Tôi Sẽ Không Thích Anh - Hạt Thư

Chương 105




Sương đêm giăng kín cả vùng quê, trăng cao sao sáng. Thôn nhỏ nằm cạnh một con suối trên núi, gió đêm mát rượi, suối chảy róc rách. Ở lại đây hai ngày, từ khi mặt trời mọc đến khi lặn, cảm giác thời gian trôi qua thật chậm.

Nhưng có rất ít thời gian để thưởng thức, các nhóm nhân viên từ các ngành ở trong huyện và thành phố cũng lần lượt đến, ban ngày dùng hết thần kinh não để đàm phán, cho dù có Đường Thanh Nghiên lôi kéo, «Yêu Quỷ Ký» cũng không chắc giành được sự hợp tác lần này.

Gian phòng trọ lụp xụp, giường xây bằng gạch bằng phẳng và chắc chắn, An Du ngồi xếp bằng, dựa vào bàn nhỏ xem xét bản thảo trong tay, lấy ra và đánh dấu lại mấy chục bản thảo sau khi xem xét một loạt trước đó, cũng không muốn làm rõ hướng thay đổi của “Còn thiếu chút ý nghĩa” của những người ra quyết định phía chính phủ.

Trần Thương bí mật tổ chức họp riêng với mọi người để thể hiện quan điểm, không cần ép buộc, còn không đến một tuần nữa là phải quay về, trong trường hợp cơ hội bị bỏ lỡ … An Du biểu hiện lo lắng trong lòng.

Sau khi suy nghĩ căng thẳng, An Du gõ vào đầu mình để đánh dấu một điểm mới rồi nói với Nguyên Khải: “Nguyên Khải, chúng ta đã đăng nhiều kỳ «Yêu Quỷ Ký»  trên nền tảng Look. Ngày mai sẽ bắt đầu đăng tập ngoại truyện, bối cảnh là lấy tư liệu từ thôn Lạc Dương, việc hoàn thành bối cảnh không cần quá cao nhưng phải nhanh chóng, không quá ba ngày sẽ đưa văn kiện cho cậu, mỗi bức có từ mười đến hai mươi hình ”.

Mấy phút sau Nguyên Khải mới đáp lời, giọng mũi rất nặng, âm thanh nhỏ xíu: “Được, em xem qua trước đã.”

An Du chú ý tới liền hỏi: “Thế nào rồi?”

Cậu ta nói không có việc gì, liên tiếp gửi mấy cái biểu tượng mèo, chó..

An Du không yên tâm, xách một chiếc đèn dầu, đẩy tấm cửa phòng bằng trúc ra, đi đến gian phòng của Nguyên Khải..

***

Hai sợi dây màu đỏ được xoắn vào nhau, trên mái nhà treo một bóng đèn vonfram màu cam sẫm, từ nóc nhà chiếu xuống.

Bàn làm việc đơn giản, là bàn ghế gỗ, thân hình cao gần một mét tám nằm phủ phục ngẩng đầu lên, hai tay ôm trán, hốc mắt vòng ngoài đỏ hoe, thút thít gọi cô: “An lão sư.”

Cậu ta yên lặng một chút, ngẩng đầu, phẫn nộ nói: “Có người nói em kỳ trước là đạo văn!”

“Chị xem, xem cảnh này: tên sát thủ A là người mới bắt đầu trong giang hồ, ăn trộm bánh bao hấp trong bếp, viễn cảnh bay lên mái vòm, bước đến cận cảnh, tay trạm vào bánh bao, sát thủ thực hiện thành công ở góc nhìn cận cảnh, bức ảnh ở giữa được chiếu sáng bởi một chùm ánh sáng, hắn bị phát hiện.” Nguyên Khải nhấp vào một bình luận trên nền tảng, và phông chữ đậm, đỏ và xanh lá cây đã buộc tội cậu ta đạo văn phân cảnh của một họa sĩ truyện tranh nổi tiếng Nhật Bản.

Cậu ta gò ép bản thân lại ủy khuất: “Tình tiết và phân cảnh không đặc biệt cũng không có tính sáng tạo, dựa vào cái gì mà gán mác em như thế này?”

Màn hình Laptop, hình tượng nhân vật cực ngầu mà Nguyên Khải vừa phác họa xong hiện ra trên phần mềm vẽ, so với vẻ ngoài thanh tú lại hay khóc của cậu ta, quả là một điều khá thú vị.

An Du ngược lại muốn cười, lại nghẹn trở về, trước tiên phải trấn an: “Dĩ nhiên không phải đạo văn, tôi tận mắt nhìn cậu khởi tạo từng chi tiết nhỏ từ con số không,  tác phẩm của những người đứng đầu ngành, ít nhiều học mỹ thuật đều phải nghiên cứu, học tập nội hàm kỹ thuật và cách diễn đạt của các bậc thầy, đều tính là đạo văn sao?”

“Gần đây những phần cậu phụ trách đều đã lan truyền mấy trăm cảnh, hiện tại bốn cảnh này…” An Du quét mắt một lượt lên án người bày ra so sánh, cười một tiếng, “Bản chất và các yếu tố không liên quan gì đến bản gốc, đơn thuần muốn gán tội cho người khác.”

Nguyên Khải luôn nâng niu những tác phẩm đã hoàn thành, nếu gặp phải bất trắc, sẽ tức giận: “Em đã vẽ bản gốc từ năm mười tám tuổi, cần cù chăm chỉ tích lũy, đây là sỉ nhục đối với em! Con mẹ nó chứ không vẽ nữa!”

Câu ta đã ở trong tháp ngà trong sân trường hơn hai mươi năm trước khi bước vào xã hội, tâm trí và cảm xúc đều hướng về phía trước, thẳng thắn không dính bụi trần.

“Cho nên ngày mai muốn ngừng cập nhập?” 

An Du nghiêm túc và chăm chú nhìn vào cậu ta, lấy thân phận người từng trải, lời nói thấm thía khuyên giải: “Xuất phát điểm của nghề sáng tác có rất nhiều loại, vì tiền, vì lý tưởng, để ổn định bản thân, để thể hiện triết lý… Nhưng tóm lại, tác phẩm đều phải chịu sự xem xét và kiểm duyệt của công chúng.”

“Đúng, đây đích thực là gáo nước bẩn, tôi hiểu cảm nhận hiện tại của cậu. ” 

Cô chỉ chỉ vào bình luận làm cậu ta tức giận và động viên thêm: “Cậu nhìn xem, mọi người tự có phán xét công bằng. Tại sao phải vì một người nói không lựa lời, làm tổn hại đến tác phẩm của mình, còn những người thích tác phẩm của cậu thì sao?”

Nguyên Khải thẳng lưng, ngửa cổ, vẻ mặt bướng bỉnh, “Đạo văn là tội lớn nhất đối với người sáng tác, nói xấu và phỉ báng cũng thương tổn nghiêm trọng tới em.”

“Tôi biết cậu không có, lương tâm đ*o đức thậm chí pháp luật, đều không có.” An Du vuốt vuốt lưng cậu ta, khách quan đề nghị: “Nhưng mà, thoạt nhìn có chút giống, để tránh khỏi nghi vấn, sửa đổi để người ta không còn lời nào để nói là tốt nhất.”

“An lão sư, không cần chị nói, em cũng biết.” Nguyên Khải được cấp trên chủ trì công đạo, sắc mặt giãn ra đôi chút.

“Nhưng em chính là nuốt không trôi cục tức này.”

An Du khoanh tay, dựa vào mép bàn. “Cậu muốn thế nào? Hay muốn để người ta xin lỗi hay sao? Kỳ vọng của cậu đối với kẻ gây chuyện là quá cao.”

“Ừm... Nhưng, cậu đổi góc độ, tha thứ một chút, xem ‘Nói xấu’ thành ‘Nhắc nhở’ đi?” Cô cười cười, “Cậu không thể yêu cầu mỗi người phải tự tu dưỡng, tự kiểm soát, lý trí và trình độ khách quan, đều ở phạm vi hợp lý.”

An Du đi đến bên cạnh máy nước nóng lạnh, lấy cốc giấy hứng hai cốc nước, đưa cho cậu ta một cốc.

“Có một loại quy tắc ngầm, tôi nói ra chắc chắn cậu không bằng lòng tiếp nhận, nhưng tôi vẫn phải nói. Cậu tiến vào cái nghề này đã phải minh bạch, trừ bỏ nội dung bản thân, còn phải  cung cấp giá trị cảm xúc cho khán giả.”

Hai lọn tóc rủ xuống bên mặt, che đi đôi chân mày của cô, An Du trầm mặc một lát, mỉm cười vén lên.

Không tới một giây, cảm xúc thay đổi đến hai lần.

Nguyên Khải không hiểu, nhìn nhìn cô. An Du khẽ nhún vai, phân tích cho cậu ta: “Trong «mười hai người đàn ông tức giận» có một lão què cho lời khai giả để thu hút sự chú ý, ‘Không có tiếng tăm gì, là một việc làm cho người khác thương cảm, giống như người kia đối với cậu vậy, sẽ hy vọng người khác chú ý đến ý kiến của hắn. Có người sẽ nghe hắn nói, chú ý đến ý kiến của hắn, chỉ một lần thôi đối với hắn mà nói cũng là rất quan trọng, muốn hắn từ bỏ cơ hội này, thật sự rất khó.”

“Có thực sự bị công lí làm lóa mắt hay là chỉ muốn trút những lời lẽ thù địch thành đao, hay là giả vờ thể hiện ra tâm lí ‘Nhìn này, tôi cũng từng xem qua tác phẩm của đại sư này rồi, cậu không cần phải suy đoán động cơ của bọn hắn quá nhiều, không cần phải hỏi rõ, cũng không cần ôm địch ý gì cả.”

“Hắn ta muốn có cảm giác tồn tại hoặc cảm giác bản thân thật ưu việt, cậu có thể cho hắn.” Rắc rối nhỏ không đáng để quan tâm nên An Du cười, lạnh lùng nói: “Tôi nói cũng không phải là sự thật, lùi một bước tiến vạn bước, coi như tôi muốn làm lớn chuyện, bộ phận pháp lý của Lôi Thịnh cũng không phải ngồi không ăn bám, tôi làm cấp trên của cậu, cũng sẽ bảo vệ cậu.”

Cô âu yếm vuốt ve đỉnh đầu cậu ta, ánh mắt như nhìn con trai.

“Về phần cậu, có thì sửa đổi, không thì không cần, trong sạch ngay thẳng, có đáng để cậu tốn thời gian tức giận không?”

Sự khuyên bảo nhẹ nhàng bình tĩnh lan truyền sang Nguyên Khải, cậu ta phồng má, thở dài, lại nhấc bút vẽ lên, chuyển sang cười trêu An Du: “An lão sư, chị đối với em tốt như bạn trai em đối với với em! Vừa nói chuyện này với anh ấy, anh ấy nói em chuyện bé xé ra to.”

An Du lại không nghĩ tới Nguyên Khải lại thẳng thắn bộc lộ với cô, cô nhíu mày khẽ cười: “Tôi không phải tốt với cậu, đầu là những tác phẩm được sản xuất dưới danh nghĩa chính thức của «Yêu Quỷ Ký», nhà sản xuất và ngay cả những người hâm mộ yêu thích trò chơi đều phải chịu trách nhiệm về danh dự và sự ô nhục. Cậu không cần bởi vì cảm xúc cá nhân mà làm chậm trễ tiến độ.”

Nguyên Khải tự hỏi: “Chẳng phải «Yêu Quỷ Ký » chỉ là một trong những dự án mà phòng làm việc của chúng ta tiếp nhận thôi sao? An lão sư, chị đâu nhất thiết phải lo xa thế.”

Một bóng người phụ nữ xuất hiện ngoài khe cửa, An Du thản nhiên liếc mắt nhìn, cúi đầu nhấp một ngụm nước.

Hơi nước trong cốc bốc lên bừng bừng, lông mi cô nhàn nhạt như đọng sương mù, “Để bụng… Cũng bởi vì người phụ trách.”

“Lúc tôi học trung học, cũng đã từng bị lời đồn đại hãm hại, luôn có những người độc ác bàn tán, dùng ngôn từ cực đoan nhất, nói sai sự thật để tổn thương người khác.”

Hơn mười năm trước, mặc dù khác với tình cảnh của Nguyên Khải ngày hôm nay, nhưng cô cảm nhận lại thấu hiểu được điều đó.

Cô cũng không có lòng dạ để tha thứ, trời xui đất khiến những mảnh kí ức đau đớn đó lại được xóa đi, thật may mắn khi được thanh lọc bởi một tình yêu sâu đậm, lại tràn đầy ánh nắng và hoa tươi.

Thời thế thay đổi, cô vô tri vô giác thay đổi khi ở cùng Trần Thương, bỏ đi chướng ngại trong lòng để thoải mái mà sống. Một lời này, nói cho Nguyên Khải nghe, cũng là nói cho chính mình nghe.

Một tay An Du chống trên mặt bàn, đầu ngón tay miết theo vân gỗ, ánh mắt nhìn lên, rơi vào bấc đèn đang lặng lẽ chiếu sáng ở trên cao, tinh thần như chìm vào khoảng thời gian hỗn độn nào đó: “Khi đó tôi chỉ có mười mấy tuổi, cũng bởi vậy mà cảm thấy mình thật rất tồi tệ, căm hận bọn họ và chối bỏ chính mình.”

“Lòng tự tôn của tôi rất lớn, đương nhiên, còn có nguyên nhân khác rất phức tạp, dẫn đến tôi mang những thống khổ của khi đó trút lên những người luôn bảo vệ tôi, những người vì tôi mà không ngại khó khăn. Nếu như chúng ta đều là người bị hại, như vậy anh ấy càng vô tội, chịu đựng nhiều hơn tôi, cũng càng có thể kiên trì hơn tôi.”

“Nếu tôi có thể sớm hơn…” Cô chớp mắt, nuốt xuống sự ẩm ướt đang nặng nề tụ ở đáy mắt. «Yêu Quỷ Ký» là minh chứng của sự phấn đấu của chúng ta, tôi rất trân quý.”

Trao đổi bí mật rút ngắn khoảng cách, Nguyên Khải nghe được bí mật, trợn to hai mắt.

“Chị là nói chị thích Trần…”

An Du quay đầu, thừa nhận: “Đúng, tôi đang theo đuổi anh ấy.” Nhưng vẫn chưa thành công.

Nghĩ đến hành vi bất đắc dĩ của Trần Thương, cô chợt suy tư một lúc, ánh mắt dừng trên ngũ quan anh tuấn của Nguyên Khải cẩn thận dò xét.

Nguyên Khải bị nhìn chằm chằm có hơi run rẩy: “An lão sư…”

“Đừng căng thẳng, bạn nhỏ.” Mánh khoé đã được giải quyết, mặc dù thô tục và cổ hủ, nhưng có lẽ hữu dụng, đuôi mắt An Du hiện ra ý cười.

“Cậu giúp tôi một việc.”

***

Khi đi ra ngoài, đôi mắt bình thường nhìn theo góc chếch, cửa phòng Trần Thương mở toang, cửa sổ sáng choang, Hứa Am bước ra với một chiếc máy tính bảng và vài tập văn kiện.

Ở góc rẽ hành lang, An Du chạm mặt với cô ấy, Hứa Am mỉm cười, ánh mắt hướng về phía khe cửa xa xa phòng của Nguyên Khải, chớp mắt một cái rồi thu lại, tôn trọng nói: “Quảng Tạp lão sư.”

An Du chống cằm gật đầu, bước chân không ngừng, thuận miệng hỏi: “Muộn vậy rồi còn bàn công việc?”

Hứa Am: “Vâng, Boss nói có thể bắt đầu làm tổng kết rồi.”

“Ồ?” Đêm tối, trên mặt An Du không lộ vẻ kinh ngạc, dừng lại một chút rồi tiếp tục đi: “Ừm.”

Hứa Am trở về phòng.

Khoảng sân yên tĩnh, tiếng ve mùa xuân thì thào kêu, An Du ung dung dựa vào cửa phòng của Trần Thương, anh vừa rửa mặt xong, hai người bốn mắt nhìn nhau.

Cô cười: “Đêm rồi vẫn họp với cấp dưới khác giới?”

Anh đáp lại: “Cũng như nhau.”

An Du im lặng chếch mắt nhìn hướng ra bên ngoài, Trần Thương khẽ nhướng mày, treo khăn mặt lên.

*

Bước ra khỏi chỗ ở, những bậc đá dốc và bằng phẳng, chăn ga của dân làng treo trên những cọc tre hình tam giác dựng hai bên, gió thổi vi vu, những dải vải cọ xát vào hai bên người bọn họ, mềm mại và có mùi của ánh nắng ban mai.

An Du đi dép lê, chân đi không quen, giẫm lên một viên đá nhọn gập ghềnh, Trần Thương nắm lấy cổ tay cô nói: “Nhìn đường.”

Cô đứng vững cũng không buông ra, mười ngón tay đam nhau một cách tự nhiên.

An Du nâng chiếc đèn dầu lên trước mặt, ánh sáng yếu ớt của ngọn đèn phủ lên đôi mắt trong veo đang cười, đẹp như những con đom đóm ở cánh đồng dưới chân núi.

Bọn họ chậm rãi đi men theo mép đường đất cạnh sườn núi, lòng bàn tay An Du lướt qua một con côn trùng ăn đêm, cô mở bàn tay ra, con côn trùng bay đi.

Trộm vía cuộc sống tương đối nhàn hạ, An Du cười khúc khích lên tiếng, nhìn về phía Trần Thương, anh cũng nhìn cô, khẽ mỉm cười, còn dịu dàng hơn ánh trăng.

An Du kéo ống tay áo sơ mi của anh đang sắn xuống, vẻ mặt nghiêm túc, hỏi: “Vì sao bây giờ đã làm tổng kết tiến trình rồi? Đã quyết định không tranh giành rồi sao?”

“Không nhất định là phải, Lôi Thịnh cũng không tính nhất định phải được.” Trần Thương nói một cách nhẹ nhàng và trôi chảy: “Tăng thêm gánh nặng nghiên cứu và phát triển không nằm trong kế hoạch.”

Có thể hợp tác phát triển ở thôn Lạc Dương hay không, điểm mấu chốt chỉ là thiết kế mỹ thuật có thể làm hài lòng chính phủ hay không, Trần Thương che giấu thành kiến của mình, tránh gánh nặng về phía “Nghiên cứu và phát triển”.

An Du không nói rõ, âm thầm thở dài, do dự một lúc, ẩn ý mở miệng: “Trần Thương, anh đã từng lựa chọn làm điều khiến mình hối hận chưa?”

Mốc thời gian xa có thể gợi nhớ về nhiều năm trước, cũng có thể gần trong chốc lát.

Trần Thương không suy nghĩ: “Đã lựa chọn, sao phải hối hận?”

Thật không? An du muốn hỏi.

Sau khi thi đầu vào cấp ba ở một trường thị trấn huyện, nhưng không đến một trường cấp ba tốt hơn; cấp ba từ chối sự tiến cử của khoa hóa học Giang Đại, lại lựa chọn đại học Minh Thành… bất luận dù ở thành phố nào, lĩnh vực nào, đều nổi bật, nhưng quỹ đạo cuộc sống và sự nghiệp có sự thay đổi lớn, cũng không hối hận sao?

Cô nhắm hờ mắt, “Ví dụ anh cho rằng, anh làm như vậy, hoặc nhiều hoặc ít đều kỳ vọng đạt được hồi báo, nhưng cuối cùng không có…”

Trần Thương cười một cái, “Có tùy thuộc vào khía cạnh nào, có nhiều việc không thể đoán được hậu quả và diễn biến, anh lựa chọn nó cũng không phải là xuất phát từ lý trí phân tích được mất, cầu mong sự ‘Hồi báo’ mơ hồ, không bằng cam tâm tình nguyện thuận theo.”

An Du nhíu mi tâm nghi hoặc, hé miệng một lát, cũng cười: “Tâm định như đường tăng.”

“Không hoàn toàn là tất cả.” Trần Thương lắc đầu, “Năng lực nhận thức, khả năng ra quyết định và tính toàn diện của thông tin là những hạn chế của ‘sự lựa chọn’. Tất nhiên, quan điểm của Thượng Đế có thể chọn ra ‘giải pháp tối ưu’, nhưng nó cũng sẽ gây ra những đau khổ không đáng có.

“Em hiểu rồi, cốt lõi biện pháp của anh, chính là không nên quay đầu lại.” An Du vuốt phẳng cổ áo của anh, bước gần anh, ôn nhu: “Quy tắc kiểu Thương.”

Ánh mắt cô ấm áp, ôm lấy khuôn mặt anh, một tay vòng qua cổ anh, giọng điệu nhẹ nhàng: “Đêm nay em muốn cần trước một vật.”

Trần Thương hạ mắt nhìn cô, đôi lông mày xinh đẹp nhướng lên, khóe miệng đáp lại tâm tình của cô: “Có thể.”

Thân thể bị bó vào trong một cái ôm với hương thơm trong bồn tắm, hai đôi môi vừa vặn lập tức chuyển từ chạm nhẹ sang đuổi sâu, đầu lưỡi quấn quýt, hơi thở nóng ẩm.

Cảnh sắc hư ảo uốn lượn, trăng sáng chiếu khắp đỉnh núi, nụ hôn sâu đến quên mình.

Một ánh đèn pin lướt ngang qua hai người, chiếu sáng chữ viết quảng cáo trên tường: “Truyền bá giáo dục hôn nhân mới, xúc tiến xã hội văn minh”.

Sau đó một trận tiếng chó sủa, xa xa nông dân tuần tra thôn quát hỏi: “Ai ở bên đó?”

Hai người hơi tách ra, Trần Thương vòng tay qua ôm cô, bước mấy bước kéo cô đến gần tường, An Du không kịp phản ứng, thở nhẹ: “Dép của em!”

Một chiếc dép lê rơi trên mặt đất, một chân cô đứng thẳng, cách lớp quần áo cắn một cái vào bả vai của Trần Thương, chôn mặt vào vai anh trầm giọng: “Lát nữa anh tìm về giúp em.”

Lồng ngực Trần Thương rung động, cười nhẹ.

Bọn họ giống như hồi học cấp ba trốn giáo viên chủ nhiệm, mắt nhìn sáu hướng tai nghe tám phương, đợi người tuần tra và chó đi xa, nhìn nhau mấy giây, nhẹ nhàng cười trộm, tình cảm nồng đậm, lan tỏa đến tận trái tim.

Cô hôn anh một lần nữa, đầu óc trống rỗng không còn gánh nặng, chìm vào sự ấm áp và ẩm ướt giữa răng và môi.

***

Quay về cổng nhà trọ, An Du chọc chọc vào cánh tay Trần Thương, “Trần Thương, em gọi anh một tiếng, anh dám đồng ý không?”

Cô luôn lóe lên những suy nghĩ khó hiểu, Trần Thương liếc xéo cô, cẩn trọng không rơi vào cạm bẫy: “Em là Ngân Giác đại vương à?”

“Ha ha, vậy xem anh có gan làm Ngộ Không không.”

Anh khoanh tay đợi cô xuất chiêu.

“Ừm?”

An Du vịn vào cọc gỗ cười một lúc, dừng lại nhìn anh, rõ ràng chậm rãi nói: “Chồng.”

Khóe môi Trần Thương giật giật, không phản ứng, đẩy cửa vào, để lại cho cô một câu: “Hôm nay ngày 7 tháng 5.”

An Du bẻ một thanh gỗ nhỏ ném về phía anh, “Nói tiếng người sẽ chết à.”

Đi đến giữa phòng nghỉ của Trần Thương, vừa nâng vừa hất cằm lên, “Anh ngủ rồi.”

***

Sau khi đóng cửa, An Du lấy bảng vẽ, năm phút vẽ xong hai con heo hoạt hình, lưu hình, cắt một nửa gửi Wechat cho anh: “Đổi ảnh đại diện.”

Trần Thương từ chối: “Không.”

Anh giống như để lại manh mối gì đó, lặp lại dòng chữ: “Hôm nay ngày 7 tháng 5.”

***

Bầu trời buổi sớm trong xanh, cảnh làng quê mờ ảo, nắng sớm rực rỡ.

Trần Thương thức dậy rửa mặt xong đi ra ngoài, Hứa Am và Nguyên Khải vẻ mặt lo lắng nói chuyện với nhau.

Anh đến gần hỏi: “Làm sao?”

Hứa Am và Nguyên Khải giọng gấp gáp: “Không thấy Quảng Tạp lão sư!” “Cũng không gọi được điện thoại cho An lão sư!”