chẳng đời, chẳng lệ, chẳng tình yêu.
Cả hồn anh bỗng dưng tỉnh giấc:
Trước mắt anh em lại hiện lên,…’”
(‘Gửi K’ là bài thơ nổi tiếng A.Puskin. Ở đây mình xin trích từ bản dịch của Thúy Toàn.)
Bức thư bay phất phơ trong gió, phát ra tiếng “phạch phạch” nhỏ. An Du nhảy xuống sân khấu, được bao bọc che chở trong vòng tay ấm áp của riêng mình cô. Cô tựa đầu lên bờ vai anh, tiếp tục thổ lộ: “Em cũng yêu anh như cách anh yêu em. Trong nhiều năm như vậy dù em đã quên đi nhưng phải cảm ơn anh đã để nó may mắn lưu truyền mãi thay vì đóng khép lại.”
Lác đác vài ba khán giả nước ngoài kéo đến xem nhưng nghe không hiểu, chỉ vỗ tay chúc mừng khi cả hai ôm nhau. Người ghi hình là một phụ nữ Hoa Kiều, cô cầm chắc thiết bị trên tay và đưa tay lên lau nước mắt.
Tâm tình An Du dịu đi đôi chút, cô dùng những lời hồi còn bé để che giấu sự xấu hổ của mình: “Anh Trần Thương, anh là đàn ông, anh không được khóc nha, chỉ có em mới được quyền khóc thôi.”
“Anh không có khóc.” Trần Thương tuy cười nhưng khóe mắt đã phiếm hồng, “Em đây là có định kiến giới tính.”
Trong nháy mắt, An Du tiến sát lại gần anh, “Điều đó cho phép anh trộm đi tí nước mắt của em.”
Trần Thương nhắm mắt lại, hôn cô. Pháo hoa đồng loạt bắn lên, phát ra vô vàn đốm lửa nhỏ, tỏa sáng rực rỡ trên bầu trời. Mặt biển ngoài khơi êm đềm và tĩnh lặng như đã say giấc nồng, cùng những ngọn núi khuất bóng phía xa. Vầng trăng dịu êm ban phát những tia sáng yếu ớt, chúng len lỏi vào các tầng mây và hắt xuống bãi cát bồi, muôn ngàn vảy vàng vảy bạc lấp lánh nơi xa xăm.
Mênh mông bát ngát nơi xa, nắm tay một người chính là vĩnh hằng.
*
Một giấc ngủ ngắn trôi qua, An Du thức dậy từ tờ mờ sáng. Khi cô kéo rèm cửa ra đã thấy trên vùng trời sát biến, mặt trời lấp ló phía đông nhuộm màu mây, còn ánh trăng phía tây thì chiếu sáng trên cao, từng dải xanh cam nối vào nhau, tạo nên hiện tượng thiên văn hào hùng tráng lệ.
“Quao…”
Người đàn ông vươn tay sang bên cạnh. Trần Thương cũng tỉnh dậy, hôn lên vành tai cô, “Em không buồn ngủ à?”
An Du chỉ vào cảnh tượng hiếm hoi ngoài cửa sổ – mặt trời và mặt trăng cùng tỏa sáng trên không: “Anh nhìn kìa!”
Trần Thương không nói gì, chỉ âm thầm thưởng thức cùng người bên cạnh, còn nghe cô hỏi miết không biết mệt: “Trần Thương, em có phải là người đầu tiên và duy nhất mà anh thích không?”
“Từ lúc ở trên đường em đã hỏi, được một trăm lần chưa?” Trần Thương khẽ cười. Ánh ban mai rực rỡ lấn át ánh trăng mờ mịt, cô nhìn không ra nét ửng hồng trên khuôn mặt anh.
Câu trả lời chỉ duy nhất một từ của hồi trước, bây giờ càng rõ ràng chắc chắn: “Từ quá khứ đến hiện tại.” Anh nói: “Và sau này cũng vậy.”
Anh ôm chặt người trong lòng mình, “Đều yêu em.”
Hôm trước anh nói: “Trời đất chứng giám.” Trước khi mặt trăng hoàn toàn che khuất mặt trời, An Du tập trung bổ sung nốt: “Em cũng vậy, có mặt trời cùng mặt trăng làm chứng.”
Bức thư tình của cô vẫn còn một đoạn chưa đọc, nhưng dường như không còn quan trọng nữa.
Cô của tuổi hai mươi tám, đã viết vào cuối bức thư năm đó:
Trần trong Trần Thương, nghĩa là màu xanh biếc của biển xanh, trong lòng biển ấy chỉ có một mình em. Vùng biển đó trong veo, sâu thẳm, bao la, tĩnh lặng và êm đềm, bao dung nhưng cũng nồng cháy dâng trào.
Em tình nguyện làm một chú chim hải âu, chỉ bay lượn trên bầu trời của anh.