An Du khẽ xoay vai, chưa kịp xoay hẳn người đã bị bắt tiến vào trong cái ôm ấm áp.
Dựa lưng vào bức tường ấm, trái tim người đàn ông đập mạnh đầy sức sống, giống như dùi trống gõ vào xương bướm của cô, thân thể gầy yếu của cô được một đôi tay rắn chắc ôm lấy.
Vải áo sơ mi trắng mềm mại ôm lấy cánh tay trần của An Du, trên người anh thoang thoảng có mùi hương đậu đỏ rất dễ ngửi.
Trần Thương lại thở dài một tiếng, hơi thở lo lắng phả lên vành tai cô vô cùng dễ chịu: “Lừa gạt anh là đi ăn tối, cuối cùng là một tiếng cũng không thốt lên được, nửa đêm canh ba bỏ nhà đi, lần này lại muốn chạy đi đâu?”
Giọng anh hơi khàn, nghe có chút tức giận còn có chút lo lắng.
Đèn đường nhu hòa, tỏa vầng sáng hiện ra hạt mưa lưa thưa, con đường vắng lặng, bóng dáng bọn họ mơ hồ quấn vào nhau, in trên mặt đất.
An Du đang muốn giải thích, cánh tay bên hông cô siết chặt, độ mạnh đủ khiến vai cô chùng xuống, giam giữ vào bên trong.
Trần Thương không để cho cô nói: “Trời mưa cũng không mang ô, cố ý đi thật chậm trong mưa để cho anh nhìn, đoán chắc anh buông không được đúng không?”
Mặt đồng hồ trên tháp đồng hồ ở xa xa, kim phút đang hướng về số mười hai lệch một khắc.
“Cùng người khác nói muốn quấn quýt đến khi anh đồng ý mới thôi, nói rất kiên quyết. Tự mình định rõ một tháng, quả nhiên một phút cũng không bằng lòng đợi, luôn gấp rút như vậy, tính kiên trì của em đâu rồi?” Anh hỏi với giọng nói trầm thấp, môi đặt ở trên vai cô, vừa chìm đắm vừa bất lực: “Được rồi, bây giờ anh hứa với em.”
Trần Thương trong lòng bình tĩnh khác thường, An Du sửng sốt một hồi mới ngẫm ra anh đang nói cái gì, nhịn không được ý nghĩ muốn cười to, rút ra nghi vấn trọng điểm: “Cái gì mà một tháng?”
Anh thở ra một hơi, có chút tức giận cắn lên gò má sạch sẽ của cô, mơ hồ nói: “Không thừa nhận.”
An Du suy nghĩ một lát, mơ hồ cảm thấy cách nói “một tháng” có chút quen thuộc, nhưng mỗi ngày đều thu vào một lượng thông tin rất lớn nên nhất thời khó có thể xác định rõ tình hình.
Hiện tại đã có kết quả, giờ phút này cũng tạm thời không uổng kế sách của cô, thừa nhận nói: “Hình như có chuyện này.”
Cô làm bộ bừng tỉnh, “Được lắm Trần Thương, hóa ra anh vẫn luôn không đồng ý với em, chỉ là lần này lại tạo ra những nguyên tắc huyền bí kỳ kỳ quái quái, hại em đoán lệch đi.”
An Du đang muốn quay đầu, lại bị Trần Thương giữ chặt, không nhìn thấy biểu cảm của anh, nhưng nghe anh tiếp tục truyền đến bất mãn, giọng điệu trẻ con: “Tình yêu của em chỉ có ít như vậy.”
“Yêu anh nhất.” Hạt mưa dày đặc, nhẹ nhàng và sống động. Cô nheo mắt, chu miệng phản bác: “Nhưng anh thật nhẫn tâm và độc ác. Anh đi Nam Phi mà không liên lạc về nước, anh không liên lạc gì với em, bị thương cũng không nói với em, để em một mình tại đây… “
“Là em không cần anh.” Trần Thương giữ chặt hai tay cô, ôm càng chặt hơn, áp má nóng cọ xát vào mặt cô: “Bỏ chồng bỏ con còn không cho phép anh tức giận, không cho phép anh đau lòng, thật sự xem anh là tường đồng vách sắt ư? “
Anh thổ lộ tâm sự bằng cách nói đùa, không có nửa điểm trách móc, tâm cô vẫn không tự chủ được khiến vẻ tự trách biểu hiện rõ trên mặt.
Giọt nước nhỏ đọng trên lông mày, từ sâu trong lòng đến vẻ mặt bên ngoài của An Du đều tràn đầy sự tự tin chân thành, nói: “Đâu có không cần, em yêu anh nhất mà.”
“Mỗi ngày em đều nhớ anh, ngoại trừ công việc thì chính là nhớ anh”.
Cô vất vả xoay người, ánh mắt dừng ở chiếc cằm xinh đẹp sắc sảo của anh, ngẩng mặt lên nhẹ nhàng điểm một nụ hôn: “Hiện tại em cũng rất nhớ anh…”
Trần Thương cúi đầu hạ xuống môi cô, làm sâu thêm nụ hôn này, nhịp tim của họ hòa vào nhau, ổn định và bình tĩnh.
Sau nụ hôn dài, anh bật cười, đầu hàng với lý do: “Chỉ biết lời ngon tiếng ngọt.”
“Ngày đó anh nói không trách em, hiện tại lại trách em.” An Du lo lắng tăng lên, quở trách anh miệng không ứng với tâm, nghĩ xong liền nhẹ giọng hỏi: “Lúc đó anh nói muốn cùng em kết thúc, có phải là thật không? “
Trần Thương cười nhẹ, thành thật nói: “Ừm, là thật.”
Vậy là ngày hôm đó cô đoán tâm tư của anh sai rồi? An Du trố mắt, sốt ruột: “Anh…”
Trần Thương tay giữ để cô quay đầu lại, hôn nhẹ cô an tĩnh lại, cười híp mắt dịu dàng: “Em vẫn luôn độc đoán như vậy, xâm chiếm cuộc sống của anh, xâm chiếm suy nghĩ của anh.”
“Khi anh quay lại, em đến cả thời gian để cho anh chậm lại, dừng lại, suy nghĩ lại cũng không cho, luôn xuất hiện trước mặt anh, không quan tâm em nữa em cũng cười với anh, anh nào còn cách gì nữa. Hơi không thuận theo em thì em liền cùng người khác kẻ xướng người họa làm anh sốt ruột, chọc anh tức giận, chỉ có em mới làm như thế này để theo đuổi người khác thôi? “
“Em nói bắt đầu thì chính là bắt đầu, em nói kết thúc thì chính là kết thúc, muốn anh tiếp nhận thì anh phải tiếp nhận, từ nhỏ tới lớn đều là như vậy, có phải bá đạo không?”
Anh nhẹ nhàng cười nói, ngạo mạn kín đáo đùa, không phải là câu hỏi, mà là nhân nhượng cùng tranh đoạt, càng thêm quý trọng cưng chiều.
An Du ngẫm lại một chút, chua ngọt hỗn tạp, cuối cùng nói xin lỗi: “Thực xin lỗi, em ấu trĩ cũng không phải ngày một ngày hai, anh cái gì cũng không nói, em chỉ có thể dùng hạ sách để khiến anh lo lắng ghen tuông. Anh xem anh cũng không trưởng thành hơn em đâu… “
Cô nhổ tận gốc: “Nếu em không kiên trì, thật sự sẽ không cùng anh liên lạc nữa thì sao?”
“Đại tiểu thư sẽ làm vậy thật sao?” Trần Thương nhướng mày, cười to: “Vậy anh sẽ học em, nói một đằng làm một nẻo”.
“Anh còn không biết nói với em được hai câu tốt đẹp.” An Du chấp nhận anh chế nhạo sau đó truy hỏi: “Trong khoảng thời gian này anh nghĩ gì vậy, có phải là hưởng thụ em dụ dỗ anh?’’
Cô nghĩ đến một biểu tượng cảm xúc hình gấu trúc đang nằm trên bàn với dòng chữ “mang thù”, lắc hai vai, hừ lạnh, “Trần Thương, em khẳng định anh có mang thù, anh bắt nạt em!”
“Rốt cuộc là ai bắt nạt ai? Hả?” Trần Thương cười, cằm giữ cổ cô: “Anh theo đuổi em nhiều năm như vậy, để em theo đuổi anh hai tháng là quá đáng lắm sao? Chỉ là trừng phạt nhỏ.”
An Du cũng cười: “Không quá đáng.”
Những hạt mưa phùn đan chéo, đan xen lẫn nhau giống như là sương sa, rơi trên áo quần tạo nên cảm xúc dịu dàng.
Trần Thương lẩm bẩm, trả lời: “Anh đang nghĩ một tháng này tại sao lại dài như vậy, so với một năm còn thấy dài hơn.”
Anh hôn lên vành tai nhỏ xinh của cô: “Sao em lại mất tự tin như vậy, nói một tháng mà không nói mười ngày?”
Cảm giác ngứa ngáy tê dại trôi qua, An Du rốt cuộc hiểu được tại sao trước đây anh lại lạnh lùng xử lý “công kích” của cô, cảm thấy không tự nhiên đến dễ thương, được chiều mà kiêu ngạo, được một tấc lại muốn tiến một thước: “Nếu như em nói ba ngày thì sao?”
Trần Thương không chút do dự: “Như vậy không được, quá ngắn.”
“Tuy nhiên” Anh dừng lại một chút, sắc mặt ủ rũ, giọng nói nhẹ nhàng như thể vừa ngâm nước mưa: “Không cần nói thời gian cũng không cần gia tăng thời hạn, vẫn luôn là của em.”
An Du không chịu bỏ qua: “Lúc đầu anh cùng em đấu đá, em cũng không biết lúc nào thì bắt đầu.”
Trần Thương mỉm cười, lồng ngực khẽ run lên, “Anh không có. Nếu như em cứ khăng khăng coi nó như một trò chơi, kết quả sẽ xác định ngay từ đầu.”
An Du nhớ đến phong bì màu đỏ có nghĩa là “lâu dài”, và lời hứa “mãi mãi giành chiến thắng” kia, nếu như càng nhiều lệnh bài quyền lực sở hữu và độc chiếm, chúng va chạm vào nhau nặng nề, vang lên âm thanh ngọt ngào.
“Vậy mà anh còn giả vờ! Anh biết em vừa tra được gì không?” Cô ấy cười khẽ thầm nói, bật điện thoại lên rồi lau sạch những giọt nước trên màn hình và đọc to phân tích từ:
“’Làm’, đầu tiên là âm thanh, nổi bật nhất là người thích và thân mật không bao giờ làm mình làm mẩy. Nghĩa gốc là ý ‘làm bộ, giả vờ’. Ý nghĩa của từ này xuất phát từ tiếng Ngô địa phương, bị cho là cố tình gây sự, khó mà đối xử hầu hạ. Câu ví dụ…“
An Du nói một câu, Trần Thương cười một tiếng, cô quay mặt lên nhìn anh, anh cũng nhìn lại, khóe mắt cong cong.
Cô tức thì phản ứng như là tự ti, âm lượng nhỏ dần rồi mất đi.
Nhét điện thoại vào túi, cô thẹn quá hóa giận gặm cắn khóe miệng anh: “Đừng cười!”
An Du xấu hổ, đứng không yên mà hai chân trái phải hoán đổi, giả bộ tức giận nói: “Cảm giác được em theo đuổi có phải rất tốt không?”
“Không tệ.” Trần Thương kéo tay chân lắc lư của cô, hai người đứng dưới mưa.
Anh nhìn chằm chằm con đường thẳng tắp dần dần bị nước ngập, vẻ mặt nghiêm túc, ở bên tai cô xóa bỏ đi chuyện xưa: “An An, anh có thể đi về phía em một trăm bước, em có thể không đi một bước, nhưng không được rút lui. “
Giọng thở không nhẹ, nghe kỹ còn thấy nặng nề.
Khóe mắt An Du bỗng cay cay, cô nhăn mũi, sửa lại: “Anh nói không đúng, là chúng ta đều phải đi năm mươi bước. Nếu em phản ứng chậm, anh có thể gọi em, kéo em.”
Cô xoay người về hướng chính diện để ôm lấy anh:
“Dù sau này có xảy ra chuyện gì, đều không được giấu giếm em được không?”
Nói không có hối tiếc là giả, tự mình không nhớ nhiều chuyện giữa bọn họ. “Đã đọc” cũng không thể thay thế với kinh nghiệm của bản thân. Nhưng với trái tim và tâm hồn mình, cô hiểu những suy nghĩ và khó khăn bất an của Trần Thương.
Tốt và xấu đều là quá khứ, cô đã đáp ứng với kỳ vọng của anh, vùng đất bị tàn phá đang thịnh vượng.
An Du ngẩng đầu: “Đừng tự mình mang nhiều như vậy, em cùng anh chia sẻ gánh nặng, cũng sẽ không tùy hứng rời đi nữa.”
“Hôm nay em không chạy lung tung.” Cô di chuyển cánh tay cùng chiếc túi mua sắm lủng lẳng, An Du giải tỏa nỗi lo lúc anh truy tìm cô: “Em thấy túi rác và khăn giấy ở nhà đã dùng hết rồi nên đi đến cửa hàng tiện lợi. “
Trần Thương khẽ rũ mắt xuống, lẳng lặng nhìn con ngươi trong veo của cô, đôi môi mỏng thẳng tắp buông lỏng, thì thào nói: “Nhắm mắt lại.”
Đôi môi mềm mại cùng bóng tối phủ lên nhau, sự ấm nóng khác với chất lỏng lạnh của nước mưa, nhuộm lên má cô.
Đêm không người, gió thổi xào xạc, anh nói: “Được rồi.”
*
Trên mạng có một câu nói hay được lan truyền rộng rãi: “Những lời nói đẹp nhất trên đời, cửu biệt tương phùng, mất đi mà tìm được, sợ bóng sợ gió, nhưng không có chuyện ‘hòa giải như lúc ban đầu’, bởi vì hòa giải thì dễ, nhưng ban đầu rất khó. “
An Du đã nếm trải hương vị hỗn tạp của ba từ đầu tiên, nhưng không hoàn toàn đồng ý với nửa câu sau, trong lòng cô thầm sửa chữa: Luôn luôn có những trường hợp may mắn, hòa hợp như lúc ban đầu.
Dù cho khoảng cách thân thiết mà dựa vào, thì cũng không thể diễn tả được tình cảm sau khi cả hai mở lòng.
Cháo đậu đỏ ngọt thơm bị đẩy đến bên cạnh bàn, trên sàn nhà quần áo ướt sũng, hai mảnh mỏng manh treo hờ hững trên ghế sa lon.
An Du ngồi vào bàn ăn sạch sẽ, chống hai tay sau lưng, bộ dáng trêu ghẹo, lắc lư đến mức chỉ có thể nhìn thấy bóng của móc rèm.
“Bữa ăn khuya” là một cuộc phóng túng lẫn nhau. Dù sao thì cô cũng không thể biết được âm thanh của nước phát ra từ đâu. Từ trên xuống dưới đều nhớp nháp mơ hồ. Cùng với tiếng kêu rắc rắc của chiếc thìa bạc chạm vào bát thỉnh thoảng lại nghe đinh tai nhức óc, đỏ hồng tỏa nhiệt.
Nụ hôn của Trần Thương dường như có thể đâm thấu xương, anh vùi đầu, đóng đinh thật mạnh: “Lần này em phải nói lời giữ lời.”
“Tin em đi” máu trong cô nóng lên, cô cầu xin vui sướng, ở lại chiếm giữ thể xác và tinh thần của anh, nói: “An An chỉ gả cho anh Trần Thương…”
…
Sau một đêm điên cuồng, đổi trận nhiều chỗ, ăn tủy biết vị.
*
Hai ngày liên tiếp cũng không có sao, trời quang mây tạnh, căn hộ của Trần Thương trở thành một cái lọ mật, An Du cả ngày mềm như ngâm nước, làm cái gì cũng lười.
Vài ngày nữa sẽ là sinh nhật của cô, và An Du bắt đầu lên lịch làm việc trong ngày, sắp xếp tài liệu dự án mới và gửi cho Nguyên Khải, đặt ra một dòng chết chóc: “Nội trong một tháng phải hoàn thành được.”
Một câu tưởng chừng như quen thuộc, cô nâng ly uống nước, nhìn dòng chữ mình đang gửi, chợt giật mình, chợt hoang mang trong lòng lại làm trái tim cô nứt ra.
Cô lật giở bản ghi chép, tìm kiếm từ khóa, “Một tháng” đến từ buổi tối ngồi trên xe trong đêm mưa, cô bị kích động, cùng với cô Can bịa chuyện nói bậy.
An Du lướt qua tất cả các cuộc trò chuyện với cô Can, biểu hiện trì trệ một lúc lâu, mới không dám tin kinh ngạc nhìn màn hình, chậm chạp chớp mắt.
“The Legend of Shenao” là cơ duyên để họ gặp nhau, Trần Thương tình cờ phụ trách trò chơi này, mấy năm nay, cô không hề ra mặt, hành động bí ẩn, lỡ hẹn lời mời gặp mặt nhiều lần, xuất hiện và thời gian lên mạng cũng gần giống như của Trần Thương, chưa bao giờ lầm.
An Du dập tắt suy đoán ngớ ngẩn này, thừa dịp Trần Thương đi làm không ở nhà, bí mật tìm kiếm thông tin trong hai ba ngày, cuối cùng, trong ngăn kéo tìm thấy một chiếc điện thoại di động bỏ không – kiểu máy khớp với cái mà cô Can dùng nói chuyện phiếm.
Không cần mật khẩu, chuyện bí mật nhìn một cái không xót gì.
Trực giác nhạy bén lại lấy tủ quần áo trong phòng khách ra, những món quà quen thuộc cỡ nào cũng được cất gọn gàng sâu trong hộp đựng đồ.
“Trần Thương!!!” Trong phòng không có ai, An Du vùi cả mặt vào giường, càng nghĩ càng thấy xấu hổ và giận dữ, nắm chặt tay đấm vào chỗ anh đang ngủ: “Anh chết chắc rồi!!!”
Tuyết Cầu bị tiếng rống giận của cô làm giật mình, chui xuống giường.
*
Sinh nhật của An Du ở cái đuôi của chòm sao Kim Ngưu, cô như bình thường ngọt ngào tiễn Trần Thương: “Anh Trần Thương, hôm nay anh về sớm một chút nhé.”
Nắng sớm cắt bóng anh, Trần Thương cười, xoa đầu cô rồi mới đi ra ngoài: “Anh không quên.”
Tan sở sớm, Trần Thương mang theo một hộp bánh ga-tô, vừa thay giày xong liền thấy một hộp chuyển phát nhanh chất đầy quần áo ở cửa, quần áo phụ nữ đủ màu trải trên bàn trà.
An Du mặc một bộ vest nam vừa vặn, cà vạt màu xám sẫm buộc hờ, tóc dài chải ngược ra sau, trang điểm trung tính, ngũ quan xinh đẹp lộ vẻ anh khí, khuôn mặt thanh tú.
“Anh về rồi.” Cô nhấc chân, duỗi tay dựa vào sô pha, ngồi thư thái, giọng điệu trầm thấp.
Trần Thương khó hiểu nhíu mày, mỉm cười ngưỡng mộ khí chất doanh nhân của cô: “Hôm nay em định chơi gì?”
“Hmm, hôm nay sinh nhật em, muốn chơi gì thì chơi đó, anh có chơi cùng em không?” An Du khoanh tay đứng dậy, ánh mắt lạnh lùng, đối diện với anh.
Trần Thương đặt bánh xuống, hơi nhướng mày: “Em nói trước.”
Cô ấy gật đầu bước đi thong thả, “Chà, em đang nghĩ, bạn bè em cũng không nhiều, thật hiếm khi trong trò chơi quen biết một người, một người bạn gái quan hệ rất tốt, em với cô ấy hầu như không có gì giấu giếm nhau. Hơn nữa anh nói xem có trùng hợp hay không? Sau khi anh đi Châu Phi không có liên lạc, cô ấy không hề xuất hiện. Em còn thầm buồn, bản thân mình không có tình yêu, cũng không có tình bạn. “
Vẻ mặt của Trần Thương không thay đổi, vẫn mỉm cười quan sát hành động của cô, An Du cúi người chọn một chiếc váy màu đen phong cách trưởng thành.
“Đã bảy tám năm rồi, bọn em thế mà không gặp nhau, em vẫn luôn tưởng tượng cô ấy. Mấy ngày này em mới biết, thì ra em đã sớm gặp ‘cô ấy’ rồi, hơn nữa, ‘cô ấy’ và em sớm chiều chung sống.”
Cô tháo nhãn hiệu, rũ váy, đi vòng ra sau anh để khoa tay múa chân, chiếc váy hơi lay động, dài đến đầu gối của anh.
An Du nghiêng người thăm dò, vẻ mặt trong sáng, giọng điệu nhẹ nhàng che dấu sự nguy hiểm muốn tính sổ: “Không phải sao, chị Can?”