Tôi Sẽ Không Thích Anh - Hạt Thư

Chương 108




Hai cánh môi mút lấy nhau, Trần Thương kiên nhẫn lướt quanh bờ môi căng mọng mềm mại của An Du, động tác nhịp nhàng, cô vươn đầu lưỡi ra, anh đưa đẩy một lúc, mới hôn lấy nó cùng với nét cười khó đoán định.

Không còn lạ lẫm gì cơ thể của nhau, sao An Du không biết cảm xúc ẩn giấu sau những hành động khó chịu này của anh, cô bật cười, đầu ngón tay nâng khóe môi anh lên, “Em làm anh mất hứng hửm?”

Đáp lại là tiếng hừ khẽ của Trần Thương, tay vẫn mân mê hai nhũ hoa ửng đỏ của cô, xoa nắn một cách thành thạo, chà nắn đầu nhũ, ép sát nó vào nhau, nhũ hoa trắng tuyết trướng căng cao thẳng, mềm mại không rõ hình dạng.

Cảm giác tê dại dần dần lan ra, vách đá ẩm ướt lạnh lẽo, mỗi nơi anh chạm qua đều nóng rực, ham muốn càng thêm cháy bỏng, nước chẳng thể nào dập được cơn lửa này.

“Ừm......” Bàn tay bấu chặt lấy tấm lưng rắn chắc của anh, An Du co chân lên cọ vào người anh, giọng ngân rên đứt quãng hòa với tiếng vang sâu thẳm dưới khe suối, từ kẽ hở giữa hai chân nhỏ ra từng giọt nước ấm.

Đột ngột ngón tay thon dài tấn công liên tục vào nơi chiến địa, cô vươn cánh hoa đang hé nở dưới nước, động tác tay Trần Thương càng lúc càng nhanh, An Du mở hai chân, khó chịu áp sát mặt vào lồng ngực anh, “Ừm, Trần Thương......”

Trần Thương nuốt lấy tiếng ngân nga của cô, tay anh vuốt ve khuôn mặt của cô, giọng trầm khẽ nói: “Ôm ấp với học sinh nam, coi ra cũng là chút thú vui mà em theo đuổi?”

Đầu gối của An Du lộ lên trên mặt nước, chân quấn chặt lấy eo anh, dục vọng to lớn cọ sát vào bắp đùi, nhuỵ hoa non mềm cứ e ấp khép mở.

Nước ở góc này ấm nóng hơn hẳn nơi khác, hai người quấn quýt lấy nhau, trên mặt dưới nước đều là thân mật khó rời, lăn tăn gợn sóng, giọng anh chất vấn không có ý tức giận, giống tán tỉnh nhiều hơn.

“Đúng vậy đấy, về phương diện này em là chuyên gia, bốc thuốc đúng bệnh, chẳng trật lần nào.” An Du cười giòn, ánh mắt trong veo, tay vốc nước dội xuống đầu anh, hôn từ đầu mày nhô cao của anh mút xuống.

Đợi dòng nước lạnh lẽo vươn lại thành vết ẩm ướt, cô vui vẻ nói: “Anh Trần Thương đã rình nghe lén còn bám đuôi theo, em giờ thành ‘nạn nhân’ rồi, có thể xin anh chút quyền lợi được không hở?”

“Lòng tham không đáy.” đầu lông mày sắc lẹm giương lên, khóe miệng Trần Thương nhếch lên thành nụ cười, ghì chặt cô vào lòng, tay còn lại dùng sức bơi, dừng ngay vách đá.

Lưng cô dựa vào bờ đá trơn bóng, chỗ này cao hơn anh một chút, hai thân hình tương xứng phản chiếu dưới anh trăng.

Mây trôi ngang mặt nước, mặt hồ trong veo lung linh chìm nổi, ánh mắt anh sáng ngời mờ ảo, chăm chú khắc sâu khuôn mặt cô, ngôi sao lẻ loi đang nhấp nháy trên bầu trời cao.

An Du vòng tay qua cổ anh, mái tóc đen ẩm ướt quấn quanh cổ, chóp mũi xinh xắn nhẹ nhàng kề sát vào anh, chăm chú nhìn lại.

Dáng vẻ của anh vẫn giống như đêm hôm đó, sau khi chia tay cô hiếm khi tự ngồi nhớ lại chuyện cũ, nhưng có một câu nói cứ lờ mờ hiện ra trong đầu cô: “Mắc cái gì mình phải hẹn anh ta đi bơi? Đừng có mơ.”

Đó có lẽ là lần gặp nhau trước khi vào lớp mười, hoặc có lẽ khởi đầu của sự dồn nén nào đó, kết nối với nhau, mấy dấu hiệu mơ hồ dần trở nên rõ ràng kéo theo cơn đau đầu âm ĩ.

Ngày hè, bể bơi trong xanh, cậu trai khôi ngô và cô gái xinh đẹp tựa vào thành bể, tay cầm ly nước chanh vui vẻ chuyện trò.

Chợt cô nàng kia nhảy vọt xuống bể bơi, ngay lúc cậu trai không để ý té nước vào mặt anh, cậu trai cười rộ lên hắt nước lại cô, tiếng vang nghe thật xa, chỉ thấy mỗi bóng dáng bọn họ sáng ngời đến chói mắt.

An Du như vừa nắm bắt được thứ gì đó, khẽ hôn lên cổ anh, cười thật khéo: “Trần Thương, kỳ nghỉ hè trước lúc vào cấp ba chúng ta cùng nhau đến bể bơi chơi, khi ấy anh gặp em, có cảm giác gì vậy?”

Trong nháy mắt Trần Thương thoáng ngạc nhiên, nhanh chóng siết chặt vòng eo nhỏ nhắn của cô, mút chặt đôi môi anh đào đỏ mọng của cô, giọng nói trầm khàn: “Nếu đại tiểu thư đây đã biết hết cả rồi, cần anh nói làm chi nữa?”

“Cần… Ừm!” Hai tay của anh xấu xa xoa nắn cặp mông trắng bóng của cô, vách thịt mềm vừa trống rỗng vừa nóng bức, nước lạnh không làm dịu đi cơn sóng dục vọng mạnh mẽ, nơi đó đang khao khát được lấp đầy.

Trần Thương vẫn rất từ tốn, An Du cố đè nén hơi thở, hai mắt híp lại, vẻ mặt vô cùng thành khẩn, “Em muốn nhớ thật kỹ hết mọi điều trong cuộc đời Trần Thương......”

Cô hôn lên mày mặt anh tuấn của anh, “Từ lúc nhỏ, trước khi vào cấp ba, và sau này lúc họp lớp..... Mỗi khi ánh mắt em vừa nhìn thấy anh, em biết chắc chắn sau này chúng ta sẽ phát sinh quan hệ.”

“Nhớ cho kỹ đi, không nhớ gì hết mà nói như đúng rồi ấy?” Trần Thương cười, dùng sức mạnh hơn nữa, vật giữa đũng quần kề trước nhuỵ hoa của cô, chầm chậm dạo một vòng phía bên ngoài, lời nói và hành động hoàn toàn trái ngược nhau, hừ lạnh: “Lần đầu tiên nhìn thấy em, anh chẳng hề muốn phát sinh quan hệ gì với em.”

“Lúc đó em mới có sáu bảy tuổi vẫn còn nhỏ mà, em không cố ý......” Sóng nước khác nhau dao động bên dưới người, An Du nâng mông nghiêng người, bao trọn đầu ô to lớn của anh, Trần Thương thở gấp, một tay giữ chặt cẳng chân cô, một tay cởi khóa kéo quần ra.

Anh di chuyển thắt lưng, trăng sáng mờ ảo, nước chảy róc rách, vật cứng rắn nóng bỏng chôn sâu trong cơ thể, căng trướng khiến cô sắp trào nước mắt.

“A......” An Du ngửa cổ thở ra hơi nóng, ôm lấy bờ vai rộng của anh, dưới người triền miên bám chặt, gậy th*t mềm mại đưa vào đẩy ra.

Đáy mắt cô vừa ý đê mê xinh đẹp, ngón tay thon dài xoa nắn nơi bọn họ đang giao hợp, giọng điệu vô cùng quyến rũ, “...... không muốn thì thôi.”

Trần Thương vừa mút vừa hôn đôi gò bông đào trắng nõn của cô, liến láp dọc theo đường mạch máu về phía trước, môi lưỡi hoà vào nhau, cố ngăn không cho cô phát ra âm thanh gợi tình.

Lửa dục như đang thiêu đốt xương tuỷ anh, da thịt ấm nóng va chạm vào nhau nóng đến bỏng người, tốc độ đưa đẩy của anh chẳng hề giảm sút, hai viên bìu va đập càng mạnh, đồng tử khắc sâu dáng vẻ của cô.

Những mảnh vải vương xung quanh khóm cỏ lau bên bờ đang đong đưa, gió thổi rừng trúc xào xạc, hoa lau chưa nở, nhìn từ xa, như mảng xanh rì trải dài mênh mông.

Lấy bầu không khí của trời đất làm tấm màn, dòng nước êm trôi làm giường, đầu óc tự do không vướng bận, An Du và Trần Thương nằm với nhau, thể xác và tinh thần đều sảng khoái.

Cô siết chặt lối vào nhỏ hẹp, gậy th*t to lớn cứng rắn đâm thật sâu vào vách thịt mềm, cửa hoa rộng mở, An Du ưm a một tiếng, giọng rên biến đổi.

Ánh mắt Trần Thương dịu dàng sâu thẳm, thấy thế đâm mạnh vào một cái, nhếch môi cười thành tiếng, giống như xoáy nước sâu thẳm cuốn người chìm sâu vào trong đấy: “Muốn nữa? Như này có được tính là quyền lợi của em không?”

“Vẫn chưa đủ mà, cắm sâu thêm chút nữa, đâm chết em đi được không......” An Du mè nheo cọ tới cọ lui, đầu gậy th*t sắp chạm vào những điểm nhạy cảm, có thể cảm nhận được rõ ràng dịch tình ướt đẫm tuôn trào ra bên ngoài, róc rách chảy từ cơ thể cô, khoái cảm bao trùm lấy, trong ngoài cửa hoa điên cuồng hút nuốt vật to dài của anh.

Trần Thương rút côn th*t ra, xoay người cô lại, từ sau lưng cô đâm thật mạnh vào, gặm cắn vành tai cô, hơi thở nóng ẩm cười cười, “Đâm chết em rồi anh phải làm sao đây?”

“Ừm a!” An Du giữ chặt tảng đá, khuôn mặt nhỏ nhắn quay sang say đắm hôn anh, chân nhón lên đưa bờ mông phối hợp, đẩy đưa qua lại.

Đôi bàn tay phủ lên vân vê bầu ngực mềm mại của cô, cô đưa tay áp lên bàn tay anh, khuôn mặt ngây thơ, cố tình gọi anh: “......  Ông xã.”

“......” Trần Thương cắn cằm cô, nhịp nhàng ra vào không thay đổi, mày rậm khẽ nhướng lên, “Giờ đâu phải.”

Lúc nãy rõ ràng cô nghe thấy anh đồng ý rồi!

An Du mếu máo, hoàn toàn không thấy được bộ dáng sung sướng yêu kiều của cô ban nãy nữa, vặn vẹo eo, khép hai chân lại, bực dọc nói: “Anh ra đi, em chỉ làm với ông xã em thôi...... Em không muốn nữa!”

“Mút quá chặt, không ra được.” Trần Thương mặc kệ cô bảo muốn cự tuyệt làm ra vẻ phản kháng trông như đang mời chào, tách cửa huyệt giữa mông cô ra, cố giữ không tiến vào sâu chỉ thong thả vờn quanh cửa nhỏ non mềm, nét cười nồng nàn, giọng điệu xấu xa: “An An ăn nhiều thế này, còn nói không muốn?”

Anh rất biết cách dày vò cô như thế, đương lúc cô sung sướng nhất thì đột ngột rút ra, An Du hừ hừ nũng nịu mấy tiếng, bỏ qua câu nói lật tẩy mình của anh, liên tục mong cầu vui sướng: “Mạnh chút nữa......”

“Có người bảo anh ‘lần sau’ nhẹ nhàng một chút mà.” Trần Thương giảm tốc độ, nghe cho đã tiếng cô nghẹn ngào chìm trong bể dục mong cầu, rồi mới nâng một chân cô lên gác trên khuỷu tay, vừa mạnh vừa nhanh đâm thật sâu vào bên trong đó, rút ra rồi đâm mạnh vào.

An Du không chịu nổi, ngón chân thoáng cong lên rồi thả lỏng mấy cái, môi hoa mở to, “Chậm một chút, nhẹ xíu đi, em sắp hỏng luôn rồi, a…”

“Không hỏng được đâu.” Trần Thương hôn lên đôi mày đang nhăn nhó của cô, dịu dàng ngậm lấy cái miệng nhỏ hé mở cầu xin tha thứ của cô, bắp thịt mông co rút lại, dò tìm đúng vị trí đâm vào thật sâu, vách hoa của An Du co thắt dữ dội.

Nhanh quá, cảnh tượng dưới nước hoang đãng không thể tả, gậy th*t thô cứng mạnh mẽ ra vào trong vách thịt mềm đỏ ửng, mạnh mẽ chơi đùa không chút nể nang, xúc cảm vui sướng lấn át lý trí, cô từ từ nhắm hai mắt, ngân rên liên tục.

Ấm áp lạnh lẽo hoà vào nhau bung nở trong cơ thể An Du, nước chảy cuốn đi chất lỏng trắng đục, hai người bối rối hồi lâu, mới bình tĩnh lại kết thúc quá trình ấy bằng nụ hôn nhẹ nhàng.

Trần Thương ôm mặt cô, cúi đầu ghé vào tai cô, giọng nói nghe cực kỳ vui sướng và thoả mãn: “Mắt to bụng nhỏ.”

*

Căn phòng được soi sáng bởi chiếc đèn bàn màu vàng mờ ảo, lồng đèn bằng tre, ánh sáng từ đó hắt bóng chiếc lồng hình thoi ra ngoài.

Sau trận mây mưa, Trần Thương ôm cô trở về phòng, cô quấn chặt không cho anh động đậy, anh chiều theo ý cô, dỗ cô ngủ.

An Du vùi sâu vào lồng ngực Trần Thương, gối đầu lên cánh tay anh, co thành một cục bông mềm mại, mí mắt nặng trĩu nhắm lại, hàng mi khẽ run.

“An An?” Trần Thương khẽ gọi một tiếng, cô không trả lời, anh hơi dịch cánh tay ra, chuẩn bị đứng dậy quay về phòng mình.

An Du lăn sang một bên, mặt quay vào tường, lẩm bẩm: “Trần Thương là cái đồ công chúa, không biết trong đầu anh đang chứa cái gì nữa!”

Trần Thương kéo cô lại, cô không mở mắt, anh cười khẽ, nhéo mũi cô, nhìn thấu quỷ kế của cô: “Bớt vụ giả vờ ngủ rồi mắng xéo anh đi.”

An Du mở đôi mắt sáng ngời ngồi bật dậy, nheo nheo mắt cố tỏ ra ngây thơ vô tội, “Anh Trần Thương, anh đồng ý với em rồi mà!”

Trần Thương nín cười véo má cô, giả ngốc nói: “Đồng ý gì hử?”

An Du hừ mạnh, quay phắt đầu đi không thèm nhìn anh, chân còn đạp vào xương hông anh, “Anh đi đi, bỏ cái công ra theo đuổi anh em có thể câu được thêm mười tên đàn ông khác rồi!”

“Coi ra em chỉ giả vờ ngoan ngoãn thôi ha,” Trần Thương khoanh tay, đứng ở bên giường nhàn hạ liếc nhìn cô, khẽ nói: “Đại tiểu thư, em cho anh xem thử thái độ của em đối với người khác thế nào đi.”

An Du chịu thua, nắm lấy cổ tay anh, duỗi ba ngón tay lên thề: “Được, được. Mười nghìn tên, một trăm nghìn tên, tất cả những tên đàn ông trên thế giới này không đổi được với Trần Thương.”

Cô vòng tay ôm eo anh, cằm tựa vào giữa bụng anh, ngửa đầu nói: “Sao không đồng ý! Anh cho em một phương hướng để phấn đấu đi mà.”

“Nói còn hay hơn hát ấy.” Trần Thương xem thường lời nói từ miệng cô, cúi người hôn vào trán cô, “Phương hướng thì không sai, còn tại sao thì, sai thời gian rồi, chờ mấy hôm nữa anh sẽ nói cho em biết.”

“Sai thời gian, chưa tới thời điểm… Gia Cát Thương!” An Du nắm lấy áo thun của anh đung đưa qua lại, còn cố ý quẹt nước mũi bừa ra áo anh, “Em ghét anh!”

“Lại thế nữa rồi, không biết kiên nhẫn, toàn vênh mặt hất hàm sai khiến.” Trần Thương nắm vai cô, khuỵu gối đè ép cô ở dưới người, vừa cười vừa cởi quần áo cô.

Hôn lên mặt, ngực, eo, mông của cô in hằn những dấu hôn đậm nhạt khác nhau, thậm chí còn xấu xa đưa đầu lưỡi vào khe hẹp giữa chân cô.

An Du đạp lên bả vai anh, xoa xoa mái tóc ngắn của anh, “A ha… Trần Thương anh chỉ để ý đến kẻ F.A như này…”

“Anh không để ý, ” Trần Thương ngẩng đầu, chóp mũi lóe lên tia nước mờ nhạt, anh cười khẽ: “Nhưng có người phải chịu trách nhiệm với lời nói của mình.”

......

Mây mưa đến tận lúc trời hửng sáng.

*

Trần Thương vui vẻ quay về công ty, bên phía Lôi Thịnh giao thêm một nhiệm vụ du lịch ngắn ngày khác, một người hai ngày.

Anh nói sơ qua cho An Du biết đại khái về hành trình lần này, cô cố rút ngắn thời gian về chặn người, vừa khéo ngày thứ hai sau khi trở về cô đến Lôi Thịnh gia hạn hợp đồng với bên phía nhà cung cấp, xong việc cả rồi nhưng không gặp được Trần Thương.

Dương Mạn Ny tiết lộ: “Sếp Trần xin nghỉ phép rồi, đi công tác liên tục nên mệt mỏi quá, chắc bệnh hay sao ấy.”

*

“Không thèm nói tiếng nào, ” An Du đứng trước cửa nhà Trần Thương nhấn chuông, “Không biết người khác sẽ lo lắng cho mình à.”

Trần Thương mở cửa, thoạt nhìn không sao cả, An Du nhìn anh một lúc lâu, “Anh khoẻ chưa?”

Giọng Trần Thương vẫn mang theo âm mũi, “Ừm.”

An Du nâng mặt anh lên, khoa trương nói: “Cục cưng à, anh vẫn còn hơi cảm này.”

Cô ho nhẹ một tiếng, vội vã bon chen đi nấu cháo cho anh, “Tự phạt chăm sóc anh.” Nhanh hết bệnh để đáp ứng em nào, An Du oán thầm.

Trần Thương chớp mắt mấy cái, bình chân như vại, “Em định làm gì...... An Du!”

Cô bê cháo bước nhanh, dẫm phải đồ chơi của Tuyết Cầu, nghiêng người một cái, cháo nóng đổ ra tay, bát sứ rơi xuống vỡ tan, bờ mông mềm ôm lấy đất mẹ.

*

“Tiểu não điều khiển để cơ thể cân bằng, lần thứ bao nhiêu rồi, em cố ý đúng không?” Trần Thương bôi thuốc chống viêm lên tay cô, cởi quần của cô ra bôi dầu thuốc cho cô.

An Du nằm bò ra ghế sô pha, thổi thổi mu bàn tay, chẳng chút ngượng ngùng, linh hoạt chuyển động eo, “Đại não tiểu não gì đều toàn là anh, không kịp cân bằng.”

Nụ cười cô lộ vẻ ranh mãnh, “Em muốn sống chung với anh.”

“Xấu xa mưu mẹo.” Trần Thương nhìn thoáng qua quần áo cô mang đến, xoa nhẹ lên vết bầm của cô một chốc, nhéo ót cô, cười hỏi: “Tự phạt? Rốt cuộc ai bị phạt hả? Có đau không?”

An Du rít gào kêu loạn, chu môi đòi hôn: “Phải hôn mới không đau.”

Trần Thương cầm con heo bông dán sát vào môi cô, nén cười nói: “Hôn nó, đối với em mà nói thì cũng như nhau thôi.”

An Du nhìn chăm chú, bộ dạng giống như con búp bê trong phòng cô, cô đấm anh một cái thật mạnh, xoay người trợn mắt nhìn anh, “Trần Thương, đồ hẹp hòi!”

*

Mấy ngày nữa trôi qua, Trần Thương vẫn đi làm bình thường, hai người nấu cơm ăn chung, không khác gì với trước kia.

Tuyết Cầu vờn quanh chân An Du, cô chơi với nó một lát, hơi híp mắt chống cằm trầm tư.

Chấn thương bên ngoài của An Du đã khỏi hẳn, nhưng vẫn ở lì không đi, trên ti vi phát tin thời sự ban đêm, Trần Thương xem chăm chú, cô nhìn anh chằm chằm trong nửa phút, đột ngột bấm điều khiển tạm dừng.

“Ơ?” Trần Thương quay đầu.

Phòng khách yên tĩnh ấm áp, Tuyết Cầu rướn người, móng vuốt nhỏ tò mò vồ lấy bóng dáng hai người phản chiếu trên màn hình.

An Du điều chỉnh tư thế ngồi thẳng người, trầm giọng nghiêm túc nói: “Trần Thương, em muốn giới thiệu cho anh một cô bạn gái.”

Cô bắt chước giọng điệu của mấy bà mối: “Cô gái này á, tên là An Du, họ tên đầy đủ là Bùi An Du. Anh với cô ấy biết nhau từ thuở nhỏ, tuổi xấp xỉ nhau, hai người học cùng trường tiểu học, học chung trường cấp ba, năm nay là năm thứ 22 hai người quen biết, hiểu rõ về nhau, ý hợp tâm đầu. Cô ấy vừa xinh đẹp vừa đáng yêu, em cảm thấy, cô ấy cực kỳ hợp với anh!”

Trần Thương cười khẽ, giương mắt nhìn đồng hồ, “...... Giờ thì không cần.”

Như dự đoán, nét mặt An Du không thay đổi, kìm nén ôm gối ngồi cách xa anh, ánh mắt trống rỗng nhìn trần nhà, “Thôi bỏ đi, em đói rồi.”

“Muốn ăn gì?”

“Gì cũng được.”

Tiếng máy hút mùi quá lớn, nên Trần Thương không nghe thấy tiếng mở cửa, chờ anh ra khỏi phòng bếp, trong căn hộ còn mỗi anh và Tuyết Cầu.

*

Tiếng chuông đồng hồ đã điểm không giờ, trên bầu trời đêm mưa phùn bay lất phất.

Vào cửa hàng tiện lợi mua hai cuộn túi đựng rác và một gói giấy ăn, An Du cầm túi đồ mới mua trên tay, vừa chơi điện thoại vừa thong thả dạo bước, đi qua cổng chung cư của Trần Thương hồi nào cũng không nhận ra.

Cửa sổ chat hiện ra, ảnh đại diện vừa quen thuộc vừa xa lạ nhảy ra, trầm ngâm mấy giây mới nhớ ra đây là con heo hoạt hình cô vẽ cho Trần Thương.

Anh hỏi: “Em đang ở đâu?”

Tin nhắn vừa gửi đến, dòng chữ hiện lên: “Đứng im, quay đầu.”

Tiếng bước chân và hơi thở gấp rút tiến đến gần.